Trông thấy cách đó không xa Lý Uy Vũ ôm hôn Diệp Tiểu Kiếm, trên mặt Lục Dao nong nóng đồng thời lại thấy tò mò, không biết hai người môi dán môi là cảm giác gì nhỉ? Cũng giống như Khúc Nhiễu Lương thường xuyên quấn quít lấy ĐườngTống hôn nhau sao, hẳn là rất thoải mái đi?!
Ngồi trên nóc nhà ôm bầu rượu, nhìn trời ngắm vầng trăng cong cong, Lục Dao có hơi nhớ nhà, đã lâu rồi không gặp Giáo chủ, các sư huynh không biết ra sao rồi, các tiểu sư muội có còn giúp thánh nữ Yên Nhi chăm sóc mèo hay không, còn có các sư tỷ……….
Ừm, đã lâu không gặp Tam sư tỷ, không biết tỷ ấy thế nào rồi, không biết tỷ ấy………có nhớ ta không!
Nhìn xa xa thấy hai người đang nóng bỏng quấn vào nhau, Lục Dao ngơ ngác thầm nghĩ, nếu đối tượng hôn môi là Tam sư tỷ…………
“A Meo, đang nghĩ gì thế?”
“Hôn nhau!”
“Sặc……Khụ khụ khụ, cái, cái gì?”
“A, cái gì? Ể, Quách Phương ngươi tới từ lúc nào?”
Quách Phương vô lực nhìn y với ánh mắt khinh thường: “Tới từ lâu rồi, vừa nãy ngươi nghĩ gì thế? Trí tưởng tượng bay xa vậy? Hôn nhau á?”
“Ừm ……” Lục Dao đỏ mặt cúi đầu, dù sao hai mươi tuổi rồi mà còn chưa có kinh nghiệm hôn môi thì cũng chẳng phải điều gì đáng khoe khoang, “Không, không phải, ta, ta chỉ là suy nghĩ vẩn vơ thôi!”
Quách Phương nhíu nhíu mi, hiểu rõ. Bày ra vẻ anh trai tốt nắm vai Lục Dao: “Tiểu tử ngươi rốt cuộc trưởng thành rồi, sao nào? Muốn yêu đương?”
Lục Dao lườm hắn một cái: “Không có!”
Nghe thấy đáp án vừa lòng, Quách Phương vui vẻ cười xấu xa: “Ta nói Lục A Meo, ngươi đã hai mươi mà còn chưa nếm được mùi vị hôn môi đi?”
Lục Dao đen mặt: “Ảnh hưởng ngươi đánh rắm sao? Ta chưa nếm qua, chẳng lẽ ngươi nếm qua rồi???”
Từ lâu đã nghe sư tỷ cúa Quách Phương kể, Quách Phương kia chỉ có một đoạn tình sử đau trứng duy nhất thôi!
Quả nhiên, Quách Phương không nói, bắt đầu uống rượu………….
Lục Dao thành công đả kích Quách Phương, sau đó tiếp tục tưởng tượng Tam sư tỷ đồng ý ở bên cạnh y………..
__________________
Ánh trăng chậm rãi lên cao, Lục Dao đẩy tửu quỷ bên cạnh: “Ê, đi về ngủ thôi!”
“……………….. Không muốn!”
“Làm sao vậy?”
“Ta cũng chưa hôn ai!”
“…………………….. -_-|| Ngươi say rồi!”
“Ta muốn hôn môi!!!”
“Cút, về mà hôn chăn của ngươi. Quên đi, lão tử mặc kệ ngươi ưm…………… Đờ mờ, họ…….a……..họ Quách kia……….Buông…………….buông ta ra ưm…………..”
Lục Dao bị hôn mềm nhũn cả người, cuối cùng trước khi bị nghẹn chết thì đá văng Quách Phương: “Mẹ nó, ngươi uống say rồi, hỗn………..” Thấy nam nhân đối diện một chút men say cũng không có, Lục Dao hết nói được nữa!
Ánh mắt như có ẩn tình nhìn chằm chằm, không lâu sau Quách Phương mở miệng: “Có cảm giác gì?”
Lục Dao sửng sốt: “A? Ừm, đầy mùi rượu!”
“Ừ!”
“Nữ nhi hồng!”
“Ừ!”
“Khụ, thật ra ta ư……..Đờ ưm…..mờ…………”
Buông ra bé mèo đang xù lông trong lòng, Quách Phương lại hỏi: “Có cảm giác gì?”
“…………………….. Một chữ”
“Sướng?”
“Cút!!!!!”