Sesshomaru là bị bóng người thình lình xuất hiện trước mặt ngăn lại. Hắn còn chưa lên tiếng, người kia trái lại chủ động nhợt nhạt cười:
" Đã lâu không gặp, điện hạ. "
Jaken biết điều tạm đem Gậy Đầu Người thu lại, tìm một chỗ khác trốn đi. Không phải hắn nhát gan, đều là do mỗi lần nói chuyện với Mikazuki xong Sesshomaru ít nhiều đều sẽ đem hắn đá thành lưu tinh một lần. Thấy tiểu yêu quái đã thức thời tránh đi, Sát điện hạ mới không mặn không nhạt hỏi một câu:
" Có việc? "
Bóng dáng người kia so với người thật muốn mờ ảo hơn vài phần, hẳn là do huyễn hóa tạo thành. Thấy phản ứng lạnh nhạt của thiếu niên, mỗ gia trưởng vẻ mặt buồn rầu chấm khăn tay:
" Ngài thế nào ghét bỏ ta như vậy a? Không có việc liền không thể tìm đến? "
Sesshomaru bình tĩnh nâng chân.
" Hảo hảo! Ta thật sự có việc! " Mikazuki tiếc nuối thú nhận:" Điện hạ ngài có thể kiên nhẫn thêm chút nữa a. "
Còn có thể hảo hảo chơi đùa nữa hay không?
→_→ Không biết Sesshomaru kiếp trước đắc tội ngươi ở điểm nào nữa... Aiiiiizzzzzzzzzzzzzz.
Mikazuki ←_← Cám ơn lời khen.
"... " Sesshomaru nhẫn nhịn:" Có việc mau nói! "
" Nga... " Mỗ nhân nhún vai mở lời:" Kỳ thực cũng không có gì to tát. Chẳng qua ta muốn bảo đảm nhị điện hạ sẽ an toàn trong thời gian tới. Sóc Nguyệt sắp tới, phiền điện hạ ngài theo dõi chặt chẽ tiểu điện hạ một ngày. "
Bạch y thiếu niên hơi híp mắt, không để ý vòng qua: " Liên quan gì đến ta? Nếu không tự bảo vệ được mình, hắn cũng không xứng mang dòng máu của phụ thân trong người! "
Có tiếng thở dài phiêu tán sau lưng. Mikazuki cuộn cuộn lọn tóc, mơ hồ nói: " Thật tiếc a... Ta còn đang định nói cho điện hạ vị trí cụ thể ngôi mộ của Đại Tướng ni... "
Cước bộ của thiếu niên nhanh như chớp dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng về phía hắn: " Ngươi uy hiếp ta?"
" Không có! Oan uổng quá! " Người nào đó lập tức giơ tay:" Ta chỉ muốn làm giao dịch a, điện hạ có thể đồng ý hoặc không. Đương nhiên... "
Hắn thần bí cười:" Trong trận chiến tranh giành Thiết Toái Nha, ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay nga. Ngài có thể làm bất cứ những gì mình muốn. "
Thiếu niên liếc mắt nhìn hắn, tựa hồ đang phân tích lợi hại của giao dịch này. Thấy hắn còn muốn giằng co một lúc nữa, người nào đó quyết đoán tung đòn sát thủ: " Thật sự chỉ cần trông giữ Inuyasha một ngày là đủ. Hơn nữa đêm Sóc Nguyệt hài tử kia sẽ ngoan vô cùng a. Ngài cũng từng thấy bộ dáng nhân loại của hắn rồi đi, thực không tò mò lúc lớn sẽ trông thế nào? "
Sesshomaru có điểm tâm động. Chần chừ thêm một lúc, thiếu niên nghiến răng trừng hắn: " Thành giao!"
Vã mồ hôi mới có thể đem người thuyết phục, Hàn Tam Nguyệt ^_^|| vẻ mặt là cả một chậu cẩu huyết đem phân thần thu trở về bản thể, gọi thị nữ đem trà hạ nhiệt vào điện.
#Hài tử quả nhiên càng lớn càng khó lừa#
#818 những năm đó chúng ta cùng chung tay lừa dối hai bảo bảo#
#Luận phương pháp thuyết phục hài tử không cần nhiều nước bọt#
Một hơi uống hơn phân nửa chén trà, Hàn Tam Nguyệt thư thái đem chén trà thả đến trên tay thị nữ, lại theo bản năng cảm thấy kỳ quái mà ngẩng đầu.
" Phụt!...!!!" Hàn Tam Nguyệt kinh hãi nhìn người đứng cạnh. Chước Ngọc Khanh diện vô biểu tình chắn lại toàn bộ nước trà, âm âm cười:
" Uống xong rồi? "
" Khụ khụ... " Mỗ nhân hung hăng vỗ ngực:" Nhị ca, ngươi từ lúc nào yêu thích làm mấy việc bưng bê này? "
Đem khay trà " ném" ra khỏi đại điện, Chước Ngọc Khanh dường như không có vấn đề gì ngồi lên thủ tọa:" " Đám người tu sĩ chính đạo kia không biết ăn phải gan hùm mật gấu gì, lần này đại hội Phục Ma còn dám đưa thiệp đến, chỉ đích danh muốn ba chúng ta di giá. "
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hàn Tam Nguyệt không tin được đào đào lỗ tai: " Nà ní?"
Một đống y phục lập tức hồ đến trên mặt hắn: " Đừng có dùng mấy từ quái dị đó với ta! Ngươi nhanh đem Ngạn Nhược U kéo về. "
" Biết rồi biết rồi! " Người nào đó không kiên nhẫn nói:" Hắn dù gì cũng là ca ca ngươi a, không thể lễ phép hơn chút sao? "
Họ Chước nào đó khinh bỉ nhìn hắn: " Ta không phải cũng là ca ca ngươi? Sao không thấy ngươi dùng kính ngữ lần nào? "
Hàn Tam Nguyệt sờ mũi không nói.
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Chờ Kagome tìm được đường lên núi, chỉ đi đến một nửa đã nhìn thấy Inuyasha thả bộ từ trên núi về. Y phục thiếu niên có vài vết rách nhỏ, ảnh hưởng xem ra cũng không quá lớn.
Là thắng, vẫn là thua đâu?
Thiếu nữ trong lòng tiếc nuối vô cùng. Nàng chỉ vì chuẩn bị rườm rà mà để lỡ mất một lần cùng Inuyasha sát cánh chiến đấu. Hảo cảm từ nay liền khó xoát hơn nhiều.
" Inuyasha! "
Hồng y thiếu niên nhàn nhạt ngẩng đầu, ánh mắt kì quái nhìn nàng:" Ngươi đến chỗ này làm gì? Không phải đã bảo chờ tại thôn rồi sao? "
Trong tay hắn còn cầm theo thứ gì đó. Kagome nghiêng đầu, phát hiện là hai mảnh lược đỏ gãy rời: " Là bản thể của Yura?"
Inuyasha theo bản năng gật đầu, lại lập tức phát hiện không đúng: " Ngươi làm sao biết nàng ta tên Yura? Hai ngươi còn chưa từng chạm mặt... "
Kagome trong nháy mắt hít thở không thông, vội vã đáp lời: " Là Kaede-sama nói cho ta biết. Ngươi không có bị thương đi?"
" Kh..." Thiếu niên vẻ mặt kiêu ngạo khoanh tay:" Bổn đại gia lợi hại như vậy, sao có thể bị thương! "
Thấy thiếu niên đã không chú ý đến sơ hở nhỏ khi nãy, Kagome mới dám âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm quá! Suýt nữa thì lòi!
" Nè!" Inuyasha từ trong tay ném ra một cái túi nhỏ của nữ:" Ngươi làm vỡ liền từ ngươi giữ. Chờ tìm đủ rồi ta nhất định cướp trở lại. "
Thiếu nữ cẩn thận tiếp được túi thêu, khó hiểu mở ra. Bên trong là một mảnh ngọc Tứ hồn nhỏ nằm lẳng lặng.
Khuôn mặt nàng đột nhiên trắng bệch. Inuyasha không có để ý đến phản ứng của thiếu nữ, quay đầu xuống núi. Vất vả lắm mới diệt gọn Yura, xem ra năm mươi năm bị phong ấn khiến lực lượng cùng sự linh hoạt của hắn toàn bộ thành cám bã.
Muốn hảo hảo rèn luyện lại một phen.
Nhìn bóng lưng thiếu niên đã xa dần, Kagome siết chặt bàn tay, mảnh ngọc nhọn hoắt đâm vào làn da mềm mại cũng vô tri vô giác.
Điều nàng lo sợ không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy. Nàng trùng sinh mà về đã là điều trái với lẽ thường, hiện tại quy luật thế giới bắt đầu đòi lại cái giá tương xứng cho mình.
Chuỗi sự kiện đang yên lặng thay đổi, cả những việc nàng có thể thấy được lẫn không thể thấy được. Rõ ràng lần này trong tay nàng khởi đầu không có một mảnh ngọc nào, vậy Yura lấy ngọc Tứ hồn ở đâu ra? Kiếp trước rõ ràng là nữ yêu quái kia cướp đi mảnh ngọc duy nhất trong tay nàng....
Inuyasha.... Ta phải làm thế nào mới có thể đưa mọi chuyện về đúng quỹ đạo của nó đây?
" Này! " Có tiếng Inuyasha từ xa vọng lại: " Ngươi còn muốn đứng đó đến lúc nào? "
Kagome cười gượng, miễn cưỡng vẫy vẫy tay: " Lập tức xuống đây!"
Hai người về đến làng đã là chuyện của nửa giờ sau. Kaede lúc này đang chỉ huy dân làng dọn dẹp một chút chuẩn bị cho buổi tối tụ họp. Thấy hai người trở về, vài cái thiếu nữ châu đầu ghé tai chen cùng một chỗ, sau đó thần thần bí bí đem Kagome kéo đi.
Inuyasha còn lâu mới để ý xem bọn họ muốn giở trò gì. Thiếu niên theo thói quen khoanh chân ngồi đại trên một nóc nhà bất kỳ, nhàm chán quan sát nhân loại bận rộn phía dưới. Nhìn bề ngoài có lẽ đêm nay sẽ có hội nhỏ trong làng.
Vậy tức là đêm nay là trăng tròn rồi sao? Ngược lại thật nhanh.
" Inuyasha. " Kaede ngẩng đầu lên, âm dương quái khí nói một câu: " Rảnh rỗi thì xuống đây giúp mọi người một chút. "
Hồng y thiếu niên cười nhạt, liếc mắt nhìn lão nhân: " Ngươi nói nghe thật hay ni. Ta lại không muốn khi không cõng thêm một cái nồi ( bối oa). Còn nữa, mau chóng tháo đống đồ bỏ trên cổ ta ra, bằng không ta nhất định sớm tiễn ngươi xuống mồ!"
Tuy không biết lão bà bà kia đeo thứ đó cho hắn làm gì, nhưng chắc chắn không có mục đích gì tốt. Cứ nhìn phản ứng bọn họ khi đó thì biết. Hắn tuy rằng mang huyết thống khuyển yêu, lại không cần đeo vòng cổ. Ai hơi đâu khi không đem gánh nặng tròng lên cổ mình?
Kaede không nói gì quay đầu. Ngôn linh tràng hạt vốn do Kikyo lưu lại để khắc chế Inuyasha, ai sẽ nghĩ đến tháo nó ra thế nào? Nhìn hắn vênh váo như vậy, xứng đáng đeo nó cả đời!
" Này!!!!" Inuyasha nghiến răng trừng lão nhân đi xa dần. Thật sự là đảm phì a! Năm mươi năm không gặp liền to gan hẳn lên!
Thiếu niên tức giận chống cằm thở phì phò. Đột nhiên trên cổ truyền đến cảm giác xót nhẹ, bán yêu không chút để ý vỗ mạnh.
" Bép!" một tiếng, còn kèm theo thứ gì đó kêu thảm thiết: " Inuyasha-sama!"
Đôi mắt kim sắc vô tội chớp chớp. Gọi hắn à?
Hảo thiếu niên xòe tay nhìn. Trong lòng bàn tay trắng nõn là một cái tiểu nhân dẹp lép.
Tiểu nhân hình như cũng không đúng, vậy là tiểu yêu quái?
" Tờ giấy " trong tay nhanh chóng phồng lên, phốc một tiếng biến thành một cái người tí hon bốn tay bốn chân. Người nọ nhìn hắn một hồi, khoanh hai tay mở miệng: " Inuyasha-sama! Ta tìm ngài thật lâu! "
Hồng y thiếu niên nghiêng đầu, hai ngón tay nhẹ nhàng liền tóm gọn tiểu yêu quái: " Ta biết ngươi sao? "