[Đồng Nhân Tokyo Revengers] Tiệm Mì Natsukashii

Chương 21: CHỊ GÁI XINH ĐẸP (3)





- Seido không được làm vậy_ Bác Fuji ngăn cản

- Nhóc mà cứ nóng nảy như vậy thì mọi chuyện không tốt lên được đâu_ Nara nhún vai, sau đó lấy 1 tờ giấy ghi thứ gì đó

- Đây là hóa đơn cho 2 tô mỳ_ Nara đặt tờ giấy lên bàn_ Mọi người hãy suy nghĩ kĩ điều mình muốn làm, ngày mai chúng ta sẽ đi_ Nara nói rồi rời khỏi căn nhà

- Con..Con số này_ Bác Fuji thẫn thờ nhìn vào tờ hóa đơn, trên đó ghi đúng số nợ mà nhà đang nợ

- Chị ta đang nói thật hay chỉ đùa giỡn vậy_ Seido nghi ngờ nhìn vào tờ hóa đơn, đó không phải là số tiền nhỏ

Đúng 5h ngày hôm sau, 3 người đã ccos mặt tại địa điểm gặp mặt. Bên kia là một đám người khá bặm trợn, đứng giữa họ là người đàn ông mập mạp, tay đeo đầy vàng, có vẻ là ông chủ

- Đúng giờ nhỉ. Tôi bắt đầu thích cô rồi đấy cô gái_ Người đàn ông mập mạp xoa xoa chiếc nhẫn

- Cảm ơn lời khen của ông. Người kia đâu rồi?_ Nara nở nụ cười đáp lại tên đó

- Hắn ở đây, nhưng có phần hơi sứt mẻ một tí, chắc là không sao đâu nhỉ?_ Người đàn ông ra hiệu cho bọn đàn em đưa cha của Seido lên, trông có vẻ vừa bị dần cho một trận nhừ tử

- Sei... Cứu ta...Con đến cứu ta phải không?_ Hắn ta nhìn thấy Seido và vợ mình thì lập tức lên tiếng cầu xin, khác hẳn bộ dạng hôm qua

- Bây giờ mà ông còn nói được như vậy sao?_ Seido tức giận nhìn ông ta quỳ trên mặt đất_ Ông đã đối xử với mẹ con tôi như thế nào chứ

- Ta.. Ta xin lỗi... Hãy cứu ta, Fuji, anh biết em đến để cứu anh mà đúng không?_ Hắn ta chuyển đối tượng qua vợ mình

- Không hề_ Bác Fuji thẳng thừng trả lời

- Cái gì? Vậy con mụ khốn khiếp mày đến đây làm gì hả? Mày đến nhìn tao chết à_ Hắn ta nghe xong thì lập tức trở mặt, điên cuồng chửi rủa

- Ông chỉ biết đến tiền và cờ bạc thôi_ Bác Fuji nói, trong ánh mắt không còn sự run sợ ngày trước

- Mày...Mày... Tao giết mày_ Hăn ta lao lên như con chó dại

RẦM... Tên chủ không thương tiếc đá hắn ta

- Tên này thật lắm chuyện, vậy điều cô đã nói_ Tên mập quay qua nhìn Nara

- Tất nhiên rồi, tất cả điều ở đây_ Nara để vali xuống đất, bên trong đều là tiền mặt_ Nhưng bên tôi có việc cần giải quyết với oog Aki Satou một lát đã

- Được thôi. Mọi người cứ tự nhiên_ Người đàn ông mập thấy tiền mắt lập tức sáng lên

- Tiền... Tao biết là bọn mày sẽ cứu tao mà_ Hắn ta nhìn thấy tiền mừng rỡ

- Đây không phải là tiền để cứu ông đâu Aki_ Bác Fuji ngồi xuống, nhìn thẳng vào gương mặt tên chồng tệ bạc

- Tôi không biết từ lúc nào ông đã trở nên như vậy. Lần này chúng ta cắt đứt đi

- Cắt đứt? Vậy là mày muốn bỏ tao đi đúng không? Mày tưởng tao dễ dàng buông tha bọn bây sao?_ Hắn ta điên cuồng

- Ông đã từng là người chồng người cha tốt. Vì vậy, tôi muốn ông cũng biến mất với cương vị một người chồng, người cha. Đây là lời thỉnh cầu cuối cùng tôi dành cho ông, hãy biến mất trước khi hình ảnh người cha trong lòng Seido hoàn toàn vụn vỡ_ Bác ấy đưa tay lên sờ gương mặt bầm tím vì bị đánh_ Xin ông hãy làm điều này vì gia đình ta, hãy giải thoát cho tôi và Sei

- Mày..._ Ông ta chững lại, nhìn tờ giấy ly hôn đặt trước mặt

- Xin hãy kí vào đây_ Bác Fuji đưa bút cho ông ấy

- Đơn xin li hôn?_ Hắn ta nhìn chằm chằm vào lá đơn trước mặt, rồi lại nhìn về hướng Seido, ánh mặt cậu ấy nhìn hắn chỉ toàn là sự chán ghét, chán ghét đến cùng cực. Trong đầu ông ta bỗng có thứ gì đó vừa lướt qua, một thứ gì đó ấm áp, nhưng bây giờ hoàn toàn không còn nữa, trước mặt chỉ còn sự buồn bã và căm hận. Ông ta tự hỏi bản thân thứ vừa rồi là gì

- Xin hãy kí vào_ Bác Fuji nhắc lại lần nữa.

Ông ta tay run run đặt bút kí. Không còn sợi dây liên kết nào nữa

- Được rồi, hãy trả nợ cho tao đi_ Ông ta nhìn. Bác Fuji nhìn Nara gật đầu

- Tiền của các anh đây, tôi đã tính luôn lãi suất của ngày hôm nay rồi, nếu muốn các anh có thể đếm lại_ Nara tươi cười đưa vali tiền cho bọn đàn em

- Đại ca, đã đủ cả_ Một tên thông báo

- Haha, tôi thật sự rất thích người như cô đấy. Như vậy có phải tốt hơn không. Lần sau có việc gì nhờ vả cứ gọi cho chúng tôi nhé_ Tên mập cười lớn

- À nhân tiện tôi còn 1 việc muốn nhờ mọi người một tí_ Nara nói rồi lấy ra thêm một sấp tiền

- Thứ này bây giờ trả lại cho ông.._ Bác Fuji tháo chiếc nhẫn trên tay_ Trả lại mọi thứ cho ông, từ giờ chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Hi vọng ông sẽ sống tốt.

Ông ta cầm chiếc nhẫn trên tay, không nói lời nào

- Vậy nhờ các anh nhé, chúng tối đi đây_ Nara sau khi nói chuyện với bọn họ xong quay người đưa bác Fuji và Seido về

Ông ta ngẩng mặt nhìn những bóng hình đang ngày một xa dần, đôi mắt bao phủ bởi một màu trắng đục, dường như trong sự mờ ảo đó, ông ta đã nhìn thấy Seido quay người lại cúi chào

- Chị có nhiều tiền tới mức chịu giúp đỡ cho người mới gặp sao?_ Trên đường về, Seido hỏi

- Không, chị nghèo lắm_ Nara thản nhiên

- Nghèo á..._ Có trẻ con mới tin

- Thật sự không biết làm sao để cảm ơn cháu_ Bác Fuji

- Không có gì đâu, cũng đâu phải là cháu cho không đâu_ Nara nói_ Hay là bác tới làm ở tiệm mỳ của cháu đi, dù sao làm một mình cháu cũng không làm hết, bác thấy vậy có được không?_ Nara đề nghị

- Vậy có được không?_ Bác Fuji e ngại

- Bác đừng lo, cháu trả lương đầy đủ mà_ Nara cười

- Không, ý bác là cháu đã giúp bác mà giờ còn cho bác công việc

- Do cháu cũng đang thiếu người mà, quyết định vậy nhé. À hai người ghé qua chỗ cháu một tí, không xa quá đâu_ Nara ngỏ lời mời

Ba người đến trước một ngôi nhà đang trong quá trình hoàn thành, vẫn còn nhiều chỗ chưa hoàn thiện xong

- Chỗ cháu chưa xong nên phiền 2 người một tí nhé. Ban đầu cháu tính mở rộng hết cả khu đất luôn nhưng mà vậy thì hơi rộng quá_ Nara dọn ghế cho 2 người ngồi

- Vậy số tiền đó...._ Seido

- Dù sao bây giờ cũng không cần dùng đến mà_ Nara nói_ Mà nhóc, chắc em vẫn còn đi học chứ nhỉ?

- Vâng, nhưng sau khi tốt nghiệp tôi sẽ đi làm luôn_ Seido

- Vậy đi học nghề đi, sẽ tốt hơn việc đi làm ngay lập tức_ Nara nói

- Học nghề sao?

- Đúng vậy, nó là cách tốt nếu nhóc không cảm thấy mình không phù hợp với Đại học. Nó cũng không tốn nhiều chi phí và thời gian

- Chị ấy đột nhiên xuất hiện thay đổi cả cuộc đời em vậy đó_ Seido cười, hưởng thụ những cơn gió lạnh mùa đông

- Chị ấy vô cùng hung dữ, mấy anh không biết đâu, thật ra khu em sống trước đây mấy đứa tầm tuổi em đều làm bất lương hết, quậy phá làng xóm kinh lắm. Từ lúc chị ấy đến không đứa nào là chưa bị chị ấy kí đầu cả. Chị ấy cũng không phải là cấm cản gì. Chị ấy nói là: "Làm gì thì làm nhưng đừng làm ảnh hưởng tới người xung quanh"_ Seido thuật lại giọng nói của Nara

- Haha, chị ấy đáng sợ thật đấy_ Draken cười to

- Mỳ của chị ấy cũng rất ngon_ Angry

- Chị ấy tuy ngoài mặt lúc nào cũng thờ ơ với mọi việc nhưng thật ra chị ấy luôn quan tâm những người xung quanh. Chị ấy luôn ghi nhớ tên của mọi người, cho dù chỉ gặp qua 1 lần

- Đúng vậy nhỉ, chị ấy còn nhớ cả tên của Inupi mà_ Smiley

- Chị Nara của em là bà chị như vậy đấy_ Nụ cười rạng rỡ nở trên môi của Seido. Cậu từ một đứa bốc đồng nóng nảy nay đã trưởng thành hơn một chút rồi