Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

Chương 72: Chương 72






Hoàng đế bị khí cấp công tâm (cảm xúc bị kích động tấn công vào tim, dẫn đến đột ngột ngất xỉu), đột nhiên hôn mê.
Bởi vì sớm đã có phòng bị, Võ Hoàng hậu không lấy làm bối rối.

Võ Hoàng hậu liền hạ lệnh sắp xếp đâu vào đấy, đưa Hoàng đế bình an trở về Tử Thần Điện, thái y cũng được mời đến, bắt mạch, dùng thuốc.
Hoàng đế từ trong hôn mê, sau khi được chữa trị cũng chỉ thanh tỉnh lại một chút, sau đó uống thuốc thái y kê đơn liền nhanh chóng mơ màng ngủ thiếp đi.
Đợi khi Tử Thần Điện an ổn xong, Võ Hoàng hậu liền không chờ thêm nữa.
Nàng dặn dò tượng trưng một hồi với đám tuỳ tùng bên trong Tử Thần Điện liền lấy cớ còn có tấu chương cần phê duyệt, liền nhanh chóng rời đi.
Vừa rời đi không lâu, Từ Tiệp dư cũng liền đuổi theo tới.
"Ngươi lại theo ta làm cái gì?" - Võ Hoàng hậu ghét bỏ nói.
Lại, nhắc tới cả lần trước Từ Tiệp dư đuổi tới Thừa Khánh Điện kia.
Từ Tiệp dư hiểu được.
A! Nếu không phải vì lo lắng quá mức cho người kia, ai lại vui lòng đuổi theo nhìn sắc mặt Võ Hậu nàng a!
Từ Tiệp dư hừ hừ trong mũi, ngạo khí nhấc cằm lên, biểu thị bản thân mình cũng chán ghét Võ Hoàng hậu không kém~
"Có chuyện gì, mau nói!" - Võ Hoàng hậu hối thúc Từ Tiệp dư, bắt đầu mất kiên nhẫn.
Từ Tiệp dư âm thầm cắn chặt răng...!nhịn!
"Ngươi đem Uyển Nhi thế nào rồi?" - Từ Tiệp dư nói thẳng, trực tiếp vào vấn đề.
Uyển Nhi lại dễ để cho ngươi gọi thế sao?
Trong tâm Võ Hoàng hậu liền không thoải mái.
"Chuyện này cần ngươi quản sao?" - Võ Hoàng hậu ngạo nghễ nói.
"Ta quản không được, ngươi còn hỏi nữa?" - Từ Tiệp dư nhường một bước, hiểu rất rõ tình thế "qua sông phải luỵ đò"*
(*nguyên gốc là câu人在矮檐下, 不得不低头 - hoặc cách viết khác在人矮檐下,怎敢不低头: Tại nhân nụy/ải diêm hạ, chẩm cảm bất đê đầu; chỉ tình huống bị người khác khống chế).
"Ngươi hỏi, bản cung sẽ nói cho ngươi biết sao?" - Võ Hoàng hậu cũng hất cằm lên, càng thể hiện sự kiêu ngạo của nàng.
Từ Tiệp dư bị nàng chẹn họng đúng lúc, khẽ nghiến răng nghiến lợi.
Cuối cùng Võ Hoàng hậu bị một tia kiên nhẫn còn sót lại chà sát, vung tay lên tựa như đuổi ruồi về phía Từ Tiệp dư: "Bản cung còn có chuyện quan trọng, đừng cản đường."
Từ Tiệp dư bị ép ra sức bướng bỉnh, nhưng vẫn không chịu buông tha, nhường đường.
Võ Hoàng hậu thấy bộ dạng trâu bò, tính tình kỳ quái của Từ Tiệp dư liền không khỏi nhíu mày.

Từ Tiệp dư lại không thèm đếm xỉa đến Võ Hoàng hậu, bỗng dưng xích lại gần nàng, dùng giọng điệu đủ chỉ hai người các nàng nghe thấy, nói: "Ngươi hại nàng bị thương, còn muốn làm nàng thêm thương tâm hay sao?"
Võ Hoàng hậu nghe xong, hai mắt nhắm lại, mang theo hai luồng nguy hiểm sáng chói.
Từ Tiệp dư không sợ, còn nói: "Đời trước ngươi đã có lỗi với nàng, đời nàng lại còn muốn làm hại nàng hay sao?"
Võ Hoàng hậu biến sắc, giọng khàn khàn nói: "Ngươi lại nói hươu nói vượn, có tin là bản cung đem ngươi đưa vào am xuất gia hay không?"
Từ Tiệp dư không hề bị lay động, không quan trọng cười một tiếng: "Dù sao sớm muộn cũng phải đi thôi!"
Võ Hoàng hậu yên lặng.
Một ngày nào đó, Hoàng đế gặp đại sự, nếu phi tần không có nhi tử đều phải xuất gia tu hành đến cuối đời.
Lời Từ Tiệp dư nói quả không sai.
Nghĩ đến kết cục tương lai của Từ Tiệp dư, mi tâm Võ Hoàng hậu hơi động, ánh mắt liền nhìn sang người bên cạnh, ngũ quan thật sự có nét giống với người đã cưỡi hạc đi tây phương kia, tàn nhẫn không nói nên lời.
Võ Hoàng hậu chậm rãi thở ra một hơi, thần sắc đã bình thản lại.
Hai mắt nàng nhìn về phía trước không biết đang nhìn thứ gì, thanh âm không mang theo bất kì cảm xúc nào, nói: "Uyển Nhi không phải nàng...!Tốt nhất ngươi nên nhớ kỹ cho bản cung."
Dứt lời, Võ Hoàng hậu mặc kệ Từ Tiệp dư có phản ứng ra sau, thẳng tiến rời đi.
Bên ngoài Thừa Khánh Điện.
Khưu Thần Tích sớm đã chờ ở nơi đó, bộ dáng không thể chờ thêm nữa, dáng vẻ kích động.
Võ Hoàng hậu âm thầm nhíu mày: Dạng người này chỉ sợ thiên hạ không loạn, sẽ không thể mưu lợi bất chính, kẻ đó thực sự không phải quân tử...!Thế nhưng dưới mắt của tòng quyền, dạng này lại khá hữu dụng.

Xưa nay nàng luôn thiết thực, chỉ cần nghĩ thoáng qua trong đầu một lần liền gác lại sang một bên.
Đồng thời từ lúc nhìn thấy Khưu Thần Tích, Võ Hoàng hậu cũng nhìn thấy Triệu Vĩnh Phúc đang đợi hồi báo.
Triệu Vĩnh Phúc được nàng cố ý an bài đến bên cạnh Uyển Nhi, một phần cũng là vì Triệu Vĩnh Phúc cơ trí lại thông minh, còn là con nuôi của Triệu Ưng, trong Thừa Khánh Điện không người nào dám khinh thị hắn, người ngoài Thừa Khánh Điện nếu muốn làm khó hắn cũng phải suy trước tính sau phân lượng của hắn.
Có một người như vậy ở cạnh bảo hộ Uyển Nhi, nếu như thật sự có biến cố gì, Uyển Nhi cũng không trở thành kẻ tứ cố vô thân.

Cho nên, là tin tức từ phía Uyển Nhi sao?
Bước chân của Võ Hoàng hậu không nhịn được, hướng về phía Triệu Vĩnh Phúc đi tới, chỉ trong chốc lát nàng đành miễn cưỡng dừng lại.
Tổ chim bị phá rồi, liệu trứng chim có còn nguyên vẹn hay không? Nếu như đại cục không thành, lấy thân phận tồn tại nho nhỏ của Uyển Nhi, muốn sống yên ổn toàn mạng cũng là việc khó.

Cho nên, trước hết phải tạm thời bỏ qua bên này, cố lấy một bên khác trước vậy!
Trong lòng Võ Hoàng hậu tự nhủ.

Thế là nàng quay đầu hướng về phía Khưu Thần Tích, âm thầm tự nhủ: Mặc dù Lý Hiền đã phục, bên ngoài còn lại đám đại thần bảo thủ, thậm chí bao gồm mấy tên nhân vật cấp bậc tể tướng.

Nếu không thể dàn xếp lại, cuối cùng sẽ không vững a!
Nhưng mà, vô luận lấy lý do gì khuyên mình, Võ Hoàng hậu cũng không phải người hồ đồ, lý trí của nàng đã sớm làm nàng thanh tỉnh nhận thức một chuyện, một sự kiện cho dù có trốn cũng không tránh đc sự tình tàn khốc ——
Giữa Uyển Nhi cùng quyền lực, nàng lựa chọn cái sau.
Không ai biết nội tâm Võ Hoàng hậu đang gợn sóng, nhìn bề ngoài nàng vĩnh viễn là vị Thiên hậu nương nương cao cao tại thượng, bày mưu lập kế, nắm trong tay sinh tử vô số người cùng với chặng đường phía trước.
Giờ phút này, dựa vào tôn vị cùng tư thái trên người, nàng từ trên cao nhìn xuống xem Khưu Thần Tích.
Vóc dáng Khưu Thần Tích lại cao hơn, võ công mạnh hơn, tâm cơ lại sâu, lúc này hắn cũng đang hướng về phía nàng, bái phục thật sâu xuống dưới.
"Hồi bẩm thiên hậu, chúng thần phụng ý chỉ thiên hậu khiển trách Thái tử.

Thái tử tự biết tội nặng, ý đồ cắn lưỡi tự vận, bị chúng thần kịp thời cứu chữa, chờ thỉnh ý chỉ của thiên hậu!" - Khưu Thần Tích nói.
Cắn lưỡi tự vận...
Võ Hoàng hậu hơi híp mắt lại.
Thủ đoạn trong cung, bất quá nàng rõ ràng nhất, đến tột cùng, Thái tử có phải thật sự cắn lưỡi hay là bị Khưu Thần Tích động tay động chân, đều có thể nghĩ tới.
Như vậy, Thái tử sẽ không vu cáo lung tung, lại sẽ càng không thể nói hươu nói vượn.
Ngược lại, Khưu Thần Tích cũng sẽ xử trí.
Võ Hoàng hậu gật đầu rất khẽ: "Đưa về Đông Cung điều dưỡng đi."
Khưu Thần Tích vội vàng xưng "dạ".
Trước đó chiếu thư phế Thái tử chưa được ban xuống, bất luận phát sinh chuyện gì, Thái tử cuối cùng vẫn là Thái tử.
Khưu Thần Tích rất thông minh, không khỏi đến việc chiếu thư phế Thái tử khi nào ban xuống, đây không phải là chuyện mà cấp bậc của hắn nên hỏi.
Hắn biết rõ vai trò của mình, thật ra bản thân không khác nào một thanh khoái đao (đao sắc) trong tay Võ Hoàng hậu.
Võ Hoàng hậu quay đầu nhìn về phía Triệu Vĩnh Phúc: "Đợi sau khi Thái tử trở về Đông Cung, ngươi thay mặt bản cung ban thưởng hai quyển sách «Hiếu Kinh» cùng «Thiếu Dương Chính Phạm» cho hắn, để hắn từ từ học tập."
Triệu Vĩnh Phúc tranh thủ đáp lời, thầm nghĩ Thiên hậu nương nương ngài cũng không thèm hỏi thăm Thượng Quan nương tử một chút hay sao?
Khưu Thần Tích nghe vậy trong nội tâm càng thêm nghiêm nghị: Đây là tạm thời làm ổn định dư luận trên phương diện văn chương đây mà! Ban thưởng hai quyển sách này cho Thái tử, không phải ý muốn nói cho người bên ngoài biết, Thái tử phải nên học tập như thế nào là tận hiếu hay sao? Chẳng phải ý muốn nói cho người ngoài biết, đức hạnh của Thái tử có vấn đề a?
"Thiên hậu tâm như từ mẫu, hạ thần kính phục!" - Khưu Thần Tích tranh thủ thời cơ vỗ mông ngựa mấy câu.


(nịnh bợ á)
Võ Hoàng hậu nghe xong trong lòng cười lạnh một tiếng.
Trên mặt không có vẻ gì đặc biệt, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Còn có chuyện gì?"
Khưu Thần Tích vội trả lời: "Chính là Chu Quốc Công...!âm thầm cấu kết với mấy vị tể phụ tướng công, xúi giục Thái tử.

Nghe nói ở chỗ Bùi đại nhân, Triệu Đạo Sinh cũng đã nhận tội."
"Việc này bản cung tự có chủ trương, ngươi chỉ cần thi hành chuyện của ngươi thôi." - Võ Hoàng hậu khoát tay nói.
Khưu Thần Tích vốn muốn mượn cơ hội phân quyền lực của Bùi Viêm, từ đó dựa theo biến cố đại sự lần này đoạt thêm một ít quyền lợi, không ngờ Võ Hoàng hậu lại cao tay hơn hắn nhiều, nhìn qua đã biết được đoạn tâm cơ này của hắn.
Trong lòng Khưu Thần Tích khuất phục, liền không dám nói nhiều, khom người lui đi.
Đại điện trống trải, sợ là ngoài điện đã sớm dấy lên huyết vũ tinh phong (gió tanh mưa máu) rồi?
Nàng mưu tính đã lâu, từng bước từng bước tính toán lòng người, tính toán tình thế, cuối cùng là tới mức độ này...
Thế nhưng trong lòng nàng, lại có một loại xúc động khác, kiềm nén xúc động không được.
Thời điểm này vậy mà nàng lại nghĩ tới chuyện muốn đi gặp người kia, đồng thời vì lý trí cũng không cho phép bản thân bị kích động, chỉ dám âm thầm mừng rỡ.
Xưa này Võ Hoàng hậu không cảm thấy mình là loại nhi nữ tình trường, tinh tế tỉ mỉ.

Như vậy, chuyện này nhất định cho thấy rằng niên kỉ càng lớn lại càng thích sức sống của người trẻ tuổi sao?
Nhất định là như vậy!
Võ Hoàng hậu không có ý định tiếp tục suy nghĩ tỉ mỉ thêm suy nghĩ này.
Nghĩ nhiều cũng vô ích, cứ làm thôi!
"Bản cung muốn thay y phục." - Võ Hoàng hậu mở miệng nói.
Để che giấu tai mắt, nàng càng không dùng nghi trượng hoàng hậu, thậm chí chỉ dẫn theo một tuỳ tùng duy nhất là Triệu Vĩnh Phúc.
Bên trong Thừa Khánh Điện, mỗi người tự quản lấy chức vụ của mình, bị quản lý chặt như thùng sắt, hiếm có người nào biết, Thiên hậu nương nương của bọn hắn lúc này lại một lòng thấp thỏm, bước đi còn nhanh hơn so với bình thường, hướng đến tiểu thất nhỏ không nổi bật ở góc đông nam mà chạy tới.
Trên đường đi, Võ Hoàng hậu đều nghiêm mặt, hoàn toàn không thấy bộ dáng lười biếng trước nay, ngược lại sinh ra thêm mấy phần "không quen miễn lại gần", hàn khí lạnh lẽo vây quanh, làm cho Triệu Phúc Vĩnh theo hầu bên cạnh cũng không dám thở mạnh.
Tiểu thất góc đông nam đóng chặt, chỉ có một tên tiểu nội giam lanh lợi đang khẩn trương trấn giữ tại cửa ra vào, hiển nhiên là cảnh giác những kẻ không liên quan.
Võ Hoàng hậu thoáng thở dài một hơi: Một khi bên ngoài có biến cố gì, cũng sẽ luôn có người báo tin cho "nàng".
Thế nhưng, ngay sau đó, thần sắc Võ Hoàng hậu lại căng thẳng.
Rốt cuộc hỏi ra câu hỏi mà trước đó không có cơ hội hỏi: "Nàng thế nào?"
Triệu Vĩnh Phúc một mực níu lấy tâm tình, trước đó hắn không cách nào nhìn ra phản ứng của Võ Hoàng hậu rằng mọi việc có như ý của nàng hay không.

Hiện tại đã nghe thấy câu hỏi này của nàng, xem ra tảng đá lớn trong lòng cũng đã được bỏ xuống.

"Vết thương trên trán đã được xử lý, đắp thuốc xong đã giảm đau nhức.

Nhưng mà..." - Triệu Vĩnh Phúc lén nhìn phản ứng của Võ Hoàng hậu.
Cảm giác được Võ Hoàng hậu không có ý nổi giận, mới đánh bạo nói tiếp: "...!nhưng mà không chịu ăn cái gì, cũng không chịu nói chuyện."
Trái tim Võ Hoàng hậu nhất thời chìm xuống.
Đổi lại mà nói, thử nghĩ có ai sau khi bị đối xử như vậy xong, sẽ chịu cam tâm? Huống hồ, người kia lại là Thượng Quan Uyển Nhi?
Sâu trong nội tâm Võ Hoàng hậu, từ trước đến nay sự tồn tại của Uyển Nhi không giống với người bình thường.
Bất luận là thuở nhỏ nàng khéo ăn khéo nói, thông tuệ lỗi lạc, lúc mới gặp nàng liền hoài nghi Thượng Quan Uyển Nhi cực độ, vẫn là sau này càng trưởng thành càng thanh tao, xinh đẹp đến độ làm cho người khác không dời mắt nổi, lại luôn tồn tại một Thượng Quan Uyển Nhi tịch mịch phiền muộn không thể nói rõ, cũng không thể tả rõ.

Võ Hoàng hậu, đã từng, tưởng rằng, vẻ u tịch trong lòng Uyển Nhi liên quan đến thảm sự của Thượng Quan thị năm đó, lại còn phải bất lực, không thể không phụng dưỡng kẻ địch nhân thâm thù như mình; nhưng tựa hồ như không phải.
Võ Hoàng hậu không hiểu được, nàng không thể đoán được tâm tư bất ổn của "vật nhỏ" này.
Bỏ đi!
Võ Hoàng hậu quả quyết tự nói với mình, không nên suy nghĩ những điều này, bây giờ để cho vật nhỏ này ăn chút đồ, không đến mức phải chết đói mới là việc đúng đắn.
Còn có việc nào trọng yếu hơn chuyện sống còn đâu?
Cho lui tiểu nội giam cùng Triệu Vĩnh Phúc, Võ Hoàng hậu không cho phép ai theo vào, tự mình đẩy cửa bước tới.
Gian phòng không lớn, đi qua phòng trước mấy bước chính là phòng ngủ.
Lúc nhìn thấy thân ảnh tĩnh mịch quen thuộc trên giường kia, đáy mắt Võ Hoàng hậu lại bất chợt nổi lên hai đợt chua xót.
Thực sự là...!càng già càng mất tiền đồ!
Trong lòng Võ Hoàng hậu tự nhắc mình.
Khóc?
Sao phải khóc?
Nàng như thế, với người đối diện trước mắt này mà nói, chẳng phải nàng đã suy tính vô cùng chu đáo, bố trí tốt nhất rồi sao?
Đè nèn dị dạng trong đáy lòng, Võ Hoàng hậu không chỉ tức giận ——
Nàng không tin nàng đang sống sờ sờ đi tới mà Uyển Nhi không nghe thấy.
Vậy mà còn đưa lưng về phía mình!
Lúc này chỉ có một lời giải thích: Uyển Nhi đang tức giận với nàng.
Vật nhỏ này, vậy mà dám tức giận với mình!
- -----------------------------
A Chiếu: Trẫm đã hạ mình đến gặp ngươi rồi! Trẫm cũng thay ngươi suy tính chu toàn như thế rồi! Vậy mà ngươi còn dám đưa lưng về phía trẫm!
Mọi người: Ngươi a, cái đồ cặn bã!.