Những ngày sau đó xảy ra 1 chuyện lớn náo loạn cả làng.
Một ngày nọ, có 1 đoàn người xe xa hoa lộng lẫy tiến vào làng đến trước nhà cô tìm gặp Tấm. Hỏi ra mới biết Tướng quốc công đương triều Trần Nghiêm giá lâm muốn tìm gặp cô con gái thất lạc nhiều năm. Đã chắc 9 phần là nàng Tấm nên ngài muốn đón nàng về phủ quây quần bên gia đình. Vào lúc đó cô còn đang nằm dị trên giường vì đứng nguyên 1 đêm trong đêm sương lạnh lẽo lại thêm tâm trạng uất ức khiến bệnh tình kéo dài mãi không khỏi. Nghe mẹ nói lúc đó Tấm đã khóc nức nở khi nhận mặt cha đẻ, người trong thôn vây xem đông nghịt. Mẹ cô cũng không thoát khỏi tâm trạng bàng hoàng và nuối tiếc. Bà lo lắng Tấm sẽ tính toán chuyện bị chèn ép khi ở đây, lại tiếc hận không nói thêm mấy lời để níu kéo quan hệ, dù sao có dây mơ rễ má với quan lớn triều đình thì cũng có lợi. Cô chỉ lắc đầu không nói gì. Đến khi có thể rời khỏi giường thì đã là 2 tuần sau ngày Tấm rời đi, và chàng cũng đã không còn ở lại nơi đây nữa. Tiếp tục cố gắng bình thản sống, cô tự nhủ bản thân rồi sẽ ổn thôi, thời gian có thể chữa lành mọi vết thương.
Ngày lễ trung thu còn nửa tháng nữa sẽ đến, Tấm cũng hay gửi thư về hỏi thăm cô và mẹ hơn, điều này làm mẹ cô cười tít mắt cả ngày. Trong các bức thư của nàng hay nói về sự phồn hoa của đô thành, cuộc sống sung túc của tiểu thư nhà Tướng quốc công. Nàng còn đặc biệt mời cô và mẹ lên kinh thành chơi dịp lễ trung thu nơi đây, trong thư còn lấp lửng về 1 bí mật to lớn mà khi họ gặp lại thì sẽ tiết lộ. Bây giờ cô và mẹ đang ngồi trong 1 chiếc xe ngựa xa hoa do Tấm phái đến đón, cuộc sống của người giàu thật quá sung sướng. Chiếc xe này to như 1 căn phòng di động vậy, có giường, có bàn, ăn uống có người phục vụ đến tận nơi. Tuy hơi bất tiện nhưng hưởng thụ những thứ này mà không mất lấy 1 đồng thì cũng quá tuyệt rồi. Vén chiếc rèm màu tím thẫm thêu hoa mẫu đơn kiểu cách, cô nhìn xung quanh hưởng thụ quang cảnh bên ngoài ngôi làng nhỏ bé mà cô vẫn thường ở. Trải rộng xa tít tắp là những cánh đồng lúa chín vàng đang chờ thu hoạch, màu vàng tươi thắp sáng trên nền chân trời xanh thẳm. Thỉnh thoảng lại thấy những đàn cò trắng phau phau bay mãi trên bầu trời, vượt qua những cánh đồng tìm thức ăn. Càng gần đến kinh thành thì đường xá càng đông đúc hơn, tiếng hò hét, buôn bán, cãi cọ cũng làm huyên náo cả vùng. Ngồi trong xe mà lòng cô cũng thấy xao động, cô được đến kinh thành cổ đại, không khí nơi đây có sầm uất như trên phim không nhỉ? Cô thật muốn bước xuống xe ngắm phố phường, cảm nhận không khí trước lễ tết trung thu.
Còn đang choáng ngợp trước sự náo nhiệt chốn kinh kì, xe ngựa đã dừng lại ở trước của phủ Tướng quốc công. Tường cao, mái ngói đỏ tươi, không gian rộng rãi vô cùng. Trước cửa là 2 con sư tử bằng đá cẩm thạch kích cỡ to lớn vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường, từng viên ngói đỏ đều chạm hoa văn sóng cuộn uy mãnh chứng tỏ tài nghệ của người làm ra nó phải rất cao. Tấm đã đứng chờ sẵn ở ngoài cửa, cô thật sự không thể nhận ra cô gái thôn dã ngày nào nữa, giờ đây Tấm đã trở thành tiểu thư khuê các, phong thái vô cùng tao nhã, trong trẻo mà dụ hoặc. Nàng mặc yếm đỏ cổ xây, áo dài cổ áo cao từ phía sau gáy, hạ thấp dần 2 bên xuống đến giữa cổ, váy dài màu hồng phấn và rộng, 1 chiếc thắt lưng to bản quấn lấy eo thon nhỏ nối liền những dải vải nhọn mũi nhiều màu, viền nổi dài đến tận chân. Trước trán có dùng 1 diềm trang trí hình hoa diễm lệ, tóc vấn trang nhã, gương mặt quốc sắc thiên hương trang điểm nhẹ càng tôn lên nét đẹp động lòng người. Nàng mỉm cười bước đến đỡ mẹ cô bước xuống xe, từng cử chỉ đều thanh lệ vô song, đứng cạnh nàng khiến cô bị áp lực ghê gớm, trông cô chẳng khác nào con vịt xấu xí đứng cạnh thiên nga, quả thật chỉ làm trò cười cho người ta mà thôi.- Trắc Bách Diệp bái kiến Thanh Tâm quận chúa.
- Diệp, sao lại bày ra lễ nghi phiền toái như thế. Tuy hoàng thượng sắc phong cho ta là quận chúa nhưng chúng ta là chị em đã mười mấy năm nay, tình nghĩa này sao có thể bị cách trở bởi danh vị kia được.
- Vậy...
- Cứ gọi ta 1 tiếng chị như ngày trước, ta quả thật rất nhớ mọi người. Chúng ta mau vào nhà thôi.
Nói rồi mọi người kéo nhau vào trong nhà, vừa đi vừa cười nói râm ran. Phủ của Tướng quốc công thật sự là khiến cho cô được ở rộng tầm mắt. Phủ có 1 cửa chính và 2 cửa phụ, khuôn viên rộng đến mức tưởng như đi 1 chút không cẩn thận có thể lạc đường, kiến trúc xây dựng theo quy luật dịch lí và phong thủy, bao gồm: cổng, ngõ, bình phong, hòn non bộ, bể cạn, sân nhà. Lối vào được trồng những hàng râm bụt và chè tàu được ngày ngày cắt xén cẩn thận. Sau bình phong là bể cạn, hồ trồng sen, hoa súng và nuôi cá cảnh. Những tòa nhà cao lớn được làm bằng gỗ lim tốt nhất, kết cấu thay vì đóng đinh là kĩ thuật ghép mộng mực tinh xảo, cổ diêm và các bờ nóc bờ quyết của tòa phủ có các đồ án tử linh ( long, lân, quy, phụng) được trang trí bằng sành sứ khảm cẩn. Trong nhà gia nhân đông đúc, thị vệ đi tuần thường xuyên, không khí khá là uy nghiêm không mang vẻ ăn chơi hưởng lạc thường thấy trên phim ảnh. Một đường đi tới đại sảnh, đã thấy Tướng quốc công Trần Nghiêm ngồi chờ, 2 mẹ con cô hành lễ rồi được mời ngồi nghỉ. Dăm ba câu chuyện và cảm tạ khách sáo, 2 người được đưa đến nghỉ tại 1 khuôn viên riêng có tên Dược viên. Tấm quả thật rất chu đáo, chuẩn bị cho họ ở hẳn 1 tòa nhà rộng lớn, xung quanh là các loại dược dân dã thường thấy để họ thấy thoải mái hơn khi ở đây, người hầu kẻ hạ đầy đủ và tận tâm, những ngày tháng ở đây thật sự là như được sống ung dung, hưởng thụ.
Những ngày sau đó, Tấm hay đến Dược viên chơi, nàng thường đưa cô đi dạo quanh phủ ngắm hết cảnh đẹp nơi đây, chuyện trò rất nhiều. Bản thân cô rất ít nói, nên việc phải tiếp chuyện cười đùa với nàng thường xuyên như vậy cũng khiến cô thấy bất tiện. Từ sau khi bị chàng từ chối, cô sống càng khép kín hơn, nếu không quá cần thiết thì cô cũng không muốn tiếp xúc với bất cứ ai. Hôm đó khi đang ngồi thưởng trà ngắm hoa trong Vạn Hương uyển của Tấm thì gia nhân thông báo Thái tử Thanh Phong đến, dân thường như cô đâu dám diện kiến dung nhan của ngài bèn xin phép được lui ra. Nhưng lúc này Tấm lại ngăn cô lại và mỉm cười nói:
- Đừng lo, em cứ ở lại. Bí mật mà chị muốn nói đến lúc này em sẽ rõ.
Nhìn nụ cười tươi như hoa của nàng, cô đành nán lại chút ít để xem “ bí mật” mà nàng bảo là gì. Không lâu sau một đám người quần là áo lượt tiến tới, đi trước là 2 tên thái giám mặt chát phấn trắng, người sức nước thơm, vận áo dài bằng lụa màu xanh dệt 1 bông hoa ở mảng trước ngực. Cung nữ dập dìu thướt tha đội mũ ngũ phụng, cặp tóc bằng vàng, trâm hoa điểm xuyết, áo nhật bình bằng sa màu đào đỏ họa tiết đoàn loan ( hoa tròn trong có hình chim loan), xiêm bằng tơ màu trắng dệt đoàn loan. Ở trung tâm đoàn người là 1 nam nhân cao ngất, đầu đội mũ đại triều được trang sức bằng 7 hình rồng bằng vàng và ngọc, áo bào màu đỏ thẫm thêu rồng cuộn, xiêm rồng 5 móng. Đai trang sức bằng vàng chạm rồng hoa lệ tôn lên dáng vẻ quý khí bức người. Khuôn mặt tuấn lãng, mắt phượng câu hồn nhưng cũng toát lên vẻ cao quý khó với tới, làn da trắng mịn như bạch ngọc thượng đẳng, sống mũi cao uy nghiêm. Không ai khác chính là người nàng từng quen Huỳnh Khang Kiện, mà không bây giờ phải gọi hắn là Thái tử Thanh Phong.
Tấm tiến lên phía trước nhún gối thi lễ:
- Thanh Tâm bái kiến Thái tử.
- Không cần đa lễ.
Hắn vui vẻ đỡ nàng, ánh mắt sáng bừng quan sát nàng. Rồi nhìn phía sau thấy Bách Diệp đang ngây người như phỗng cúi mình thi lễ. Hắn nhếch môi ra lệnh tất cả lui xuống, trong đình giờ chỉ còn 3 người họ. Lúc này hắn vứt bỏ vẻ ngoài xa cách, ôn nhu nói:
- Bách Diệp muội đến kinh thành từ bao giờ vậy? Sao còn đứng đó, lại đây ngồi xuống.
- Dân nữ không dám, xin Thái tử ban cho dân nữ được đứng thưa chuyện với ngài.
- Tiểu muội ngốc, là muội của Bách Hợp cũng là muội của ta. Hơn nữa chúng ta cũng có mối giao hảo vì cớ gì mà phải lo sợ thân thế chứ.
Nhận thấy lời nói và cử chỉ thân thiện của hắn, nàng mới thận trọng ngồi xuống. Cả 3 người cùng nhau nhâm nhi trà hoa nhài tự tay Tấm ướp, nói chuyện cười vui. Phần lớn câu chuyện đều do hắn và nàng nói, chuyện trò liếc mắt đưa tình, còn cô ngồi 1 bên chỉ giống như cái bóng đèn mà thôi. Cô vẫn còn choáng váng về chuyện hắn từ 1 thương nhân bán vải vóc nay lại trở thành Thái tử tôn quý nhường này. Dù là lúc mặc thường phục bạch y hay là áo hoàng bào đỏ thẫm hắn đều hấp dẫn ánh mắt người khác. Hình bóng 1 chàng trai trẻ mặc áo xanh rêu dung nhan thanh tú lạnh lùng lại hiện về, tim nhức nhối khiến cô phải lấy cớ mệt mỏi để về Dược viên.
Cảm giác trống trải hòan toàn bao phủ lấy cô, bước vào phòng mình cô nằm nhào lên giường ôm chặt chăn nhìn ra ngoài cửa sổ. Giờ đây chàng đang ở đâu? Cô thật không ngờ tình cảm mình dành cho chàng lại nhiều đến vậy, dù có cố gắng gượng ép bản thân quên đi nhưng hình bóng ấy cứ ám ảnh cô không dời. Việc để quên 1 người mà mình hết lòng yêu thương thật sự rất khó và mệt mỏi. Cô cảm tưởng như mình đang cạn kiệt sinh lực từng ngày, thiếu chàng giống như cô bị thiếu đi nguồn nước, quan trọng và thiết yếu. Nếu không có chàng cũng giống như người khát khô ngày một héo hon, cái chết từ từ kéo đến, không dữ dội nhưng lại đau đớn mãnh liệt. Miệng ngân nga vài câu hát cô nhắm mắt ngăn lại những dòng nước mắt chỉ chực trào ra.
“ Yêu là đau thương, yêu là bể khổ. Nhưng vì cớ gì em lại tình nguyện nhảy vào bể khổ đó? Như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, như là ngọn nến trước khi tàn lụi vẫn muốn lóe lên rồi chợt tắt.”