[Đồng Nhân Văn Vong Tiện] Ma Đạo Tổ Sư

Chương 3




Editor & Beta: Mai_kari

Vào đêm chưa được bao lâu thì Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu thấy đầu óc hỗn loạn, buồn ngủ cực kỳ lợi hại, tắm rửa mới được phân nửa, liền chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề, ghé vào cạnh mộc thùng mà nhắm mắt ngủ. Lam Vong Cơ đưa tay kéo hắn lên, lau khô cơ thể rồi đặt lên giường, kéo chăn đắp cho hắn. Bản thân nhanh chóng tắm rửa xong thì lên giường ôm lấy người đang ngủ say kia vào lòng. Ngụy Vô Tiện trong lòng Lam Vong Cơ chợt tỉnh một chút, liền xoay xoay cơ thể, tìm vị trí thoải mái nhất, sau đó từ từ nhắm hai mắt, ghé ở bên xương quai xanh của y mơ mơ màng màng nói: “Ngươi nghĩ sau này nó lớn lên giống ngươi hay giống ta?”

Lam Vong Cơ đưa tay vỗ nhẹ lưng của hắn nói: “Tốt nhất như ngươi.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Chỗ khác giống ta đều được, nhưng con mắt nhất định phải giống ngươi.”

Khóe miệng Lam Vong Cơ hơi hơi vung lên: “Tính cách phải như ngươi.”

Ngụy Vô Tiện khẽ cười: “Như ngươi cũng được a, chọc ghẹo rất vui nha.”

Hắn cắn lên vành tai của Lam Vong Cơ: “Giống tính cách của ngươi khi còn trẻ vậy, hiện tại ta vừa nhớ tới liền thấy buồn cười. Mới chọc ngươi một chút ngươi đã xấu hổ còn tức giận nữa, nhìn khả ái muốn chết.” Bỗng nhiên như hắn chợt nhớ ra gì đó, liền huýt sáo một cái nói: “Ai, nếu như nó lớn lên giống ngươi, thì ta phải bắt nó gọi ta ca ca một lần mới được, coi như là ngươi gọi vậy.”

Lam Vong Cơ: “…”

Ngụy Vô Tiện bất mãn nói: “Ai kêu ngươi chẳng chịu gọi ta là ca ca, ta đã gọi ngươi nhiều tới vậy.”

Lam Vong Cơ nhíu mày nói: “Nếu ngươi để nó gọi ngươi là ca ca, vậy ngươi phải gọi ta là gì?”

Ngụy Vô Tiện đột nhiên phản ứng lại hình như mình vừa làm một chuyện khiến mình bị lỗ rồi, hơn nữa cái lỗ đó lại do chính mình đào ra, liền nói: “Đúng nha! Thật ngốc mà, ta đã là đa đa của nó thì vì sao cần nó gọi ta là ca ca cơ chứ?”

Lam Vong Cơ: “…”

Ngụy Vô Tiện nói: “Tốt quá nha Lam Trạm, học được cách chiếm tiện nghi của ta.”

Lam Vong Cơ nói: “Không có.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi có! Xong rồi xong rồi, mọi người đều nói một lần mang thai ngốc ba năm, ta chưa gì hết đã bắt đầu phát ngốc rồi.”

Lam Vong Cơ ôm lấy thắt lưng hắn nói: “Không sao, dù ngốc ta cũng thích.”

Bị một câu bất thình lình đập thẳng vào tim khiến cả người phấn chấn, nhất thời không thấy buồn ngủ nữa, xoay người ngồi dậy, nói năng có chút lộn xộn, phùng má nói: “… Hàm Quang Quân, không hề báo trước đã giáng xuống một đòn như thế, ngươi thực sự là … càng ngày càng lợi hại.”

Lam Vong Cơ cũng ngồi dậy, nhìn hắn một cái, dường như đang cân nhắc gì đó. Lát sau, như đã hạ quyết tâm, đôi môi khẽ nhúc nhích, đang muốn mở miệng nói ra xưng hô mà trước giờ chưa từng gọi qua, thì Ngụy Vô Tiện đã lên tiếng trước: “Thế nhưng nói ngược lại.” Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn Lam Vong Cơ, cười tới bỉ ổi, đưa tay nâng cằm y lên nói: “Không ngờ Hàm Quang Quân ngươi còn có chiêu ấy.”

Lam Vong Cơ không hiểu được hỏi lại: “Cái gì?”

Ngụy Vô Tiện nhích lại gần y, hai người họ quá sát nhau, đến mức mũi cũng như kề sát nói: “Gọi ngươi ca ca, phu quân còn chưa đủ, ngươi còn muốn ta gọi ngươi là gì?”

“…”

Ngụy Vô Tiện tiến đến bên tai y, nhẹ giọng nói: “Có lẽ nào Hàm Quang Quân thanh phong tễ nguyệt, còn muốn ta gọi ngươi là …”

Còn chưa nói xong, Lam Vong Cơ liền xoay người một tay áp hắn nằm xuống giường, trầm giọng nói: “Đừng nói nữa …”

Ngụy Vô Tiện cười to: “Ta còn chưa gọi ra miệng mà, ngươi hoảng cái gì, hahahahaha ………”

Lam Vong Cơ hạ mi mắt, nét mặt có chút phức tạp, Ngụy Vô Tiện nhìn y viền mắt đỏ lên, bộ dáng ủy khuất như mới vừa bị ai đó khinh bạc, liền vươn ngón tay khẩy khẩy cằm y, hỏi: “Ngươi đây là làm sao vậy, nhìn giống như ta vừa mới khi dễ ngươi ấy.”

Lam Vong Cơ theo động tác của hắn ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: “Ngụy Anh.”

Ngụy Vô Tiện: “Ân?”

Trầm mặc chốc lát, Lam Vong Cơ nói: “Không có gì.”

Một lần nữa mặc vào khố quần, Lam Vong Cơ liền kéo Ngụy Vô Tiện nằm xuống, kéo qua chăn đắp lên hai người họ, đem người nằm trên người mình dịu dàng ôm lấy.

Ngụy Vô Tiện ở trong lòng y giãy dụa ngồi dậy trên người y, cúi đầu nhìn Lam Vong Cơ nằm dưới mình, nghiêm túc nói: “Lam Trạm, ngươi không cần phải quấn quýt như thế, chúng ta đã bái thiên địa cưới hỏi đàng hoàng, ta thích ngươi, tất nhiên vì ngươi làm chuyện gì đó đều là cam tâm tình nguyện, ngươi không cần phải nghĩ rằng ngươi đang thiếu ta cái gì cả.”

Lam Vong Cơ nói: “Ân.”

Ngụy Vô Tiện hôn lên hầu kết của y, một lần nữa nằm úp sấp lên lồng ngực Lam Vong Cơ, nhắm mắt lại lầm bầm: “Được rồi được rồi, Lam Trạm, ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ, mau ngủ đi, ta buồn ngủ chết mất rồi, thực sự chịu không nổi nữa, ngày mai nói tiếp, ngủ ngon.”

Hắn thật sự là rất mệt, vốn đã không có tinh thần nhiều, vừa này còn náo loạn như thế, mới nói ngủ ngon chẳng được bao lâu thì liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong một mảng vắng vẻ, Lam Vong Cơ ở trên trán hắn nhẹ hôn một cái.

Không tiếng động nói: “Ngủ ngon.”

Sáng ngày hôm sau, trời mới vừa tảng sáng, thì Lam Vong Cơ đã y phục chỉnh tề, cột xong mạt ngạch, thu liễm khí tức đi về phía giường, cúi người kéo lại cái chăn có chút tán loạn, đem Ngụy Vô Tiện đắp tới kín thực, sau đó ở giữa mi mắt của hắn nhẹ nhàng hôn, rồi vô thanh vô tức mở Tĩnh Thất, đi ra ngoài chậm rãi khép lại, xoay người ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Đợi Lam Vong Cơ trở về thì mặt trời đã lên ba sào, Ngụy Vô Tiện vẫn đang ngủ say như trước. Ánh nắng tiến vào, chiếu vào người hắn. Lam Vong Cơ đi qua, đem người từ trong chăn ôm ra, quay người ngồi xuống đặt hắn ngồi ở trên đùi mình, một tay ôm vai một tay ôm thắt lưng, nhẹ nhàng lắc, thấp giọng nói: “Ngụy Anh.”

Ngụy Vô Tiện ưm một tiếng, đưa tay ôm lấy mặt của Lam Vong Cơ, hôn trác loạn một hồi, mông mông lung nói: “Ngoan, đừng nháo, để ta ngủ tiếp một chút.”

Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc, ôn nhu nói: “Dậy đi, ta đưa ngươi tới một nơi.”

Ngụy Vô Tiện hơi hơi mở một con mắt hỏi: “Nơi nào?”

Lam Vong Cơ không nói thêm gì, đưa tay cầm lấy bộ y phục trên bình phong cách đó không xa, từng kiện giúp Ngụy Vô Tiện mặc vào, sau đó thả hắn nằm lại trên giường, xoa xoa đầu của hắn nói: “Đi rửa mặt, chờ ta trở lại.”

Đợi Ngụy Vô Tiện lao lực thiên tân vạn khổ không gì sánh được khó khăn rời khỏi giường đứng lên, rửa mặt xong cắn lấy sợi dây đỏ buộc lại tóc, thì thấy Lam Vong Cơ cầm một hạp thức ăn trở về.

Ngụy Vô Tiện nói: “Không phải nói đưa ta đi tới chỗ nào đó hay sao?”

Lam Vong Cơ đặt hạp thức ăn lên bàn, đem từng cái đĩa nhỏ trong hạp ra, nói: “Ngươi vừa dậy, chưa ăn cơm, trước no bụng.”

Ngụy Vô Tiện đi qua nhìn, trên bàn rõ ràng là chén cháo loãng, mi gian liền giật giật.

Lam Vong Cơ nhìn thần sắc của hắn, đưa tay kéo người vào lòng nói: “Hiện tại ngươi phải ăn kiêng, ít ăn cay, cấm rượu.”

Ngụy Vô Tiện vẻ mặt đau khổ, giống như thụ thương nói: “Ta biết … Thế nhưng ngươi sẽ không thật sự bắt ta ăn mấy thứ này, ăn mười tháng đó chứ? Nhị ca ca, ngươi không thể đối xử với ta như vậy.”

Lam Vong Cơ nhéo nhéo thắt lưng của hắn nói: “Yên tâm, tất nhiên sẽ không.”

Nhận được sự hứa hẹn của y, Ngụy Vô Tiện mới yên tâm nói: “Hàm Quang Quân, đây là do ngươi nói đó.”

Lam Vong Cơ lấy ra một đôi đũa trắng ngà voi, đặt đũa lên chẩm, nói: “Ân.”

Cơm nước đều do một tay Lam Vong Cơ làm, Ngụy Vô Tiện nhìn những món ăn đó nguyên bản mang màu sắc nhạt nhẽo không có gì khẩu vị, thế nhưng chỉ ăn vài ngụm thì liền như ăn tủy biết vị, vừa uống cháo vừa nói: “Hàm Quang Quân, ngươi quả thật quá có bản lĩnh rồi, cứ tiếp tục thêm vài ngày nữa, sau này ta sẽ không bao giờ muốn ghé tửu lâu tửu điếm nữa rồi.”

Lam Vong Cơ hỏi: “Vì sao?”

Ngụy Vô Tiện nói: “Bởi vì nếu ta tới tửu lâu sẽ nhịn không được mà nghĩ, món này làm chẳng ngon bằng Lam Trạm làm, món kia khẩu vị chẳng hợp ý ta như khẩu vị Lam Trạm làm, đến cuối cùng cảm thấy chẳng có món ăn nào hơn được món ngươi nấu, tất nhiên sẽ không muốn ăn nữa.”

Khóe miệng Lam Vong Cơ hơi hơi khẽ động, bất giác nâng lên, đạm thanh nói: “Không sao, sau này ta sẽ làm.”

Ngụy Vô Tiện chờ chính là y nói mấy lời này, liền nhào lên trên người y hôn mạnh một cái, sau đó vô cùng đắc ý mà uống cháo.

***************************

Ngụy Vô Tiện theo Lam Vong Cơ rời khỏi Cô Tô đi về phía Tây, đi tới một ngọn núi sâu gần Lương Khê, núi xanh cây rừng trùng điệp xanh mướt, mây trắng không lưu, giữa mảng rừng xanh biếc mơ hồ có lam yên tràn ngập bao phủ, rất mang phong cách tiên cảnh giống Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Ngụy Vô Tiện ngồi ở trên Tiểu Bình Quả, Lam Vong Cơ ở bên cạnh nắm lấy sợi dây, hai người trò chuyện nhàn thoại câu được câu không, Ngụy Vô Tiện không có hỏi Lam Vong Cơ dẫn hắn đi đâu, trong lòng chẳng hiểu tại sao, có chút chờ mong cùng kích động khó hiểu.

Lo nghĩ một hồi, chợt phía trước có một tòa tiểu trúc đập vào mắt. Ngụy Vô Tiện hơi hơi sửng sốt, nhìn Lam Vong Cơ bên cạnh, rốt cục chính nhịn không được mà nói: “Lam Trạm, đây là nơi nào?”

Kỳ thực trong lòng hắn mơ hồ đã có đáp án, nhưng vẫn không chịu nổi được sự cấp thiết sắp tuôn ra khỏi lồng ngực, liền nhảy xuống khỏi lưng Tiểu Bình Quả, kéo tay Lam Vong Cơ, bước nhanh tới tòa tiểu trúc.

Tiểu trúc này dựa vào tòa tháp nước mà xây lên, lưu tuyền xanh biếc, dùng tháp nước làm rào, mặt sau tấm tựa vách núi liên miên, cách tường ước chừng khoảng chiều cao một thiếu niên, thoáng nhìn qua có thể thấy được vài đóa hoa màu trắng theo tường mà mọc, theo gió mà lay động.

Trước cửa tiểu trúc có một lão ông đang đứng, thâm bào, bó buộc quan, là dáng dấp cực kỳ nghiêm cẩn. Thấy Lam Vong Cơ liền thở dài rồi hành lễ, dường như đã chờ ở đây từ lâu lắm rồi, gọi: “Lam công tử.”

Lam Vong Cơ gật đầu hoàn lễ, hướng trong viện nhìn thoáng qua, nói: “Đã an bài thỏa đáng hết chưa?”

Lão ông nói: “Đều theo sự dặn dò của công tử, bố trí quét sạch thỏa đáng.”

Lam Vong Cơ nói: “Làm phiền.”

Đợi lão ông đi xa, Ngụy Vô Tiện liền kéo qua hai vai của y bắt y nhìn thẳng mình, hai mắt bình tĩnh hỏi: “Lam Trạm, đây là nơi nào?”

Lam Vong Cơ không có trả lời, Ngụy Vô Tiện thấy y vẫn bộ dáng vững như núi Thái Sơn, gấp đến độ thiếu chút nữa nhảy dựng lên hỏi: “Ngươi mau nói a, ở đây rốt cục là nơi nào?”

Hắn túm lấy cánh tay Lam Vong Cơ không ngừng lay động, thiếu điều nhảy nhào lên người y, liên tiếp gọi to: “Nhị ca ca.”

Lam Vong Cơ bị hắn cuốn lấy không có biện pháp, đành ôm lấy thắt lưng của hắn, thở dài nói: “Ngươi ta, nơi quy ẩn.”

Con mắt của Ngụy Vô Tiện sáng rực, nếu không phải hiện tại không có chút sức lực nào, hắn thật sự rất muốn ôm Lam Vong Cơ xoay vòng, hắn sợ mình nghe nhầm hỏi: “Ngươi ta, nơi quy ẩn?”

Lam Vong Cơ nói: “Ân.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Lam Trạm, ngươi ….”

Liền đưa tay ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, kéo mạnh gáy của y khiến mặt tiến sát gần lên, hôn mạnh một cái. Tiểu Bình Quả thở khì một cái, quay đầu sang chỗ khác, tiếp tục nhai táo trong miệng.

Ngụy Vô Tiện thả Lam Vong Cơ ra, nhanh chóng chạy vào viện trong tiểu trúc, Lam Vong Cơ nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của hắn, nhìn vào bụng dưới của hắn nói: “Không thể đi nhanh.”

Ngụy Vô Tiện nói: “À đúng, xấu hổ, do ta quá cao hứng.”

Đi vào cửa viện, hai bên rừng thưa như họa, hoa diệp tung bay, đi qua một đoạn sườn núi ngắn, là một đĩnh viện tương đối rộng mở. Phía trước đó là một tiểu xá thanh nhã ba gian phòng, chính thất ở giữa, hai bên là phòng trong cùng nhà bếp. Phòng trong còn có một cái cửa nhỏ, mở ra xuống hai ba bậc thang sẽ tới hậu viện. Trong viện có một ngọc lan hoa thụ cực kỳ tươi tốt, cành lá xòe ra, mùi thơm ngào ngạt, một cành đang vươn ra, tựa vào bệ cửa sổ phòng trong.

Ngụy Vô Tiện nhìn ngọc lan hoa thụ thật lâu, sau đó quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ hỏi: “Lam Trạm, căn nhà này, ngươi xây từ khi nào?”

Lam Vong Cơ nói: “Trước đó ngươi có hỏi ta, có nghĩ tới chuyện quy ẩn hay không, thì có ý này.”

Ngụy Vô Tiện thật lâu không nói nên lời. Hai người họ khi đó tâm ý vẫn chưa liên thông, hắn một người âm thầm tự biên tự diễn về việc chờ hai người họ già rồi sẽ quy ẩn, xây một căn nhà thật lớn, nhưng không ngờ cả Lam Vong Cơ cũng có suy nghĩ như vậy, mà y thật sự bắt tay xây luôn rồi.

Tiểu trúc bố trí cực kỳ lịch sự tao nhã, không có chút nào vi phạm lễ nghi của tiên phủ Lam thị. Nếu có một chỗ nào đó không hợp, thì đó chính là tường vây quanh hậu viện có chút không hợp, dường như còn muốn xây thêm ra nữa, lại không biết vì sao lại bỗng dưng ngừng lại rồi dựng tường, như cắt ngang.

Lam Vong Cơ đi lên trước, cùng Ngụy Vô Tiện sóng vai nhìn ra cây ngọc lan hoa thụ, nói: “Vốn định thêm một khoảng thời gian nữa mới đưa ngươi tới, vẫn chưa hoàn thành, còn phải thương xúc nhiều.”

Y cầm chặt tay Ngụy Vô Tiện nói: “Chờ ý nguyện của ngươi, lại sai người tới kiến.”

Trầm mặc một trận, Ngụy Vô Tiện đã hiểu được ý của Lam Vong Cơ.

Hắn nguyện ý vì Lam Vong Cơ quỳ gối cúi người, vì Lam Vong Cơ buông kiêu ngạo tự tôn, ở trước mặt Lam Vong Cơ hắn thế nào cũng không quan trọng, vì người đó là Lam Trạm.

Nhưng không có nghĩa hắn nguyện ý đem tư thái này bày ra cho người khác xem. Hắn chung quy cũng là một nam tử ngông nghênh. Trước mắt người đời, hắn chưa từng biểu hiện qua một tia nhu nhược hoặc khuất phục, một thân ngạo khí cùng ngạnh của hắn chưa từng bại bởi bất kỳ ai. Nếu muốn hắn tựa như một nữ nhân, đem thân hình qua mấy tháng nữa không giấu được ai bại lộ trước mặt người khác? Ngụy Vô Tiện đưa tay lên ngực tự vấn, hắn quả thật làm không được.

Vốn hắn định qua mấy ngày nữa sẽ thương lượng chuyện quy ẩn với Lam Vong Cơ, lại không ngờ Lam Vong Cơ đã từ lâu vì hắn suy nghĩ xong hết tất cả. Trong lòng Ngụy Vô Tiện nóng lên, cười lắc đầu nói: “Lam Trạm, ngươi quả thật là …”

Lam Vong Cơ hỏi: “Cái gì?’

Ngụy Vô Tiện cười đến tươi sáng, nói: “Không có gì, ta rất thích ở đây.”

Lam Vong Cơ hơi hơi khom lưng, ôm chặt lấy hắn nói: “Ta cũng thích.”