Uyển Nhi bị nhốt ngoài cửa Tĩnh An cung.
Nàng ôm túi vải chứa quyển Phật kinh đứng ngẩn người một hồi ngoài cửa, trong đầu dần dần hiểu rõ sự việc.
Với quang cảnh đậm dư vị tinh tế này, bà lão trước khóm hoa kia, sao lại có thể không nhìn thấy nàng được.
Đã thấy nàng, lại còn không để ý tới, cố tính đóng cửa trước mặt nàng...!chuyện này có bình thường hay không?
Uyển Nhi sờ cằm ngẫm nghĩ lại lần nữa, vẫn cảm thấy sự tình này thật sự quá kỳ quặc.
Xem như bà lão kia bị lãng tai, không nghe được lời nàng, nhưng bà ấy có thể thấy được nàng đang đứng sờ sờ ở đó chứ, nếu như bà lão kia là một lão ma ma phục vụ trong Tĩnh An cung, xét về chức trách, chẳng lẽ khi được chào hỏi cũng không đáp lại lời nào ư?
Nghĩ tới đây, hai mắt Uyển Nhi có chút mở to: Cho nên, bà lão kia nhất định không phải là một hạ nhân bình thường, mười phần cũng có tám phần chắc chắn.
Hoặc chính là chủ nhân của Tĩnh An cung.
Cũng chỉ có chủ nhân của nơi này mới dám đưa ra loại hành động quyết đoán, đóng sập cửa lại trước mặt người khác như thế!
Đã đoán được bà lão kia chính là chủ nhân của Tĩnh An cung, Uyển Nhi lại tăng thêm mấy phần khẩn trương.
Trong dòng lịch sử nàng từng quen thuộc, Tĩnh An cung này là nơi ở của một nhân vật có thân phận bất phàm, bối phận tuyệt đối không thấp ——
Chính là Phi tần của Đường Cao Tổ Lý Uyên – Tiết Tiệp dư.
Lý Uyên chính là tổ phụ của Cao Tông Hoàng đế hiện tại, phi tần của Lý Uyên cũng tương đương với Thứ Tổ mẫu của Cao Tông Hoàng đế.
Mà tình cảm của Tiết Tiệp dư đối với Cao Tông Hoàng đế, càng không thể tầm thường.
Năm đó sau khi Cao Tổ Hoàng đế băng hà, theo lệ cũ của Đại Đường, Tiết Tiệp dư không có con cái vốn nên trở thành goá phụ, xuất gia làm ni cô hoặc làm một vị đạo sĩ, sống hết phần đời còn lại.
Nhưng lại được Đường Thái tông Lý Thế Dân nhìn trúng tài học cùng nhân phẩm, cố gắng giữ Tiết Tiệp dư ở lại trong cung, làm lão sư dạy dỗ con út là ấu tử Lý Trị cũng chính là Cao Tông Hoàng đế sau này, dạy bảo Cao Tông đọc sách, học tập.
Học vấn của Tiết Tiệp dư uyên thâm, từ đó tình nghĩa sư đồ cùng với Cao Tông Hoàng đế càng lúc càng đậm.
Về sau sau khi Cao Tông Hoàng đế lên ngôi, cũng không quên đối đãi tốt với sư phó của mình.
Cao Tông phong cho Tiết Tiệp dư thành Hà Đông quận phu nhân, không chỉ đối với Tiết Tiệp dư vô cùng lễ kính mà còn cố ý kiến tạo rừng hạc trong cung thành một ngôi chùa, một lòng hỗ trợ mọi điều kiện để Tiết Tiệp dư ở lại trong cung.
Về sau, Tiết Tiệp dư vì cùng với Thượng Quan Nghi thông đồng phản đối Võ Hoàng Hậu mà đã bị tướt đi cả tôn hiệu Tiệp dư lẫn phong hào Hà Đông quận phu nhân, còn bị giam cầm ở Tĩnh An cung.
Trong chính sử chỉ có vài ghi chép như vầy đối với Tiết Tiệp dư, về phần kết cục của nàng ấy, Uyển Nhi cũng không thể nào biết được.
Có lẽ, kết quả chỉ có thể là đến tuổi lão niên, qua đời tại Tĩnh An cung vậy?
Uyển Nhi chưa hề, cũng chưa từng nghĩ tới, nàng sống trong cung vậy mà có một ngày lại đứng trước Tĩnh An cung này.
Như vậy là vị bà bà vừa rồi, có phải chăng chính là Tiết Tiệp dư năm đó?
Không biết trong thời không song song này, Tiết Tiệp dư, có phải cũng đã từng là người như thế hay không...
Uyển Nhi nhanh chóng hạ quyết tâm: Đợi.
Vô luận trong Tĩnh An cung này là Tiết Tiệp dư của chính sử hay là không phải đi nữa, tóm lại hiện tại người kia chính là một vị quý nhân không thể nghi ngờ.
Trong thâm cung này mỗi nơi mỗi góc, tuỳ thời tuỳ chỗ đều tồn tại những mưu tính nham hiểm, biết thêm một vị quý nhân xem như là một việc có ích vô hại vậy.
Vả lại, tại sao Quách sư phó lại không giao việc này cho người ngoài làm mà hết lần này tới lần khác lại phái nàng đến?
Thường ngày Quách sư phó là người chính phái, mặc dù thân phận là nội giam nhưng xét về học vấn, nhân phẩm, tu dưỡng, tận đáy lòng Uyển Nhi thật sự vô cùng kính nể.
Quách sư phó tuyệt đối sẽ không hại nàng.
Rất có thể, Quách sư phó cố tình tìm lý do để nàng đem Phật kinh tới, gieo với vị chủ nhân của Tĩnh An cung kết một cái thiện nhân duyên.
Uyển Nhi có thể cảm giác được, Quách sư phó rất thưởng thức nàng, cũng có thể cảm nhận được, Quách sư phó đối với tài học vấn của tổ phụ Thượng Quan Nghi cũng thật sự tán thưởng.
Lúc này Uyển Nhi lại càng thêm chắc chắn, vị bà bà lúc nãy có tám phần biết rõ nàng là ai.
Người trong cung tuy rằng luôn bày vẻ mặt không đếm xỉa đến thứ gì, kỳ thật trong lòng họ ai ai cũng đều để ý tới.
Đây chính là kinh nghiệm mà Uyển nhi tổng kết từ những năm gần đây sống trong cung.
Bà lão kia sở dĩ không cho khách vào nhà, nói không chừng đang dùng biện pháp năm đó Hoàng Thạch Công khảo nghiệm Trương Lương ——
Hoàng Thạch Công ném giày, bà lão đóng cửa, cũng coi như không kém nhau là bao.
Nghĩ đến đây Uyển Nhi thông suốt, liền không vội vàng.
Tâm tình của nàng cũng dần ổn định lại, yên tĩnh đứng trước cửa Tĩnh An cung, đợi.
Thái dương từ phía đông chậm rãi từng bước tới đỉnh đầu, tựa như treo mình giữa thiên không, ánh nắng càng lúc càng tỏ rọi, cường độ cũng chói sáng, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng được.
Lúc này, xem chừng Uyển Nhi đã đứng đây được gần một canh giờ.
Trong Tĩnh An cung vẫn không có động tĩnh gì.
Cứ đứng đợi như thế, trong lòng Uyển Nhi bắt đầu thấp thỏm không yên: Có phải là nàng đã hiểu sai mọi chuyện rồi không?
Đang do dự một hồi, bỗng kẹt kẹt một tiếng, cửa Tĩnh An cung hé mở thành một cái khe.
Uyển Nhi nhất thời bừng tỉnh.
Khe hở cánh cửa mở lớn hơn, một bóng người liền xuất hiện ——
Tự nhiên chính là vị bà bà lúc nãy rồi.
Lần này, trên vai bà bà còn mang theo một cái cuốc đào hoa.
Khoé miệng Uyển Nhi giật giật một cái, thầm nghĩ, không phải là muốn nàng học theo Lâm Đại Ngọc đi mai táng hoa chứ?
Trong tâm nghĩ chuyện không đâu, Uyển Nhi vội vàng nghiêng người nhường đường.
Lúc bước sau một bên, Uyển Nhi liền thuận thế đứng hầu bên cạnh.
Lần này, bà lão kia lại chịu ngước nhìn Uyển nhi một cái.
Uyển Nhi cảm nhận được ánh mắt của bà dừng trên người mình, cho nên càng thể hiện sự kính cẩn tuỳ ý.
Bà lão nhìn được một lúc, sau đó lại đem theo cuốc hoa trên vai, hướng vườn hoa bước tới.
Uyển Nhi liền từ từ đuổi bước theo sau.
Nàng cẩn thận không bước vội vã, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách bảy tám bước với bà lão.
Bà lão dừng chân trước vườn hoa, Uyển Nhi theo đó cũng dừng lại.
Bà lão vung cuốc hoa, đào đất liên tục, đại khái cũng được nửa canh giờ.
Dù sao cũng là người đã có tuổi, trên trán nhanh chóng phủ đầy mồ hôi.
Uyển Nhi thấy từng giọt mồ hôi theo gương mặt bà lăn xuống, rơi thẳng trên mặt đất, lông mày không khỏi nhíu lại.
Bà lão kia dường như đã nhận ra cái nhíu mày này của Uyển Nhi, đôi mày của bà vô cùng khẽ chớp.
"Từng làm loại công việc này chưa?" – Bà lão đột nhiên mở miệng.
Thanh âm vô cùng trong trẻo, tuyệt đối không hề cứng ngắc, trì trệ như những người già có tuổi khác.
Uyển Nhi nghe được giọng bà, trong lòng liền sinh ra hảo cảm.
Rốt cuộc cũng đợi được người kia chịu nói chuyện với mình, khoé miệng Uyển Nhi nhất thời cong cong một đường.
"Trước đó chưa từng làm qua loại việc này." – Uyển Nhi đáp rất chi tiết.
Bà lão nghe vậy, chỉ "À!" một tiếng.
"Đến đây." – Bà gọi Uyển Nhi sang.
Uyển Nhi ngoan ngoãn bước lại gần.
Đợi đến khi đến gần, bà lão nhìn kỹ từ trên xuống dưới, dò xét một hồi, lại nói: "Đưa tay ra đây, cho bà bà xem một chút."
Bà lão đúng là đã hoà nhã xưng hô với Uyển Nhi, nội tâm Uyển Nhi càng thêm vui mừng, cảm thấy lão nhân đang từ từ mở lòng với mình.
Uyển Nhi thông minh vươn hai bàn tay ra.
Lão nhân tinh tế nhìn vào hai lòng bàn tay, mu bàn tay, trên mặt biểu lộ có chút ngưng trọng.
"Phải chịu bao khổ sở rồi." – Lão nhân thở dài.
Bà nói xong, lại yên lặng nhìn khuôn mặt của Uyển Nhi, sau đó dừng lại trên nốt chu sa giữa trán nàng rồi dời mắt đi chỗ khác, tiếp đó lại nhìn chằm chằm vào hai mắt Uyển Nhi.
"Từ đâu đến đây vậy?" – Bà hỏi.
Lông mày Uyển Nhi giật giật, trong lòng phát sinh một cỗ suy nghĩ nghịch ngợm ——
Tiết Tiệp dư là người một lòng hướng Phật, bà nói ra câu này làm cho Uyển Nhi nhớ tới một câu không hợp với tình huống cho lắm "từ chỗ Không Đến mà Đến và sẽ Đi Đến chỗ Không Đi" a?
Ý niệm này cũng vụt lên một cái, lại bị Uyển Nhi đè nén xuống.
Nàng hướng về phía lão nhân vái chào thi lễ, thành thật trả lời: "Từ Học cung đến!"
"À, Học cung sao." – Lão nhân từ chối đưa ra ý kiến.
"Dạ!" – Uyển Nhi gật gật đầu: "Quách sư phó lệnh cho nô tỳ đến, đưa quyển Phật kinh cho vị chủ nhân của Tĩnh An cung."
Lão nhân nghe thế lại "Hứ" một tiếng: "Cái gì mà nô tỳ với không nô tỳ? Lão thân cũng không phải hạng quý nhân nương nương gì!"
Bà không đồng ý xưng hô ti tiện của Uyển Nhi, vậy thì bà sẽ tán đồng chuyện gì?
Tâm tư Uyển Nhi thay đổi linh hoạt, ánh mắt sáng lên, hạ thấp người nói: "Bà bà dạy rất phải! Học trò xin nghe theo!"
Lão nhân "À" lên một tiếng, nhếch miệng cười cười: "Nha đầu ngươi a, thật là cơ trí!"
Bà nhìn về phía Uyển Nhi, trong mắt lại tăng thêm mấy phần hứng thú.
Bắt đầu hỏi tiếp: "Ngươi tên là gì?"
"Học trò tên gọi Uyển Nhi." – Uyển Nhi đáp rành mạch.
Bị bà đảo mắt một cái: "Lão thân hỏi danh tự đầy đủ của ngươi.
Chẳng lẽ ngươi họ Uyển, tên Nhi sao?"
Uyển Nhi suýt chút nữa bật cười thành tiếng, nàng cảm thấy vị bà bà này rất thú vị.
"Danh tự đầy đủ của học trò là Thượng Quan Uyển Nhi." – Nàng đáp.
Thời điểm Uyển Nhi còn nhỏ, bởi vì Thượng Quan gia đắc tội với Võ Hoàng Hậu mà bị trừng phạt, cho nên vì muốn bảo toàn tính mạng, nàng rất hạn chế việc nhắc tới dòng họ của mình.
Lần đầu tiên bị Thái Bình công chúa tra hỏi trước mặt, Uyển Nhi cũng chống chế, không chịu hé lời về họ của mình.
Đã nhiều năm trôi qua, thế sự đổi dời, Uyển Nhi cũng không còn là người như nàng đã từng nữa.
Bởi vì ban đầu, trước mặt Võ Hoàng Hậu nàng đã liều mạng đoạt lấy cơ hội sống còn của mình, lại còn có cơ hội được vào Học cung học tập, tăng thêm sự thông tuệ cũng như chăm chỉ khắc khổ của nàng, những năm ở tại Học cung xem như nàng cũng có chút danh thơm.
Bây giờ, trong cung mỗi ngày đều có biến hoá, chuyện của Thượng Quan gia cũng đã sớm trở thành chuyện cũ tích xưa, tựa như không còn người nào xem đó là cấm kỵ nữa.
Bởi thế cho nên Uyển Nhi mới có thể lớn mật nói ra danh tự đầy đủ của mình.
Vả lại, trước mặt nàng, vị bà bà này có thể là Tiết Tiệp dư năm đó, cái họ "Thượng Quan" này nói không chừng sẽ có thể tăng thêm thiện cảm của nàng với bà.
Không ngờ, sau khi nghe được họ tên đầy đủ của Uyển Nhi, sắc mặt bà lão lập tức trầm xuống: "Ngươi họ Thượng Quan sao?"
Trong lòng Uyển Nhi lắc một cái, có loại dự cảm không tốt.
"Dạ!" – Nàng chỉ có thể ứng biến nói.
Lão nhân bỗng nhiên vung cuốc hoa trong tay, hướng về phía Uyển Nhi, chỉ vào một con đường mòn quát: "Ở đây không chào đón họ Thượng Quan!"
Tình thế chuyển biến đột ngột, Uyển Nhi nhất thời không kịp phản ứng.
Lão nhân thấy nàng còn ngây ngốc nhìn mình, không nhịn được quát tiếp:
"Còn không chịu đi? Đợi lão nương lấy cuốc đánh ngươi hay sao?"
Khoé miệng Uyển Nhi vội vã co lại, thầm nghĩ đây chính là lệnh đuổi khách a! Cho nên một chút cũng không lưu lại thể diện.
Uyển Nhi mấp máy môi, đón nhận vẻ mặt lạnh như băng của bà lão kia, nhắm mắt nói: "Học trò không biết đã đắc tội gì với bà bà.
Nhưng Quách sư phó đã hạ lệnh cho học trò đưa Phật kinh tới, việc chức trách không dám sai sót!"
Nói xong, nàng đem Phật kinh trong gói vải kia dâng hai tay đưa lên.
Bà lão căn bản không phản ứng lại Uyển Nhi.
Nàng cũng không có cách nào, đành phải cẩn thận đem túi vải nhỏ kia đặt một bên, sau đó cung kính thi lễ một cái rồi lui về lối mòn rời đi.
Uyển Nhi không biết rằng, phía sau lưng nàng, vị bà bà ấy vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của mình, thần sắc như đang suy nghĩ điều gì đó.
Rời khỏi Tĩnh An cung, Uyển Nhi theo đường cũ trở về.
Nhớ tới con đường trở về còn dài, bụng Uyển Nhi mất hết tiền đồ sôi lên "ùng ục".
Đến khi nào trở lại Học cung, sợ là đã qua thời gian ăn trưa lâu rồi, trận này xem như đã bị nhịn đói.
Ngẫm lại cuộc hội ngộ trong Tĩnh An cung, Uyển Nhi không khỏi thở dài một hơi ——
Chẳng lẽ Tiết Tiệp dư thật sự bị tổ phụ làm liên luỵ, cho nên mới bị tước hết phong hào, tới tận bây giờ mỗi khi nhìn thấy họ Thượng Quan đều sẽ phát sinh hận ý hay sao?
Đương nhiên cũng còn có một loại khả năng: Là vì trong thời không song song này, chủ nhân của Tĩnh An cung kia chưa chắc đã là Tiết Tiệp dư của chính sử, có khi lại là một nữ tử có bối cảnh khác thì sao?
Mà vị chủ nhân của Tĩnh An cung này, chuyện cũ trong quá khứ với Thượng Quan gia rốt cuộc là thế nào, Uyển Nhi cũng hoàn toàn không có cách nào suy đoán.
Thật sự là khó quá đi a!
Uyển Nhi xúc động lắc đầu, chỉ có thể tiếp tục cất bước về trước.
Hai chân đứng lâu mỏi nhừ, giờ lại phải trở về đường cũ xa xôi, thật sự là quá khổ sở mà!
Đúng lúc này, một đỉnh kiệu từ phía sau hướng nàng xông tới.
Bên trên kiệu, giọng của một vị thiếu nữ vang vọng tới tai Uyển Nhi:
"Mau chặn nàng ta lại!".