Thiều Châu.
Muốn đi Lôi Châu, trước hết phải đi qua Thiều Châu, thường nếu triều đình có phạm nhân lưu vong, đều phải đi đày qua nơi này.
Vì nơi này tương đối vắng vẻ, ít người sinh sống, triều đình bỏ bê quản lý, hiếm khi có người chết, chỉ cần không ai truy cứu, cũng sẽ không giải quyết được gì.
Đêm xuống, từ trong khách điếm thôn dã, thỉnh thoảng phát ra vài loại âm thanh rên rỉ, còn có tiếng quát lớn áp giải phạm nhân.
Bên ngoài khách điếm cách đó không xa, có một rừng cây nhỏ, ẩn ẩn hai bóng đen.
Hai người đều mặc y phục màu đen huyền của đêm, dùng vải xanh che mặt, chỉ chừa lại đôi mắt bên ngoài.
Trong đó, có một người nghiêng tai nghe âm thanh thống khổ phát ra từ khách điếm, đáy mắt đắc ý phát ra vài tia ngoan lệ (tàn nhẫn).
Trong hai người, người còn lại chính là Đỗ Tố Nhiên.
Tu vi võ công của nàng cao thâm, đối với cảm nhận biến hoá tỉ mỉ, cho nên với một chút biến hoá của người bên cạnh, lập tức liền rơi vào trong tai nàng.
Đỗ Tố Nhiên lặng lẽ nhíu nhíu mày.
Trước đó, người kia nghe một hồi âm thanh rên rỉ thống khổ bên trong khách điếm, cười lạnh một tiếng.
"Tiếp theo khi nào động thủ?" - Hắn hăm he xắn tay áo lên nói.
Ánh mắt Đỗ Tố Nhiên hơi trầm xuống, cuối cùng không nhịn được nói: "A Tuần, tra tấn sắp xong, cho hắn một đao thống khoái đi!"
Phạm Tuần hừ một tiếng: "Cứ như vậy để hắn chết, lợi cho hắn quá rồi!"
Đỗ Tố Nhiên có chút buồn bực, khẽ quát nói: "Ngươi chém hắn năm đao, suýt chút nữa rút hết máu của hắn...!Sự tình kia, giết người bất quá cũng chỉ là đầu chạm trên đất, tội gì phải tạo nghiệt?"
"Ngươi cảm thất đây là tạo nghiệp chướng?" - Thanh âm Phạm Tuần lạnh như hàn băng.
Đỗ Tố Nhiên cảm thấy hắn rất điên, mặc kệ hắn.
Phạm Tuần càng nổi quạo: "Súc sinh này, năm đó thời điểm hắn tra tấn tỷ tỷ của ta, cũng không phải đã tạo nghiệp chướng hay sao?"
Đỗ Tố Nhiên im lặng thở dài: Chuyện năm đó a...!Aiz!
"A Tuần, ta biết trong lòng ngươi khổ sở, biết ngươi vì báo thù mà nhẫn nại rất nhiều năm..." - Đỗ Tố Nhiên cố gắng khuyên nhủ: "Thế nhưng Hạ Lan Mẫn Chi cũng từng làm quan trong triều, lại còn là...!do Thiên hậu thân sanh (cháu trai).
Không nhìn người bên ngoài, cũng phải xem Thiên hậu có ơn tri ngộ với ngươi, liền cho hắn thống khoái đi!"
Phạm Tuần nghe vậy càng xù lông lên, thâm trầm nói: "Chẳng lẽ Đỗ tỷ tỷ ngươi quên thù hận giữa Thiên hậu cùng Hạ Lan cẩu tặc rồi sao? Hay là Đỗ tỷ tỷ đã quên ngày xưa cũng từng đã bị đánh?"
Đỗ Tố Nhiên thấy hắn càng nói càng không ra gì, nghiêm mặt đáp: "Sự tình năm đó có nguyên nhân, so với nhân quả của sự tình trước mắt chẳng liên quan bất cứ cái gì!"
Lại nói: "Ngược lại là ngươi, có phải ngươi đã từng quên thân phận của mình? Nếu Hạ Lan Mẫn Chi đi đời nhà ma, Thiên hậu có thể mắt nhắm mắt mở cho qua được.
Nhưng nếu Hạ Lan Mẫn Chi chết không ra dạng gì, sẽ làm tổn hại đến thể diện của Thiên hậu, để Thiên hậu điều tra, ngươi thật sự cảm thấy Thiên hậu sẽ không truy cứu sao? Hay là ngươi muốn làm cho cha mẹ sau khi mất đi tỷ tỷ, lại phải thêm lo lắng hãi hùng vì ngươi?"
Nói một phen, quả nhiên đã chạm đến nỗi lòng của Phạm Tuần.
Thấy hắn trầm mặc không nói, Đỗ Tố Nhiên lặng lẽ lắc đầu, ra hiệu cho hắn "đợi ở đây đừng nhúc nhích", thân hình thoắt cái biến mất không thấy.
Không qua bao lắm, sau khi nghe được ba tiếng kêu đau đớn ngắn ngủi, liền không nghe thêm bất cứ âm thanh gì.
Phạm Tuần ở ngoài nghe, lập tức ý thức được trong khách điếm đã xảy ra chuyện gì.
Hai mắt của hắn trợn lên, tựa như trong không khí vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.
Một trận kình phong thổi lên, thân ảnh Đỗ Tố Nhiên lại xuất hiện trước mặt hắn.
Đỗ Tố Nhiên cũng không nói nhiều, dùng một tay kéo cổ tay Phạm Tuần: "Đi mau!"
Thế là hai người lao thân như điên hơn một dặm đường, tìm đến một chỗ hẻo lánh thay đổi y phục thường ngày, lập tức cưỡi ngực, gấp rút mấy roi hoả tốc rời khỏi nơi thị phi.
Mãi cho đến khi phương đông gần sớm, có chút ánh nắng nhè nhẹ, hai người mới thu cương ngựa lại, để mặc mọi thứ chạy hết tốc lực một đường mệt muốn sắp chết rồi, lúc này mới khoan thai để toạ kỳ giữa rừng lẹt xẹt dạo bước.
Nơi đây đã ra khỏi địa giới vùng Thiều Châu, dã ngoại hoang vu, càng không có người ở.
Trên đường đi trái tim Phạm Tuần thắt lại, lúc này mới có cơ hội thông thuận mở lời: "Ngươi đem bọn hắn giết hết rồi!?"
Vừa là câu hỏi, cũng càng là câu khẳng định.
Đỗ Tố Nhiên nghe xong nhíu mày, lườm hắn một cái, thực tế vì hắn ôn nhu không đúng lúc mà oán thầm.
"Thân phận Hạ Lan Mẫn Chi chết như thế, hai người áp giải để xảy ra chuyện, không nghi ngờ gì bọn họ cũng sẽ phải chết theo luật định.
Kết quả như vầy, có thể miễn, không liên luỵ đến người nhà đã là kết cục tốt nhất rồi." - Đỗ Tố Nhiên thản nhiên nói.
Phạm Tuần cắn răng, thực sự không nhìn nổi tác phong "xem mạng người như cỏ rác" của nàng: "Thế nhưng bọn hắn là người vô tội!"
"Vô tội?" - Đỗ Tố Nhiên lạnh lùng mỉm cười một cái: "Thời điểm ngươi động thủ với Hạ Lan Mẫn Chi, bọn hắn cũng đã không phải người vô tội!"
Phạm Tuần bị cứng họng, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Đỗ Tố Nhiên không thèm để ý tới hắn, ghìm chặt ngựa, xoay người nhảy xuống.
Đồng thời đem túi y phục dính máy trên lưng ngựa ném cho Phạm Tuần: "Đem nó đốt đi!"
Nói xong nàng cũng không nhìn Phạm Tuần, đi thẳng đến con sông nhỏ cách đó không xa, lấy xà phòng mang theo trong người, lấy nước sông rửa tay.
Phạm Tuần nhặt túi y phục kia lên, nhìn qua một chút, sắc mặt liền thay đổi.
Hắn đem theo túi y phục, tất tật chạy đến bên cạnh Đỗ Tố Nhiên, lớn tiếng quát hỏi: "Ngươi, thậm chí lấy hết lộ phí đi đường của bọn hắn!"
Đỗ Tố Nhiên nghe hắn quát cũng không muốn nhìn tới: "Sơn phỉ mưu tài, sát hại tính mạng, giết người xong không lẽ không cầm theo lộ phí sao?"
Phạm Tuần lần nữa bị cứng họng, hắn lập tức hiểu được ý định của Đỗ Tố Nhiên ——
Đem cái chết của Hạ Lan Mẫn Chi cùng hai tên áp giải nguỵ trang thành sơn phỉ mưu cướp của mất mạng, như thế nếu như triều đình hay Võ Hoàng hậu có hoài nghi cũng sẽ không truy cứu đến cùng.
Dù sao vùng đất Thiều Châu không được thái bình, vả lại, ai sẽ là người thay Hạ Lan Mẫn Chi thất thế cùng hai tên quan binh cỏn con không có gia thế đứng ra làm chủ chứ?
Thế nhưng trong lòng Phạm Tuần vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu, hoảng loạn.
Hắn đem túi y phục cùng đồ vật bên trong đốt vội hết đi, kể cả những thứ kia cũng đều ném hết vào lửa, tựa như nếu dính một chút, cũng sẽ bị làm dơ bẩn nhân cách của mình.
Đỗ Tố Nhiên vừa rửa tay vừa nghe rõ, khoé miệng hếch lên, xem thường ——
Tất nhiên nàng không cổ hủ giống Phạm Tuần, nhưng cử động lần này của Phạm Tuần khá hợp ý nàng: vùng đất hoang vu, không giống với kinh đô phồn hoa, ngay cả tiền cũng dùng được rất ít.
Những thứ lộ phí đi đường này, khó đảm bảo một ngày lại trở thành chứng cứ, đốt hết đi bớt lo nghĩ!
Mùi khói lửa tồn tại chóp mũi một hồi đều bay hết, âm thanh tách tách lửa cũng vang lên không ngừng.
Từ đầu đến cuối Đỗ Tố Nhiên chỉ ở bờ sông rửa tay, tẩy hết lần này đến lần khác, giống như đôi tay này có rửa đến bao lâu cũng giống như một món đồ rửa mãi không sạch.
Lúc lâu sau, nàng đem hai tay giơ lên, nhìn ánh mặt trời không hề chói mắt giữa kẽ tay, trong lòng có một tia mù mịt không thể soi rọi.
Đôi tay này, đã giết người, dính đầy máu, nhiều đến mức không thể thấy rõ nữa...!Chúng ngày càng trở nên không sạch sẽ.
Đỗ Tố Nhiên nhắm hai mắt lại, ánh mắt tựa như mơ màng: Có phải nếu tiếp tục trải qua đoạn thời gian như thế, nàng sẽ quên mất tâm nguyện ban đầu hay không?
Bỗng nhiên, ánh nắng xuyên giữa ngón tay bị một bóng đen ngăn trở.
"Đừng cọ nữa.
Da bị cọ đến xay xát rồi!" - Phạm Tuần sâu kín nói với Đỗ Tố Nhiên.
Đỗ Tố Nhiên run lên, giống như vô vị vảy vảy nước hai tay, đứng dậy, xoay người đi thẳng về phía ngựa của mình.
Cách đó không xa, Phạm Tuần đã đem toàn bộ túi y phục đốt sạch, chỉ còn lại một mảng tàn tro đen sì.
Phạm Tuần nhìn chằm chằm phiến tro tàn, trong lòng cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Hắn vội đi bộ đuổi theo Đỗ Tố Nhiên, muốn nói gì đó lại thôi.
Đỗ Tố Nhiên vờ như không phát hiện ra sự khác thường của hắn, thuận miệng nói: "Tiếp theo ngươi định làm gì? Quay về nhận nhiệm vụ hay sao?"
Phạm Tuần dùng một lúc, cuối cùng nói: "Ừm, trở về nhận nhiệm vụ...!Vài ngày trước trong kinh có người truyền tin đến, Thiên hậu định điều ta trở về kinh đô phân phó."
Đỗ Tố Nhiên cầm dây cương trên tay run một cái, cười cười nói: "Rất tốt.
Đây là ý tứ muốn trọng dụng ngươi, tiền đồ không đếm xuể!"
Phạm Tuần không vì câu nói này mà trở nên vui mừng, dò xét nhìn lại Đỗ Tố Nhiên: "Ngươi muốn đi đâu?"
Đỗ Tố Nhiên quay mặt sang phía hắn không thấy, nắm chặt dây cương trong tay, dùng hết sức nổi gân máu, thanh âm không nghe ra bất kỳ loại cảm xúc gì: "Đi Giang Nam!"
"Giang Nam?" - Phạm Tuần nhíu mày.
"Đúng, Giang Nam." - Đỗ Tố Nhiên linh hoạt xoay người: "Mật chỉ của Thiên hậu, Giang Nam có dư đảng (bè lũ còn sót lại) của đám phản loạn, lệnh cho ta đi thăm dò hư thực."
Dư đảng phản loạn?
Mi tâm Phạm Tuần giật một cái: "Ngươi nói là trưởng tôn..."
Đỗ Tố Nhiên nhanh chóng rút roi ngựa, Phạm Tuần vội im lặng.
"A Tuần, ngươi và ta là bằng hữu quen biết nhiều năm, cùng chung hoạn nạn xuất giao tình.
Có câu, đã là bằng hữu, lời tận đáy lòng." - Đỗ Tố Nhiên nghiêm mặt nói.
Phạm Tuần cũng nghiêm mặt: "Mời nói."
Đỗ Tố Nhiên nhìn hắn thật kỹ: "Thận trọng từ lời nói đến việc làm, không phải chuyện của ngươi, chớ ham muốn vô vọng."
Đỗ Tố Nhiên nói xong, liền định cáo từ rời đi.
Bị Phạm Tuần gọi với theo: "Thận trọng từ lời nói đến việc làm, ta nhớ được.
Thế nhưng mà, bao giờ ta lại vọng tưởng cái chi đâu?"
Đỗ Tố Nhiên thấy hắn vẫn chưa phát hiện ra điều gì, âm thầm lắc đầu, nói: "Tóm lại, sau khi về kinh, ngươi nhất mực cẩn thận, sẽ không có chuyện gì xấu."
Phạm Tuần lại không chịu bỏ qua: "Đỗ tỷ tỷ nói ra tội gì chỉ nói một nửa?"
Tâm tính hắn thô thiển, tính tình quái gỡ cực kỳ, Đỗ Tố Nhiên cảm thấy hơi bất lực.
Phạm Tuần nghĩ rằng Đỗ Tố Nhiên không hiểu hắn, bị kích động tức giận mấy phần, khiêu khích nói: "Thế nhân nếu như không có người nào si tâm vọng tưởng, cũng sẽ không cần phải làm bất cứ chuyện gì! Nếu Thiên hậu không có si tâm vọng tưởng, làm sao có thể ——"
"Câm miệng!" - Đỗ Tố Nhiên đột nhiên hét lại hắn.
Phạm Tuần tự biết mình thất ngôn, trầm giọng không nói.
Nhưng cỗ cảm xúc mâu thuẫn trong lòng hắn vẫn còn, đột nhiên hắn cười phá lên; "Thái Bình công chúa mang thai đã nhiều tháng, sợ là cũng sắp sinh rồi?"
Lời vừa nói xong, sắc mặt Đỗ Tố Nhiên đại biến.
Tâm tư Phạm Tuần có chút cân bằng, hắn cười vang vọng về phía Đỗ Tố Nhiên.
Trái tim Đỗ Tố Nhiên đau như chết lặng, không muốn tiếp tục cùng hắn nói tiếp, quất roi ngựa, một mạch phi như tên bắn.
- ------------------
Tử tại xuyên thượng viết: Thệ giả như tư phu, bất xá tuế nguyệt.
(tạm dịch Khổng tử đứng trên bờ sông, nói: "Nước chảy đi hoài, ngày đêm không ngừng".
Có thể hiểu là thời gian trôi đi hoài, đừng nên bỏ lỡ; hoặc: đạo trời, vạn vật biến hoá liên hồi.)
Uyển Nhi để quyển sách trên tay xuống.
Kỳ thật nàng không quá tán đồng học thuyết của nho gia, nhưng không thể không nói bên trong «Luận Ngữ» có rất nhiều nội dung phù hợp dành cho người tĩnh tại một chỗ, xem qua cũng không bị rơi vào mê loạn.
Đúng vậy a, thời gian cứ chảy trôi đi, đâu có khi nào vì nhân thế biến đổi mà dừng lại đâu.
Uyển Nhi thất thần nhìn qua tuyết rơi ngoài cửa sổ ——
Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, rơi suốt cả đêm, đem toàn bộ toà Tĩnh An cung ủ trong thế giới lưu ly.
Đã bắt đầu vào đông a!
Uyển Nhi bùi ngùi.
Nàng đã chờ đợi trong toà Tĩnh An cung này lâu vậy rồi?
Không biết tình hình bên ngoài thế nào.
Hết thảy mọi chuyện đều đã an định lại chưa?
Còn, "nàng" nữa?
Có phải "nàng" đã có được quyền lực củng cố, con người cũng thay đổi luôn không?
Tuyết sắc ngưng tụ trước mắt, giống như cũng đang nghĩ về quang cảnh bên ngoài Tĩnh An cung, ánh mắt Uyển Nhi có chút ngưng trệ, tựa như hết thảy đều trở nên không chân thật.
Trong thoáng chốc, bỗng nhiên truyền đến âm thanh vui vẻ của ma ma bên cạnh Tiết Tiệp dư: "Thượng Quan nương tử, Thiên hậu đến rồi! Đang chờ gặp ngươi a!"
Thiên hậu?
Nàng!
Uyển Nhi đột nhiên hoàn hồn, cầm váy lên, chạy như điên đến phòng của Tiết Tiệp dư.
- ----------------------------
Đỗ cô nương đúng là người chỉ hợp làm chuyện đại sự..