Editor & Beta: Mai_kari
Lam Vong Cơ ở phòng trong hậu viện dạo qua một vòng đều không thấy Ngụy Vô Tiện, cuối cùng trên bãi cỏ phía trước phòng cũng thấy được thân ảnh ngồi xếp bằng dưới tàng cây, không còn mái tóc đen tuyền đuôi ngựa được cột cao bằng mảnh vải đỏ giống thường ngày, lúc này hắn chỉ mặc bộ tẩm y rộng, bên ngoài khoác thêm ngoại bào trắng thuần rộng thùng thình của Lam Vong Cơ, mái tóc đen nhánh tùy ý thả, làm thành lót đệm dưới lưng. Gió nhẹ thổi qua làm tung bay vạt áo, cánh hoa rơi đầy người, hai con thỏ trắng tuyết an tĩnh nằm bên chân hắn, cái mũi co co hít hít đang dụi sát cà cà vào nhau, thật là dễ thương làm sao.
Mặc dù Lam Vong Cơ đã thu liễm khí tức đi qua, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn phát hiện được mà quay đầu lại, thấy người đang đi tới sau lưng mình, mặt mày liền cong lên thành một nụ cười rực rỡ.
Lam Vong Cơ đi tới bên cạnh Ngụy Vô Tiện rồi ngồi xuống, lấy ngọn cỏ đang ngậm trong miệng hắn ra, đưa tới miệng hai con thỏ, nói: “Muốn khắc cái gì?”
Trước mặt Ngụy Vô Tiện ngay trên bãi cỏ có đặt một khối cây lim cùng một con dao khắc, hắn đang khoanh hai tay trước ngực nghiêm túc suy nghĩ nên khắc cái gì, nghĩ tới có chút xuất thần, lắc đầu nói: “Chưa nghĩ ra.” Sau đó quay đầu nhìn Lam Vong Cơ, hỏi: “Nếu không khắc một con thỏ?”
Lam Vong Cơ đưa tay khoác lên vai hắn nói: “Có thể.”
Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu dựa trên vai Lam Vong Cơ, nhặt lên cây lim cầm ở trong tay tung lên tung xuống, Lam Vong Cơ cầm tay Ngụy Vô Tiện, tiếp nhận cây lim trong tay hắn, nói: “Đừng chơi nữa, về phòng.”
Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn y, cằm gác lên vai y, hỏi: “Làm gì?”
Lam Vong Cơ nói: “Uống canh.”
Trong nháy mắt con mắt Ngụy Vô Tiện chiếu sáng, ánh mắt sáng quắc, trên mặt Lam Vong Cơ hôn một cái, nói: “Hàm quang quân, ngươi thật là đức hạnh (*)!”
Mai_kari: Ở đây Ngụy Vô Tiện dùng từ 贤惠 là hiền huệ, dùng cho những phụ nữ của gia đình, hiền lành, đức hạnh … Tóm lại ý Ngụy Vô Tiện nói Lam Vong Cơ là một hiền thê.
Lam Vong Cơ bất vi sở động, động tác dịu dàng đỡ hắn đứng lên, lại đưa tay phủi đi những cánh hoa trên vai hắn. Ngụy Vô Tiện từ từ nhắm hai mắt dụi người vào trong lòng Lam Vong Cơ, chờ y phủi hết cánh hoa trên người mình, sau đó để mặc y vừa ôm vừa dìu mình về phòng.
Hai người họ ở nơi đào nguyên chi cảnh ẩn cư, đánh đàn tấu địch (thổi sáo), kỳ bàn thi họa, không hỏi thế sự, tự tại thanh u. Cứ vậy qua được hết bốn năm tháng, cơ thể Ngụy Vô Tiện dần dần có biến hóa, phần bụng dưới dần dần to ra, Lam Vong Cơ càng với hắn thêm ôn nhu nhân nhượng, ăn cơm phơi nắng tản bộ, đi đâu cũng được y cẩn thận ôm dìu, có đôi khi còn trực tiếp ôm lấy hắn mà đi tản bộ.
Kỳ thực Ngụy Vô Tiện cảm thấy hắn hiện tại đã không còn giống như lúc mới bắt đầu cấn thai, cảm thấy cả người vô lực, suy yếu vô cùng. Hiện tại hắn dù không thể hàng long phục hổ trảm yêu trừ ma, nhưng hành động như gió chạy chạy trốn trốn vẫn dư sức.
Nhưng cả ngày cứ được Lam Vong Cơ cẩn thận mà sủng thế này, hắn lại không nỡ nói ngươi không cần như vậy, kỳ thực ta rất là khỏe mạnh rắc chắn, đánh với ngươi một trận cũng không có vấn đề gì. Huống hồ hắn nghĩ bị ôm lấy đi qua đi lại như vậy cũng không có không tốt, ngược lại rất là thích thú, dương dương tự đắc.
Thấy chủ nhân rời đi, hai con thỏ lập tức chạy đuổi theo, chạy vòng quanh chân hai người họ, trèo lên chân bám vào, rất là không muốn. Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn quả cầu trắng bám ngay chân mình, đạm thanh nói: “Trở về.”
Hai quả cầu tuyết đó chỉ có thể hạ thấp đôi tai dài, cúi đầu xuống, chạy qua chỗ khác.
Thỏ này là do hai tháng trước, Ngụy Vô Tiện cảm thấy phiền muộn, quấn lấy Lam Vong Cơ bắt y phải cùng hắn lên trấn chơi rồi mua về, trong cái lồng sắt chứa đám thỏ để rao bán, Ngụy Vô Tiện vừa nhìn liền nhắm trúng ngay hai con này. Nằm sâu trong một góc lồng, một con thì nhắm hai mắt an tĩnh nằm, một con thì cứ trên người con đó nhảy qua nhảy lại, lâu lâu còn co rúm cái mũi cọ cọ con đang nằm, rất là ầm ĩ không an phận.
Trở về phòng, trên bàn có đặt một chén canh củ sen sườn heo bốc khói, hương bay bốn phía. Lam Vong Cơ liền múc một muỗng, đưa lên môi thử nhiệt độ, khẳng định ôn độ đủ để ăn, mới đặt trước mặt Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện bưng chén lên uống một ngụm, nước canh nóng hầm hập theo cổ họng tràn vào trong bao tử, toàn thân liền thấy ấm áp. Sau đó cầm lấy đũa ngọc mà Lam Vong Cơ đưa qua, gắp một miếng thịt đưa trước miệng thổi thổi, sau đó quay đầu qua đút cho Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ thấy thế liền hơi hơi nghiêng đầu, mở miệng tiếp nhận, đem môi của Ngụy Vô Tiện hàm trụ, nhẹ mút một cái. Ngụy Vô Tiện mới cảm thấy mỹ mãn mà gắp thêm một miếng bỏ vào trong miệng, cảm thán nói: “Hàm Quang Quân, tay nghề ngươi thực sự là càng ngày càng tốt nha, chén canh này về mặt nào cũng chẳng hề kém sư tỷ của ta. Có thể thú được một người băng thanh ngọc khiết, vì ta mà trường quần đương lư tiếu, tẩy thủ tác canh thang (1), Ngụy mỗ thực sự là không uổng phí kiếp này a ~~~”
Lam Vong Cơ nâng tay, chuẩn xác mà ở sau thắt lưng của hắn nhẹ nhàng nhéo một cái, thân thể Ngụy Vô Tiện co rụt lại “A” kêu nhỏ một tiếng.
Lam Vong Cơ hơi hơi nhíu mi: “Thú?”
Ngụy Vô Tiện xin khoan dung: “Hảo hảo hảo, không phải thú không phải thú, giá được rồi chưa? Ta đang ăn canh, đừng nháo.”
Khóe miệng Lam Vong Cơ nhẹ nhàng giương lên, nghe lời mà buông tay ra, xoa xoa đầu của hắn, sau đó ngồi bên cạnh lật kinh thư xem.
Uống xong chén canh thứ 2, Ngụy Vô Tiện thả chén đũa đặt trên bàn, nhất phái thoả mãn thở phào một hơi.
Thấy hắn không uống nữa, Lam Vong Cơ liền khép lại quyển kinh thư, lấy ra khăn tay cẩn thận tỉ mỉ lau đi vết canh dính bên mép hắn, sau đó đứng dậy thu dọn chén đũa bỏ vào trong khay, cầm bưng vào bếp. Ngụy Vô Tiện nâng tay chống má nhìn theo bóng lưng y, đáy mắt toàn là tiếu ý.
Hiện tại khẩu vị của hắn đã bị Lam Vong Cơ dưỡng tới càng lúc càng kén chọn, cả ngày nếu muốn ăn món gì cũng phải do đích thân Lam Vong Cơ làm ra mới chịu, luôn luôn bám vào người y hoặc cầm lấy tay y lắc qua lắc lại nói: “Lam Trạm, tối nay làm cá chua ngọt được không?”, “Nhị ca ca, làm sườn heo đường dấm chua ngọt cho ta đi!”, “Lam Trạm, ngươi biết làm bánh sơn trà không? Ta muốn ăn.”
Lần nào Lam Vong Cơ cũng sẽ trả lời “Ân”, “Hảo”, “Biết”, sau đó Ngụy Vô Tiện sẽ mang nét cười sáng lạn đầy mặt mà hôn lên môi y một ngụm, nịnh nọt nói: “Hàm Quang Quân, ngươi chính là thần của ta.”, “Nhị ca ca, cả đời làm trâu làm ngựa cho ngươi,” cứ thế mà tiếp diễn.
***************
Tới đêm, Ngụy Vô Tiện ở trong cái hồ lớn trong phòng thảnh thơi bơi vài vòng, sau đó tựa ở bên chân Lam Vong Cơ đang ngồi đọc sách trên bàn trà kế bên hồ.
Cái ao này, ngày đầu tiên khi Ngụy Vô Tiện mới tới cũng không có phát hiện. Bên trong phòng ngủ có một bình phong lưu động khá lớn, chặn ngang hành lang thông tới gian này, che khuất hoàn toàn. Hắn không có phát hiện, Lam Vong Cơ cũng không nói, đến tận tối tới giờ tắm rửa, thì Ngụy Vô Tiện mới biết được thì ra trong phòng còn có dục phòng, lại còn là động thiên (2)
Lúc đó hắn đứng nhìn cái hồ nước lớn được xây cao ở ngay giữa nhà, toàn bộ hồ đều được xây bằng gạch men sứ màu ngà voi, leo lên ba bậc thang sẽ bước lên thành hồ, bên trong hồ hơi nước tràn ngập, dày mịt (như hồ nước nóng). Hắn trợn to mắt sửng sốt một hồi lâu, mới ôm bụng cười to: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha”
Hắn cười xong xoay người vươn ngón trỏ, ở ngay lồng ngực của Lam Vong Cơ chọt chọt mấy cái, tấm tắc nói: “Lam Trạm, cái tiểu tâm tư này của ngươi thật là.”
Hai người bọn họ lúc trước nếu muốn cùng tắm chung, dục thùng phổ thông vốn đã không thể chứa nổi hai nam tử thành niên, càng không thể chịu nổi việc hai người họ ở bên trong tùy ý làm bậy, vì vậy đến cuối cùng đều là Lam Vong Cơ một chưởng đánh nát mộc thùng, sau đó phải lần lượt thay phiên nhau tắm. Xem ra hôm nay, vấn đề dường như đã được giải quyết.
Bất quá trong khoảng thời gian này, hai người vẫn không cách nào triền miên hí thủy (ak làm trong nước) như trước được nữa. Từ lúc Ngụy Vô Tiện té xỉu, chuyện ban đêm của hai người họ cũng bị lược bớt. Hồi mới đầu nếu không kiềm chế được mà có dục vọng, Lam Vong Cơ còn có thể mặc hắn dùng miệng giúp mình dập lửa, nhưng sau đó từ khi thân thể Ngụy Vô Tiện có sự biến hóa, thì y càng thêm luyến tiếc, thà rằng bản thân vận công khắc chế, chứ tuyệt không để Ngụy Vô Tiện làm vậy cho mình nữa.
Ngụy Vô Tiện không lay chuyển được y, lại sợ y khó chịu, nên chỉ đành phải thành thật thu lãng tính (tính buông thả ham chọc ghẹo), không dám trêu chọc y bừa bãi.
Nhưng lúc này, Lam Vong Cơ ngồi xếp bằng bên cạnh hồ đọc sách, tư thế đoan chính, không nhiễm bụi trần. Vốn là một khuôn mặt thập phần điệt lệ (lạnh lùng), giữa hơi nước mông lung, cả người phảng phất đặt mình trong vân cảnh tiên huyễn, tuấn mỹ tới gần như không thực. Thấy Ngụy Vô Tiện tâm trì thần đãng, nâng tay lên gãi cằm Lam Vong Cơ, một lát sau cảm giác tay có chút mỏi, nên thả xuống đặt lên đùi Lam Vong Cơ, sau đó ở bên trong đùi của y không ngừng vuốt ve, từ đầu gối mò tới bắp đùi trong.
Sắp tới gần nơi nguy hiểm, Lam Vong Cơ lập tức cầm lấy cái tay không an phận của hắn, trầm giọng cảnh cáo: “Ngụy Anh!”
********************************
Lam Vong Cơ nâng cằm hắn lên, kéo mặt hắn qua, hôn lên. Bàn tay ấm áp ở phần bụng lớn của Ngụy Vô Tiện từng chút từng chút mà vuốt ve, sau đó ôm lấy hắn mà hôn hảo một trận, đến tận khi Ngụy Vô Tiện mơ hồ tới cái cổ cũng bắt đầu thấy mỏi, ở trong lòng Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đẩy đi một chút, mới được thả ra.
Ngụy Vô Tiện híp mắt nằm trên người Lam Vong Cơ, thấp giọng nói: “Lam Trạm, ngươi gọi ta thêm lần nữa đi.”
Lam Vong Cơ không nói tiếng nào, từ trong cơ thể của hắn rút ra, đứng dậy ôm lấy hắn quay về dục thất. Ngụy Vô Tiện ôm lấy cổ của Lam Vong Cơ không buông tha mà nói: “Nhị ca ca, xin ngươi thương xót, gọi ta thêm lần nữa đi.”
Lam Vong Cơ gọi: “Ngụy Anh!”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi biết rõ không phải cái này! Hàm Quang Quân, ngươi lại giả vờ nghe không hiểu.”
Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc, cúi người thả hắn vào trong hồ, đang muốn đưa tay vuốt ve tẩy rửa cho hắn, thì Ngụy Vô Tiện vững vàng ôm chặt trong vòng tay, mang tư thế ngươi mà không gọi là ta sẽ không buông.
Trầm mặc một chốc, Lam Vong Cơ cúi đầu hung hăng lấp miệng của hắn lại, dùng một khí thế hùng hồn công thành cướp đoạt, hôn tới mãnh liệt khiến người đầu váng mắt hoa, cả người như nhũn ra, không thể khóa được y nữa, sau đó y nhẹ nhàng kéo hai tay của Ngụy Vô Tiện ra, lặng yên thối thân.
Ngụy Vô Tiện phải mất hồi lâu mới lấy lại được thần trí, có chút nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ thầm, Lam Trạm hiện tại đã lợi hại tới mức này luôn rồi. Toàn bộ những trêu chọc mà ta dành cho y trước đây, giờ y toàn bộ trả đủ.
Chốc lát sau, nhìn Lam Vong Cơ đã y phục chỉnh tề vô cùng quy phạm, thầm nghĩ, hay cho ngươi Lam Trạm, ta không tin ta không trị được ngươi.
Đêm khuya, Lam Vong Cơ tắt đèn, leo lên giường ôm người vào trong lòng, đang muốn dỗ hắn ngủ. Ngụy Vô Tiện giãy ra khỏi vòng tay của y, ngồi dậy, nhào lên người y khóc lóc kêu la om sòm, sau đó nghiêm mặt nói: “Hàm Quang Quân, ngươi gọi một lần đi, sau này ta không bắt ngươi gọi ta ca ca nữa, chịu không, ngươi gọi một lần đi.”
Lam Vong Cơ động tác dịu dàng ôm lấy thắt lưng hắn, không cho hắn ở trên người mình cọ qua cọ lại lộn xộn nữa, nói: “Cẩn thận thân thể.”
Ngụy Vô Tiện làm ra nét mặt khóc không ra nước mắt gọi to: “Nhị ca ca!”
Lam Vong Cơ thực sự bị hắn cuốn lấy tới chịu không nổi, nói: “Lần sau sẽ gọi!”
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Lần sau là lúc nào?”
Lam Vong Cơ ở ngay mông của hắn không nặng không nhẹ vỗ một cái, rõ ràng cảm giác được người trong lòng mình run lên, đáy mắt ẩn chứa tiếu ý không thể kiềm được.
Ngụy Vô Tiện giống như thập phần thụ thương, ủy khuất nói: “Ngươi còn cười! Ngươi đánh ta xong ngươi còn cười! Uổng cho ta ngay cả nhi tử cũng sinh cho ngươi, ngươi cư nhiên lại đối với ta như vậy, nam nhân lãnh khốc vô tình!”
Lam Vong Cơ thở dài, rất là bất đắc dĩ cầm tay hắn, thấp giọng gọi: “Tiện Tiện!”
Ngụy Vô Tiện rốt cục ở trong lòng y an tĩnh lại, nhìn y thần sắc như thường, đưa tay sờ sờ mặt của y, quả nhiên nóng hổi.
Ngụy Vô Tiện hài lòng đến tột đỉnh, mặc dù thật sự rất muốn nghe y gọi lại thêm một lần nữa, nhưng cũng biết cái miệng này của y muốn mở ra gian nan không gì sánh được, nên đành phải tạm thời từ bỏ, thầm nghĩ, không có việc gì, chúng ta còn nhiều thời gian.HẾT CHƯƠNG 04
(1) Câu này nguyên gốc là “自此长裙当垆笑,为君洗手做羹汤”
“Tự thử trường quần đương lư tiếu, vi quân tẩy thủ tố canh thang”
Dịch nghĩa: Từ nay về sau thấy y phục phiêu lượng cũng chỉ xem như đống đất than mà cười cho qua. Nguyện ý vì ngươi mà tự mình xuống bếp làm canh cơm.
Dịch ý: Đây là hình dung dành cho hành vi của nữ nhân nguyện ý vì đấng lang quân của mình mà từ bỏ cuộc sống vinh hoa phú quý, vì ái tình mà bất chấp hết thảy.