Uyển Nhi đã trực nhiều ngày ở Thừa Khánh Điện.
Thế nhưng vị trí khá gần với Tử Thần Điện này, quang cảnh ở đó, trong mắt Uyển Nhi vẫn bị bao phủ bởi một tầng sương mù không nhìn rõ.
Dù là Uyển Nhi đã đặt chân qua toà điện này không ít lần.
Nàng của hiện tại, so với trước đây càng có cảm xúc mãnh liệt muốn xoá đi làn sương mù này, đem toàn bộ sự thật bên trong nhìn cho rõ ràng.
Nàng đã từng, cũng chưa từng có ý nghĩ như vậy.
Đac từng đăm chiêu suy nghĩ, dù sao cũng phải hảo hảo phụng dưỡng Võ Hoàng hậu, được Võ Hoàng hậu tín nhiệm, có địa vị cao trong cung chỉ vì muốn mình và mẫu thân có thêm mấy phần bảo đảm tính mạng.
Nếu như có thể, nói không chừng còn có thể lấy tài học vấn của mình để lại một chút vết tích trong dòng lịch sử này coi như không uổng phí lần xuyên qua thời không.
Còn hiện tại thì sao?
Ý nghĩ của Uyển Nhi, đã không còn thuần tuý như trước ——
Ngoài chuyện được sinh tồn, trong lòng nàng đã có thêm rất nhiều mối ràng buộc "tình cảm".
Loại ràng buộc kia không chỉ vì báo ân với công sinh thành dưỡng dục của Trịnh thị, mà còn có một loại khác...
Loại ràng buộc kia, một mực chôn ở đáy lòng Uyển Nhi, chưa từng bị nàng phát giác, vậy mà hôm nay, vì cơ duyên trong lòng mà dấy lên.
Uyển Nhi tự doạ mình, ý nghĩ kiai, nói không chừng...
Nói ra, thậm chí dù là suy nghĩ mấy lần, nếu không cẩn thận để lộ ra ngoài, sẽ có thể...!chỉ có một con đường chết.
Sợ là, không phải nàng bị điên rồi?
Sống qua hai đời, từ trước đến nay chưa từng yêu thích qua người nào như nàng, vậy mà lại động tâm với một nữ nhân?
Nữ nhân này, lại càng không phải người bình thường!
Sắc mặt Uyển Nhi trắng bệch như tờ.
Loại chuyện nữ nhân yêu thích nữ nhân, đời trước không phải nàng chưa từng chứng kiến.
Nhưng loại sự tình này, từ trước đến giờ Uyển Nhi luôn cảm thấy không liên quan đến mình.
Nàng cũng không bao giờ động tâm đối với người nào, cho dù là nam nhân hay nữ nhân.
Nàng của lúc trước, coi như một đời chỉ muốn gả cho công cuộc nghiên cứu học thuật.
Nghiên cứu học thuật không phải dễ chơi hơn sao? Đọc sách chẳng phải rất tốt hay sao? Cần gì lại phải yêu đương?
Thế nhưng, hiện tại quan điểm trước đây từng ăn sâu cắm rễ trong nội tâm nàng nhảy vọt ra, lại bị hai chữ "động tâm" hiển lộ mà đánh cho vỡ nát.
Lại có người hỏi Uyển Nhi "Nghiên cứu học thuật không phải dễ chơi?", "Đọc sách không phải rất tốt sao?", những loại vấn đề này, Uyển Nhi chỉ muốn lắc đầu ——
Đẹp hơn cả sách, cũng không bằng nghiên cứu nhất cử nhất đọng của người kia, đọc mỗi một cái tâm tư của người kia, càng thú vị là, càng làm cho Uyển Nhi thêm lo lắng.
Uyển Nhi chưa trải qua chuyện yêu đương không có nghĩa là nàng không hiểu được cảm giác động tâm là thế nào.
Chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ không gặp qua heo chạy hay sao?
Thích nữ nhân thì cũng thôi đi, tại sao hết lần này tới lần khác phải thích trúng người này chứ!
Uyển Nhi u oán, len lén liếc nhìn Võ Hoàng hậu.
Tiếp theo, nàng yên lặng thở dài: Loại người như Võ Hoàng hậu khiến cho người khác động tâm vì nàng thực sự cũng không phải chuyện ngoài ý muốn gì.
Cường đại như thế, chói sáng như thế, lại có cá tính như thế, ai lại không thích cho được?
Uyển Nhi tự vấn mình có trốn cũng không thoát.
Nàng thích, nàng thích Võ Hoàng hậu, chuyện này đã định sẵn chỉ có thể mãi chôn sâu trong lòng, nửa chút cũng không được hé ra ngoài.
Nếu lỡ như để Võ Hoàng hậu phát giác trong lòng, hoặc là bị người ngoài nhìn ra mánh khoé, Uyển Nhi cùng mẫu thân sẽ chỉ có một con đường chết ——
Dám đối với Thiên hậu nương nương có loại tâm tư xấu xa, xét theo quan niệm thời đại luôn đòi tôn ti khác biệt này, thiên đao vạn quả (phanh thây xé xác) cũng không đủ tiếc!
Quá khổ sở mà!
Thích người này, lúc nào cũng phụng dưỡng bên cạnh người này, còn phải giả vờ như căn bản không hề động tâm, chỉ là một nữ quan bình thường làm việc...!Thật quá khó đi!
Thế gian có hai chuyện không thể che giấu được: Một là ho khan, hai là ái tình.
Uyển Nhi không nhớ rõ đời trước ở đâu nàng đã từng xem qua trong sách viết một câu như vậy, lúc đó cảm thấy câu nói này thật quái đản, giờ phút này lại thấy nó vô cùng phù hợp với tình cảnh của nàng.
Đôi môi của Uyển Nhi bị nàng vô thức cắn chặt thành dấu, sắc mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt.
Trong lòng kiềm chế, Uyển Nhi vô thức nắm chặt lòng bàn tay, đến mức đầu móng tay cắm chặt vào da thịt nàng cũng không có cảm giác đau đớn.
"Sao vậy?" – Giọng Võ Hoàng hậu hỏi han bay thẳng vào trong tai Uyển Nhi.
Nàng ấy có thiện ý hỏi thăm Uyển Nhi.
Uyển Nhi bị lời này doạ đến khẽ run lên, cuống quít khom người, ý muốn che đi vẻ bối rối trên mặt.
Võ Hoàng hậu nhìn nàng, ánh mắt tĩnh mịch.
May thay, lúc này Triệu Ưng kịp thời xuất hiện, cứu được Uyển Nhi một mạng.
Thế là Võ Hoàng hậu không tiếp tục để ý đến Uyển Nhi, nghiêm mặt hỏi Triệu Ưng: "Có tin tức gì?"
Đương nhiên là tin tức của Hoàng đế ở Tử Thần Điện.
Từ khi Thái tử Lý Hoằng mất, quan hệ giữa Thừa Khánh Điện và Tử Thần Điện càng ngày càng trở nên tinh diệu hơn.
Uyển Nhi không biết có phải do Hoàng đế động tay động chân ở Thừa Khánh Điện hay không, bất quá dưới năng lực thủ đoạn của Võ Hoàng hậu, Uyển Nhi cũng lường trước được, coi như Hoàng đế thật sự đã bố trí cái gì, Võ Hoàng hậu đương nhiên có thể vờ như không biết, để cho sự tình bên trong Thừa Khánh Điện truyền đến tai Hoàng đế.
Những tin tức truyền đến tai Hoàng đế, nhất định là Võ Hoàng hậu cố tình muốn cho hắn biết, hoặc là không sợ cho dù hắn biết được sự tình.
Về phần Võ Hoàng hậu đối với thủ đoạn của Tử Thần Điện, tất nhiên không chỉ có mỗi mình Triệu Ưng bí mật dò xét, bên ngoài kia vẫn còn có những người trên cả Uyển Nhi.
Cặp phu thê cực kỳ tôn quý toàn bộ Đại Đường, thường ngày bên cạnh nhau chính là như vậy a?
Nếu không phải dấng thân tại đây, Uyển Nhi thật sự sẽ suy nghĩ không cẩn thận: Thế gian này, lại tồn tại một cặp phu thê ở cạnh nhau như vầy sao.
May mà lúc bọn họ gặp nhau, chính là lúc Võ Hoàng hậu hầu bệnh cho Hoàng đế bên trong Tử Thần Điện, phu thê hai người trò chuyện như thường, tương đối tựa như những lời thăm dò lẫn nhau, dò xét, điều tra chưa chừng tồn tại vậy.
Đổi lại là Uyển Nhi, nếu như sống cùng một người như thế, nàng tự nói với bản thân chắc chắn sẽ điên mất.
Triệu Ưng đem từng loại tin tức vừa nhận được từ Tử Thần Điện, từng chút từng chút bẩm báo cho Võ Hoàng hậu.
Cuối cùng, lão cố ý nhấn mạnh một chuyện, đó chính là, Ung Vương Lý Hiền đã liên tiếp mấy ngày đều hầu bệnh trong Tử Thần Điện đến đêm khuya.
Uyển Nhi lén nhìn sắc mặt Võ Hoàng hậu, quả nhiên thật không dễ nhìn.
Từ khi Lý Hoằng chết, Lý Hiền liền nhảy nhót cực kỳ vui vẻ ——
Thời thời khắc khắc hắn đều không quên trước mặt quần thần thể hiện rõ ràng thân phận "đích thứ tử" của mình, càng không quên dốc toàn lực biểu diễn sở trường tận tâm tận hiếu với Hoàng đế trên giường bệnh.
Chỉ sợ người khác đã quên, Đại Đường trước mắt vẫn đang thiếu mất một vị Thái tử, mà hắn, lại chính là kẻ thích hợp nhất, đương nhiên cơ hội nhân tuyển sẽ cao nhất.
Cũng không biết Lý Hiền nói thứ gì trước mặt Hoàng đế, Uyển Nhi cảm thấy gần đây lúc Võ Hoàng hậu hầu bệnh bên cạnh, nghe qua số lần Hoàng đế nhắc đến Lý Hiền so với tỷ đệ của Thái Bình công chúa suýt chút nhiều bằng nhau.
Võ Hoàng hậu tự nhiên nghe thấy không vui.
Mà Hoàng đế, hiển nhiên đang cẩn thận dò xét từng li từng tí tâm tư của Võ Hoàng hậu ——
Tâm tư liên quan đến việc lập Lý Hiền làm thái tử.
Nghĩ đến chuyện nghênh đón Lý Hiền làm Thái tử, Uyển Nhi cảm giác não bộ đau nhức.
Bởi vì chuyện lúc trước, nàng quả thực chán ghét Lý Hiền; nếu xét từ góc độ Võ Hoàng hậu mà nói, tin đồn liên quan đến thân thế Lý Hiền, chỉ sợ một tay đã treo sẵn lưỡi dao trên đỉnh đầu, tuỳ thời đều có thể rơi xuống.
Uyển Nhi âm thầm quan sát thái độ của Võ Hoàng hậu đối với Lý Hiền, trong dòng lịch sử mà nàng từng quen thuộc, chuyện liên quan đến thân thế của Lý Hiền thật không tầm thường, hiện tại có mặt ở đây, cũng không chắc chuyện này sẽ tồn tại.
Chuyện này rất vi diệu.
Nếu như Lý Hiền được lập làm Thái tử, với Hoàng đế mà nói, cho dù lập bất kỳ một đứa nhi tử nào làm Thái tử cũng không quá mức khác nhau.
Vả lại so với cây non nhiều bệnh như Lý Hoằng, thân thể cường tráng "văn võ song toàn" hiền danh Lý Hiền lại càng thích hợp trở thành Thái tử Đại Đường.
Thế như đối với Võ Hoàng hậu mà nói, không chỉ mang ý nghĩa con đường đoạt quyền của nàng ấy càng trở nên khó khăn mà còn tính mạng của nàng ấy cũng đáng e ngại.
Phát giác được Võ Hoàng hậu sau khi nhận được tin tức bẩm báo của Triệu Ưng xong đã đứng dậy bước đến một nơi xa, Uyển Nhi vội vàng đi theo sau.
Lúc này đêm đã dần khuya, mưa bên ngoài vừa ngừng, gió đập đập một bên cửa điện đang mở, "Kẹt kẹt —— kẹt kẹt ——"
Tâm tình Võ Hoàng hậu dường như khô hanh, trực tiếp thong thả bước tới chỗ cửa sổ.
Uyển Nhi lại có thêm một cái lo lắng quá mức, rút theo áo choàng cho Võ Hoàng hậu, đi theo thật sát.
Võ Hoàng hậu đứng vững vàng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn thiên không đen như mực bên ngoài.
Không có trăng sáng cũng không có tiểu tinh, chỉ có gió thổi ánh nến đèn lồng chập chờn, lơ lửng, không cố định.
Không người nào dám đi lại quấy rầy Võ Hoàng hậu lúc này, ai cũng sợ gặp phải rủi ro khó lường.
Uyển Nhi chăm chú nhìn bóng lưng cao gầy kia, rõ ràng là một người đầy sức sống, hà cớ gì nhìn qua lại thấy cô đơn như vậy?
Không chỉ là cô đơn mà còn nghiêm nghị lẫm liệt...!có cả sát ý cùng chiến ý!
Sát ý cùng chiến ý đó có thể làm cho người ta sợ hãi.
Tựa như những người khác trong điện, càng lúc bọn hắn càng bị uy thế cường đại đó trấn áp xuống, hô hấp bị chế trụ, hận không thể làm cho bản thân biến mất.
Uyển Nhi nhẹ nhàng đến gần Võ Hoàng hậu hơn, ngưng thần lắng nghe hô hấp của nàng ấy, cố gắng điều chỉnh tần suất hô hấp của mình ——
Uyển Nhi muốn cùng Võ Hoàng hậu hô hấp chung một nhịp.
Tựa như nhau, khi Uyển Nhi nhìn thấy dạng này của nàng ấy, rất rõ ràng trái tim mình đang đau xót vì nàng ấy, lại càng muốn chia sẻ vì nàng ấy, bất luận áp lực bên kia có thế nào đi nữa.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt Võ Hoàng hậu trở nên uy nghiêm dày đặc, thu ánh nhìn u trầm trên bầu trời trở lại cửa sổ, cuối cùng rơi vào chân cột cung điện đỏ thắm.
Nơi đó...
Vị trí cột cung này, Uyển Nhi cảm thấy có chút quen mắt.
Trong đầu nàng vang lên "ầm ầm" mấy tiếng ——
Lý Hoằng!
Ngày đó, Lý Hoằng đã đi tới nơi này, không nhịn được, phun ra một ngụm máu tươi...
Đáy lòng Uyển Nhi xẹt qua một tia dự cảm bất thường.
Sự thật chứng minh, dự cảm của nàng không sai.
Võ Hoàng hậu chăm chú nhìn một góc nơi chân trụ, thanh âm âm trầm, ẩn chứa lôi đình tức giận: "Không có ý chỉ của bản cung, ai cho phép các ngươi thu dọn nơi này!"
Trước màn tức giận, cả toà Thừa Khánh Điện phảng phất đang run rẩy.
Đối mặt với thiên hậu dạng này, tất cả mọi người trong điện bao gồm cả đám tiểu nội giam đang trực dưới máy hiên cũng đều bị doạ cho quỳ rạp ra đất.
Chỉ có một mình Uyển Nhi đứng tại nơi đó, hạc giữa bầy tiểu kê.
"Ai cho phép ngươi đứng đó!" - Võ Hoàng hậu quát lên, trong mắt hiện lên tơ máu.
Câu nói này, đương nhiên là nói với Uyển Nhi.
Uyển Nhi chợt cảm thấy trên vai mình tựa như đang bị trọng lượng vô hình của núi Thái Sơn đè xuống.
Nàng quả thực đang âm thầm cắn chặt răng, không khuất phục trước uy áp của Võ Hoàng hậu.
Trong tay Uyển Nhi cầm áo choàng, dâng tới cho Võ Hoàng hậu: "Đêm khuya lạnh giá, sợ Thiên hậu nương nương tổn hại thân thể...!Kính xin Thiên hậu nương nương bảo vệ phượng thể!"
Cho dù là ai cũng nhìn ra được, Võ Hoàng hậu đang giận cá chém thớt.
Không ai dám suy đoán, oán khí kia rốt cuộc liên quan tới người nào.
Thân là mẫu thân, đối với nơi mà nhi tử từng nôn ra máu, bởi vì bị hạ nhân dọn sạch sẽ toàn bộ vết tích thuộc về nhi tử mà nội tâm oán giận, loại chuyện này nếu như truyền đến tai Hoàng đế, trong lòng Hoàng đế cũng sẽ có chút cảm thông.
Người mẫu thân này không phải như người bình thường, vì hoài niệm cái chết của nhi tử nàng hoặc nói nàng phát tiết oán khí trong lòng, Võ Hoàng hậu thừa sức lấy tuỳ tiện một cái lí do gì đó, liền để bất kì người nào ở đây, thậm chí muốn mạng tất cả mọi người cùng lúc cũng được.
Lúc này, biện pháp tự vệ tốt nhất chính là hết sức nhún nhường dễ bảo, trốn tránh chỉ có thể gây thêm hoạ, mà cũng chẳng phải dạng này như Uyển Nhi, nghênh đón trực diện nộ khí của Võ Hoàng hậu, có chút ngang ngược.
Đám người trong điện đều thay Uyển Nhi lau một vệt mồ hôi.
Lúc Võ Hoàng hậu nghe được Uyển Nhi, nhìn chằm chằm áo choàng trên tay Uyển Nhi, sầm mặt không nói.
Nàng ấy không đón nhận áo choàng trong tay Uyển Nhi, cũng không động đậy, chỉ như thế nhìn chằm chằm Uyển Nhi.
Ai cũng không biết trong nội tâm Thiên hậu nương nương nàng, rốt cuộc là đang nghĩ đến điều gì.
Tình cảnh này, không phải Uyển Nhi không sợ.
Dù sao, trong quá khứ nàng đã chịu không ít sự trừng phạt của Võ Hoàng hậu, có trời mới biết lần này nàng có chọc giận tới nàng ấy hay không.
Thế nhưng so với việc vì sợ hãi mà lùi bước bảo toàn tính mạng, Uyển Nhi lại càng muốn làm một chuyện.
Nàng nhếch môi, kiên trì, đón lấy ánh mắt thâm trầm của Võ Hoàng hậu, đi tới phía trước, thay Võ Hoàng hậu phủ lớp áo choàng lên người.
- ------------------------------
A Chiếu: Cái gì gọi là "Chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ không gặp qua heo chạy"? Ngươi đem trẫm làm heo hay sao?.