[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 76-1: Câu chuyện của một đám người nhàn rỗi




Inuyasha hiện tại phải đối mặt với vấn đề vô cùng đau đầu. Bởi vì Kagome liên tục chạy theo hắn tìm cơ hội nói chuyện. 

Hắn thật sự không hiểu giữa bọn họ rốt cuộc có cái gì cần nói riêng nữa. Rõ ràng bọn họ tạm thời chỉ tính là người cùng mục đích thì có cái quái gì để nói? 

Một lần nữa cắt đuôi được Kagome, Inuyasha trốn trên mái ngói thở phào nhẹ nhõm. Hắn thật sự sắp bị Kagome bám đến phiền rồi. Lại còn có mẫu thân đại nhân vẫn luôn lải nhải bên tai nữa.

" Inuyasha a a a a! "

Đó! Vừa nói xong. 

Inuyasha giật giật khóe miệng, lồm cồm bò xuống. Irasue híp mắt cười, còn rất hào hứng vẫy vẫy tay:

" Nhanh xuống nha.....Rin muốn gặp tiểu Inu kìa.... "

" Rin?" Inuyasha nghi hoặc nhảy xuống trước mặt nàng, sau một lúc lục lọi ký ức không quá rõ ràng mới bừng tỉnh:" Là nữ hài đó? "

" Hm hm!" Tây quốc chủ mẫu gật đầu lia lịa:" Tên kia lần trước đem nữ hài đó ném ở chỗ ta không quan tâm, mấy ngày nay nó liên tục khóc đòi gặp hồng y ca ca đã đem nó đi kìa.... Ta sắp chịu không nổi nữa! "

Tiểu bán yêu mí mắt nhảy a nhảy. Ngài mà còn không chịu được hài tử thì ai chịu được ngài a....?

Irasue không để Inuyasha có thêm cơ hội nói gì khác, lập tức kéo người phi như bay đến cung điện nhỏ bên hông cung điện của nàng. Inuyasha chỉ còn biết nghẹn họng trân trối để mặc nàng tha mình đi.

Một bóng trắng hiện ra trước mắt không xa. Inuyasha định thần nhìn lại, không để ý Irasue đang kéo tay mình hô lớn:

" Sesshomaru!"

Sát điện hạ tạm dừng cước bộ, ngoảnh mặt lại không biểu cảm gì tìm kiếm vị trí. Irasue mắt sắc cùng lúc nhận ra đại nhi tử của mình, tâm lý trả thù lập tức trỗi dậy, nhanh như chớp vươn tay còn lại túm lấy Sát điện hạ còn đang ngây người:

" Nhi tử a....Đi chung cho vui!"

Mãi đến lúc Irasue dừng chân, Sesshomaru vẫn không hiểu vì sao mình bị kéo vào chuyện không liên quan gì này. Đôi mắt kim sắc lạnh nhạt liếc sang hồng y thiếu niên đang thở dốc bên cạnh: " Ngươi có ý gì? "

Inuyasha tạm hoãn khẩu khí, trừng mắt:" Có nạn phải cùng chịu!"

Nạn này rõ ràng là do ngươi gây ra đi? 

Sesshomaru không nói gì liếc hắn. 

Irasue mới mặc kệ bọn họ muốn giao lưu thế nào, nhanh nhẹn ngoắc thị nữ đưa Rin ra. Sesshomaru quay đầu muốn đi, lập tức bị Inuyasha nhanh mắt tóm lại. Sát điện hạ vẻ mặt ẩn nhẫn, quyết định xách cả Inuyasha cùng trốn đi. 

" Sesshomaru! " Irasue hô lớn:" Đứng lại! "

Thấy mẫu thân mình thật định đuổi theo, Sesshomaru nhẹ nhàng rút kiếm, mặt không đổi sắc quay lại:

" Thương Long Phá!"

Inuyasha hít một ngụm khí lạnh:" Ngươi thật ra tay a? Nếu mẫu thân tránh không được thì sao? "

" Ngươi nên lo cho mình trước đi! " Sát điện hạ cười lạnh xách cổ áo hắn, ba bước liền thoát xa chỗ này. 

" Khụ khụ....Sesshomaru! " Irasue nghiến răng chui ra từ đám bụi đất mù mịt:" Ngươi chờ đó! "

Dám đối xử với mẹ ngươi như vậy, ta xem ngươi sau này làm cách nào kéo được tiểu cẩu cẩu về bên mình. 

Inuyasha vẫn vác bản mặt khó chịu khi quay lại cung điện của Sesshomaru. Dù sao hắn cũng không quá tán đồng cách làm của Sesshomaru, mặc dù đó là cách tốt nhất để kịp thời cản bước mẫu thân đại nhân của bọn họ. Nói thế nào đó cũng là mẫu thân của ngươi đi, ngươi thế nào chắc chắn sẽ không gây ra tổn thương nào trong tình huống đó? Bọn họ cách gần như vậy.... 

Có lẽ nên dặn Mikazuki-sama mở một khóa học dạy cách cư xử và giao tiếp cho Sesshomaru mới được. 

Vừa hạ chân xuống đất, Inuyasha lập tức lùi xa Sesshomaru vài bước. Bạch y thiếu niên không quá để ý phản ứng của hắn, quay đầu muốn rời cung điện. Hắn vốn đang chuẩn bị đến chủ cung xem qua công vụ trong khoảng thời gian vừa qua, không nghĩ đến giữa đường xuất hiện lối rẽ như vậy, khiến hắn mất đi không ít thời gian. 

Inuyasha bực bội nhìn hắn, dường như giận dỗi dậm chân đi vào. Nhưng không chờ Inuyasha đem cửa đẩy ra, cánh cửa trước mặt bất ngờ mở toang. Một bóng người theo đó bước ra, nhìn đến hai người bọn họ thì ngẩn ngơ:" A... "

" Naraku?" Inuyasha mở to mắt, theo bản năng lui lại đề phòng, bàn tay khoát lên chuôi kiếm bên hông. Sesshomaru nhìn thoáng qua đệ đệ đã sắp xù lông của mình, tầm mắt rơi đến trên người vị khách lạ kia: 

" Ngươi là kẻ nào? "

Inuyasha nhíu mày nhìn lại. Cái này vẫn phải hỏi? Không phải kia là Naraku sao?

Ánh mắt Sesshomaru trả lời lại cho hắn. 

Người này trên thân thể còn mang theo khá nhiều mùi hương từ Mikazuki, chính điều này khiến bọn họ khi nãy hoàn toàn không đề phòng gì tiến thẳng vào cung điện, đơn giản chỉ là vì bọn họ nghĩ rằng bên trong là Mikazuki. Nếu đã như thế, người này là do tên kia mang về đi.

" Naraku? " Kagewaki nghi hoặc lặp lại:" Đó là tên ta?"

Hai huynh đệ bốn mắt nhìn nhau.

Người này hình như không phải Naraku, trạng thái hình như cũng không có bình thường cho lắm... Nhưng nếu người này không phải Naraku, vậy khuôn mặt này là thế nào?

Là Naraku ăn cắp bản quyền khuôn mặt này, vẫn là người này kỳ thực là một phân thân của Naraku? 

Inuyasha rối rắm vò đầu bứt tai, quay đầu ra hiệu cho Sesshomaru. 

Inuyasha →_→ Ngươi lên. 

Sesshomaru ←_←.....Nằm mơ. 

Kagewaki đứng đờ đẫn tại chỗ, hoang mang nhìn quanh. Hồng y thiếu niên trước mắt tuy nhìn rất lạ, nhưng bạch y thiếu niên kia lại khiến hắn cảm giác có chút quen thuộc, rồi lại nghĩ mãi không ra. Ký ức hắn có chỉ là một vài mảnh lẻ tẻ không thể ghép về làm một, trong một đoạn nhỏ đó có hình ảnh của thiếu niên này. Phần ký ức gần nhất của hắn chỉ dừng lại ở thời điểm hắn tỉnh lại và nhìn thấy một bóng người màu trắng với đôi mắt dị sắc. Hắn không biết lý do gì khiến mình ngất đi, khi tỉnh lại đã thấy bản thân đang ở trong tòa cung điện này. 

Đó là lý do đến khi Mikazuki quay lại thì nhìn thấy cảnh tượng giằng co quỷ dị này. 

Mỗ gia trưởng khóe miệng giật giật, buồn cười lên tiếng:

" Nhị vị điện hạ, đã lườm đủ chưa a?"

Sesshomaru liếc mắt nhìn hắn, bộ dáng rõ ràng đang chờ một câu giải thích. Inuyasha thì thẳng thắn hơn nhiều, tiến lên nhỏ giọng hỏi: " Sama, người này là thế nào? "

" Nga... " Người nào đó cố ý treo khẩu vị:" Là một người rất quan trọng với Naraku a ~"

Inuyasha nghi ngờ nhìn hắn. Naraku cũng có người quan trọng với hắn? Hôm nay hình như trời không có bão nha....

Một bàn tay lập tức nhéo lấy tai hắn, Mikazuki vẻ mặt nguy hiểm niết niết khuôn mặt thanh tú của Inuyasha:" Gan to a.... Còn dám không tin ta... "

Hồng y thiếu niên khóc không ra nước mắt, vội vã trốn đến sau lưng Sesshomaru. Sao người nào cũng ra tay với khuôn mặt hắn là thế nào? 

Kagewaki hơi nhíu mày, có chút chùn bước trước mặt Mikazuki:" Là ngươi? Những chuyện này là thế nào? Ta rốt cuộc là ai?"

Không khó để Inuyasha nhìn ra được, nam nhân này sợ hãi Mikazuki-sama đều là phát ra từ bản năng, tiềm thức của mình. Nếu đúng như lời sama nói, người này quan trọng với Naraku như vậy, vì cái gì lại chỉ là một nhân loại bình thường, hơn nữa còn để bị bắt đến nơi này?

À khoan! Nếu người này không bị sama bắt cóc mới là kỳ lạ đó! Hắn còn chưa thấy sama muốn làm gì gì mà lại không làm được. 

" Nhị điện hạ?" Mikazuki tạm thời dùng linh lực trấn an tinh thần cho Kagewaki, ngoảnh mặt lại thì thấy Inuyasha đang đăm chiêu nhìn mình. Một tiếng gọi này làm bừng tỉnh Inuyasha, cũng kéo cả tầm mắt của Sesshomaru dồn về cùng một chỗ. Thiếu niên còn chưa thoát ra khỏi đống lộn xộn trong đầu, ngơ ngác đáp lại:" A...?"

Sesshomaru không đành lòng nhìn thẳng mà quay đầu. Mikazuki đỡ trán, bất đắc dĩ mở miệng:" Tò mò cái gì liền hỏi a.... Nhìn khuôn mặt ngốc ngốc của ngài kìa.. "

Khuôn mặt thiếu niên hơi đỏ lên, vô thức giật giật nhẹ sợi tóc trong tay: " Hắn.... vì cái gì đưa hắn đến chỗ này? Ta thật không thể hiểu dụng ý của sama.... "

" A?... Chỉ là cái này? " Mikazuki dở khóc dở cười:" Đương nhiên để đả kích Naraku a.... Chẳng qua Naraku sẽ phải biết ơn ta nhiều đó! "

Một đoàn chấm hỏi nối đuôi nhau chạy qua trán Inuyasha. 

Sesshomaru thật sự không nhìn tiếp được vẻ mặt ngốc hồ hồ, vươn tay giáng một cú đau đớn lên đầu Inuyasha:" Linh hồn của hắn còn rất mới. Đó là điều không thể nào. "

" Đau...." Inuyasha cảm giác như nước mắt cũng sắp bị đánh ra:" Ngươi còn muốn đánh ngốc ta luôn sao? "

Sát điện hạ không hề có chút nào ăn năn:" Ngươi vốn dĩ đã ngốc rồi. "

" Ngươi...."

" Nhị vị điện hạ! " Mikazuki không thể nhẫn nhịn được nữa:" Làm ơn! Ta còn đứng ở chỗ nàyyyyyy!"

Nơi này là nơi công cộng có được hay không? Hắn cũng không phải không khí a!

Hai người tạm thời tách ra. 

" Hảo a." Mikazuki không cảm thấy hắn nên đứng đây lâu hơn, nói ra một câu kinh người:" Linh hồn bản nguyên của hắn vốn đã bị Naraku thôn phệ, linh hồn hiện tại là do ta tái tạo lại. Có gì muốn hỏi thì tính sau nha. Ta đi trước. "

Nói xong không chờ hai người nói thêm gì nữa liền xách, à nhầm, là đỡ Kagewaki chạy mất.

Sesshomaru mí mắt hơi động động. Dạo gần đây hình như rất có nhiều người phản lão hòa đồng a..... Từ lúc nào mà cái hoàng cung này đã biến thành nơi vui chơi của hài tử như vậy?

" Sama! Grừ.... " Inuyasha nén giận nhìn theo hướng người nọ chạy mất hút, trong lòng âm thầm ghi lại một bút.

Người lớn dạo này sao cái nào đều không đáng tin như cái nào thế này? Có còn hảo hảo sống được nữa không?

Sát điện hạ nhìn bộ dạng tức giận mà không có chỗ xả hơi của đệ đệ mình, đột nhiên không nặng không nhẹ nói một câu:" Hình như lâu rồi ta không có kiểm tra kiếm thuật của ngươi."

Inuyasha bóng lưng cứng đờ, một luồng khí lạnh theo đó chạy dọc theo sống lưng:" Ha ha....Ta đột nhiên nhớ ra mình còn có chuyện chưa nói với bọn Kagome, ta đi trước..."

Hồng y thiếu niên dùng tốc độ nhanh nhất của mình lao đi, đáng tiếc vẫn trốn không thoát "ma trảo" của Sesshomaru. Ca ca hắn chỉ vươn ra một tay liền tóm được cổ áo hắn,bình tĩnh đem người "lôi" về phía rừng hoa:" Chúng ta còn nhiều thời gian, không cần vội...."

" Samaaaaaaa!!!!!! Cứu uuuuuu...."