[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 132




Hàn Chước Ngạn thở dài, bất ngờ xách cổ áo hai thiếu nữ bên cạnh lên. Kikyo còn chưa hiểu ra sao, bên tai đã vang lên tiếng gió vù vù. Luồng gió mạnh thổi quét vào mặt thật sự không dễ chịu chút nào, nhưng hai người cũng rất ngoan ngoãn không kêu la giãy giụa. 

Quả nhiên người có thể sống sót dưới tay tên kia đều rất thức thời a.

Mũi chân khẽ điểm trên mảnh lá, hồng y nhân như một mũi tên lao vút ra khỏi tán cây rừng rậm rạp, dừng lại trên ngọn cây cao nhất xung quanh đó. 

" Cái này... " Kagome đồng tử co rụt, bàn tay cũng siết chặt. Đời trước nàng gặp qua không ít trận trượng tà dị hiểm độc, nhưng chưa có lần nào đánh sâu vào thị giác như lần này.

Trong rừng cây âm u rậm rạp nhìn không rõ lắm, nhưng bên ngoài mọi thứ đều rõ mồn một. Hắc khí lượn lờ bay, nhìn tán loạn nhưng kỳ thật đều tụ lại ở một vị trí. Phía trên vị trí đó, hắc khí huyễn hóa dần thành hình một con yêu khuyển khổng lồ. Thần tình của nó hung dữ điên cuồng, giống như chỉ cần có thứ gì xuất hiện nó sẽ lập tức nghiền nát.

" Quả thật cao minh. " Hàn Chước Ngạn cười nhạo một tiếng. Mượn dùng tro cốt tổ tiên khuyển tộc, lại thi pháp đem oán khí cùng sát khí lẫn lộn của vô số yêu quái tạp nham tụ lại, cuối cùng hình thành một hư ảnh yêu khuyển thực lực không thấp. Thứ này so ra cũng phiền phức chẳng kém gì Naraku, bởi vì bọn họ khảm thế nào cũng sẽ không đứt, lại còn có thể sinh trưởng lại rất nhanh. 

" Mi... Mika... Mikazuki-sama.. " Kagome khó khăn gọi thành tiếng. Có thể trước buông người sao? Nàng sắp bị cổ áo của chính mình làm ngạt thở rồi.

" Không chết ngay được. " Hàn Chước Ngạn không để ý nói, đột nhiên nâng tay ném hai người ra: " Nếu vậy, giúp ta đi làm một việc. "

" W, What?" Kikyo há hốc miệng, kinh hãi thốt lên. Hai người căn bản không biết phản ứng thế nào, chờ định thần lại hai chân đã giẫm trên đất bằng. Hoàn cảnh xung quanh vô cùng lạ lẫm, không phải chỗ lúc này bọn họ đứng. Bên tai là thanh âm của người kia:

" Dùng bản năng của ngươi cảm nhận, gần đây có một nhãn trận của tế đàn. Phá nó nhanh nhất có thể, sau đó nhanh chóng tìm đến tế đàn. "

Kikyo ngẩng đầu, phía trên đã không còn bóng người nào, chỉ có tán cây rất nhỏ lay động. 

" Thật là, ta cũng không phải đi theo làm chân chạy vặt a... " Kikyo bĩu môi không vui, trong lòng lại cân nhắc mức độ quan trọng của chuyện này, cầm tay Kagome: " Chúng ta nhanh lên một chút. "

Kagome gật đầu, chờ hai chân đã vững hẳn lập tức xuất phát. Một đời làm vu nữ để lại cho nàng không ít kinh nghiệm, tìm một nơi tụ hội oán khí cũng không khó. Dù sao mạng người quan trọng, trước hết cứ cứu được Inuyasha rồi tính.

Phía trên tầng cây, Hàn Chước Ngạn thoắt ẩn thoắt hiện giữa từng cành cây kẽ lá, rất nhanh tiếp cận vị trí của hung khuyển nọ. Quái vật dường như cảm nhận được thứ gì, đôi mắt đỏ ngầu không ngừng chuyển động, trong miệng phát ra tiếng gầm ghè. 

Sesshomaru bất giác cảm nhận thân thể nóng lên, như có sở cảm hơi ngẩng đầu, xuyên qua tầng cây cao dày đặc hướng về phía yêu khuyển nọ.

Món quà này của Tsukimaru, hắn nhất định sẽ đáp lễ đầy đủ.

- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Tsukimaru chờ đợi cũng không lâu, phải nói là nhanh hơn một chút so với hắn đã dự kiến. 

Biểu hiện của hắn thong dong bình tĩnh, không hổ là cao tầng hoàng thất, gặp nguy không loạn. Từ trên thạch bàn lấy ra một thanh kiếm sắc bén mảnh dài, hoàng thân không chút để ý dùng ngón tay lướt qua lưỡi kiếm, lưu lại một giọt huyết châu.

Nhìn vết thương nhỏ bé trên tay, hắn vô thanh cười khẽ, bên trong lại chỉ toàn châm chọc. Một giọt máu trượt khỏi đầu ngón tay, rơi xuống đồ án trên trán thiếu niên. Cùng lúc đó, Tsukimaru lầm rầm đọc khẽ một chuỗi chú văn khó nghe. Đồ án trên trán Inuyasha hơi sáng lên, quỷ dị in vào làn da. Tất cả giống như trời sinh đã có trên trán thiếu niên chứ không phải vừa được vẽ lên bằng bút.

Vài tiếng sột soạt rất nhỏ vang lên. Tsukimaru bình tĩnh ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một bóng trắng xuất hiện sau tàng cây rậm rạp. 

Sesshomaru không thích đánh lén, đương nhiên sẽ quang minh chính đại xuất hiện. Trên nhung đuôi màu trắng mắc một vài cành khô nhỏ vụn,còn lại hoàn toàn không có gì khác thường. Chính dáng vẻ này của Sesshomaru vẫn luôn là cái gai trong mắt Tsukimaru. Khác thường là cả hai đều bình tĩnh đến kỳ lạ, giống như chỉ gặp ngang qua, không phải người quen biết. 

Ánh mắt Sesshomaru rơi trên thạch bàn trước mặt Tsukimaru, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thân thể hắn không tự giác thả lỏng rất nhiều, cũng tĩnh tâm quan sát hoàn cảnh nơi này. 

Phía sau tế đàn, hung khuyển to lớn khi nãy đang cuộn mình nằm đó, hai con mắt màu máu chưa từng lệch khỏi người hắn, giống như liệp báo đang nhìn chằm chằm con mồi béo bở. Không khí dường như ngưng trọng hơn rất nhiều, có một loại khẩn trương khó phát triển giữa hai người bọn họ. 

Giằng co một lúc, Tsukimaru là người trước tiên mở miệng. Hắn dùng khăn tay lau chùi lưỡi kiếm, hơi nheo mắt hưởng thụ cảm giác lúc này: " Ngươi đã đến rồi. "

Sessshomaru vĩnh viễn nhất quán không đổi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: " Thả người. "

Bọn họ ai cũng biết lần gặp mặt này có ý nghĩa gì, căn bản không cần dài dòng nhiều làm gì. Giống như Tsukimaru chán ghét dáng vẻ chưởng khống mọi thứ của Sessshomaru, Sessshomaru luôn luôn chướng mắt kẻ dong dài.

Rõ ràng có thể dùng nắm đấm đến giải quyết, vì cái gì muốn lải nhải như nữ nhân cãi cọ? 

" Thả người? " Tsukimaru bật cười, tựa hồ nghe được chuyện gì đó vô cùng đáng cười, ánh mắt bên trong lấp lóe khinh thị: " Ta vì sao muốn thả người? Ngươi không thể bảo vệ được hắn, ta bắt được đương nhiên là người của ta. Đúng không, biểu đệ?"

Sessshomaru đã không có kiên nhẫn cùng hắn đánh thái cực, bàn tay khẽ lật liền cầm chắc quang tiên màu kim lục trong tay. Thái độ của hắn không cần nói cũng đã rõ ràng, giống như một loại vô thanh khiêu khích đến từ bản năng của yêu quái.

Thấy Sessshomaru không có ý định sử dụng Thiết Toái Nha, Tsukimaru trong mắt hơi lóe, không chút kiêng kỵ đáp trả: " Nóng lòng đến vậy? "

Hắn cúi đầu, một bàn tay nắm lấy cằm thiếu niên trước mặt, thở dài: " Ngươi thật sự rất quý trọng đệ đệ của ngươi a. "

Hai chữ đệ đệ bị hắn nhấn mạnh, ám tàng trào phúng quan hệ giữa hai người. Sessshomaru nhíu mày, không kiên nhẫn ba chữ đã viết rõ trên trán. Mắt thấy Yêu Vương thật sự muốn xuất thủ, Tsukimaru bất ngờ nâng tay, lưỡi kiếm sắc bén gác lên cổ Inuyasha, lúc này mới khiến Sessshomaru tạm dừng lại: " Ngươi không bao giờ biết tự giác của kẻ yếu thế cả, Sessshomaru. "

Rõ ràng Inuyasha nằm trong tay hắn, Yêu Vương lại vẫn là một bộ nắm quyền chủ đạo mọi thứ. Nhìn thấy lưỡi kiếm sắc nhọn đã kề sát cần cổ Inuyasha, bàn tay Sessshomaru hơi buộc chặt lại, diện vô biểu tình lên tiếng: " Ta đã nói, hắn nếu mất một sợi tóc, ngươi lập tức có thể đi Minh Giới một chuyến. "

" Ngươi...." Tsukimaru vốn dĩ muốn đùa cợt con mồi thêm một lúc, nhưng thái độ của Sessshomaru quả thật đã chọc giận hắn. Hàn băng ngưng kết nơi đáy mắt, lúc này Tsukimaru lại cùng Sessshomaru có đồng dạng biểu tình, cũng không hổ huyết mạch khuyển tộc chảy trong thân thể bọn họ. 

" Nếu ngươi đã không muốn dài dòng, ta cũng chỉ có thể phụng bồi. " Tsukimaru gằn từng tiếng một, tay áo phất cao: " Đại yến sớm đã chuẩn bị xong, còn mong Yêu Vương hài lòng!"

Hắn vừa dứt lời, Sessshomaru đồng dạng cảm nhận được nguy hiểm, bật người nhảy khỏi mặt đất. Mặt đất rung chuyển liên hồi, lấy tốc độ khó tin được nứt vỡ ra. Từ trong các khe nứt, có vô số yêu đằng màu nâu sẫm lao ra, như rắn nước nhanh như chớp lao về phía Sessshomaru. Bạch y thiếu niên ánh mắt hơi tối lại, quang tiên trong tay xé gió lao ra.

Kỳ quái là, yêu đằng hễ bị quang tiên đánh gãy, lập tức sẽ mọc thành cái mới tại chỗ gãy tiếp tục lao về phía hắn. Giống như vĩnh viễn chặt không hết.

Sessshomaru ăn vài lần mệt, liên tục tránh né yêu đằng lao đến. Tsukimaru đắc ý nở nụ cười, cao giọng nói: " Lễ vật này hẳn là đủ hài lòng rồi đi? Để đối phó ngươi, ta đã riêng đào tạo thứ này rất lâu rồi. "

Cứ tránh mãi cũng không phải biện pháp, nhưng yêu đằng sóng sau tiếp sóng trước không ngừng lao đến, căn bản không để hắn có cơ hội thở dốc. Đánh gãy chỉ khiến chúng tiếp tục mọc lên nhiều hơn, bởi vì đoạn gãy rơi xuống sẽ lập tức mọc thành dây mới.

Cảm giác... có chút giống bán yêu như Naraku..... hẳn là đào tạo hỗn tạp mà ra.

Quang tiên trong tay đã có chút thiếu không gian phát huy. Sessshomaru mặc nó tán đi, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên chuôi kiếm trên đai lưng.

Một trận bạch quang lóe lên, kèm theo đó là tiếng đổ vỡ ầm ầm. Phong Thương mạnh mẽ quét qua, xé tan vô số " con rắn " phía dưới. Không gian rõ ràng rộng rãi hơn rất nhiều, nhưng Sessshomaru lại cảm giác không ổn. 

Tsukimaru đột nhiên cười vang thành tiếng, giống như đã nắm chắc chiến thắng trong tay: " Sessshomaru, ngươi quả nhiên làm như vậy. "

Bất an trong lòng mỗi lúc một lớn. Sessshomaru nhíu mày, ánh mắt vô thức nhìn về phía Inuyasha. Sau lưng hắn, một " con rắn " khổng lồ không một tiếng động tiến lại gần, nửa điểm dao động yêu khí cũng không có.