[Đồng Nhân Tokyo Revengers] Tiệm Mì Natsukashii

Chương 11: TIẾNG VỌNG TỪ QUÁ KHỨ





- Satoru này, con ở bên cạnh mẹ đã bao lâu rồi nhỉ?_ Chú Jiro đột nhiên hỏi con trai của mình

- Dạ? Tất nhiên là 18 năm rồi ạ_ Satoru khó hiểu trước câu hỏi của cha mình

- 18 năm..._ Chú Jiro lẩm bẩm một mình. Satoru nhận thấy sự khác lạ của cha mình nhưng cậu không hỏi gì thêm. Hai người cứ ngồi với nhau như vậy

Từ hôm đó Nara cũng không còn đến bệnh viện nữa. Có lẽ đây là cách tốt nhất. Bản thân cô cũng không chắc

- Mẹ, mẹ mau ăn cái này đi, ngon lắm đó_ Cô bé gắp thức ăn trong tô của mình đưa qua cho người mẹ

- Mẹ đã ăn nhiều lắm rồi, con mau ăn đi_ Người mẹ cười hiền từ

- Mẹ phải ăn nhiều thì mới có sức khỏe mà ở bên con được_ Cô bé cười nói

- Mẹ luôn ở bên con mà_ Người mẹ xoa đầu đứa con gái nhỏ

- Mẹ hứa đấy nhé

Khung cảnh trước mặt thật bình yên. Nara nhìn 2 mẹ con rồi tự cười một mình

- Nara dạo này con có chuyện gì sao?_ Bác Fuji ở một bên cất lời

- Đúng là đã có vài việc, nhưng mà đã xong rồi_ Nara nói

- Nara con đã nhìn họ rất lâu đấy_ Bác Fuji hướng mắt về phía 2 mẹ con đang bước ra ngoài

- Con đã nhìn thấy sự hạnh phúc trong đôi mắt họ_ Nara nheo mắt, cô không hẳn là đang cười

- Tình mẫu tử luôn là điều tuyệt nhất mà. Tất cả người mẹ trên thế gian đều yêu thương con của mình và ngược lại. Đó là mối liên kết bền chặt nhất_ Bác Fuji

- Vậy sao?_ Ánh mắt Nara tràn đầy những suy tư

- Nara, nếu bác hỏi điều này làm con buồn thì cho bác xin lỗi_ Bác Fuji ngồi xuống bàn_ Hình như con chưa từng nhắc về mẹ mình_ Đáp lại câu hỏi của bác Fuji chỉ là sự im lặng của Nara

- Cháu nên ngồi nghỉ một lát đi_ Bác Fuji nói rồi đứng dậy tiếp tục công việc

- Con... Đã gặp lại bà ấy. Mẹ của con_ Mãi đến khi khách đã vãng, trong tiện chỉ còn 2 bác cháu, Nara mới cất lời

- Sau ngần ấy năm, dường như con đã quên mất cách gọi Mẹ_ Nara lúc này chỉ còn là một người cô đơn, không còn hình ảnh cô chủ tiệm lúc nào cung vui vẻ

- Con cảm thấy thế nào khi gặp lại bà ấy?_ Bác Fuji nhẹ nhàng đặt tay lên vai Nara

- Con không rõ, mọi thứ dường như rất mơ hồ. Bà ấy đã có một đứa con, cậu bé đó rất dễ thương, là một đứa con tốt. Con cũng không biết vì sao con lại đến đó, bà ấy chưa từng chấp nhận con_ Nara nhìn về phía xa, trong lòng dâng lên sự chua xót

- Nhưng con vẫn luôn yêu thương bà ấy đúng không?_ Bác Fuji nhẹ nhàng nói

- Con không biết. Con đã nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại bà ấy. Con đã mong rằng bà ấy sẽ sống thật tốt, sống bù cho những ngày bà ấy phải chịu đựng người như con. Con...rất yêu bà ấy

- Nara, đó chính la sự kì diệu của tình mẫu tử_ Bác Fuji ôm Nara vào lòng vỗ về_ Ít nhất một lần, hãy nói cho bà ấy biết

- Có thể sao?_ Nara

- Tất nhiên rồi, vì đó là mẹ con mà_ Bác Fuji cười hiền_ Bác sẽ lấy gì đó cho con ăn

- Cảm ơn bác. Con cảm thấy khá hơn nhiều rồi_ Sau cuộc trò chuyện với bác Fuji, Nara đã tìm thấy câu trả lời của chính mình

- Đây là tiệm mỳ Natsukashii phải không ạ?_ Bên ngoài có tiếng truyền vào

- Satoru?_ Nara ngạc nhiên, người đến là Satoru_ Đã khuya rồi mà em vẫn đến đây sao?

- Xin lỗi vì đã làm phiền chị_ Satoru

- Không sao hết, quán vẫn chưa đóng cửa mà_ Nara

- Bác sẽ làm mỳ cho cháu_ Bác Fuji

- Cảm ơn bác rất nhiều_ Satoru lễ phép

- Chị Nara, em có chuyện muốn nói với chị_ Satooru nghiêm túc

- Chị đang nghe đây_ Nhìn vẻ mặt của cậu thanh niên trước mặt, Nara phì cười

- Em đã nghe cha kể lại_ Satoru cúi mặt, giống như phạm nhân đang nhận tội vậy

- Vậy sao?_ Nara

- Em vẫn luôn muốn có 1 người chị, em gọi chị là Onee-san có được không?_ Satoru ngại ngùng. Nara bất ngờ trước lời nói của cậu

- Nếu như đó là điều em muốn_ Nara cười tươi

- Cảm ơn chị rất nhiều_ Satoru hệt như cậu nhóc nhỏ đang vui mừng

- Maeko, bà ấy chưa từng chấp nhận chị. Em có thấy ổn không khi gọi chị là chị?_ Nara

- Không đâu, thật ra ngay từ lúc gặp chị, em đã vô cùng thích chị, Onee-san_ Satoru đỏ mặt

- Ùi dễ thương ghê_ Nara không nhịn được mà xoa đầu cậu nhóc trước mặt

- Chị Nara, tình trạng của mẹ không được tốt_ Satoru nói

- Nhanh đến vậy à?_ Nara

- Em... Thật sự em rất xin lỗi_ Satoru đứng dậy cúi người

- Vì sao lại xin lỗi chị chứ?_ Nara

- Chị hãy đến bên mẹ_ Satoru nói_ Sự thật thì bà ấy đã luôn nhớ về chị, cho dù bà ấy không hề biểu hiện ra ngoài, nhưng bà ấy thật sự rất nhớ chị. Khối u nằm ở não đã dẫn đến việc trí nhớ bà ấy bị giảm sút, đôi khi bà ấy còn không nhớ được tên của em. Nhưng khi gặp chị, mẹ đã nhớ rất rõ mọi thứ. Chị Nara, xin chị hãy đến_ Satoru nói, giọng run run

- Satoru, đừng cúi người nữa_ Nara nhẹ nhàng đỡ Satoru

- Cho dù bà ấy không nhớ chị chị vẫn sẽ đến mà_ Nara cười

- Chị Nara..._ Satoru_ Em xin lỗi chị

- Satoru, cảm ơn em đã đến bên bà ấy, cảm ơn em đã làm được điều mà chị không thể_ Nara nhẹ nhàng_ Thằng nhỏ này, sao lại khóc chứ, mau ăn mỳ đi_ Nara cười phì_ Hãy kể chị nghe về cuộc sống của em

- Vâng, Onee-san_ Satoru lau vội nước mắt. Satoru vui vẻ kể cho Nara mọi chuyện trong cuộc sống của cậu, cả những kỉ niệm với mẹ, rất nhiều thứ

- Cảm ơn em vì đã đến_ Nara tiễn Satoru một đoạn

- Em mới là người phải cảm ơn chị_ Satoru

- Em về cẩn thận_ Nara chào tạm biệt Satoru. Trời thu lạnh thật đấy