Quách Phương vừa về nhà đã không thấy Lục Dao đâu, liền đi tìm Lục Tiểu Ảnh và Quách Tiểu Thạch hỏi.
Lục Tiểu Ảnh đáp: “Sư huynh cùng với Diệp Tiểu Tiện đi uống hoa tửu rồi!”
=口=! Uống! Hoa! Tửu!!!
Thế là Quách Phương đi một vòng trong thành tìm kiếm từng thanh lâu một, nhưng mà vẫn không thấy bóng dáng Lục Dao đâu, trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận: “A Dao, A Dao…..”
Chợt thấy từ xa Lý Uy Vũ vác Diệp Tiểu Kiếm trên vai vừa đi ra từ một thanh lâu, hắn vội vàng chạy tới hỏi có thấy Lục Dao nhà hắn đâu không. Gương mặt Lý Uy Vũ đen thui, nghiêm nghị lắc đầu. Diệp Tiểu Tiện thì đang say quắc cần câu, lầm bầm, “Muội muội chân dài, chân thật dài oa oa oa oa, Lý Nhị Cẩu ngươi đánh mông ta, ngươi dám đánh ta……”
Lại đi thêm một vòng nhưng vẫn không tìm được y, Quách Phương thật sự nổi giận, về nhà đá văng cửa thì phát hiện người mà mình tìm kiếm cả ngày nay đang nằm trên bàn ngủ say, cả người đều là mùi rượu. Lửa giận lại bùng lên, Quách Phương ôm lấy Lục Dao ném lên giường, thề phải thao y đến khi nào y gào khóc không muốn mới thôi!
Lục Dao bị ném lên giường chợt tỉnh, mơ màng chớp chớp mắt. Sau đó thấy Quách Phương thì ngây ngô cười với hắn, “Quách Phương, ngươi trở về rồi, Quách Phương ngươi muốn uống hoa tửu không?”
Quách Phương tức giận cắn răng, hoa tửu? Được lắm!
Lục Dao cười hì hì, ngươi, ngươi chờ, ta đi lấy cho ngươi!
Quách Phương bắt đầu mờ mịt, lấy gì cơ?
Lục Dao lắc lư lắc lư đi ra ngoài, không lâu sau ôm một vò rượu trở lại, “Quách Phương, ngươi xem, Bách Hoa Tửu nha! Hảo hảo uống, ta lấy từ chỗ Hoa Kiêu đó, Diệp Tiểu Kiếm với Khúc Nhiễu Lương cũng muốn đoạt lấy nhưng không lấy được từ ta nha!”
Quách Phương dở khóc dở cười, thì ra đây là hoa tửu nhưng cũng không phải hoa tửu (khác nhau chỗ 1 cái là tên rượu 1 cái nghĩa là đi kỹ viện =))), thấy vẻ mặt Lục Dao kiêu ngạo chờ được khen, Quách Phương cầm lấy vò rượu rồi khẽ hôn lên trán y, “A Dao thật lợi hại!”
Ưm ưm! Lục Dao tựa như tiểu hài tử mà gật gật đầu! Ngáp một cái, lầm bầm “Quách Phương, mệt quá đi!”
Quách Phương nghe vậy liền hầu hạ vợ mình đi ngủ! Nằm trong ổ chăn, Quách Phương mới bắt đầu hỏi, “A Dao, ngươi cùng Diệp Tiểu Kiếm đi đâu uống hoa tửu a?”
Lục Dao mơ mờ màng màng trả lời: “Ở thanh lâu!”
Quách Phương =_= “Ngươi ở thanh lâu hẳn là gặp không ít mỹ nhân đi?”
Lục Dao bị quấy rầy, nhíu nhíu mày, “Không có mỹ nhân, mùi hương lại khó ngửi!”
Quách Phương nghe vậy liền mừng rỡ, đúng đúng, mèo nhỏ nhà mình sao có thể chịu nổi mùi son phấn! Hơn nữa loại nhan sắc thô tục, tầm thường này làm sao so được với cơ thể cường tráng của lão tử!
Quách Phương đang đắc ý tự sướng thì nghe được Lục Dao thì thầm: “Vẫn là mùi hương trên người các sư tỷ thơm hơn, ưm, ngủ…….”
Quách Phương =皿=!!!