Editor & Beta: Mai_kari
Tác giả: Chương có lượng từ nhiều nhất
Dẫn hài tử đi săn đêm
Cửu cửu login cùng một chút hint Truy Lăng
====================
Trấn trên dạo gần đây thường xuyên xảy ra chuyện lạ, khiến lòng người bàng hoàng.
Chuyện thứ nhất chính là giữa năm hoa quý, những thiếu nữ thanh xuân có khuôn mặt đẹp liên tiếp bị thất tung, trong đó tìm được hai người nhưng thi thể đã biến thành huyết nhục không rõ, xấu xí đáng sợ vô cùng.
Trừ đi phần con ngươi vẫn còn hoàn hảo, thì những chỗ khác trên khuôn mặt toàn bộ đều bị hủy, muỗi dăng giòi bọ bò lúc nhúc trên khuôn mặt không lúc da, liếc mắt nhìn có thể khiến những người yếu vía liền muốn quỳ rạp trên mặt đất nôn thốc nôn đáo. Mà ba người còn lại sống hay chết, đến nay vẫn không có tung tích, hơn phân nửa chắc cũng cùng cảnh ngộ đi.
Một chuyện lạ khác, chính là có một ngày, lúc đêm khuya vắng người, mọi âm thanh đều câu tịch, có một vị phu canh như mọi ngày trên đường phố tuần tra ban đêm báo giờ. Lúc đi thì rất tốt, nhưng lúc về lại điên cuồng nôn, mặt đầy nước mắt, gào khóc thảm thiết, ngay đũng quần cũng ướt một mảng lớn, tựa như vừa bị kinh hách cực lớn. Lúc sau thì bệnh nặng một thời gian, khó khăn lắm mới giữa lại được cái mạng, nhưng người lại trở nên si ngốc, người nhà cũng không biết đến tột cùng là gã bị gì, hỏi gã thì gã cũng chỉ suốt ngày lẩm bẩm: “Mặt … mặt …”
Không ai biết hung thủ là ai, cũng không biết đến tột cùng mục đích là gì. Có người nghĩ là do trả thù, có thể hung thủ bị nữ tử xinh đẹp mình yêu ruồng bỏ, nguyên nhân vì căm hận, cho nên thống hận những thiếu nữ xinh đẹp. Cũng có người nói là trong núi sâu có nữ yêu pháp lực cao cường muốn dùng dung nhan thiếu nữ làm thuốc dẫn để thanh xuân bất lão, dung nhan vĩnh trú.
***********************************
Nhìn lão phu phụ thống khổ vì mất nữ nhi trước mắt mình, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng không nhịn được mà nhíu hai hàng chân mày, trong mắt cũng thấy được sự tức giận mơ hồ. Nếu là trước đây, nghe mấy cái chuyện này, mặc dù cũng cảm thấy tức giận, không thể tha thứ, nhưng cũng không có cảm giác đồng cảm sâu sắc gì. Nhưng nay đã trở thành phụ mẫu, phần tư vị đau đớn bị mất con này, cũng có thể cảm nhận được phần nào, càng vì vậy mà cảm thấy tội ác tày trời.
Sau khi xoa xoa nước mắt cho thê tử, hai tay lão hán tạo thành chữ thập thở dài nói: “Chúng ta chỉ có một nhi nữ, không thể cứ để nó chết không minh bạch như vậy được! Khẩn cầu hai vị thần tiên ban phát từ bi, giúp chúng ta điều tra rõ chân tướng, tìm ra hung thủ, thay nữ nhi báo thù!”
Nói xong liền từ trên ghế một cái rầm quỳ xuống đất, vị lão phụ nhân bên cạnh cũng theo trượng phu quỳ xuống, hai người họ lão lệ tung hoành hướng Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện liên tục dập đầu.
Hai người họ vừa nhìn thấy cảnh này, liền vội vàng tiến lên nâng hai lão nhân dậy. Ngụy Vô Tiện nói: “Ngừng! Ngừng! Nhị vị đừng như vậy, chúng ta sẽ tận tâm tận lực, các ngươi đứng lên đi, có gì thì ngồi nói được không?”
Một người đỡ một người ngồi dậy đứng lên quay về ghế ngồi, Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm: “Các ngươi nói đã phát hiện được hai thi thể, thi thể còn lại đã có ai nhận lãnh chưa?”
Lão hán nói: “Có, đó chính là nữ nhi của một vị đại phu trấn trên, là người đầu tiên bị phát hiện ra, cũng đã hạ táng rồ!”
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói: “Hạ táng rồi? Sự tình còn chưa điều tra rõ, trên thi thể còn để lại khá nhiều đầu mối, cứ vậy mà trực tiếp hạ táng sao?”
Lão hán gật đầu nói: “Chúng ta cũng không biết tại sao, An đại phu là thần y ở trấn trên của chúng ta, nghe nói trước đây hắn đã từng ở huyền môn thế gia tu tập qua, năm ngoái lão bà của ta bị trọng bệnh, nhờ An đại phu mà lấy về được một cái mạng. Hắn là người tốt, không chỉ trị bệnh cứu người, còn thường xuyên trên đường cứu về những con chó bị lưu lạc mang về nuôi dưỡng, kết quả giờ ngay cả nữ nhi của hắn cũng bị … Ông trời thật không có mắt, người tốt sao không được báo tốt không?”
Nhớ tới nữ nhi, lại một trận ruột gan đứt từng khúc, lão hán vô cùng đau đớn mà ngã gục xuống.
Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, nhìn Lam Vong Cơ nói: “Đi tới chỗ An gia hỏi một chút xem có thể khai quan hay không, nếu được liền đem hai cổ thi thể để chung một chỗ để xem xét, không được thì xem từng cổ một.”
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, Ngụy Vô Tiện xoay người nói với Lam Dữ Mộ: “A Húc, đi thôi.”
Lam Dữ Mộ nghe vậy liền lấy cầm của mình đeo lên lưng, tay thì cầm kiếm, đi theo phía sau hai vị phụ thân đang muốn ra cửa. Lão phu kia chợt kinh ngạc, không ngừng nói: “Tiểu công tử không nên đi theo, không nên đi theo a, thi thể của nữ nhi thật sự là … Tiểu công tử tuổi còn nhỏ, sẽ làm sợ ngươi a!”
Ngụy Vô Tiện khoát tay nói: “Không có chuyện gì, dọa không được nó đâu. Các ngươi yên tâm đi, chuyện này chúng ta nhất định truy xét cho ra, lấy lại công đạo cho các ngươi.”
Lão phu phụ lệ nóng doanh tròng, vô cùng cảm kích, nói: “Cảm tạ hai vị thần tiên, đại ân đại đức, thật là không biết phải báo đáp các ngươi thế nào?” Vừa nói vừa lạy, Ngụy Vô Tiện vội vã ngăn cản nói: “Đừng đừng đừng! Chúng ta gì mà báo đáp cũng không cần đâu, các ngươi đừng có quỳ nữa!”
Trên đường tới An gia, Ngụy Vô Tiện chợt nhớ tới: “Ai nha! Lão bá kia vừa mới nói tên đại phu đó có nuôi chó, vậy chẳng phải trong nhà của gã có rất nhiều chó hay sao? Lam Trạm, phải làm sao bây giờ, ta ta ta ta không dám đi!”
Lam Vong Cơ sờ sờ lưng hắn, nói: “Không sao, có ta bảo hộ ngươi!”
Đến An gia, đại môn đóng chặc, lăng đoạn bạch sắc hai bên trước cửa bị gió thổi liên tục đong đưa, vô cùng tiêu điều.
Ngụy Vô Tiện nói: “Âm khí thật nặng!”
Lam Vong Cơ: “Ân.”
Lam Dữ Mộ tiến lên gõ nhẹ hai cái, không ai đáp lời.
Lại gõ thêm hai cái, lại không có ai trả lời. Đang trong lúc Ngụy Vô Tiện chuẩn bị leo tường vào, tìm hiểu chuyện tình, thì cửa chợt mở.
Người mở cửa là một người nam nhân trung niên, cả người trường bào, dáng vẻ chỉnh tề, nhìn tiểu hài tử đang đứng trước cửa, hỏi: “Có chuyện gì không?”
Lam Vong Cơ lập tức tiến lên trước thi lễ: “Các hạ có phải An đại phu?”
An đại phu hỏi: “Phải.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Chúng ta được người khác nhờ, tra rõ việc mất tích của các thiếu nữ gần đây, nghe nói lệnh ái cũng là một trong số những người bị hại, cho nên có một số việc muốn hỏi An đại phu.”
An đại phu nói: “Các ngươi muốn hỏi cái gì?”
Người này vẫn luôn đứng ở ngay cửa, nửa bước không dời đi, không hề có ý định mời bọn họ vào nhà. Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, nữ nhi đã chết thành cái dạng như vậy mà người này lại là bộ dáng như chẳng có chuyện gì, vừa không có lương tâm vừa không có lễ nghĩa.
Nói chuyện với nhau một lúc, An đại phu không ngoài dự đoán lập tức từ chối thỉnh cầu khai quan, chỉ nói nữ nhi của mình đã xuống mồ vi an, không muốn quấy nhiễu sự thanh tĩnh của nàng.
Nếu đã nói rõ tới như vậy, cũng không nên tiếp tục miễn cưỡng nữa, nói câu “Thứ lỗi đã làm phiền” liền xoay người rời đi.
Ba người họ cũng không đi quá xa, tìm một trà lâu ngồi xuống, kêu hai tách trà cùng một bầu rượu, Ngụy Vô Tiện gác chéo hai chân ngồi tách hạt dưa.
Lam Dữ Mộ hỏi: “Cha, có thật theo ý của người nọ, không đi khai quan?”
Ngụy Vô Tiện cười nhìn cậu: “Thế nào, A Húc có ý kiến gì khác sao?”
Lam Dữ Mộ trầm tư nói: “Con nghĩ người này rất kỳ quái!”
Vong Tiện hai người liếc nhìn nhau, từ lúc hai người họ trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, thì hai người họ lập tức tiếp tục phùng loạn tất xuất, trừ ma diệt quỷ. Nếu Lam gia không có việc khẩn cấp, thì hai người họ sẽ dẫn Lam Dữ Mộ ra ngoài chạy loạn chung quanh, không cần mục đích.
Lam Dữ Mộ mặc dù đã theo chân hai người họ luyện tập nhiều lần, nhưng hai người cũng chỉ nói tuổi của cậu còn nhỏ, phần nhiều sẽ để cậu đứng ở một bên nhìn, tối đa thì cho viết bút ký, rất ít khi để cậu tham dự. Nghĩ từ từ cũng sẽ tới lúc, không ngờ hài tử này lại tự mình tìm hiểu nguồn gốc, không ngờ trải qua quá trình quan sát, đã bắt đầu nhìn ra được vấn đề.
Lam Vong Cơ nói: “Kỳ quái chỗ nào?”
“Gã cùng với đôi phu thê thâm tình kia có tình huống tương đồng, thế nhưng thái độ lại tuyệt nhiên tương phản, cũng không cầu hai người báo thù cho nữ nhi của gã, cũng không khóc, không tuyệt vọng, hình như nhìn qua chẳng có chút thương tâm nào cả.”
Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm nâng má nghe cậu phân tích, nói: “Còn gì nữa không?”
“Nhà bọn họ phần cửa còn mang bạch trù, nhìn như đang trong tang kỳ, thế nhưng vị đại phu kia lại không mặc tang phục, trái lại quần áo chỉnh tề, căn bản nhìn chẳng ra là nữ nhi đã chết.”
Ngụy Vô Tiện vẻ mặt mong đợi nói: “Còn gì nữa không?”
Lam Dữ Mộ cau mày nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu nói: “Hết rồi.”
Tựa ngồ cảm giác bản thân mình quan sát vẫn còn thiếu tỉ mi, có chút chán nản cúi đầu.
Ngụy Vô Tiện nhoẻn miệng cười, kéo Lam Dữ Mộ ôm lên đùi mình hôn mạnh một cái, xoa nhẹ phát đính của cậu nói: “A Húc thật là lợi hại, ta lúc ở tuổi con, căn bản còn không phát hiện được mấy cái vấn đề này, con thật sự là đặc biệt lợi hại.”
Lam Dữ Mộ ngẩng đầu, nói: “Thật vậy ư?”
Ngụy Vô Tiện gật đầu liên tục, cười nói: “Đương nhiên là thật rồi, mấy tiểu hài tử cỡ tuổi con chẳng lợi hại được như vậy đâu, Lam Trạm ngươi nói có phải không?”
Lam Dữ Mộ quay đầu nhìn phụ thân cậu, Lam Vong Cơ sờ sờ đầu của cậu, mỉm cười nói: “Ừ, rất lợi hại.”
Phụ thân vốn rất ít khi nào khen cậu, còn ít khi nào cười. Lam Dữ Mộ thấy y như vậy, hai bên tai liền ửng đỏ, hài lòng vô cùng, lại không dám quá mức vui mừng lộ rõ trên nét mặt, chỉ có thể mím môi cúi đầu len lén cười, ngược lại lại nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Cha, còn có chỗ nào kỳ quái khác ư?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Con có nhớ, lão bá có nói, người đó rất tốt, nuôi rất nhiều chó lưu lạc hay không?”
Lam Dữ Mộ gật đầu, chợt nhận ra: “Nhưng nhà của gã dương khí lại cực kỳ ít, trái lại âm khí cực nặng.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ừ, thông minh, chỉ một chút đã tự thông.”
Lam Dữ Mộ nói: “Thế nhưng chẳng phải gã là đại phu sao, đại phu chữa bệnh gặp phải người chết nhiều cũng rất bình thường mà.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Đại phu thông thường sẽ tới cửa thay người xem bệnh, chứ không phải để người bệnh chạy tới nhà mình, dù cho có nhiễm phải tử khí, thì cũng phải trên đường quay về nhà tiếp xúc người sống, tiêu tán khá nhiều rồi. Còn nhà của gã lại mang tử khí nặng như vậy, còn phải là trong thời gian ngắn tiếp xúc phải lượng vật sống chết liên tục, tỷ như bị diệt môn hay gì đó tương tự, mới có thể ngưng tụ thành.”
Lam Dữ Mộ nói: “Cho nên cha ở đây là muốn một lát nữa chạy vào nhà gã tiếp tục tìm hỏi ư?”
Ngụy Vô Tiện nhéo nhéo khuôn mặt trắng noãn của cậu, nói: “Thật không hỗ là nhi tử của ta và Hàm Quang Quân, A Húc, con quá thông minh.”
Lam Vong Cơ uống một ngụm trà, nói: “Không được tự tiện xông vào tư trạch người khác.”
Ngụy Vô Tiện nhíu mi nói: “Vậy ngươi có đi theo ta hay không?”
Lam Vong Cơ: “…”
Ngụy Vô Tiện ủy khuất nói: “Ngươi không đi theo ta, vậy một mình ta …”
“Theo.”
“Hahahahahaah…..”
Ngồi một hồi, ba người liền đứng dậy rời khỏi trà lâu.
Vô thanh vô tức phi thân vào cửa nhà An gia, bốn phía một mảnh tĩnh mịch, nếu không phải mới vừa nãy còn có người ra tiếp chuyện với họ, Ngụy Vô Tiện hầu như cho rằng đây là một tòa hoang trạch bỏ hoang.
Ba người nhìn chung quanh một lần, Lam Vong Cơ thấp giọng nói: “Ngụy Anh.”
Ngụy Vô Tiện quay đầu, đi theo bên cạnh Lam Vong Cơ, theo ánh mắt của y nhìn qua, gian phòng này so với những gian khác mới hơn rất nhiều, tựa như mới được sửa qua, trên cửa lại bị khóa lại.
Ngụy Vô Tiện tiến lên xem xét một chút, trên mặt đất phát hiện một ít bột phấn cháy đen, nói: “Ở đây đã từng bị cháy qua.”
Lúc tìm được mật thất dưới đất, Lam Vong Cơ đi vào mật thất, xác định không có bẫy ngầm, mới để cho Ngụy Vô Tiện và Lam Dữ Mộ tiến vào.
Trong không gian âm u ẩm ướt, mùi máu tanh nồng đậm đập vào mặt, Ngụy Vô Tiện cầm lấy tay của Lam Dữ Mộ, hỏi: “Có sợ không?”
Lam Dữ Mộ lắc đầu, còn kéo Ngụy Vô Tiện ra phía sau cậu, nói: “Cha, cha đi phía sau con.”
Lam Vong Cơ quay đầu lại nhìn hai người họ, Ngụy Vô Tiện sửng sốt, nhìn hai người đang đem hắn bảo hộ ở phía sau, cười lắc đầu.
Đi qua một đoạn cầu thang thật dài, ba người họ mới tới được tầng chót ở dưới mật thất, ngửi mùi máu tươi càng lúc càng nặng, từ từ thấy được ánh sáng nến chập chờn ở phía trước, nhưng nương theo đó còn có cả tiếng chó sủa liên tiếp, nghe thanh âm liền biết số lượng không hề ít, Ngụy Vô Tiện cả người liền run lên, nhỏ giọng kêu: “Lam Trạm!”
Lam Vong Cơ nghe tiếng quay đầu lại, đưa tay ôm Ngụy Vô Tiện, thấp giọng nói: “Ta ở đây, đừng sợ!”
Ngụy Vô Tiện ở trong ngực y ngẩng đầu nói: “Ừ, ta ta ta ta không sợ … chúng ta … vẫn … vẫn phải đi vào sao?”
Lam Vong Cơ nói: “Không đi, ta mang ngươi ra ngoài, A Húc cùng theo.”
Lam Dữ Mộ nói: “Ân.”
Một đường được Lam Vong Cơ ôm ra khỏi An gia, Ngụy Vô Tiện mới mới rốt cục thở dài một hơi, một lần nữa lại trở nên đứng đắn, không có chó liền trở thành hảo hán. Hắn nói: “Lam Trạm, ngươi quay về đó xem xét đi, thả hết đám chó đó, trong mật thất kia mùi máu tươi nặng tới vậy, sợ rằng tên họ An kia đem chó nhốt lại, khẳng định không phải để làm chuyện gì đó.”
Lam Vong Cơ nói: “Ừ.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ta dẫn A Húc đi xem cổ thi thể kia, ngươi xong rồi thì tới tìm chúng ta.”
Lam Vong Cơ hơi gật đầu, cúi đầu nói với Lam Dữ Mộ: “Nhớ bảo hộ cha ngươi.”
Lam Dữ Mộ tựa như vừa nhận được trọng trách, nghiêm túc gật đầu: “Ân.”
Ngụy Vô Tiện có chút kỳ quái, tình huống này chẳng phải theo bình thường phải là nói với hắn phải bảo hộ tốt cho nhi tử hay sao, vì sao thành ra nhi tử bảo hộ cho hắn rồi?
Mặc dù trong lòng thấy buồn cười, Ngụy Vô Tiện vẫn nói: “Đúng vậy, A Húc, con phải hảo hảo che chở cho ta, ta rất là nhu nhược nha.”
Lam Dữ Mộ nói: “Con biết.”
Ngụy Vô Tiện cười haha dẫn theo Lam Dữ Mộ rời đi, Lam Vong Cơ nhìn theo bọn họ một hồi, xoay người một lần nữa quay về An gia.
*********************************
Thi thể theo đúng lời của lão phu phụ nói, ngoại trừ đôi mắt, cả khuôn mặt đều bị phá hủy, rốt cục là có bao nhiêu thống hận dung mạo thiếu nữ, hay là có khát vọng với dung mạo thiếu nữ nhiều tới mức nào?
Ngụy Vô Tiện vùi đầu vào trong quan tài, lật tới lật lui, ngó nhìn, nói: “A Húc, con tới đây xem một chút đi.”
Lam Dữ Mộ đứng ở gần đó một hồi, mới nhỏ giọng “Ân”, kiên trì đi tới chỗ thi thể trong quan tài nhìn.
Trên khuôn mặt không có da huyết nhục không rõ, thối rữa biến thành màu đen, còn tản ra mùi tanh tưởi. Dù cho cậu có kế thừa trầm ổn bình tĩnh của phụ thân, thì dù sao cũng là một hài tử mười hai tuổi, lại lần đầu thấy cảnh tượng này, Lam Dữ Mộ muốn dời mắt nhưng lại không dám vi phạm lời của cha, hai tay nắm chặt kiếm thành quyền, hai hàng chân mày nhíu lại càng lúc càng chặt.
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy bộ dáng không dám nhìn lại sợ bị rầy của cậu, nói: “Sợ?”
Lam Dữ Mộ vội vàng nói: “Không có.”
Ngụy Vô Tiện đứng ở bên cạnh quan tài, nói: “Sợ thì nói đi, phụ thân không ở đây, ta sẽ không phạt con. Nói, rốt cục có sợ hay không?”
Lam Dữ Mộ nháy mắt một cái, khó khăn gật đầu, nói: “… Có một chút.”
Ngụy Vô Tiện an ủi: “Sợ cũng không phải lỗi, đây là chuyện thường tình của con người, là người, sẽ có lúc phải sợ hãi, sau này nhìn vài lần rồi cũng quen thôi.”
Lam Dữ Mộ nhìn Ngụy Vô Tiện nói: “Mọi người ai cũng biết sợ sao?”
“Đương nhiên, người lợi hại tới cỡ nào cũng sẽ có chút biết sợ.”
“Phụ thân cũng vậy?”
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, cười nói: “Phải a.”‘
Lam Dữ Mộ ngẹo đầu, cậu không nghĩ ra phụ thân lợi hại như vậy sẽ sợ cái gì, ngây thơ hỏi: “Phụ thân sẽ sợ cái gì?”
Ngụy Vô Tiện nở nụ cười, nói: “Y a? … Sau này con lớn con sẽ biết.”
Lam Dữ Mộ mờ mịt, không hiểu vì sao phụ thân sợ gì đó mà tới lúc cậu trưởng thành rồi mới biết được, ngẹo đầu tự mình suy nghĩ một hồi, nhưng vẫn không có kết quả gì.
Ngụy Vô Tiện cũng không cho cậu thời gian quấn quýt cái vấn đề này, nói: “A Húc, từ trên mặt của thi thể này, có nhìn ra được gì hay không?”
Lam Dữ Mộ cau mày sắc mặt khó chịu nhìn kỹ thi thể này, nói: “Da trên mặt không giống như là bị hủy, mà như bị lột xuống.”
Ngụy Vô Tiện gật đầu, nói: “Vậy con nghĩ tại sao hung thủ lại làm vậy?”
Lam Dữ Mộ suy nghĩ một chút, nói: “A … Người đó muốn có một khuôn mặt hoàn chỉnh.”
Ngụy Vô Tiện nhéo nhéo mặt của Lam Dữ Mộ, cười haha: “A Húc, con quả thực quá thông minh.”
Ngẩng đầu lên, liền thấy Lam Vong Cơ đang ngự kiếm bay tới, Ngụy Vô Tiện tháo găng tay ra ném qua một bên, vỗ tay một cái, sau đó ngồi lên nắp quan tài, cười nhìn y: “Thế nào?”
Lam Vong Cơ đi tới bên người Ngụy Vô Tiện, nói: “Có hai chết, bụng có vết tích bị mở ra lột da rồi khâu lại, bên trong phòng đều là dược vật cùng dụng cụ cắt gọt, những con còn lại đều đã thả.”
Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, ngưng thần nói: “Thoạt nhìn như gã đang dùng đám chó đó làm một thí nghiệm gì đó. Nhìn thử đi.” Vừa nói vừa hướng nắp quan tài mở ra một phần.
Lam Vong Cơ quay đầu nhìn thoáng qua, nói. “Hung thủ muốn làm một cái mặt người.”
Ngụy Vô Tiện “Ân” một tiếng, nói. “Nếu vì hận mà muốn hủy dung nhan, hoặc vì muốn chế thuốc, đều không cần phải tỉ mỉ đem cả lớp da mặt lột ra một cách hoàn hảo như vậy, trừ phi bản thân gã mong muốn lấy được một lớp da mặt hoàn hảo.”
“Người này có thể vì tuổi tác suy kém, cũng có thể đã bị hủy đi dung nhan, cho nên mới khẩn cấp muốn có được một khuôn mặt xinh đẹp còn trẻ, thế nhưng năng lực của gã có hạn, làm không được việc đổi mặt thành công, vì vậy mới một mực không ngừng đi tìm những thiếu nữ cùng đám chó lưu lạc để làm thí nghiệm.”
Lam Dữ Mộ nhìn hai vị phụ thân của mình, nói: “Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao?”
Ngụy Vô Tiện liếc nhìn Tị Trần, cười không nói gì.
Lam Dữ Mộ nói. “Quật mộ?”
“…”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi cần gì nhìn ta như thế. Nếu ngươi không tình nguyện dùng Tị Trần quật mộ, thì dùng Tùy Tiện cũng được mà. Dù sao hiện tại ngươi cũng có thể rút nó rồi.”
Không cho hắn khai quan, thì hắn sẽ lặng lẽ mà khai, chỉ cần khai quan, nhìn bên trong xem đến tột cùng có phải thi thể của An tiểu thư hay không, tất cả lập tức đều sáng tỏ.
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói: “Xuống đây.”
Ngụy Vô Tiện cười từ trên nắp quan tài nhảy xuống, vừa vặn được y tiếp.
Lam Dữ Mộ suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra được phụ thân mình đến tột cùng là sợ cái gì, không từ bỏ mà hỏi thẳng: “Phụ thân, cha có sợ cái gì không?”
Lam Vong Cơ nhìn cậu một cái, không hiểu tại sao cậu lại hỏi vấn đề này, lại nhìn thấy nụ cười trên mặt Ngụy Vô Tiện, bất chợt hiểu rõ, liền nói. “Ta sợ cha con.”
“Hahahahahahahaha! Lam Trạm, ngươi thật biết cách cho ta mặt mũi nha.”
Lam Dữ Mộ càng không hiểu. Cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ phụ thân sợ cha mình, không chỉ có không sợ, ngược lại là cha cả ngày luôn ở trước mặt phụ thân cầu xin năn nỉ, vì sao phụ thân lại sợ cha cơ? Cậu nghĩ vấn đề này, có thể phải tới lúc cậu lớn rồi mới có thể hiểu được.
XXXXXXXXXXX
Sắc trời dần tối, ba người tìm được mộ phận của nữ nhi An gia, Ngụy Vô Tiện ngược lại cũng không để Lam Vong Cơ dùng Tị Trận quật mộ thật, chỉ là gọi ra hai hung thi, cho hai tên hung thi đó làm, còn mình thì lôi kéo Lam Vong Cơ đứng ở bên cạnh vừa nhìn vừa nói mấy chuyện tào lao.
Chỉ chốc lát sau, nhãn thần của Lam Vong Cơ bất chợt rùng mình, lãnh đạm nói: “Ai?”
Người đang trốn ở phía sau gốc cây như bị một tiếng này của y mà bị dọa, vội vã chạy đi, kéo lại áo bào rộng lớn, từ đầu đến chân đều che nghiêm nghiêm thật thật, nhìn không ra dáng dấp, chỉ cảm thấy vóc dáng tựa hồ tương đối nhỏ.
Ngụy Vô Tiện nói: “Lam Trạm, mau đuổi theo, đừng để tên đó chạy thoát.”
Lam Vong Cơ liền gọi Tị Trần ra, đuổi theo.
Y chưa đi bao lâu, Ngụy Vô Tiện lại vô cùng nhàn nhã mà huýt sáo chờ hai tên hung thi quật mộ. Nhưng bất chợt nghe cách đó không xa truyền đến một tiếng chó sủa, sợ đến cả người run run, trong lòng mắng con chó đáng chết lúc nào không tới lại tới ngay lúc này, Lam Trạm ngươi ở đâu, mau trở lại cứu ta!
Lam Dữ Mộ vốn đang giúp hai hung thi quật mộ, vừa nghe tiếng chó sủa thoáng ngẩng đầu lên, chạy tới bên cạnh Ngụy Vô Tiện, cầm lấy tay hắn nói. “Cha, đừng sợ!”
Ngụy Vô Tiện vừa vui mừng vừa vừa buồn cười lại vừa sợ, lúc này ngoài tiếng chó sủa còn có tiếng người: “Tiên Tử! Ngươi trở lại cho ta! Ngươi đi đâu vậy hả?”
Hả? Tiên Tử?
Còn chưa kịp phản ứng, thì một con linh khuyển bờm đen đã hướng tới chỗ hắn mà chạy như bay, đầu lưỡi thè ra tựa hồ hết sức cao hứng.
Ngụy Vô Tiện vội vã trốn phía sau Lam Dữ Mộ, hô: “A Húc, đừng cho nó tới đây!”
Lam Dữ Mộ đang muốn xuất chưởng đẩy lùi Tiên Tử, thì chợt có một đạo thân ảnh màu tím nhảy tới trước mặt cậu, trong tay trường tiên điện quang tử sắc lưu chuyển, bên hông treo một quả chuông bạc, theo động tác của y mà phát ra tiếng vang. Ngụy Vô Tiện triệt để ngây ngẩn cả người, vốn tưởng rằng đợt săn đêm này chỉ đụng trúng Kim Lăng, không ngờ y cũng ở đây.
Giang Trừng đưa lưng về phía hai người họ, còn không biết phía sau là ai, đã quát lên với Tiên Tử: “Quay lại!”
Linh Khuyển đen ngao ngao đầy nức nở vài tiếng, sau đó ủy ủy khuất khuất cúi đầu chạy ngược về phía Kim Lăng.
“Tiên Tử! Ngươi quay lại cho ta, ngươi …”
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn sang chỗ đang phát ra tiếng gọi, người đó y phục kim tinh tuyết lãng, mặt mày cao ngạo tuấn mỹ, giữa trán điểm một bút chu sa, trong tay là một thanh trường kiếm linh lực phi phàm, chính là “Tuế Hoa”.
“… Ngụy Vô Tiện?”
Giang Trừng đang định xoay người vì Tiên Tử quấy nhiễu mà xin lỗi, vừa nghe Kim Lăng thì thào cái tên này, liền lập tức toàn thân căng cứng, mạnh mẽ quay người lại.
Một thân tử y, tiến tụ khinh bào, mày mỏng mắt hạnh, ánh mắt lãnh duệ, tướng mạo tuấn mỹ lại mang theo vài phần công kích. Thật đúng là chẳng hề thay đổi.
Ngụy Vô Tiện lúng túng cười nói. “Đã lâu không gặp a! Các ngươi cũng tới đây săn đêm?”
Giang Trừng như là thoáng có chút thất thần, sau đó tức giận nói: “Sao ngươi lại ở đây?”
Tuy rằng chuyện Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ dẫn theo một hài tử quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ, đã sớm được truyền tới Lan Lăng và Vân Mộng, nhưng hai cậu cháu họ lại không hề nghĩ tới lại có thể ở đây gặp được Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện nói: “Ta dẫn con trai đi săn đêm a.”
Nghe lời hắn nói, Giang Trừng lúc này mới chú ý tới tiểu hài tử đang đứng trước mặt Ngụy Vô Tiện, cúi đầu nhìn, mặc dù y đã sớm nghe qua, nhưng nhìn vào khuôn mặt giống như đã từng quen biết này, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp tinh khiết, còn có cặp mắt lưu ly như ngọc, hàng chân mày của y càng theo nhíu chặt tới lợi hại, phải qua một lúc lâu sau mới tìm lại được thanh âm của mỉnh. “Ngươi … Con trai ngươi?”
Lam Dữ Mộ gật đầu thi lễ. Ngụy Vô Tiện nói: “Đúng vậy, nhi tử của ta cùng Lam Trạm, thế nào, có phải lớn lên nhìn rất khá không, có phải rất giống Lam Trạm không?”
“…”
Giang Trừng một thân đầy ác hàn, trên mặt lúc trắng lúc xanh, y vừa nghĩ tới chuyện hai nam nhân sinh ra một hài tử, liền có một xúc cảm muốn một chưởng vỗ mạnh lên đỉnh đầu mình. Cái cảm giác bất khả tư nghị và quái dị mà lúc trước đã từng một lần xuất hiện khi thấy hai người họ đứng dưới gốc cây ôm lấy nhau lại một lần nữa xuất hiện, trong lúc nhất thời xua đi hết những tâm tình khác.
Lúc này, chợt có một đạo bóng trắng phi thân đáp xuống giữa hai người họ. Lam Vong Cơ tay cầm Tị Trần, tay còn lại thì nắm lấy cái người đang muốn bỏ chạy kia. Ánh mắt nhìn Giang Trừng mặc dù mang theo ba phần đề phòng, ba phần phần lãnh ý, nhưng cũng không có cùng Giang Trừng giương cung bạt kiếm giằng co, nhìn y một cái liền đưa mắt quay sang Ngụy Vô Tiện, nói: “Người!”
Đem cái người đang nắm trong tay kéo tới trước mặt Ngụy Vô Tiện, một thân tráo bào màu đen, là một thiếu nữ vóc dáng khá nhỏ, bị Lam Vong Cơ kéo lên như vậy, cả chân cũng không chạm được tới đất, mang theo một cái mặt nạ màu trắng che phủ cả mặt.
Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm cái mặt nạ màu trắng trước mặt mình một hồi, dưới mặt nạ là một đôi mắt đen sáng như ngọc, nếu không phải có một cái mặt nạ khá quỷ dị này, chỉ cần nhìn một đôi mắt đơn thuần kia thôi thì cũng sẽ nghĩ đây là một cô nương khá đẹp. Có một đôi mắt như vậy, dù gương mặt có bình thường cỡ nào, cũng tổng thể nhìn ra được vẻ linh động giảo mỹ.
Ngụy Vô Tiện đưa tay muốn tháo đi lớp mặt nạ kia, nhưng cô gái dường như bị kinh hách, liều mạng giãy dụa giằng co, không cho Ngụy Vô Tiện chạm vào mặt nạ của nàng, hoảng sợ nói: “Không nên! Đừng tháo!”
Thanh âm càng lúc càng dữ dội, tựa hồ một giây kế tiếp nàng sẽ khóc thét. Ngụy Vô Tiện dừng tay, thu tay về, nói: “Lam Trạm! Ngươi thả nàng xuống đi!”
Lam Vong Cơ theo lời hắn mà đặt thiếu nữ vững vàng đứng trên mặt đất. Hai hung thi mà Ngụy Vô Tiện triệu hồi hồi nãy như đã đào xong cái quan tài, liền gầm nhẹ một tiếng.
Ngụy Vô Tiện thổi hai tiếng huýt sáo cho hai tên đó thối lui, nói: “Kim Lăng! Ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì, tới đây đi!”
Kim Lăng đem Tiên Tử đuổi đi xong, đi tới gần bọn họ, Ngụy Vô Tiện nói: “Hai người các ngươi sao lại ở đây? Cái loại săn đêm cấp bậc này, thế nào cũng không cần đến nhị vị tông chủ tự thân xuất mã đi?”
Giang Trừng liếc mắt nhìn Kim Lăng, mắng: “Còn không phải bởi vì nó sao, không chịu ngoan ngoãn ở Kim Lân Đài chờ, mà lại đi tìm việc cho ta.”
Kim Lăng cúi đầu không nói lời nào, đáy mắt lại ẩn ẩn sự tức giận.
Hôm nay Lan Lăng Kim thị mặc dù đã thoát khỏi được vận số xuống dốc sau khi Kim Quang Dao rơi đài, dùng thái độ chật vật kéo dài hơi tàn, nhưng chung quy vẫn khó mà một lần nữa leo lên đỉnh. Kim Lăng suốt bao năm qua gian nan bước đi, từ từ đoạt lại được quyền ở Kim Lăng đài, nhưng thực quyền gia tộc vẫn còn nằm trong một tay bộ phận lão nhân ở bên hệ khác. Dần dần, Lan Lăng Kim thị đã âm thầm phân chia thành hai phe phái, một phái ủng hộ Kim Lăng, một phái thì đứng ở bên lớp lão nhân.
Mà đám lão nhân đó gần đây lại muốn đưa ra một biện pháp mới, muốn một tân thịnh thế gia cùng Lan Lăng Kim thị kết thông gia, mà người được nêu tên lại chính là Kim Lăng. Đám thế gia kia đã sớm bị đám lão nhân này thu phục, nói là kết thông gia, chẳng thà nói là ràng buộc, là bày ra một cái võng lớn, chỉ chờ Kim Lăng bước vào trong vòng.
Kim Lăng tất nhiên biết được đám lão nhân kia đang bày tính cái quỷ gì, nên nói gì cũng không chịu đáp ứng hôn sự mà sẽ khiến hắn tạo nên tình thế cực kỳ bất lợi. Huống hồ, bỏ qua một bên chuyện tranh cãi những quyền lực này, thì bản thân hắn cũng không thú thế gia chi nữ kia, vì trong lòng hắn đã sớm có người rồi.
Hắn bị quấy tới phát phiền, mỗi ngày ở Kim Lăng đài đều là lục đục với nhau âm mưu dương mưu, ép tới hắn thở không thông, đơn giản là ném hết chuyện trong tay, một mình chạy đi giải sầu, vừa trùng hợp nghe thấy ở nơi này đang có chuyện quái sự, liền tiện đường tới đây điều tra một phen, theo đầu mối mà dẫn tới đây.
Giang Trừng sau đó biết hắn chẳng thèm để ý đại cục ném hết mọi việc chạy đi ra ngoài, liền tức giận ngự kiếm đi tìm người, cuối cùng tìm thấy ở đây.
Nhìn mặt Kim Lăng uể oải và u buồn, Ngụy Vô Tiện nhớ lại hắn trước đây vốn là một thiếu niên kiệt ngạo tùy hứng, không rành thế sự, nhưng lại bị thế sự vô thường bị đẩy lên chức gia chủ khi còn quá nhỏ, bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, bị chuyện gia tộc chồng chất như núi đè nặng lên vai, lại phải đấu tranh với dã tâm soán quyền chiếm vị với người khác. Hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng suốt mấy năm qua, sự trưởng thành này là thân bất do kỷ.
Mở quan tài ra, một mùi hôi hư thối của thi thể đập vào mặt, những con muỗi quanh miệng hòm ông ông tác hưởng. Ngụy Vô Tiện lấy ra vài tấm phù văn đem đám muỗi đó đốt sạch, sau đó cúi đầu nhìn xuống quan tài, chỉ thấy trong đó có ba thi thể nữ nhân, toàn bộ đều đã bị lột da mặt, chỉ còn lại huyết nhục và mô liên kết biến thành màu đen.
Những thi thể thiếu nữ không có mặt này, cùng phản ứng của An đại phu, cùng với gian nhà đã từng bị cháy qua trong An gia, đám chó lưu lạc bị nhốt dưới mật thất, nguyên bản chỉ một thi thể giờ lại biến thành ba, cùng với thiếu nữ đang mang mặt nạ ở ngay bên cạnh họ, tất cả mọi chuyện xâu kết lại thành một chuỗi, lập tức sáng tỏ.
Ngụy Vô Tiện đi tới trước mặt vị thiếu nữ, nói: “An cô nương, cái này có phải huyệt mộ của cô?”
Cô gái kia vừa nghe Ngụy Vô Tiện gọi mình như vậy, chỉ biết hắn khẳng định đã đem chân tướng sự tình thấu triệt, nên gật đầu.
Ngụy Vô Tiện nói: “Ta trước đây ở nhà các ngươi có phát hiện qua vế tích bị đốt, tuy rằng hỏa thế đã được khống chế, nhưng dung mạo của ngươi ở thời điểm đó cũng bị hủy đi, đúng không?”
Thiếu nữ tựa như đang nhớ lại tai hoạ mà khiến nàng thống khổ đó, cặp mắt đỏ lên, hàm chứa lệ.
“Phụ thân ngươi thấy ngươi khổ sở, tâm không đành lòng, mà gã lại vừa vặn là một đại phu, còn từng ở huyền môn thế gia tu tập qua, có chút tu vi pháp thuật. Cho nên gã muốn dùng bản lĩnh của mình, chữa mặt cho ngươi, cho ngươi trở về bộ dáng như lúc trước. Vì vậy, gã đi tìm những thiếu nữ có độ tuổi xấp xỉ ngươi, lột da mặt các nàng ấy, muốn đổi lên mặt của ngươi, thế nhưng thất bại, cho nên gã mới không ngừng tìm kiếm những thiếu nữ khác để thay mặt cho ngươi.”
An cô nương nói: “Ban đầu quả thật ta rất muốn chữa lành mặt của ta, nhưng bây giờ ta không muốn nữa, ta chỉ muốn tất cả mọi thứ đều ngừng lại, mặt có hay không cũng không quan trọng, ta không muốn thấy có người vì ta lại chết nữa, nhưng mặc kệ ta khuyên cha ta thế nào, thì cha cũng không nghe.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Nhưng ta vẫn có chuyện chưa rõ, nếu cha ngươi đã cố gắng vì ngươi giúp ngươi khôi phục lại dung mạo, vậy sao không trực tiếp dẫn ngươi tới những huyền môn thế gia đạo hạnh cao hơn hoặc là thế ngoại cao nhân, mà lại khư khư cố chấp làm cái chuyện điên rồ đó?”
An cô nương lắc đầu, rũ xuống mi mắt nói: “Cha căn bản vốn không phải vì ta, chuyện mấy con chó bị lưu lạc cũng là xảy ra trước khi ta gặp chuyện không may, cha luôn một mực nghiên cứu thuật cấy ghép trên cơ thể sống, ta bất quá chỉ là một trong những thí nghiệm của cha ta mà thôi.”
Cho nên khi Lam Vong Cơ quay trở lại mật thất, thì thấy có bụng của hai con chó có vết tích lột da rồi được khâu lại, đó rõ ràng là đã bị cắt bỏ, sau đó đổi lên một con khác.
Cho nên muốn nói là nữ nhi đã chết, muốn bản thân trở thành một trong những người bị hại, để người khác không đem hoài nghi đổ lên đầu mình.
Mà cái tên canh phu bị dọa tới phát điên kia, hơn phân nửa cũng là bởi vì ban đêm thấy được mặt của An cô nương mà ban ngày không dám ra đường, chỉ có đợi đến tối mới có thể lặng lẽ chạy ra.
Vốn là một cô nương có được dung mạo và niên kỷ rực rỡ, giờ lại phải thừa thụ hết thẩy những thống khổ và tội nghiệt không nên thừa nhận, tất cả mọi người ở đây lại không thể không sinh ra ý thương cảm cho người thiếu nữ này.
An cô nương nước mắt chảy ròng tuôn rơi, cầu xin: “Xin các ngươi hãy ngăn cản cha ta, đừng để cha ta tiếp tục giết người nữa, thực sự rất đáng sợ. Ta hiện tại sống không bằng chết, ta sợ khuôn mặt mình, nhưng càng sợ có những cô nương vì ta mà chết, van cầu các ngươi, để tất cả mọi chuyện ngừng lại đi.”
Khi mọi người trở lại An gia, thì nó đã biến thành người đi nhà trống. Hơn phân nữa là tên An đại phu đó trở lại mật thất thấy đám chó đã được thả hết, suy nghĩ một hồi biết sự tình đã bại lộ, liền hoảng hốt mà thu thập đồ lập tức chạy trốn.
Ngay cả con gái mình cũng chẳng thèm quan tâm, thật đúng là chỉ xem nàng là vật thí nghiệm.
Thế nhưng bọn họ không biết, tên An đại phu chạy chưa được bao xa, thì đã bị đám chó hận gã thấu xương, tìm theo mùi mà đuổi theo, nhào tới người gã không ngừng cắn xé gặm nhắm, cuối cùng chỉ còn lại một vũng máu và thịt vụn tàn cốt.
Sau đó, An cô nương cũng không thấy tung tích nữa. Vị thiếu nữ không có mặt này không chỗ dung thân, không ai có thể nương tựa, chẳng biết một mình nàng đi tới đâu.
Chấm dứt chuyện này, mọi người ai cũng rời khỏi thôn trấn.
Lam Vong Cơ sóng vai cùng Ngụy Vô Tiện đi, Ngụy Vô Tiện ôm lấy Kim Lăng, cùng hắn nói chuyện: “Có chuyện gì thì tìm cậu ngươi thương lượng đi, đừng có một mình im lặng mà chạy đi ra ngoài như thế, y sẽ lo lắng.”
Kim Lăng lạnh mặt nói: “Cũng không liên quan tới y.”
Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút, lập tức hiểu ý, một cái đánh mạnh vỗ lên ót của hắn, dở khóc dở cười nói: “Sao thằng nhóc ngươi nói chuyện vẫn còn khó nghe như vậy hả, không muốn y lo lắng thì cứ nói thẳng ra, sao lại nói là chuyện không liên quan tới y. Ngươi để cho y nghe được chẳng phải khiến cho y trong lòng nguội lạnh hay sao?”
Kim Lăng “ui” một tiếng, ôm đầu tránh qua một bên, trừng mắt gầm hét lên: “Ngươi sao lại đánh ta?”
Hắn hiện tại đã thành niên, vóc người so với Ngụy Vô Tiện thì có cao hơn một chút, lại bị một cái đánh mạnh vào ót như thế, ôm đầu mang theo nét ủy khuất, nhìn qua khá buồn cười. Ngụy Vô Tiện nhìn hắn cười ra tiếng, đưa tay kéo hắn qua lại khoác lên vai hắn, nói. “Được rồi, không đánh ngươi nữa.”
Kim Lăng tránh mãi vẫn không được, cũng không tiếp tục né tránh, nói: “Ta cũng không phải tiểu hài tử, có chuyện gì ta sẽ tự mình giải quyết, lần này trở lại ta sẽ từ chối cuộc hôn nhân kia, ta phải cho họ biết ở Kim Lăng đài ai là người định đoạt.”
Câu nói sau vừa ra khỏi miệng, thì dáng dấp cao ngạo lại cực kỳ giống phụ thân hắn năm xưa, khiến cho Ngụy Vô Tiện có chút hoảng hốt, khẽ cười nói: “A Lăng là thật trưởng thành rồi, bây giờ nhìn lại vừa đáng tin vừa hiểu chuyện, hahah!”
Kim Lăng ngẩn ra, cổ không tự nhiên mà lắc lắc hai cái.
Ngụy Vô Tiện kéo hắn đang cố gắng né khỏi tay mình, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Có thể thấy được bộ dạng này của ngươi, ta thật rất cao hứng.”
Kim Lăng nghe không nổi mấy cái câu nói này, hắn sợ nhất chính là nghe mấy câu nói sởn da gà này, bản thân đang muốn thoát khỏi cánh tay đầy nhiệt tình của Ngụy Vô Tiện, để hắn đừng có nói tiếp nữa. Lam Vong Cơ hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắ một cái, hắn nhất thời ngậm miệng, thành thật để yên cho Ngụy Vô Tiện chà đạp.
Ngụy Vô Tiện nói tiếp: “Đừng có nói cái gì mà cậu ngươi không phải họ Kim không liên quan tới y như thế nữa, có cái gì không giải quyết được thì cứ hỏi y, trong miệng y tuy rằng luôn mắng ngươi nhưng trong lòng sợ rằng so với bất kỳ ai khác còn lo cho ngươi hơn, chẳng lẽ ngươi lại không biết, ít cãi với y lại đi, đừng chọc cho y tức giận nữa.”
Kim Lăng nói: “A a a ta đã biết! Ta cũng không phải tiểu hài tử! Sao ngươi từ lúc gả đi càng lúc càng dài dòng thế hả?”
Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, sau đó giơ lên một cước đá vào cái mông hắn, cười mắng: “Nói chuyện dễ nghe nhỉ?”
Còn bên kia, Giang Trừng đang cùng Lam Dữ Mộ ở trong một loại không khí ngột ngạt thập phần quỷ dị mà cùng nhau bước đi, kỳ thực cũng chỉ có một mình Giang Trừng thấy xấu hổ, còn Lam Dữ Mộ chỉ là vô cùng bình tĩnh nhìn về phía trước mà đi. Do dự thật lâu, Giang Trừng mới lên tiếng: “Ngươi, tên là gì?”
Lam Dữ Mộ ngẩng đầu nhìn y một cái, xác định là y đang hỏi mình, nói: “Lam Dữ Mộ, sư thúc có thể gọi A Húc.”
“Sư … sư thúc?”
Giang Trừng có chút lắp bắp, chuyện này quả thực là trăm năm khó gặp, may mà Ngụy Vô Tiện đang đi phía trước bọn họ cùng Kim Lăng nói chuyện, nếu không chẳng biết sẽ cười thành cái dạng gì.
Lam Dữ Mộ nói: “Đúng vậy, cha con là sư huynh của người, con không thể gọi người là sư thúc sao?”
Giang Trừng nói nên cũng không được mà không nên cũng không đúng, sắc mặt thay đổi cực kỳ đặc sắc, hai tay nắm lại thành quyền giả bộ ho khan hai tiếng, nói. “Ngươi muốn gọi sao thì gọi.”
Sau một lát, y lại hỏi: “Ngươi năm nay nhiêu tuổi?”
“Mười một.”
Tính tính lại, thì năm xưa lúc hai người họ quy ẩn là có. Giang Trừng thoáng cái hiểu vì sao Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện lại đột nhiên quy ẩn, không khỏi cả người nổi da gà, trong lòng dâng lên một cảm giác quái dị khó diễn tả được.
Lam Dữ Mộ thấy sắc mặt của y vừa xanh rồi lại trắng, còn tưởng y thân thể có vấn đề, hỏi: “Sư thúc, người có khỏe không?”
Vừa nghe cậu gọi mình là sư thúc, Giang Trừng có cảm giác như bị cái gì đó gõ mạnh vào người một cái, cảm giác này tựa như đã từng quen biết, tựa hồ trước đây cũng đã từng xảy ra. Suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, Kim Lăng khi còn rất nhỏ, bì bõm nha nha lần đầu tiên gọi y là cậu, y cũng là có cảm giác này.
“Ta rất khỏe.”
Lúc chia tay, hai tay Ngụy Vô Tiện còn rất vui vẻ khoác vai hắn cười nói “Có muốn tới Vân Thâm Bất Tri Xứ ngồi chơi một chút không?”
Hai mắt Kim Lăng tựa hồ sáng lên một cái, nhưng Giang Trừng lại lãnh đạm nói: “Không cần, chúng ta còn có việc.”
Kim Lăng còn muốn nói gì đó, nhưng Giang Trừng liếc mắt nhìn hắn nói: “Ngươi cút về Kim Lân đài cho ta, vị trí tông chủ còn ngồi chưa ổn suốt ngày chỉ biết chạy loạn, ngươi ít để ta lo lắng một chút có được không?”
Kim Lăng cúi đầu không nói. Giang Trừng liếc nhìn Lam Dữ Mộ, dừng một chút nói. “Nó, đã từng đi qua Vân Mộng chưa?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Vẫn chưa, bất quá nhất định sẽ dẫn nó đi.”
Giang Trừng ‘Ân’ một tiếng, cũng không nói tiếp. Ngụy Vô Tiện nhìn thấu tâm tư của y, mỉm cười nói. “Ta có thể dẫn nó tới Liên Hoa Ổ không?”
“Tùy ngươi.”
Giang Trừng và Kim Lăng đi rồi, Ngụy Vô Tiện nắm tay Lam Dữ Mộ, đi bên cạnh Lam Vong Cơ, cười nói: “Giang Trừng vẫn như cũ, một chút cũng không đổi.”
Lam Vong Cơ nói: “Ân.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Thế nhưng Kim Lăng quả thật đã trưởng thành, càng ngày càng giống cha hắn.”
Dừng một chút, lại nói. “Nếu như cha và nương hắn có thể thấy được bộ dáng bây giờ của hắn, nhất định sẽ rất cao hứng.”
Lam Vong Cơ nghe vậy bất động thanh sắc kéo hắn vào trong lòng kề sát mình, tay ở bên lưng yên lặng siết chặt.
Ngụy Vô Tiện biết y là sợ mình nghĩ tới chuyện cũ sẽ thần thương, mỉm cười đưa tay ở trên lưng y sờ sờ mấy cái, chợt nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Lam Trạm, ta quả thật rất dong dài sao?”
Lam Vong Cơ nói: “Không có.”
Ngụy Vô Tiện cười nói: “Thực ư? Ngươi không phải vì sợ ta nên nói cho có lệ đi?”
Lam Vong Cơ nói: “Ân.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ân là có gì ý gì a, là thực dong dài, hay là thực sợ ta?”
Lam Vong Cơ nói: “Cả hai.”
Ngụy Vô Tiện nở nụ cười hai tiếng, không nói chuyện, Lam Vong Cơ tất nhiên không phải thực sợ hắn, Lam Vong Cơ sợ cái gì, trong lòng hắn rất rõ ràng.
Sợ hắn gặp chuyện không may, sợ hắn khổ sở, sợ hắn bị thương tổn, sợ hắn đi.
Ngụy Vô Tiện: “Lam Trạm!”
Lam Vong Cơ nói: “Ân?”
Ngụy Vô Tiện nhón chân lên ở bên môi y hôn nhẹ một cái, cười nói: “Ta cũng sợ.”