Đông đi xuân tới, xuân đi đông tới.
Uyển Nhi đã sớm trôi qua sinh nhật mười lăm tuổi, nàng vẫn còn ở bên trong Tĩnh An cung.
Võ Hoàng hậu không triệu nàng trở về, thậm chí tại ngày sinh nhật kia của nàng, cũng không có bất cứ dấu hiệu nào cả.
Uyển Nhi vẫn nhớ kỹ, hôm đó, từ sáng sớm mở mắt mãi cho đến tận đêm khuya lên giường ngủ, cõi lòng của nàng đi từ đầy kỳ vọng cho đến triệt để thất vọng.
Dù là Võ Hoàng hậu ban thưởng thứ gì làm quà sinh nhật cho nàng, cũng tốt a!
Thế nhưng, sự thật chính là, bất cứ cái gì cũng không có cả.
Chứ đừng nói đến việc Võ Hoàng hậu tự mình xuất hiện.
Trong lòng Uyển Nhi cực kỳ không cam lòng ——
Coi như Võ Hoàng hậu căn bản không để ý đến sinh nhật của nàng, tốt xấu gì cũng sẽ nhớ đến ngày sinh nhật của...!Từ Huệ a!
Uyển Nhi nhớ rõ lúc trước nàng còn nhỏ, từng đi đến từ đường trong Tĩnh An cung, thấy Võ Hoàng hậu đang yên lặng cầu khẩn dưới chân dung của Từ Huệ, vì bị lòng hiếu kỳ của mình quấy rầy, nàng ấy còn trừng phạt mình.
Quấy rầy...
Uyển Nhi cười khổ.
Trong lòng Võ Hoàng hậu, có phải mình chính là kẻ quấy rầy cuộc tương ngộ âm dương giữa nàng cùng Từ Huệ?
Còn có nốt chu sa giống như Từ Huệ, lại còn sống chết có cùng ngày sinh nhật với Từ Huệ.
A nương đúng thật là...!xảy ra chuyện a!
Ngày sinh nhật hôm đó, ngay cả Trịnh thị cũng không đến gặp Uyển Nhi.
Có câu "ngày sinh nhật của nhi tử, chính là ngày đau khổ của mẫu thân", mỗi năm một ngày, Uyển Nhi đều cực kỳ trịnh trọng dập đầu với Trịnh thị, cảm tạ ân sinh dưỡng của mẫu thân nàng.
Mặc dù kể từ lúc xuyên không đến thời đại này, xuyên qua cỗ thân thể này cũng không phải nàng thật sự, mặc dù đã từng nghĩ, sẽ có thể trở lại thời hiện đại.
Thế nhưng cho tới hôm nay, Uyển Nhi tự hỏi mình đã cùng thời đại này ngày càng liên quan chặt chẽ rồi?!
Nàng không phải loại người "đặt chuyện yêu đương làm trọng", ở đời trước, nàng đã từng cực kỳ xem thường những người đâm vào tình yêu mà đánh mất bản thân.
Bây giờ nàng tự hiểu được thế nào là yêu thích một người, mới biết được nhìn lại, vĩnh viễn cũng không thể so sánh nổi.
Tin tức bên ngoài Tĩnh An cung vẫn đưa đến liên tục từ chỗ Từ Tiệp dư, truyền vào tai Uyển Nhi.
Thời điểm sinh nhật mười lăm tuổi của nàng, Tiếp Tiệp dư có ý cùng dùng cơm với Uyển Nhi, tặng cho nàng một bộ mười quyển bút ký.
Đây cũng là bút ký mà Tiết Tiệp dư đọc sách nhiều năm tích luỹ được vô số tinh hoa, cũng là bút ký mà lão nhân gia trải qua nhiều năm góp nhặt trí tuệ nhân sinh đúc kết, Uyển Nhi trịnh trọng nhận lấy.
Phần lễ vật này quá quý trọng, Uyển Nhi cực kỳ yêu thích, nhưng lại không dám nói.
Uyển Nhi luôn cảm thấy, cử động lần này của Tiết Tiệp dư còn có một loại thâm ý khác.
Tiết Tiệp dư còn đem tặng cho Uyển Nhi một bộ y phục mới, nói rằng đây là do Trịnh thị may cho nàng.
Uyển Nhi cầm bộ y phục lên xem, nhìn toàn bộ vị trí cùng sự chế tác tỉ mỉ, liền nghĩ đến mẫu thân chắc đã một mình ngồi dưới ánh đèn khuya, xâu từng mũi kim mà chế thành, xoang mũi của nàng chua chua, hốc mắt đỏ lên.
Tiết Tiệp dư yêu thương nàng, liền vội nói cho nàng biết, mẫu thân của nàng vẫn tốt, không bệnh không hại.
Tiếp Tiệp dư còn nói cho Uyển Nhi, đừng nên khinh suất lỗ mãng, phải cố gắng yên ổn mà sống.
Uyển Nhi hiểu rõ ý tứ trong lời nói của sư phụ mình, nhưng nội tâm vẫn ức chế không nổi, phẫn nộ: Phẫn nộ tại sao Võ Hoàng hậu lại đối xử với nàng như thế, phẫn nộ Võ Hoàng hậu, ngay cả mẫu thân nàng cũng không cho nàng gặp mặt.
Đây xem là cái gì?
Là trừng phạt đối với quá khứ đủ chuyện "ỷ được sủng mà kiêu", từng mạo phạm Võ Hoàng hậu hay sao?
Thời điểm hiện tại là tuyết rơi đầu đông.
Uyển Nhi không dám xuất thần nhìn chằm chằm trời đất tuyết trắng như lưu ly kia, nàng sợ, sợ mình lại lần nữa lâm vào mộng cảnh liên quan đến dục vọng kia.
Kể từ lần đầu tiên mơ thấy giấc mơ cùng Võ Hoàng hậu xấu hổ, đến giờ đã gần một năm, nếu nói mộng cảnh của Uyển Nhi hoàn toàn trong sạch, cái đó cũng không đúng.
Nàng đã cố gắng thanh tâm quả dục, nỗ lực đọc sách, thường xuyên thực hành tĩnh toạ, đưa ý thức đi theo chiều hướng khoẻ mạnh, không trầm mê sa vào ác mộng lòng người, si mê đoạ lạc.
Lý trí của Uyển Nhi nói cho nàng biết, loại trầm mê kia cũng chỉ là mộng cảnh kính hoa thuỷ nguyệt (hoa trong gương, trăng trong nước; cảnh tượng huyền ảo, không thật), tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Sa vào suy nghĩ viễn vong vô bờ mà không được trải qua trong thực tại, bất quá tâm thần đều vô ích, chỉ có tổn thương thân thể mà thôi.
Thế nhưng, vừa mới nghĩ tới "trải qua trong thực tại", Uyển Nhi lại đỏ mặt.
Ai nha nha, nàng lại suy nghĩ lung tung cái gì rồi!
Trong lòng Uyển Nhi thầm gắt một cái, cố tự trấn định mình.
Thế giới xa xa bên ngoài cửa sổ kia dễ dàng làm cho người ta trầm mê, Uyển Nhi lật ra bút ký của Tiết Tiệp dư tặng cho nàng.
Mấy chục năm ghi chép, tư tưởng cùng hành văn đều đi từ non nớt đến thành thục, giống như một người trưởng thành.
Mỗi lần Uyển Nhi đọc đều cảm thấy rất tốt cho tâm nàng.
Nghe nói, Thái tử Lý Hiển này làm được tới giờ cũng chỉ là qua loa, thường xuyên bị các thần tử cáo trạng bẩm báo cho Hoàng đế cùng Võ Hoàng hậu.
Hoặc chơi bời lêu lổng mất hết thể thống, hoặc là nói lời vô vị làm mất thân phận, dù sao loại sự tình này từ trước đến nay chưa từng đứt đoạn.
Uyển Nhi nghe Tiết Tiệp dư nói những chuyện này với mình, nội tâm âm thầm lắc đầu ——
Lý Hiển này cùng với Lý Hiển trong dòng lịch sử mà nàng quen thuộc, sợ rằng tương lai bị đám đại thần khiêu chiến, e rằng người đem hoàng vị dâng lên cho nhạc phụ cũng chính là hắn.
Kỳ thật, Uyển Nhi ngày càng nghi hoặc một sự kiện: tâm tư Võ Hoàng hậu rốt cuộc đang tồn tại mưu tính gì, lại có thể đem những sự tình này nói cho nàng biết như vậy?
Dù sao, Lý Hiển cũng là nhi tử thân sinh của Võ Hoàng hậu, đem chuyện mất mặt của nhi tử truyền đi, không lẽ không sợ làm mất mặt mẫu thân hay sao?
Võ Hoàng hậu lại không có "thị giác Thượng Đế", làm sao nàng ấy biết được, nhi tử tương lai này tương lai chẳng khác nào "bùn nhão không dính lên tường" (vô dụng), số mệnh đã sớm bị nàng ấy tự tay đuổi khỏi?
Tóm lại, cử động lần này của Võ Hoàng hậu, đa số Uyển Nhi không đoán ra được ý vị sâu xa của nàng.
Uyển Nhi vẫn chưa nghĩ thông tâm tư của Võ Hoàng hậu, thì Tiết Tiệp dư lại nói cho Uyển Nhi một tin tức kinh người ——
"Thượng nhân muốn rời khỏi đây?" - Uyển Nhi cả kinh há to miệng.
Tiết Tiệp dư nhìn Uyển Nhi lâu một chút, buồn bã nói: "Là muốn dẫn con rời đi."
"Dẫn con..." - Uyển Nhi lặp lại.
Trong lòng Tiết Tiệp dư âm thầm thở dài, nhưng vẫn cố gắng trấn định nói:
"Nơi này đã không còn lý do gì để sư đồ chúng ta tiếp tục lưu lại nữa...!Chúng ta rời khỏi nơi đây, đi đến một nơi vắng lặng, an thủ điền viên, yên tĩnh sống qua ngày.
Đến lúc đó đón thêm mẫu thân con, con phụng dưỡng mẫu thân cho tốt, có thể sẽ lại tìm được một người tốt.
Khi đó, con sẽ tựa như tuyệt đại đa số nữ tử, tương phu giáo tử (giúp chồng dạy con), bình tĩnh sống một đời, như vậy không tốt sao?"
Uyển Nhi nghe đến đây thì trợn mắt há mồm.
Kỳ thật lúc này trong nội tâm nàng đang vang lên một tiếng hô lớn: Không thể nào! Ta không thể đi! Tại sao ta lại tái hôn được? Lòng này của ta, đã sớm chỉ thuộc về một người rồi!
Tiết Tiệp dư nhìn bộ dáng này của nàng, nhíu mày.
Lão nhân gia nghĩ ngợi thêm một chút, liền trấn an nói: "Con không cần phải lo lắng những chuyện khác, vi sư tự có biện pháp để con cởi bỏ nút thắt với hoàng gia.
Chỉ cần con nguyện ý, từ nay về sau, con chính là nhi nữ bình thường, một đời tự do, thì sẽ không có người nào có thể ngăn cản con."
Nói cách khác, ngay cả Hoàng đế cũng không ngăn cản được Uyển Nhi.
Hoặc nói theo hướng khác, Tiết Tiệp dư có khả năng giúp đỡ Uyển Nhi bãi bỏ tất cả lưới loạn, bao gồm cả chuyện thân phận phi tần của Hoàng đế.
Lời này, nếu đổi lại một năm trước, thời điểm mà Uyển Nhi chưa động tâm với Võ Hoàng hậu thì tốt biết mấy?
Thời điểm đó, chẳng phải Uyển Nhi cũng từng muốn đưa mẫu thân cao chạy xa bay, tránh khỏi thế lực tranh quyền đoạt thế hay sao?
Nhưng bây giờ...!hiện tại...
Uyển Nhi giật mình nghĩ tới điều gì, nàng kinh ngạc nhìn Tiết Tiệp dư: "Sư phụ, người..."
Tiết Tiệp dư nhìn thấu tâm tư nàng, âm thanh lộ ra mấy phần thê lương: "Con người ai cũng có ràng buộc, vi sư cũng vậy...!Sinh tử có số, ai cũng không thoát khỏi chủ ý của lão thiên gia...!Vi sư...!cũng nên rời đi rồi!"
Uyển Nhi nhất thời thất thần.
Thì ra, trước đây nàng từng nghĩ không sai.
Nàng vốn cho rằng, Tiết Tiệp dư là bị giam trong cung, không thể rời đi, chỉ có thể ở lại đây sống nốt quãng đời còn lại.
Nhưng sự thật lại là Tiết Tiệp dư có thể tuỳ ý rời khỏi đây bất cứ lúc nào, chỉ bởi vì lo lắng cho vị đệ tử Hoàng đế đã từng giáo dưỡng từ nhỏ.
Uyển Nhi không biết giữa Tiết Tiệp dư cùng tiên đế, giữa Hoàng đế cùng Võ Hoàng hậu có ước định thế nào, nhưng cũng có thể tưởng tượng được, nếu như Tiết Tiệp dư có ý muốn rời đi, bất luận người nào cũng không thể ngăn cản.
Thậm chí, trước khi Tiết Tiệp dư rời đi, muốn phá lệ xin một ân điển cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tỉ như để cho Uyển Nhi thoát khỏi thân phận phi tần của Hoàng đế, thậm chí thoát khỏi thân phận "tội thần về sau", sống mai danh ẩn tích, bình yên cả đời.
Chuyện này hấp dẫn cỡ nào chứ?
Một khi thu tay rời đi, trong tay Uyển Nhi sẽ có tiền, đến khi nàng kết thúc một đời, cũng không có chiến tranh loạn lạc, nàng có thể vô ưu vô lo, không bị ràng buộc, sống một đời an nhàn.
Có Tiết Tiệp dư bảo bọc, nàng không sợ bị người khác ức hiếp.
Nàng còn có thể an ổn nuôi dưỡng mẫu thân, an ổn phụng dưỡng sư phụ, nàng muốn thích ai thì thích người đó, không thích ai liền không thích người đó, không cần phải tiếp tục nhìn sắc mặt người nào, không cần phải tiếp tục sống trong nơm nớp lo sợ...
Thế nhưng, nói thì nói vậy, nàng vẫn sợ sẽ không còn cơ hội nhìn thấy Võ Hoàng hậu nữa!?
Uyển Nhi không thể đoán được, nếu như nàng quyết ý rời đi, Võ Hoàng hậu sẽ thả nàng đi hay không, hay là Tiết Tiệp dư sẽ dùng toàn lực để bày xích tất cả gông cùm xiềng xích của Võ Hoàng hậu, mang nàng rời đi?
Những điều này cũng không phải trọng yếu!
Chủ yếu là, âm thanh kia trong lòng Uyển Nhi lại không cho phép nàng rời khỏi!
Nàng vẫn chưa nhìn thấu trái tim của Võ Hoàng hậu.
Nàng vẫn chưa nghe được chính miệng Võ Hoàng hậu nói với mình những chuyện trong quá khứ.
Nàng cũng chưa có được trái tim Võ Hoàng hậu...
Uyển Nhi bỗng dưng cắn môi: Mưu toan đạt được trái tim Võ Hoàng hậu, chỉ có thể xem như trong mơ đã sớm bị Võ Hoàng hậu thấy rõ lòng nàng, sau đó chế nhạo nàng, nhục mạ nàng...
Người kia cao cao tại thượng a!
Uyển Nhi thấy bản thân sinh tâm vọng tưởng, cảm thấy buồn cười.
"Con nói xem?" - Tiết Tiệp dư nghiêm túc nhìn chằm chằm Uyển Nhi.
Uyển Nhi tự biết nội tâm bất ổn của mình đã sớm thể hiện ra mặt, ngoại trừ mẫu thân, Tiết Tiệp dư là trưởng bối thân cận duy nhất của nàng, nàng chưa từng cố gắng nguỵ trang bất cứ cái gì trước mặt Tiết Tiệp dư.
Đã không cần nguỵ trang, Uyển Nhi liền chậm rãi lắc đầu, ý định cự tuyệt đã sáng tỏ.
Tiết Tiệp dư thấy cái lắc đầu của nàng mà hai hàng lông mày nhíu chặt lại ở giữa.
"Con chỉ mới bao nhiêu niên kỷ, tội gì phải học theo đám phụ nhân trong thâm cung, ở trong chỗ không thấy được mặt trời này mà chịu khổ không có kết cục?" - Tiết Tiệp dư đau lòng nói.
Đúng vậy a, cái chỗ này không thấy mặt trời, cái này cũng là khổ sở không có kết cục, còn có, cõi lòng không thể chạm đến kia...
Cho nên, rốt cuộc bản thân muốn cái gì đây?
Chỉ vì chấp niệm không cam lòng trong nội tâm sao? Hay là muốn thay thế người nào đó, tương tự mong muốn được sủng ái?
Ở đời trước, Uyển Nhi đã sớm khinh thường mấy thể loại cung đấu tranh sủng, hiện tại lại bi ai phát hiện, tự lúc nào mình đã trở thành bộ dáng mà bản thân từng không thích nhất.
Vả lại, người mà nàng muốn thay thế cũng chỉ là một người đã chết, địa vị vẫn còn đặt trong lòng người sống mà thôi.
Ai cũng biết, người chết căn bản không có cách nào thay thế.
"Còn bướng bỉnh sao?" - Tiết Tiệp dư không đành lòng nói.
Uyển Nhi hít mũi một cái, cố sức nặn ra một nụ cười trên mặt: "Đệ tử bướng bỉnh, làm sư phụ thất vọng."
Tiết Tiệp dư nghe vậy, thanh âm u tịch than thở.
Uyển Nhi nghĩ rằng Tiết Tiệp dư sẽ lên án mạnh mẽ vi tình khốn khổ của mình, lên án mạnh mẽ không chịu thua, ai ngờ, lão nhân gia lại im lặng thật lâu không nói gì.
"Trước đó, Minh Sùng Nghiễm đã gieo cho con một quẻ..." - Bỗng nhiên Tiết Tiệp dư mở miệng.
Uyển Nhi nghiêm nghị nhìn chằm chằm Tiết Tiệp dư.
Tiết Tiệp dư lần nữa than nhẹ: "Ta không tin số mệnh...!Bây giờ nhớ lại, cũng không khỏi không tin."
Lão nhân gia chăm chú nhìn Uyển Nhi thật lâu, giống như muốn nhìn thấu phần hồn phách bên trong của Uyển Nhi: "Vận số cả đời của con, phú quý cực điểm, nhưng cũng sẽ gian nguy, gặp phải nhiều thăng trầm...!Con a, tự mình giải quyết cho tốt đi!"
- ----------------------
A Chiếu (xoa hai tay mong đợi): Trẫm nóng lòng muốn xuất hiện!.