[Đồng Nhân Tokyo Revengers] Tiệm Mì Natsukashii

Chương 48: Gửi anh, Shinichiro




Ngoài trời đổ cơn mưa lớn...

Nara ngồi một mình trong quán, tay nâng ly rượu nhỏ, hơi men làm đầu óc cô mơ hồ nhớ về một khoảng trời đã xa...

- Đã lâu như vậy rồi à_ Nara bấm đốt ngón tay tính nhẩm, 14 năm rồi, kể từ ngày đó.

Cô nghĩ lại, đúng là không thể ngờ được cuối cùng mình vẫn sống sau trận đánh đó. Lúc cô tỉnh dậy, xung quanh là toàn màu trắng và nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Cơn đau từ sau đầu truyền đến dữ dội, đau như vậy xem ra là chưa chết rồi. Nara đưa mắt nhìn quanh, ở ghế sô pha bên kia, có một người đàn ông đang ngồi đọc sách. Nhìn lướt qua thôi cũng đủ biết là người có tiền, cộng với hình xăm to tướng trên tay, Nara thầm đoán ra thân phận của người này. Người đàn ông dường như không nhận ra cô gái trên giường bệnh đã tỉnh

- Chú là ai vậy ạ?_ Nara mở lời

- Đã tỉnh rồi à. Sức sống cũng không tệ_ Ông ấy bỏ quyển sách xuống

- Sao tôi lại ở đây?

- Tất nhiên là ta đã cứu nhóc rồi_ Ông ấy trả lời

- Sao lại cứu tôi chứ?_ Nara ủ rũ, bây giờ sống cũng chả có mục đích gì cả, mọi thứ đều mất hết rồi

- Ta không phải người thích trả lời nhiều câu hỏi đâu_ Ông ấy đáp. Cửa phòng bệnh được mở ra cùng với tiếng ồn ào

- Không phải tao đã nói dọn dẹp đống đó cho sạch đi sao? Bây giờ vẫn còn nguyên đó là như thế nào?_ Giọng điệu mang theo sự tức giận, mà chủ nhân của giọng nói đó cũng bước vào trong phòng

- Mẹ kiếp_ Ông ta buông một câu chửi thề

- Taro, đưa bật lửa_ Ông ta nói với người đàn ông ngồi trên ghế

- Chúng ta đang ở bệnh viện, Kanji_ Người kia mặc dù từ chối nhưng vẫn lấy chiếc bật lửa ra

- Chán thật_ Người đó ngồi phịch xuống ghế, gác chân lên bàn. Đúng là phong cách xã hội đen mà

- Ủa tỉnh rồi à? Ta tưởng đâu con nhóc này sẽ ngỏm chứ_ Ông ấy xoa xoa cằm nhìn về phía Nara

- Lịch sự chút đi Taro_ Người đàn ông kia nhắc nhở

- Là hai người đã cứu tôi sao?_ Nara hỏi lại lần nữa

- Đúng vậy, là chúng ta cứu nhóc đó

- Ta là Taro, còn ông ấy là Kanji_ Người đàn ông lịch thiệp giới thiệu

- Này nhóc_ Kanji gọi

- Vâng

- Ta thắc mắc, rõ ràng là nhóc rất có thực lực, sao lại tự nộp mạng mình cho kẻ khác chứ? Ta chờ nhóc cả tuần nay rồi_ Kanji nói

- Cái tên tùy hứng này_ Taro lắc đầu, hôm đó, tên bạn này của ông cứu cô bé này chỉ để hỏi nhiêu đó thôi. Có phải Tổng trưởng không vậy biết gì

- ...._ Nara nhìn vào hai lòng bàn tay. Trống không... Không có gì cả...

- Ừm hửm... Vậy xem ra ta cứu nhóc là thừa rồi. Hay là giờ nhóc đi tự tử đi_ Kanji nói tỉnh bơ

- Kanji!_ Taro ngồi một bên cạn lời

- ...._ Nara cũng không đáp lại, vô thức rời giường, tiến lại gần cửa sổ. Trong ánh mắt không còn sự sống. Đôi chân bước lên bệ cửa sổ, từng cơn gió thôi vào trong căn phòng

- Này_ Taro gọi, nhưng có vẻ như Nara không nghe thấy gì nữa rồi

Phịch.... Ông Kanji kéo Nara lại

- ...._ Nara vẫn còn ngơ ngác chưa nhận thức được hiện tại

Rào.... Bình nước trên bàn hất thẳng vào người Nara

- Bao giờ nhóc tỉnh chúng ta sẽ nói chuyện tiếp_ Kanji đặt bình nước lại chỗ cũ

- Tôi vẫn luôn tỉnh táo mà_ Nara trả lời

- Tỉnh táo mà người khác bảo chết là chết à? Xem tính mạng của bản thân nhẹ quá nhỉ?_ Kanji nói

- ....

- Nhóc là do ta cứu về, cái mạng này bây giờ là của ta_ Kanji kí đầu Nara

- Ui đau_ Nara ôm đầu

- Kanji, con bé là bị đánh vào đầu đó_ Taro bất lực part 2

- Quên mất

- Kanji hắn ta cộc như vậy đó_ Taro nói

- Cảm ơn hai người đã cứu tôi, nhưng mà tôi thật sự không biết làm sao để sống tiếp_ Nara quỳ trên mặt đất, cúi đầu_ Tôi thật sự không biết làm gì cả...Hức...Hức..._ Từng giọt nước mắt rơi xuống sàn. Nara không còn nhớ lần cuối mình khóc là khi nào nữa, bao lâu nay cô đã luôn cố gắng để không phải khóc. Nhưng lần này, Nara thật sự tuyệt vọng rồi, cô thật sự không chịu nổi cú đả kích này... Đôi bờ vai run lên, trong cơ thể ốm yếu này, chỉ còn lại một linh hồn đã héo mòn, một linh hồn đã mất đi mục đích sống

- Trở thành tay sai vặt của ta_ Kanji bỗng nhiên đề nghị

- Ổn không vậy Kanji?_ Taro nghi ngờ, đúng là Kanji rất tùy hứng, nhưng đưa một người như vậy vào làm việc thì không ổn, huống hồ bọn họ là tổ chức Yakuza vô cùng lớn mạnh, chưa nói đến việc bại lộ thông tin ra ngoài, cô bé kia có sống sót nổi không. Nó chỉ vừa được cứu từ cõi chết về

- Có muốn làm không?_ Kanji hỏi lại lần nữa_ Ta cứu nhóc về không phải để nghe khóc lóc, ta cần một người hữu dụng

- Hữu dụng? Tôi sao?

- Ít nhất nếu nhóc không có tài năng thì sẽ trở thành vật tế của chúng ta_ Kanji nói_ Thế nào?

- Kanji có cần thiết không?_ Taro hỏi

- Được, tôi sẽ làm_ Nara trả lời

- Đã chắc chắn chưa? Đây không phải là việc đơn giản_ Taro thấy có vẻ cô nhóc này chưa nhận thức được vấn đề

- Suzaku_ Nara nói ra một cái tên_ Băng đảng Yakuza hàng đầu của Nhật Bản, hai người là người của Suzaku đúng không?

- Nhận ra từ lúc nào?_ Taro thay đổi vẻ mặt, không ngờ một cô nhóc nhỏ như vậy mà lại nhận ra bọn họ. Hơn nữa bọn họ không có để lộ hình xăm biểu tượng

- Là chiếc bật lửa_ Nara nói_ Mặc dù không biết của hãng nào, nhưng nó là hàng ngoại nhập, hơn nữa là được đặt riêng làm. Ở Tokyo không hề có loại bật lửa đó. Với trên thân của bật lửa có chạm khắc biểu tượng Phượng hoàng lửa, chính là biểu tượng của Suzaku. Tôi nghe nói, đó la biểu tượng độc quyền, nếu không phải người có chức vụ thì chắc chắn không dám sử dụng biểu tượng đó_ Nara giải thích theo quan sát của cô

- Hoặc là như vậy hoặc là tôi đoán sai rồi_ Nara nhún vai. Không khí trong phòng rơi vào trầm lặng

- Hahahaha_ Tiếng cười vang của Kanji vang lên_ Đã nói rồi mà Taro, cứu con bé này không thừa đâu

- Thật là..._ Taro đẩy gọng kính_ Ông ấy là Tổng trưởng của Suzaku

- Từ giờ, tôi sẽ trở thành công cụ của ông_ Nara cúi người 90 độ, cô đã không còn gì, vậy hãy để cơ thể này trở thành một con rối, bởi vì ít nhất một con rồi vẫn có người cần tới

- Công cụ à?_ Kanji nhíu mày_ Không được nói là công cụ_ Nara hơi bất ngờ, tất cả những tên cô từng gặp ở sàn đấu trước đây đều bị ông chủ coi là công cụ, nhưng người này...

- Mặc dù là yakuza nhưng chúng ta có quy tắc riêng, không ai là công cụ của ai cả_ Taro giải thích

- Trở thành tay sai của ta, là người sẽ hỗ trợ chúng ta_ Kanji đặt tay lên đầu Nara_ Tên nhóc là gì?

- Nara Haitani...

- Từ giờ Nara Haitani đã chết rồi, từ giờ chỉ có Nara Nomura. Nhóc sẽ mang họ của ta_ Kanji nói_ Nhưng trước khi trở thành tay sai của ta, nhóc cần phải chứng minh được năng lực của bản thân

- Nomura... Từ giờ tôi là Nara Nomura...

- Nara Haitani đã chết trên danh nghĩa_ Taro đặt tờ báo lên bàn_ Nên mọi sự tồn tại của Nara Haitani đều bị xóa bỏ, đã sẵn sàng chưa?

Xóa bỏ mọi thứ... Nara Haitani sẽ chết...

- Xin hãy thực hiện một ước muốn duy nhất của tôi, ước muốn cuối cùng của Nara Haitani_ Nara nói

- Là gì?

- Tôi muốn viết thư cho một người

- Nhóc có chắc người đó sẽ giữ bí mật mọi chuyện không?

- Tôi chắc chắn....

Chiếc xe đen dừng trước cửa, một người áo đen đưa cho câu trai trẻ một lá thư

Gửi Shin,

Nhìn nét chữ chắc anh cũng biết em là người gửi bức thư này Anh hẳn sẽ cảm thấy khó hiểu. Trên báo đã đưa tin cái chết của em rồi nhỉ? Không biết đám tang của em có được tổ chức không nữa? Em tò mò về đám tang của mình quá.

Khi viết bức thư này, em đã suy nghĩ rất nhiều, không biết viết gì cho anh cả. Shinichiro, khi anh đọc được bức thư này, tức là sự tồn tại của em cũng chấm dứt. Từ giây phút này, không còn Nara Haitani trên cuộc đời này nữa. Anh đừng đi tìm em, em đã có lối đi riêng của mình. Cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong cuộc đời đầy tăm tối của em. Em sẽ không bao giờ quên anh đâu Shin, cho đến lúc em chết. Anh chính là sự lưu luyến cuối cùng của em. Nhưng xin anh hãy xóa bỏ sự tồn tại của em trong kí ức, hãy để Nara Haitani chết hoàn toàn. Em mong anh sẽ sống tốt và tìm được người con gái của đời mình, hy vọng cuộc đời anh sẽ luôn tràn ngập ánh sáng. Anh nhất định phải sống thật tốt nhé, Shin.

Nara Haitani

- Có thể đợi tôi một lát được không? Tôi muốn viết hồi âm_ Shin nói với người đưa bức thư

- Được_ Người đó trả lời. Rất nhanh, một phong thư khác đã được mang đi.

Gửi Nara,

Thật sự không thể diễn tả cảm xúc của anh khi biết em vẫn còn sống, cho dù em đang ở một thân phận khác, ở một nơi khác, chỉ cần em còn sống, thế là đủ.

Anh biết là anh không có đủ thời gian để nói hết những lời này. Nhưng đối với anh em vẫn luôn tồn tại, là Nara Haitani hay một ai khác, em vẫn là em, là cô bé bạo lực rất thích đánh anh. Anh không biết em đã lựa chọn con đường nào, nhưng dù sao thì anh vẫn luôn ủng hộ em. Nhưng nếu một ngày nào đó, en cảm thấy mình mệt mỏi, hãy đến đây như mọi lần. Anh sẽ chờ em, dù bao lâu đi chăng nữa. Khi đó, anh nhất định sẽ mở một bữa tiệc lớn cho chúng ta. Anh nghĩ sẽ rất vui đấy, hay là cho các em của chúng ta gặp nhau luôn đi. Nara, anh hy vọng em sẽ sống tốt, không còn đau khổ nữa. Nhưng nhớ một ngày nào đó hãy về thăm anh nhé. Đừng lo, cho dù em có là bà già xấu xí đi nữa anh vẫn nhận ra em thôi. À còn một việc nữa anh muốn nhờ em, hãy giúp anh giữ những thứ này nhé, cho đến ngày chúng ta gặp lại. Anh luôn chờ em.

Shinichiro

Nara đọc đi đọc lại lá thư đã cũ. Không thể ngở rằng, đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, hai người gởi thư cho nhau

- Anh xem em như người giữ đồ vậy đó Shin, hai lá thư trước đã đưa cho chủ nhân rồi, còn lá cuối cùng này em biết phải làm sao đây?_ Nara thở dài

Kể từ ngày đó, Nara Nomura đã trở thành tay sai thân tín của Suzaku. Cuộc đời hoàn toàn chuyển hướng sang trang khác.