Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

Chương 52: Chương 52






Triệu Ưng là người thông minh, cũng là một người cẩn thận, phải nói rằng phụng dưỡng Võ Hoàng hậu kiệt cả tâm sức.

Cả toà Thừa Khánh Điện, cũng chỉ có mình Triệu Ưng nghĩ được làm được, trong lúc Võ Hoàng hậu giữa đêm mệt mỏi, liền chuẩn bị trà bánh để cho nàng ấy đỡ đói.
Phần dụng tâm này, Uyển Nhi cảm thấy mình nên học hỏi.
Thêm nữa, xưa nay Triệu Ưng đối xử với Uyển Nhi không tệ, từ trước đến giờ luôn hoà hoà khí khí, ngoài sáng trong tối chỉ điểm cho Uyển Nhi rất nhiều thứ.

Vô luận lão ra ngoài có bất kỳ tâm tư mục đích gì, Uyển Nhi đều cảm thấy mọi chuyện trước mặt Thiên hậu nương nương, mình không cần cùng Triệu Ưng tranh công.
Loại thời điểm này, Uyển Nhi nên đem Triệu Ưng nâng lên, mới gọi là đồng liêu chung đường.
Thế nhưng, Võ Hoàng hậu lại hiển nhiên không để ý tới những chuyện này.
Nàng ấy cứ thế nhìn Uyển Nhi, nhướng mày hỏi "Là ngươi đem tới đây?"
Uyển Nhi không chút hoài nghi, nếu mình đáp lời không phải, hoặc im lặng không nói, chắc chắn sẽ làm cho Võ Hoàng hậu mất hứng.
Ai đem tới, có cần phải chấp niệm vậy không?
Uyển Nhi tự nhủ không được trêu vào "vị này", trong tâm lặng lẽ nói "Nhận trà bánh từ trong tay thị nữ quả thật là do ta làm."
Nghĩ như vậy tựa hồ cũng coi như là "ngươi đem tới".
Uyển Nhi nhận lệnh mím môi, buông thõng đôi mắt, trầm thấp "Phải" một tiếng.
Võ Hoàng hậu nghe vậy, mặt chữ điền của nàng ấy hiện lên vẻ nguôi ngoai: "Quả thật có chút đói bụng."
Uyển Nhi nghe xong mới thở phào một hơi, trong lòng cũng phán đoán "Thiên hậu nương nương khó hầu hạ" này, đã hoà hoãn một chút.
Loại chuyện hầu hạ dùng bữa này đáng lẽ không phải là chức trách của Uyển Nhi.
Bây giờ thân phận của nàng vẫn là nữ quan, luận về chức trách chỉ cần chuyên tâm hầu hạ chuyện bút mực cho Võ Hoàng hậu là được.
Bất quá, kể từ lần đầu Uyển Nhi phụng dưỡng Võ Hậu dùng bữa, nàng ấy cũng không có bất cứ dị nghị gì, Võ Hoàng hậu cứ thế yên tâm thoải mái hưởng thụ để Uyển Nhi tới phục thị.
Nàng ấy tựa hồ không để ý đến chuyện này chính là việc nằm ngoài chức trách của Uyển Nhi.

Một thời gian trôi qua, người bên trong Thừa Khánh Điện đều biết: Việc phụng dưỡng Thiên hậu dùng bữa chính là "đặc quyền" của Thượng Quan Tài nhân.
Giờ phút này, việc chuẩn bị phụng dưỡng bữa ăn cho Thiên hậu đã càng ngày càng trở thành thói quen của Uyển Nhi.
Bưng một tách trà lên, Uyển Nhi đảo mắt qua án thư, động tác từng chút từng chút nhẹ nhàng nhưng đã dừng lại trên mặt bàn ——
Nàng sợ không cẩn thận làm đổ trà ra bàn, làm dơ bẩn kinh quyển đang chép của Võ Hoàng hậu.
Uyển Nhi có mấy cái đầu mới chặt đủ chứ?
"Thần thiếp để bọn hắn chuyển bàn ăn tới đi?" – Uyển Nhi uyển chuyển nói.
Trà bánh đặt trên án thư lại không ổn định bằng đặt trên bàn ăn.
Võ Hoàng hậu lại nhìn nhìn Uyển Nhi một cách thâm sâu, ánh mắt dừng lại trên mặt Uyển Nhi, nhìn chằm chằm lâu hơn cả so với bình thường nhìn nàng.
Uyển Nhi bị ánh mắt thâm thuý của Võ Hoàng hậu nhìn đăm đắm đến mất tự nhiên, nàng cũng tự động rủ mắt xuống.
Đáy mắt Võ Hoàng hậu lại hiện lên hai ý cười nhàn nhạt.
Không biết là vì biểu lộ e ngại của Uyển Nhi hay là vì cái gì khác, dù sao tâm tình của Võ Hoàng hậu cũng đột nhiên tốt lên rất nhiều.
Ánh mắt của nàng ấy không tiếp tục dừng lại quá lâu trên gương mặt Uyển Nhi mà tuỳ ý vung tay lên, nói: "Thu thập hết trước đã!"
Uyển Nhi vội vã ngẩng đầu, không thể ngờ tới, Võ Hoàng hậu lại cứ như vậy ra lệnh dọn dẹp tất cả những thứ đang ghi chép trên bàn.
Nàng còn tưởng rằng, "vị này" sẽ bướng bỉnh, có dùng chín con trâu kéo cũng không chịu trở lại a!
Uyển Nhi cảm thấy nếu như một người chịu lắng nghe lời khuyên, bất luận là khuyên lộ liễu hay khuyên ngầm bóng gió, khuyên thật khuyên giả, quả thực không tính là hết thuốc chữa.
Võ Hoàng hậu có thể nghe lời khuyên uyển chuyển của Uyển Nhi tạm thời bỏ qua chuyện hao tổn tâm huyết thâu đêm chép kinh, làm cho cán cân công lý trong lòng Uyển Nhi bắt đầu có chuyển hướng rằng "Thiên hậu nương nương càng ngày càng không khiến cho người ta chán ghét" nữa.
Uyển Nhi cẩn thận từng li từng tí đem những thứ trên bàn thu dọn lại, đem trà bánh đặt trên bàn, đem đũa bạc đưa đến tay Võ Hoàng hậu, đem đĩa ngọc đặt trước mặt nàng ấy, mọi thứ đều chuẩn bị rất chu đáo.
Cho dù đây không phải là lần đầu của Uyển Nhi, trong thâm tâm nàng cũng nghĩ đến một ý nghĩ giống như lần đầu tiên: Suýt chút là đút tới trong miệng...!Quả thực là giai cấp thống tị mục nát.
Quen thuộc chính là một thứ đáng sợ, một khi quen làm những việc này, mọi thứ cũng dần trở nên vô hình, Uyển Nhi thầm oán.
Oán thầm hay không oán thầm, việc này vẫn phải xử lí như bình thường đi?
Thay vì nghĩ đến những chuyện không ra gì, tốt hơn hết là nên tập trung vào nhiệm vụ trước mắt, tránh để mắc sai lầm mà bị trừng phạt!
Từ khi nào nàng đã bắt đầu trở nên không có lập trường, không có khí khái như vậy a?

Cốt cách của kẻ có học thức đâu rồi? Khí phách của phần tử trí thức đâu rồi?
Trong lòng Uyển Nhi lặng lẽ tự khinh bỉ: Ngươi đã thay đổi!
Bất luận trong lòng có những suy nghĩ thế nào, động tác trên tay Uyển Nhi vẫn nghiêm túc cẩn trọng.
Thời gian ở tại Thừa Khánh Điện còn dài, những chuyện này đã làm qua nhiều lần, Uyển Nhi tất nhiên cũng tự rèn được cho mình một bộ động tác nước chảy mây trôi.
Bất quá, cho dù là hành vân lưu thuỷ cách mấy đứng trước cái nhìn đăm đăm của Võ Hoàng hậu làm những việc này, Uyển Nhi vẫn cảm thấy có chút...!gì đó không rõ, một loại cảm giác khó chịu.
Nàng cũng không phải là một "tên ngố" chưa từng trải qua sự đời như trước đây, chỉ vì một ánh mắt của Võ Hoàng hậu mà bất an, run rẩy hai tay.
Thế nhưng, "vị này" cứ một mực nhìn chằm chằm, càng làm cho người ta cảm thấy khó chịu chứ!
Uyển Nhi kinh ngạc: Chỉ là phục thị dùng bữa thôi mà, sao nàng ấy lại cứ nhìn ta như vậy?!
Thật vất vả Uyển Nhi mới thong dong thu dọn mọi thứ trước cái nhìn không chớp mắt của Võ Hoàng hậu.
Nàng đê mi thuận nhãn (bộ dáng phục tùng, biết nghe lời) lùi về phía sau hai bước, đứng hầu chỗ cũ, cung kính nói: "Thiên hậu nương nương mời dùng!"
Võ Hoàng hậu đang chìm đắm trong hương khí thanh lương toát ra trên người Uyển Nhi, nhìn đôi tay gầy trắng nõn kia, tại sao mỗi lần phục thị dùng bữa nhìn đến lại cảm thấy thưởng tâm duyệt mục (vui tai vui mắt), ngẫu nhiên bắt được cổ tay trắng như ngọc dưới ống tay áo của Uyển Nhi, thời điểm ấm áp đó, thân ảnh chủ nhân của đôi tay thanh lệ kia lại đột nhiên lùi lại phía sau, chạy ra khỏi tầm mắt.
Võ Hoàng hậu giật mình hoàn hồn.

đặc biệt phù hợp với biểu tình lộ ra một vẻ "không vui".
Nàng ấy ghét bỏ lườm liếc thức ăn trên bàn, càng thêm ghét bỏ, nhếch miệng: "Đây là loại trà gì a? Trông quá dị!"
Lúc Uyển Nhi nhạy bén phát giác được lời của Võ Hậu "quá dị", nàng liền hiểu được ngụ ý "Loại dở hơi như vầy cúng dám đem dâng cho bản cung!"; Uyển Nhi cũng tự nhiên âm thầm khinh bỉ bằng nửa con mắt ——
Mấy món này mà thuộc loại "dở hơi" thì chắc bách tính trên dưới Đại Đường đều nhịn đói, hít không khí, gặm vỏ cây mà sống quá!
"Là trà vừa mới được tiến cống.

Thái y đã bỏ thêm bên trong vài vị thuốc bổ an thần." – Uyển Nhi mặt không đổi sắc, đáp lời.

Ai cũng không nhìn ra, trong nội tâm nàng đang lườm liếc "vị kia".
"An thần?" – Võ Hoàng hậu cau mày nhìn lên tách trà kia.
Trái tim trong lồng ngực của Uyển Nhi suýt chút nhảy ra ngoài, nàng luôn cảm thấy hầu hạ "vị này" không được tốt.
Quả nhiên ——
"Bản cung không có bệnh, dùng thuốc bổ cái gì?" – Võ Hoàng hậu khẽ nói.
Uyển Nhi: "..."
Uyển Nhi nhẫn nại, nói: "Thiên hậu nương nương gần đây vì chuyện quốc gia đại sự mà vất vả vô cùng, chỉ là các vị Thái y nghĩ cho phượng thể của Thiên hậu, hoàn toàn không có ý nói Thiên hậu có bệnh!"
Võ Hoàng hậu nghe âm thanh dễ nghe của Uyển Nhi giải thích, thái độ có chút hoà hoãn.
"Thôi được rồi." – Võ Hoàng hậu lười biếng nói: "Lòng trung thành của bọn hắn, bản cung cũng không nên cô phụ."
Thế là đặc biệt nể mặt uống một hớp trà an thần.
Uyển Nhi thấy ở giữa cái cổ trắng nõn của Võ Hoàng hậu nhúc nhích, tức là ngụm trà an thần đã được nàng ấy nuốt vào trong.
Uyển Nhi lo lắng Võ Hoàng hậu uống trà lúc bụng đói sẽ làm tổn thương dạ dày, vội nói: "Thiên hậu dùng chút điểm tâm?"
Võ Hoàng hậu liếc nhìn điểm tâm trong đĩa, bộ dáng cực kỳ biếng nhác, lại liếc qua Uyển Nhi một chút, bĩu môi nói: "Quá ngán."
Uyển Nhi thấy bộ dáng cự tuyệt nghiễm nhiên này, thấy "vị này" xưa nay không thích đồ ngọt, thầm nghĩ tâm tư của Triệu Ưng cũng có lúc không dùng được, chỉ đành nói: "Tốt xấu gì cũng nên dùng một chút lót dạ, bụng rỗng dùng trà sẽ không tốt...!Thần thiếp để các nàng chuẩn bị thức ăn khác mang tới."
Vừa dứt lời, liền bị Võ Hoàng hậu nhấc cánh tay ngăn lại.
"Đêm khuya rồi, trời vẫn còn mưa, để bọn hắn đỡ rườm rà một chút đi!" – Dứt lời, Võ Hậu tự mình cầm lên một miếng bánh ngọt, uống một ngụm trà an thần rồi nuốt vào.
Nhìn thấy một màn này, thần sắc kinh ngạc trên mặt Uyển Nhi cũng không kịp chỉnh đốn ——
Thiên hậu nương nương từ trước đến nay muốn thế nào liền y thế đấy, trước nay đều duy ngã độc tôn (một mình vô địch), từ lúc nào lại có thể để tâm thương cảm cho kẻ hạ nhân như vậy?
Uyển Nhi bị một trận kinh ngạc, có chút không nhận ra người trước mặt này.
Võ Hoàng hậu lại uống thêm một hớp trà, ngẩng đầu nhìn Uyển Nhi: "Nhìn bản cung như thế làm cái gì?"
Uyển Nhi cuống quít cúi đầu, vờ như kính cẩn như thường.
Võ Hoàng hậu lại ăn thêm một miếng điểm tâm, kéo dãn người một chút, lại mệt mỏi ngồi xuống dưới, buồn bả nói: "Niên kỷ đã lớn, vất vả một chút, toàn thân lại đau nhức..."
Tâm niệm Uyển Nhi vừa động, nhớ tới thường ngày Thái Bình công chúa tới lấy lòng Võ Hoàng hậu thường hay tiến đến sau lưng Võ Hoàng hậu, ân cần giúp nàng ấy đấm lưng, làm đỡ đi cơn mệt mỏi.
Hay là, lúc này mình cũng nên ân cần đi lên, giúp nàng ấy đấm bóp?
Trong đầu Uyển Nhi xẹt qua ý nghĩ này, liền chần chừ không nhúc nhích ——

Rất có thể Võ Hoàng hậu sẽ ghét bỏ thân phận cùng địa vị của mình mà không muốn phân phó đấm lưng bóp vai cho nàng ấy a?
Võ Hoàng hậu lại tựa như nhìn thấu được tâm tư của Uyển Nhi.
Nàng ấy muốn cái gì liền sẽ chủ động cho người đi làm, trừ phi tình thế không cho phép, nếu không xưa nay đều sẽ không để bản thân phải chịu oan uổng.
Sau lưng đau nhức, rất muốn có người đấm bóp một phen, Uyển Nhi lại đang đứng trước mắt, cần gì phải quanh co nhiều?
"Lại đây, đấm lưng cho bản cung!" – Võ Hoàng hậu thành thật, không khách khí phân phó nói, đồng thời còn nâng một ngón tay tôn quý lên, chỉ điểm vào một bên vai của mình.
Uyển Nhi nghe được mệnh lệnh, căn bản không suy nghĩ thêm rằng đây không thuộc về chức trách của mình, bị quỷ thần xui khiên đi tới chỗ Võ Hoàng hậu.
Trước đó Võ Hoàng hậu ngồi dựa lưng, hiện tại đã thoải mái hơn nên đã đổi sang tư thế ngồi xếp bằng.
Uyển Nhi đấm lưng cho nàng ấy, tầm mắt lại lọt vào chỗ tóc xanh trên đầu, khẽ cong mắt men theo cái cổ tinh tế tỉ mỉ được bảo dưỡng còn tốt hơn da thịt thiếu nữ, cứ như thế sáng loáng trước mặt Uyển Nhi.
Từ góc độ này dò xét Thiên hậu nương nương, với Uyển Nhi mà nói là một chuyện đặc biệt kỳ dị.
Loại hương thơm ngạt ngào hoa lệ kia, thấm nhiễm bao nhiêu hương khí thâm cung toát ra, lần lượt xâm chiếm giác quan của Uyển Nhi, làm cho nàng lâng lâng, cũng không biết bắt đầu từ đâu mà có chút sợ hãi.
"Không biết làm? Hay là không muốn làm?" – Thanh âm Võ Hoàng hậu vang lên từ phía trước.
Uyển Nhi chớp mắt một cái thất thần: Nàng mà lại không biết sao? Hay là không muốn làm loại chuyện nịnh nọt kiểu này?
Trong đầu Uyển Nhi lập tức đưa ra đáp án, rõ ràng là "Không phải".
"Thôi được rồi!" – Võ Hoàng hậu thở dài: "Loại chuyện này không cần để ngươi ——"
Thanh âm Võ Hoàng hậu im bặt.
Bởi vì hai tay của Uyển Nhi đã khoác lên bờ vai của nàng ấy, cẩn thận dùng sức từng chút, đồng thời chú ý đến phản ứng của Võ Hậu.
Mãi cho đến khi tìm được một lực đạo không làm đau Võ Hoàng hậu, lại có thể làm dịu đi cơn đau nhức của nàng ấy.
Võ Hoàng hậu cảm nhận được cường độ kia, thoả mãn chậm rãi nhắm mắt lại, tuỳ ý theo động tác của Uyển Nhi.
Nàng ấy liền biết, cái đứa nhỏ này thông minh cực kỳ.
Chỉ cần là chuyện mà đứa nhỏ này dụng tâm hành sự, thì không có việc gì là không làm tốt.
Võ Hoàng hậu vì tuệ nhãn nhìn người của mình mà vui mừng, một loại cảm giác vui mừng khiến cho người ta an tâm, thời gian trôi đi dần dần xâm nhập vào toàn bộ thân thể nàng.
Võ Hoàng hậu thậm chí vô ý vô thức buông lỏng thân thể, chẳng biết lúc nào lại ngủ thiếp đi...
- ---------------------------------
A Chiếu: Ngươi còn dám rời xa trẫm! Trẫm không vui! Trẫm có chút tâm sự!.