Các triều đại thay đổi, nội giam đều một mặt a dua nịnh hót, ngôn từ đùa vui cực kỳ xốc nổi.
Bất luận là lời hữu ích hay xấu xa, một khi rơi vào cửa miệng của bọn hắn đều có thể nói đến ba hoa thiên địa, ngay cả ngươi cũng khó có thể tin được.
Triệu Ưng là người phụng dưỡng bên cạnh Võ Hoàng hậu đã lâu, sớm đã đem năng lực lịch luyện đến độ cực kỳ chuyên nghiệp, coi như Uyển Nhi có rõ ràng tính chất của bọn nội giam thế nào thì từ trong miệng Triệu Ưng nhắc tới chuyện Võ Hoàng hậu "gầy đi hai cân", quả thực khoa trương cực điểm! Lòng Uyển Nhi đã sớm bị lo lắng chiếm thế, làm gì có tâm tình hóng đến chuyện khác, hận không thể mọc cánh bay ra lập tức tới thẳng Thừa Khánh Điện.
Rửa mặt lung tung một hồi, xác nhận mình đã ăn mặc chỉnh tề, Uyển Nhi liền lặng lẽ đem hộp gỗ kia bọc lại bên ngoài, giả vờ là y áo cùng phục sức đem theo đến Thừa Khánh Điện, cáo biệt Trịnh thị xong, liền đi theo đoàn người Triệu Ưng rời khỏi Dịch Đình.
Có Triệu Ưng hộ tống, Uyển Nhi cũng không lo lắng dọc đường đi sẽ phát sinh nguy hiểm.
Nhanh chóng cũng đến Thừa Khánh Điện, nửa đường lại gặp phải Hạ Lan Mẫn Chi, Uyển Nhi cũng không cảm thấy có chút hoảng sợ nào.
Hạ Lan Mẫn Chi vẫn chỉ một thân phục sức loè loẹt, muốn tưởng tượng bao nhiêu đều có bấy nhiêu, nhìn hắn tựa như vừa mới ra khỏi Thừa Khánh Điện vậy.
Trong lòng Uyển Nhi "lộp bộp" mấy tiếng, suy đoán nào đó liền phát sinh trong đầu.
Hạ Lan Mẫn Chi tựa như sợ Uyển Nhi không nghi ngờ đầu óc của hắn, chỉ nhe răng cười hì hì rồi vút qua chỗ nàng.
"Chào Thượng Quan tài nhân!" - Hắn hành lễ cũng cực kỳ bại hoại.
Uyển Nhi như lâm trận địch, lập tức đáp lễ, không nói lời nào.
Nụ cười trên mặt Hạ Lan Mẫn Chi càng đậm hơn, híp mắt nhìn tỳ nữ ôm hộp gỗ được gói phía sau lưng Uyển Nhi, đáy mắt nhảy lên hai đạo ánh sáng, nhưng ngay lúc đó liền bị dáng vẻ bại hoại trên mặt thay thế.
Phản ứng của hắn đã để cho đầu óc Uyển Nhi đưa ra phán đoán, xác định rõ được tám chín phần.
Nhất là ánh mắt của Triệu Ưng, hắn nhận ra ánh mắt của Hạ Lan Mẫn Chi nảy sinh bất thiện đối với Uyển Nhi, hắn liền bày ra bộ mặt tươi cười tiến lên một bước.
"Chu Quốc Công vừa mới đến Thừa Khánh Điện sao?" - Trong miệng hắn nói như vậy nhưng thân thể tròn mập của hắn đã che chắn cho Uyển Nhi tại sau lưng mình.
Hạ Lan Mẫn Chi híp híp mắt, khoé miệng mang theo điệu cười khiêu khích, cố ý chậm rãi nói: "Thật là một tên hảo nô tài..."
Sắc mặt Triệu Ưng khẽ biến, Hạ Lan Mẫn Chi đã cười ha hả, chắp tay sau lưng rời đi.
Tâm tình Uyển Nhi vừa buông xuống lại trở nên gấp gáp ——
Hạ Lan Mẫn Chi không làm loạn ngay tại chỗ đã khiến cho nàng âm thầm thở dài một hơi.
Thế nhưng hắn cùng Võ Hoàng hậu vừa mới nói cái gì?
Ánh mắt Uyển Nhi hướng về phía Thừa Khánh Điện.
Sắc mặt Triệu Ưng trở nên cực nhanh, phảng phất tựa như lời mắng chửi vừa rồi của Hạ Lan Mẫn Chi chỉ là mắng chửi một con chó nào đó, căn bản không phải hắn.
Nhận ra phương hướng mà Uyển Nhi đang nhìn chính là Thừa Khánh Điện, Triệu Ưng thông minh nghĩ ra chuyện gì, vội vàng cười làm hoà nói: "Thượng Quan nương tử, lúc trở lại phụng hầu Thiên hậu, xin cẩn thận hơn một chút!"
Uyển Nhi kinh ngạc quay đầu.
Triệu Ưng thở dài rồi nói tiếp: "Minh đạo trưởng đã thăng tiên rồi, tâm tình Thiên hậu cũng không được thoải mái!"
Uyển Nhi ngạc nhiên: Minh Sùng Nghiễm quả nhiên...
Cho nên đêm qua nàng đã thấy giấc mộng kia...
Trong đầu Uyển Nhi liền nổ lên oanh oanh mấy tiếng, sinh ra chút cảm giác không chân thật.
Minh Sùng Nghiễm thật sự...!chết rồi?
"Minh đạo trưởng làm sao..." - Uyển Nhi nghe được thanh âm của mình không được lưu loát, thăm hỏi.
Triệu Ưng "Aiz" lên một tiếng, lắc đầu nói: "Cũng không phải dễ nói! Một người đang êm đẹp, lại cứ thế..."
Vừa nói, hắn vừa chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên sửa lời: "Xem như Minh đạo trưởng là bậc tiên nhân, hẳn là trở về Thiên giới, được liệt vào hàng tiên ban vậy?"
Loại chuyện hoang đường này, muốn lừa gạt ai đây?
Uyển Nhi ngước mắt nhìn trời một chút.
Triệu Ưng lúng túng "A" lên một tiếng, mới nói rõ chi tiết: "Là chuyện đêm qua...!Minh đạo trưởng bị giết chết tại gia, đầu một nơi, thân một nẻo, rất thảm a!"
Sắc mặt Uyển Nhi trắng nhợt.
Nhắc mới nói, Minh Sùng Nghiễm đối đãi nàng không tệ, chí ít cũng không từng hại qua nàng.
Nhất là không biết hắn dùng thủ đoạn gì, lại có thể nhìn ra lai lịch "không tầm thường" của Uyển Nhi, khiến cho Uyển Nhi tồn tại trong thời không xa lạ này, ít nhiều cũng cảm thấy có phần thân thiết với hắn.
Thế nhưng Minh Sùng Nghiễm cứ bị giết như thế, tựa như kết cục của Minh Sùng Nghiễm trong dòng lịch sử mà nàng quen thuộc.
Mà nàng, biết rất rõ do người nào làm, lại không thể nói...
Không thể nói, tựa như việc nàng không thể nói về lai lịch của mình cho bất kỳ ai, cùng với những chuyện này biết về thời đại này.
Đáy lòng Uyển Nhi sinh ra vô số cảm giác bất lực.
Nàng miễn cưỡng cười cười với Triệu Ưng: "Đa tạ Triệu đại nhân chỉ điểm.
Phụng dưỡng Thiên hậu, ta sẽ hết sức cẩn thận."
Triệu Ưng vội vã khoát tay "không dám!"
Uyển Nhi không hề sĩ diện trước mặt người ngoài, nàng vẫn thường tốt tính, tình tình cũng tốt đẹp, quan trọng nhất nàng là nhất đẳng hồng nhân bên cạnh Võ Hoàng hậu.
Loại tồn tại này, Triệu Ưng ước gì được nịnh bợ nhiều hơn, chứ nào dám để nàng tạ ơn mình?
"Thiên hậu thích nhất là Thượng Quan nương tử, lần này ngài trở về, Thiên hậu gặp được, đảm bảo mọi chuyện phiền lòng đều sẽ tan biến." - Triệu Ưng cười nịnh nói.
Thích nhất sao?
Uyển Nhi miễn cưỡng cười cười.
Thứ nàng muốn, đâu chỉ là để Võ Hoàng hậu "thích nhất"?
Thứ nàng muốn, chính là tâm của Võ Hoàng hậu a!
Bên trong Thừa Khánh Điện.
Võ Hoàng hậu viết xong lại vò tờ giấy, mất kiên nhẫn để sang một bên.
Cho dù là ai cũng sẽ nhìn ra được tâm tình của nàng ấy không tốt, đám người trong điện, kể cả những nữ quan phụng sự chuyện bút mực cũng đều câm như hến.
Uyển Nhi bước một bước vào điện, liền bắt gặp vẻ mặt mất hứng của Võ Hoàng hậu, cấm địa trong tâm liền trở nên mềm mại ——
Giờ phút này nàng đặc biệt muốn tiến lên, vuốt nhẹ lên đôi mày đang nhíu chặt của Võ Hoàng hậu.
Nhưng mà trên thực tế, nàng cũng chỉ có thể giống như thường ngày, đi tới hành đại lễ với Võ Hoàng hậu.
Võ Hoàng hậu nhìn thấy Uyển Nhi, trên mặt cũng tản đi một tầng sương băng.
"Ngươi trở về rồi sao?" - Nàng ấy giơ cằm, khoa trương nhìn về phía Uyển Nhi.
Trở về...!tựa như Thừa Khánh Điện mới là nơi quen thuộc của Uyển Nhi.
Uyển Nhi thích cách nói này, khoé miệng không khỏi cong cong lên, cung kính đáp "Dạ!"
"Tới đây!" - Võ Hoàng hậu giơ cánh tay phải tôn quý vẫy vẫy về phía Uyển Nhi.
Uyển Nhi ước gì nàng có thể nhanh như tiếng gọi của nàng ấy, lập tức đứng dậy, không cần Võ Hoàng hậu nói miễn lễ, bước chân nhẹ nhàng linh hoạt xích lại gần.
Nữ quan sau lưng Võ Hoàng hậu thức thời cúi đầu lui đi, nhường lại địa phương quen thuộc cho Uyển Nhi ——
Nếu còn đứng ở chỗ này, sẽ chỉ làm cho Thiên hậu nương nương thấy phiền chán mất?
Tên nữ quan cũng rất rõ ràng mình nặng mấy phân mấy lượng.
Uyển Nhi đi đến cách chỗ Võ Hoàng hậu không xa liền dừng lại, nàng định lần nữa hạ thấp người hành lễ, liền bị một tay Võ Hoàng hậu kéo lấy cổ tay, kéo đến bên cạnh nàng.
Uyển Nhi: "!"
Nội tâm của nàng chấn động không nhỏ: Đây có phải có ý là, Võ Hoàng hậu nóng lòng muốn được gặp lại nàng không?
Nàng vô thức cúi đầu.
Võ Hoàng hậu đánh giá Uyển Nhi, khẽ gật đầu thoả mãn: "Khí sắc có tốt hơn một chút."
Lại mỉm cười, cười nói: "Thế nào, mới mấy ngày không gặp bản cung, lại trở nên nhát gan vậy sao?"
Nàng ấy hiển nhiên chú ý đến gương mặt đỏ hồng của Uyển Nhi.
Uyển Nhi vì câu nói này mà đôi mắt trợn tròn: Không phải kiểu "nhát gan" như nàng ấy nghĩ đâu a?
Ý của Võ Hoàng hậu nhất định là đang nói tới chuyện nguyệt sự thất lễ trước mặt nàng lúc đó...!thì phải?
Võ Hoàng hậu bị đôi mắt căng tròn của Uyển Nhi nhìn chằm chằm liền phá lên cười ha hả.
Nàng ấy cười sảng khoái như thế, trong nháy mắt Uyển Nhi cũng bị tâm tình của nàng ấy lây nhiễm, trở nên khá hơn, nhất thời quên hết tôn ti trật tự của chính mình, chỉ lo si ngốc nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp cực kì kia.
Võ Hoàng hậu khó được nhìn thấy bộ dáng thất thần này của Uyển Nhi, mặt mày cong cong, tâm tình cực tốt, nghiêng đầu một chút: "Cũng đã trưởng thành hơn một chút..."
Ý của nàng ấy, chính là dung mạo của Uyển Nhi.
Nhất thời Uyển Nhi xấu hổ, lại cúi đầu xuống.
Cho dù được người mình yêu thích khen ngợi, bản năng cũng sẽ tự thấy ngượng ngùng sao?
Đại khái Võ Hoàng hậu cũng không biết được tâm tình của Uyển Nhi vào lúc này, sau khi khen một câu, liền kéo Uyển Nhi đến trước thư án: "Mài mực, để bản cung xem ngươi mấy ngày nay có xao nhãng công việc hay không."
Đây là...!muốn kiểm tra bút pháp của nàng?
Đáy lòng Uyển Nhi xẹt qua một tia thất vọng: Nàng còn chưa quấn đủ Võ Hoàng hậu nha.
Đương nhiên, Võ Hoàng hậu sẽ không nghĩ tới trong mắt Uyển Nhi chứa đựng hai chữ "quấn lấy".
Uyển Nhi đành phải thông minh, lập tức đến sau án thư, lấy tay trái vung ống tay áo bên phải lên, dùng nước đổ vào nghiên mực mài giũa.
Lại lấy bút, phụng bồi cho Võ Hoàng hậu.
Võ Hoàng hậu nhìn động tác quen thuộc của nàng, cảm thấy cực kỳ vui thích, cũng không giơ tay nhận chiếc bút kia mà chỉ giương cằm về phía Uyển Nhi, cười nói: "Bản cung khảo nghiệm ngươi đây!"
Thế là Uyển Nhi bày diễn, đem một tấm giấy trắng trải ra bàn, vân vê chiếc bút, tập trung tinh thần, đỡ cổ tay, viết hai dòng thơ lên trên giấy tiên.
Viết xong, đợi bút tích khô ráo, liền đưa đến cho Võ Hoàng hậu.
Từ lúc nàng vừa nâng bút, Võ Hoàng hậu vẫn ở bên cạnh nhìn nàng không chớp mắt.
Chỉ cảm thấy cảnh này sao mà tươi đẹp, cho nên không dời mắt đi.
Đợi đến khi nhìn thấy mấy câu thơ trên giấy tiên, ý cười lại đậm hơn một chút: "Làm khó ngươi bắt chước nét chữ của bản cung, trái lại dụng tâm mà bắt chước."
Uyển Nhi nghe vậy vội vàng đáp "Không dám!"
Thật sự nàng thích nhất cũng am hiểu nhất là bắt chước nét chữ tinh xảo bên trong của Võ Hoàng hậu.
Bất quá, bình tĩnh xem xét, Uyển Nhi vẫn cảm thấy mình không viết ra được loại khí chất thanh tao trong nét chữ của Võ Hoàng hậu.
Tục ngữ nói, "nét chữ nét người", Uyển Nhi tự thân không phải là lại người mang tính chất cường hãn, nét chữ cũng tương đối ôn hoà, nhu uyển, để cho nàng viết ra được loại nét chữ tung hoành ngang dọc như Võ Hoàng hậu lại không được để mất đi nét thanh tú thanh tao của nàng ấy, thật đúng là làm khó Uyển Nhi.
Võ Hoàng hậu hiển nhiên cũng nhìn ra được phần ý tứ này.
Nàng ấy cầm tờ giấy quan sát một hồi, liền không nhịn được bình luận mấy điểm: "Thơ không tệ, nét chữ...!vẫn còn kém lão luyện."
Võ Hoàng hậu nhất thời hưng phấn, liền nâng bút tiếp tục điền lên phần giấy còn trống kia, cũng dựa trên câu thơ kia sao chép lại một lần.
Tuy nói là sao chép, nhưng nét chữ viết ra, so với chữ của Uyển Nhi lại mang theo một loại hương vị khác.
Bút tích của Uyển Nhi chưa kịp khô hết, nhập thần quan sát, ngón tay kia phát hoạ vết tích rồng bay phượng múa trên giấy tiên.
Võ Hoàng hậu rất thích bộ dáng dốc lòng học hỏi của Uyển Nhi, phát sinh tâm niệm yêu thích, tâm niệm vừa động, lại bước tới, đứng ở sau lưng Uyển Nhi, ôn thanh nói: "Ngươi nhìn lại rồi viết lại lần nữa xem."
Uyển Nhi tự nhiên nghe lời, lần nữa nhặt bút, vừa viết được hai chữ, chợt thấy trên cổ tay một cảm giác ấm áp, tiếp theo là toàn bộ mu bàn tay đều bị ôn nhu bao phủ.
Uyển Nhi nghe được tiếng thở trong không khí của mình ——
Thế mà Võ Hoàng hậu lại đứng quá sát nàng, còn cầm lấy, khống chế điều chỉnh tay nàng, tự mình chỉ điểm cho nàng, từng chữ dùng lực ra sao.
Khí tức mang theo mùi thơm ngào ngạt hoa lệ kia ở tại bên người, thân thể Võ Hoàng hậu cũng giống như sắp dính về phía trước...
Khắp người Uyển Nhi thế là mất tự chủ, run lên, suýt chút không có tiền đồ chấm rơi mực vào khoảng trống trên giấy tiên.
- ---------------------
A Chiếu: Trẫm liền dạy cho ngươi viết mấy chữ....