Editor & Beta: Mai_kari
Ngụy Vô Tiện cười khanh khách nhìn tiểu hài tử vạt áo mềm mại, hoãn đái tung bay trước mắt mình, trong lòng thích tới không chịu được. Ngồi xổm xuống cầm lấy tay Lam Dữ Mộ kéo cậu tới trước mặt mình quay qua quay lại, nghĩ thầm nhi tử mình lớn lên thật đẹp mắt, một bộ y phục để tang này, ngoại trừ Lam Trạm, cũng chỉ có A Húc là mặc nhìn được.
Chính là mạt ngạch quá dài. Lam Vong Cơ vốn cơ thể thon dài, đuôi mạt ngạch cũng đã dài tới thắt lưng, còn Lam Dữ Mộ thì dài tới gần cẳng chân luôn rồi. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, mạt ngạch Lam gia cũng không phải là dùng để trói bắt người, mắc gì lại phải dài tới như thế?
Lam Dữ Mộ thân là trưởng tử huyết mạch trực hệ của Cô Tô Lam thị, có quyền kế thừa chính thống, lại cách nhiều năm mới được mang về, quá trình nhận tổ quy tông tất nhiên rườm rà hơn nhiều.
Cả người mang giáo phục Lam thị trắng thuần, trải qua một câu chuyện vừa cũ kỹ vừa dong dài về gia tộc, rồi phải lạy tổ tiên, sau đó phải đem trưởng bối của Lam gia từ Lam Hi Thần tới Lam Khải Nhân lạy thêm một lần, cuối cùng do Lam Vong Cơ tự tay buộc mạt ngạch vân văn cho cậu. Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh vừa thấy đã đau răng, torng lòng đã đem cái lễ nghi dòng họ cổ hủ này ghét bỏ trăm nghìn vạn biến, đã sớm không muốn ngồi yên rồi.
Nhưng nét mặt của hắn lại phải làm ra nhất phái quy củ, đoan chính không gì sánh được. Dù sao bản thân để có được tư cách tham dự, cũng tránh không được Lam Vong Cơ ở trước mặt Lam Khải Nhân khẩn cầu bao nhiêu lâu. Dù sao hắn cũng là đạo lữ của Lam Vong Cơ, nhất cử nhất động đều trực tiếp quan hệ đến danh vọng của người nọ trong tộc, Ngụy Vô Tiện cũng không muốn ở trong trường hợp nghiêm túc trang trọng thế này khiến Lam Vong Cơ mất mặt.
Sắp qua một canh giờ, Ngụy Vô Tiện sắp không nhận ra nổi được cái chân muốn chết lặng của mình, nghi thức rốt cục kết thúc. Đợi mọi người tán đi rồi, Lam Vong Cơ mới giúp hắn đứng lên, hai người còn chưa kịp nói gì với nhau thì thanh âm của Lam Khải Nhân đã truyền tới từ phía sau: “Vong Cơ, ngươi đi theo ta.”
Hai người đối diện, Lam Vong Cơ nói: “Vâng.” Dứt lời nhìn Ngụy Vô Tiện chốc lát, thấp giọng nói. “Chờ ta.” Sau đó xoay người đi.
Nhìn bóng lưng Lam Vong Cơ, trong lòng thở dài một tiếng. Ngụy Vô Tiện hướng Lam Dữ Mộ vẫy vẫy tay, mang theo cậu quay về Tĩnh Thất.
Lúc này, hắn đang ở trong Tĩnh Thất, lòng tràn đầy vui mừng nhìn tiểu hài tử màu mắt lưu ly, mang mạt ngạch trên trán trước mặt mình, ôm vào trong ngực vừa hôn vừa xoa.
Bỗng nhiên ở bên ngoài Tĩnh Thất cách đó không xa truyền đến một trận thét chói tai: “A a a a a a! Hàm Quang Quân! Ngụy tiền bối!” Theo tiếng nói đó, còn có: “Ngươi nhỏ giọng chút! Không được ồn ào! Để tiên sinh nghe được ngươi chết chắc rồi.”
Ngụy Vô Tiện mắng: “Thằng nhóc tiểu tử này ….”
Mới vừa mở cửa Tĩnh Thất ra, chỉ thấy Lam Cảnh Nghi hai tay mở rộng hai mắt sáng rực đang chạy ào tới hắn, nghiễm nhiên chính là bộ dáng chuẩn bị ôm lấy hắn xoay hai vòng chào đón đầy nhiệt tình.
Ngụy Vô Tiện vội vã muốn trốn, Lam Tư Truy vội vàng muốn ngăn. Nhưng mà chưa kịp đợi Lam Cảnh Nghi nhào tới, thì đã có người trước một bước chắn trước người Ngụy Vô Tiện, thi chưởng đem Lam Cảnh Nghi nhẹ đẩy ra.
Vừa cúi đầu, thấy tiểu hài tử trước mắt mình, chưởng lực còn chưa thu hồi, chấn khởi trận trận gió nhẹ, tay áo hơi hơi xiêu vẹo, Ngụy Vô Tiện không khỏi trong lòng buồn cười.
Chưởng vừa rồi không có lực đạo gì cả, chỉ là muốn chặn lại sự đụng chạm giữa Lam Cảnh Nghi và Ngụy Vô Tiện mà thôi. Mấy người họ dưới chân chợt bị chặn lại, sau đó ai cũng sửng sốt, cúi đầu nhìn lại, toàn bộ trợn tròn mắt.
Tiểu hài tử trước mắt da trắng như tuyết, như mài như ma, thần sắc nghiêm túc, mang chút sương hàn, một đôi mắt nhạt lưu ly màu sắc cực nhạt.
Ngụy Vô Tiện đưa hai tay đặt lên đỉnh đầu Lam Dữ Mộ, cười nói: “Cảnh Nghi, ngày hôm qua ta còn nói với Hàm Quang Quân các ngươi là, nhiều năm rồi không gặp, các ngươi khẳng định đều đã trưởng thành, sao lại còn gào to hơn cả trước đây nữa thế?”
Lam Tư Truy nói: “Ngụy tiền bối, Cảnh Nghi y sáng sớm vừa biết các người đã trở về đều muốn tới gặp các ngươi, thế nhưng tiên sinh bảo rằng công khóa chưa xong không được đi, cho nên mới kéo dài tới bây giờ, khó tránh khỏi có chút kích động.”
Lam Cảnh Nghi nói: “Ngươi cũng rất kích động, bản thân làm xong công khóa còn luôn hối thúc ta.”
“Đó là vì ngươi quá chậm.”
“Ngươi bỏ đi!”
Ngụy Vô Tiện tiếu ý càng sâu, thật đúng là một chút cũng không thay đổi.
Lời nói tới bên miệng được hai câu, Lam Tư Truy bỗng nhiên nhớ tới: “Khoan đã …”
Đệ tử của Lam thị theo ánh mắt của hắn nhìn lại, nhìn tiểu hài tử đang bị Ngụy Vô Tiện dùng làm giá chống tay, nét mặt ba phần mờ mịt, ba phần kinh dị, ba phần hiếu kỳ.
Lam Dữ Mộ vẫn không hề nhúc nhích để cứ để mặc Ngụy Vô Tiện đặt tay chống trên đỉnh đầu, cảm giác được mấy ánh mắt đó đang nhìn mình, cũng không hề biến sắc.
Lam Tư Truy nói: “Ngụy tiền bối, chúng ta nghe nói, vị tiểu công tử này, có phải hay không chính là nhi tử của ngươi cùng Hàm Quang Quân, lớn lên thật giống Hàm Quang Quân.”
“Đúng vậy đúng vậy, lão tổ tiền bối, hồi đầu ta còn chưa tin, ngươi là làm như thế nào hay vậy, thật là lợi hại a!”
“Tiểu sư đệ, đệ tên gì?”
Lam Dữ Mộ nhàn nhạt nói: “Lam Húc, tự Dữ Mộ.”
“Lam Dữ Mộ … Tên thật dễ nghe, khẳng định là do Hàm Quang Quân đặt.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Sao ngươi biết nhất định là do Hàm Quang Quân đặt, nói không chừng là do ta đặt thì sao?”
Lam Cảnh Nghi ghét bỏ nói: “Tên do ngươi đặt có thể cho người gọi sao?”
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Sao lại không thể để cho người gọi được chứ? Ta nghĩ giống như ‘tiểu bình quả’ cũng rất ay mà, vừa khả ái vừa giản dị.”
Lam Dữ Mộ liền mím môi, dường như cảm thấy may mắn khi đa đa cậu chưa đặt cho cậu mấy cái nhũ danh như “Tiểu tây qua”, “tiểu đào tử” ….., thực sự là đáng sợ.
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: “Này, lại nói, tên Tư Truy cũng là do Lam Trạm đặt mà phải không?”
Lam Tư Truy gật đầu: “Vâng.”
Dù sao cũng là một tay y nuôi dạy, nhưng Ngụy Vô Tiện lại chưa từng để ý qua chuyện nay, nhưng nay mới bỗng dưng phát giác, ý nghĩa của cái tên này, chắc cũng chứa đựng không ít tâm tư của Lam Vong Cơ.
Trước Tĩnh Thất, tiếng hoan hô cười đùa vang vọng, tràn đầy hài hòa. Còn bên kia, trong phòng Lam Khải Nhân.
Lam Vong Cơ nhíu mày, nghiêm nghị nói: “Không được.”
Vốn y là một người đoan chính, mi mắt vừa hạ, sóng vai ngồi cùng Lam Hi Thần, nghe Lam Khải Nhân nói chuyện. Nhưng khi nghe Lam Khải Nhân nói tới chuyện tốt nhất nên giao Lam Dữ Mộ cho lão để lão giáo dục, để ít nhiễm cái tính lỗ mãng của Ngụy Anh, thì khuôn mặt gợn sóng không sợ hãi của Lam Vong Cơ chợt hiện lên một tia lãnh ý, ngữ khí sắc bén, bác bỏ.
Lam Khải Nhân nói chuyện cũng xem như là uyển chuyển, nhưng Lam Vong Cơ cũng hiểu rõ được ý của lão. Đơn giản chính là giống như năm xưa, đem hài tử còn nhỏ là y cùng với vị mẫu thân ‘phẩm hạnh không đoan chính’ tách xa, hiếm thấy cho thỏa đáng, không gặp là hay nhất. Thêm vào sự giáo dục đầy nghiêm khắc, bồi dưỡng thành đệ tử ưu tú nhất trong tộc, thành gương mẫu quy phạm trong mắt người ngoài.
Lam Vong Cơ nói: “Việc giáo dục, tự sẽ dốc lòng, hảo ý của thúc phụ, lòng con xin lĩnh.”
Lam Khải Nhân sửng sốt, lão vốn tưởng rằng Lam Vong Cơ dù cho không đồng ý, sự tình cũng có thể thương lượng. Nhưng lão không ngờ y sẽ cường ngạnh mà từ chối lão, không để lại lối thoát nào. Một Lam Vong Cơ với thái độ như vậy, Lam Khải Nhân cũng chỉ thấy qua tổng cộng có mấy lần, nhưng lần nào cũng đều liên quan tới Ngụy Vô Tiện.
Một tiếng đập mạnh lên mặt bàn, sắc mặt vừa đỏ vừa xanh, mi dài muốn dựng thẳng, hự hự ra vài hơi thở, râu mép không ngừng bay bay, lão quát: “Vô liêm sỉ!”
Lam Vong Cơ hạ mi mắt không cùng Lam Khải Nhân giằng co, nhưng thái độ thì vẫn kiên quyết như trước, nửa bước không lùi. Y tuyệt sẽ không để cho Ngụy Vô Tiện trở thành rập khuôn giống mẫu thân y, cũng tuyệt sẽ không để cho Lam Dữ Mộ trở thành y thứ hai. Hai người đó, dù là ai, y cũng phải bảo vệ.
Lam Khải Nhân tức giận tới run người, lấy tay chỉ vào Lam Vong Cơ, nói: “Ngươi … ngươi …”
“Ngươi” nửa ngày cũng nói không nên lời, lão giận Lam Vong Cơ, càng giận Ngụy Vô Tiện. Lão trút hết bao tâm huyết dạy dỗ ra được một đệ tử mẫu mực quy phạm đoan chính nhất mà lão kiêu ngạo nhất, tên kia rốt cục là làm cổ thuật gì, khiến cho y vì hắn không ngừng mắc lỗi thế này.
Càng nghĩ càng giận, đem trán chôn ở giữa lòng bàn tay, thân hình vừa nhoáng lên đã suýt nữa ngã ngồi trên ghế. Lam Hi Thần lập tức bước nhanh lên trước, Lam Vong Cơ cũng ngẩng đầu lên, mặt lo lắng, tay ở dưới ống tay áo nắm thành quyền.
Lam Hi Thần đỡ Lam Khải Nhân ngồi xuống, châm trà cho lão, khuyên nhũ: “Thúc phụ bớt giận, Vong Cơ cũng không phải hài tử, đệ ấy tự biết phải làm thế nào. Huống hồ Ngụy Vô Tiện cũng không phải như thúc phụ nghĩ bất kham như vậy, bọn họ chắc chắn giáo dục Lam Dữ Mộ hảo hảo mà.”
Lam Khải Nhân đỡ trán nhắm mắt lại không muốn nói, hướng Lam Vong Cơ khoát tay áo, kêu y ra ngoài. Lam Hi Thần nói: “Vong Cơ, đệ về trước đi, ta cùng thúc phụ nói chuyện.”
Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu, cúi đầu hướng Lam Khải Nhân bái một lạy, sau đó đứng dậy thi lễ cáo từ.
Đợi Lam Vong Cơ đi xa, Lam Khải Nhân trầm tư nói: “Tên Ngụy Anh kia, có thật đã khiến cho Vong Cơ đợi hắn lâu tới thế?”
Lam Hi Thần nói: “Hắn đáng giá.”
Lam Khải Nhân dường như có chút uể oải, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt lại chẳng biết đang nghĩ gì.
*****************************
Lúc Lam Vong Cơ trở lại Tĩnh Thất thì bọn Lam Tư Truy chẳng biết đã mang theo Lam Dữ Mộ chạy đi đâu rồi. Ngụy Vô Tiện đang chống chân gối đầu tựa dưới một thân cây ở ngay trước Tĩnh Thất, tay kia đang cầm một đóa cây thược dược hồng sắc vừa nở mà thưởng thức, ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua lá cây chiếu lên người hắn.
Thoáng nhìn thấy thân ảnh bạch sắc nhanh nhẹn mà tới, Ngụy Vô Tiện khóe miệng cong lên, đem hoa đặt lên môi hôn, sau đó nâng tay lên quăng hoa đi. Lam Vong Cơ cũng không né tránh, mặc cho hoa trúng ngay lòng ngực y, chuẩn bị rơi xuống đất, mới đưa tay tiếp.
Ngụy Vô Tiện thừa dịp y cúi đầu tiếp hoa, trong chớp mắt đã lắc mình tới trước mặt y, ở ngay khóe miệng của y mà chuồn chuồn lướt nước hôn, ở trên mặt y sờ soạng một hồi, thuận tay cướp lại thược dược.
Đem hoa cầm trong tay quơ qua quơ lại, Ngụy Vô Tiện hỏi: “Muốn không?”
Lam Vong Cơ không nói, lẳng lặng nhìn hắn.
Ngụy Vô Tiện lại nói: “Năm xưa trong trận vây săn ở núi Bách Phượng, Lam thị song bích vừa ra sân, đã lập tức khiến người khuynh đảo, hoa bay khắp trời. Thương cảm cho những nữ sĩ xấu hổ đỏ mặt kia, lại chẳng hề biết rằng Hàm Quang Quân lăng nhiên như tiên tuấn cực nhã cực, muốn, cho đến bây giờ, chỉ là đóa hoa trong tay ta.”
Hai mắt lưu ly của Lam Vong Cơ hiện lên một tia sáng, lại bị Ngụy Vô Tiện thấy rõ ràng, sau đó hắn lại muốn trêu chọc tiếp, hỏi: “Hàm Quang Quân, ta nói có đúng không?”
Bên tai Lam Vong Cơ nổi lên một tầng hồng nhạt, mạnh nhào tới, một tay vững vàng ôm lấy hắn vào trong lòng ngực, nói: “Đúng.” Dứt lời cúi đầu hôn lên môi Ngụy Vô Tiện, lại bị Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu né tránh, nói. “Không cho hôn.”
Lam Vong Cơ nhìn hắn, chẳng biết hắn lại muốn chơi trò gì.
Ngụy Vô Tiện đem hoa đặt bên cạnh tóc mai của Lam Vong Cơ, cười mỉm. “Hàm Quang Quân, cái tên Tư Truy, có phải do ngươi đặt hay không?”
Lam Vong Cơ sửng sốt, không nghĩ tới hắn sẽ hỏi cái này, dừng chốc lát, nói: “Phải.”
Ngụy Vô Tiện còn muốn tiếp tục hỏi: “Vậy …”
Hắn vốn muốn hỏi, vậy ngươi có thể cho ta biết, ‘tư truy’ có nghĩa là gì. Nhưng chợt hắn nhớ tới, năm mà y mang Tư Truy về Vân Thâm Bất Tri Xứ, đã phát sinh chuyện gì, cũng nhớ ra, vì sao Lam Vong Cơ lại mang Ôn Uyển về Lam gia.
Lúc này hắn cái gì cũng không muốn hỏi, vì hắn đại khái đã biết được, ý nghĩa của cái tên này, hẳn sẽ không giống như ‘độc dữ nhất nhân mộ’, mỹ hảo như thế.
Lam Vong Cơ thấy hắn chậm chạp không nói tiếp, hỏi: “Làm sao vậy?”
Ngụy Vô Tiện cười lắc đầu, nói: “Không có gì.” Sau đó kiễng chân, ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, hôn y.
Hai người khí tức hỗn loạn, lời lẽ dây dưa hôn hảo một trận, chợt nghe tiếng bước chân cùng tiếng nói đang tiến tới gần, vội vã thở hồng hộc tách nhau ra.
Ngụy Vô Tiện nhanh chóng lau đi nước bọt dính trên môi hai người, thấp giọng nói: “Hẳn là bọn A Húc về.”
Quả nhiên, chốc lát sau, bọn Tư Truy đã chạy tới Tĩnh Thất.
Mấy người bọn họ vừa thấy Lam Vong Cơ, đều là trước mắt sáng ngời, hầu như muốn khóc, đều xúm lại, hô to: “Hàm Quang Quân!”
Lam Dữ Mộ tiến lên đứng bên cạnh Lam Vong Cơ, hai tay túm lấy vạt áo của y cùng Ngụy Vô Tiện, ngửa đầu nói: “Phụ thân!”
Lam Vong Cơ cúi đầu sờ sờ đỉnh đầu của cậu, đạm thanh nói: “Không được ồn ào.”
“Vâng! Xin lỗi!”
“Hàm Quang Quân, chúng ta rất nhớ ngươi a!”
“Đúng vậy, lần trước chúng ta dạ săn còn nói, nếu có Hàm Quang Quân thì tốt rồi!”
“Gì? Ngụy tiền bối, sao môi ngươi lại hồng như thế?”
Ngụy Vô Tiện: “?”
“Đúng nha, không chỉ hồng, mà còn có chút sưng nữa, chúng ta lúc nãy khi đi thấy ngươi còn tốt mà.”
Còn chưa kịp đợi Ngụy Vô Tiện nói gì, trên mặt Lam Tư Truy đã đỏ hồng một mảng. Năm xưa cũng có không ít lần hắn cùng hai vị tiền bối này đi dạ săn, từ lâu đã thấy qua trình độ thân mật của hai người. Đừng nói miệng, ngay cả hồng ấn ngay cổ, hắn cũng thấy qua rồi.
Trong lòng cảm thán, hai vị tiền bối nhiều năm như vậy, tình cảm vẫn thật tốt.
Đợi cho đám tiểu bối tán đi hết, trước cửa Tĩnh Thất chỉ còn lại ba người. Lam Vong Cơ cúi người một tay nâng Lam Dữ Mộ, đưa cậu ngồi lên khuỷu tay của mình, một tay thì nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, trong lòng bàn tay siết chặt, cúi đầu hôn lên giữa trán của hắn.
Lam Dữ Mộ thành thật đưa tay che đi hai mắt, sau đó lặng lẽ lộ ra khe hở len lén từ đó nhìn, ánh mắt vừa vặn chạm trúng Ngụy Vô Tiện, vội vãi ngón tay liền khép lại.
Hôn xong rồi, ba người mới vào phòng, phía sau là một mảng dương quang sáng lạn, cho dù vẫn không sánh kịp với nửa phần ấm áp trong lòng bàn tay.
Đóng cửa lại, Ngụy Vô Tiện cười nói: “Mấy tiểu bằng hữu nhà các ngươi qua nhiều năm rồi vẫn không hề thay đổi, vẫn là một đám nhóc con, nhưng vóc dáng quả thật cao lên không ít.”
Lam Vong Cơ nói: “Quá náo loạn.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Không sao, càng nháo càng khả ái mà.”
Bọn họ thật không ngờ, đám tiểu bối đó vô luận bao nhiêu tuổi, trải qua bao nhiêu kinh lịch, đi qua bao nhiêu đường xa, nhưng khi trở lại trước mắt hai người họ, vĩnh viễn đều chỉ là một đám nhóc.
Ngụy Vô Tiện nhéo nhéo tiểu hài tử ngồi ở trong khuỷu tay Lam Vong Cơ, cười nói: “A Húc, ta hỏi con, vì sao hồi nãy còn lại muốn ngăn cản Cảnh Nghi sư huynh.”
Hắn chỉ chính là một chưởng cản trở cái ôm nhiệt tình cùng sự nhào tới cuồn cuộn hồi nãy của Lam Cảnh Nghi.
Lam Dữ Mộ sửng sốt, cúi đầu không nói lời nào, ngón tay không ngừng giảo dắt tay áo.
Ngụy Vô Tiện tâm tình trêu chọc dâng lên, đương nhiên hắn biết vì sao Lam Dữ Mộ lại cản Lam Cảnh Nghi. Tiểu bình dấm chua này thực sự là cùng phụ thân giống nhau như đúc. Nhưng hắn thích nhất chính là nhìn thấy bộ dáng vừa thẹn vừa giận của hai cha con họ, vừa nhìn liền nhịn không được muốn trêu đùa. Hắn làm bộ nghiêm túc nói: “Con không nói, vậy ta cùng phụ thân con cáo trạng, nói con mục vô sư trưởng (mắt không thèm để ý tới người lớn hơn), ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cảnh nội tư đấu, để y phạt con.”
Lam Vong Cơ nhìn thoáng qua tiểu hài tử trong khuỷu tay, Lam Dữ Mộ vội vã ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, tội nghiệp nói: “Con không có!”
Ngụy Vô Tiện nói: “Con có! A Húc ngoan, nói mau, để ta nói phụ thân con không phạt con, qua vài ngày nữa sẽ mang con ra ngoài chơi.”
Lam Dữ Mộ cái lỗ tai đỏ bừng, ngập ngừng nói: “Đa đa là ngươi nói đó, muốn dẫn con ra ngoài chơi.”
Ngụy Vô Tiện gật đầu nói: “Ân, là ta nói.”
Lam Dữ Mộ lại nói: “Hai người phải mang con ra ngoài chơi!”
Ngụy Vô Tiện mặt mày cười đến càng rực rỡ, nói: “Được, chúng ta cùng nhau mang con ra ngoài chơi. Nào A Húc, nói mau, vì sao vậy?”
Lam Dữ Mộ trầm mặc một trận, nhỏ giọng nói: “Đa đa chỉ có con cùng phụ thân mới có thể ôm.”
Không chỉ Ngụy Vô Tiện, ngay cả Lam Vong Cơ cũng cười khẽ một tiếng. Ngụy Vô Tiện đang định không chút che giấu mà điên cuồng cười nhạo, nhưng lại bị một nét cười nhẹ như ánh trăng kia của Lam Vong Cơ câu dẫn mất đi hồn phách, si ngốc nhìn một trận, hầu khẽ nhúc nhích.
Chốc lát sau, Ngụy Vô Tiện cười nói: “Lam Trạm, nhi tử của ngươi quả thật càng ngày càng giống ngươi, khả ái chết đi được.”
Lam Vong Cơ không nói gì, nhưng tiếu ý đáy mắt càng sâu vài phần, tầng tầng rung động, nhu hòa không gì sánh được.