Bách Diệp xách theo 1 vò rượu đã chuẩn bị sẵn với mấy món đồ nhắm bước đến biệt viện ở phố Tây Trang. Vừa bước vào đã thấy khung cảnh tan hoang của đình viện, chắc chàng vừa mới luyện công. Cô chậm rãi thả bước trên con đường trải đầy hoa Kim tước chỉ, mùi hương ngọt lịm lan tỏa trong không khí giúp đầu óc thư giãn vô cùng. Trước sân của nhã gian, Triệu An Bình đang liên tục rót những chén rượu uống như uống nước lã.Vành mắt chàng phiếm hồng, khuôn mặt đỏ ửng vì tác dụng của rượu đã ngấm vào cơ thể. Cô ngồi xuống đối diện chàng, nén nỗi đau khổ, mỉm cười nói:
- Ta đã đến rồi.
- ...
- Chàng đừng uống nhiều quá, hãy cùng ta ăn chút đồ ăn tối nhé!
- Cô ở đây làm gì? Ta không rảnh để tiếp cô.
Cô im lặng, chàng vẫn tiếp tục đều đều rót rượu.
- Hôm nay là sinh nhật ta.
- Chẳng phải hôm nay là ngày sinh thành của Hoàng hậu sao?
- Chúng ta trùng ngày sinh nhật. Ta phải rất cố gắng mới có thể xin về trước để có thể đón sinh nhật với chàng. Hôm nay ta cũng có chuẩn bị chút rượu thịt, chàng...
Chàng đoạt lấy vò rượu từ trong tay cô, mở nắp rót vào chén ngọc. Rượu rót ra trong suốt không màu, mùi hương tinh tế lẫn với mùi thảo dược. Chàng nhấp 1 ngụm, rượu mới đầu vị hơi chát sau đó để lại nơi đầu lưỡi vị ngọt dịu mê người. Ánh mắt chàng say xưa nhìn về 1 khoảng xa xăm, khẽ thốt: “ Đồng tửu“.
Cô không biết rượu mà mình mang đến là 1 loại rượu nổi tiếng bật nhất kinh thành. Cô chỉ ù ù cạc cạc chọn nó vì thấy vị rượu rất hợp với mình. Nhưng chàng thích là cô vui rồi.
Hai người cùng nhau ngồi trong im lặng. Bách Diệp thỉnh thoảng mới rót 1 chén rượu, vẫn thưởng thứ đồ ăn ngon, còn chàng thì cứ rót hết chén này đến chén khác, chỉ tập trung vào uống rượu. Lúc cô đến chàng đã say rồi, giờ đây chàng càng say đến không biết trời đất luôn. Chàng gục mặt xuống bàn, lẩm nhẩm vài câu không rõ nghĩa. Từ ngực chàng rơi ra miếng mộc bài ngày đó, ánh mắt cô tối lại cầm lấy nó. Cô cố gắng thay đổi vì chàng, làm chuyện gì cũng vì chàng mà không bằng 1 người chỉ trao cho chàng 1 vật vô tri vô giác rồi biến mất không tăm hơi. Cô rất muốn biết cô ta là ai mà có thể khiến chàng chung thủy chờ đợi đến vậy, đến nỗi không bận lòng làm tổn thương tình cảm của cô.
Cô bỏ miếng mộc bài xuống, bắt gặp ánh mắt căm thù của chàng. Chàng giật mạnh miếng mộc bài về phía mình, ôm nó vào lồng ngực như trân bảo.
- Vị hôn thê của chàng, người đó đâu rồi?
- Cô không xứng để được biết.
- ...
- Nó chỉ là 1 tấm mộc bài vô dụng, chàng coi trọng đến thế sao? Nếu người đó trong lòng còn có chàng thì có để chàng lại 1 mình như thế này không?
- Cô im đi. Người đó rất coi trọng ta, đây là món quà đầu tiên người đó tặng ta. Cho dù... cho dù người đó và ta không thể ở bên nhau nhưng ta... nguyện đời này... kiếp này ở bên người đó.- Người đó vẫn ở đây sao?
- Người đó là người cao quý nhất, tuyệt vời nhất. Ta nguyện... vì người mà hi sinh tất cả...
- Kiện à.. Kiện là người quan... trọng nhất với ta. Tại sao 2 ta.. không thể ở bên nhau như trước đây?
Giọng chàng nhỏ dần kèm theo tiếng nức nở nhưng trong 1 buổi tối yên tĩnh, từng câu từng chữ như khuếch đại trong màng nhĩ, khảm sâu trong trái tim vốn đã rỉ máu của cô. Bi kịch khi xưa lại tái hiện, lửa giận trong cô thiêu đốt tâm can và lí trí. Cô gạt hết bát đĩa và rượu thịt xuống đất, xoay chàng đối diện với mình rồi xô chàng nằm xuống bàn. Cô chống 2 tay bên cạnh giam chặt chàng trong 1 khoảng không nhất định, nhìn từ trên xuống với cái nhìn vừa hận vừa yêu.
- Chàng điên rồi, điên mới đi yêu người đó. Chàng phải là của ta, chỉ được nghĩ đến ta mà thôi.
Rồi cô như mất hết bình tĩnh, phủ môi mình lên bờ môi của chàng. Cuồng nộ nhưng đầy đam mê, nụ hôn nóng bỏng đầy khao khát mãnh liệt, như trừng phạt chàng mà cũng như giày vò cô. Bờ môi cô và chàng quấn quýt không rời, chỉ tách ra khi cả 2 không còn đủ dưỡng khí. Cô lắc đầu thật mạnh để mình thanh tỉnh, chút rượu vừa rồi tác động không nhỏ đến ý thức của cô nên cô mới không làm chủ được mà mạnh dạn như thế. Cô cúi đầu nhìn khuôn mặt mình yêu sâu đậm, ánh mắt chàng long lanh như phủ 1 tầng nước, khuôn mặt đỏ bừng và hơi thở thì gấp gáp không ngừng. Cô đưa tay khẽ vuốt theo từng đường nét khuôn mặt chàng, 1 dòng nước mắt không kịp nén lăn dài trên má, rớt xuống cằm chàng. Cô vội lau đi rồi xoay người toan rời khỏi.
Cánh tay đột nhiên bị 1 bàn tay dùng lực giữ lấy và lôi ngược trở lại. Tầm mắt bị che lấp bởi khuôn mặt kề cận của chàng, đôi môi bị chiếm đoạt dữ dội. Giờ chàng là người nắm quyền chủ động. Cô hơi ngạc nhiên nhưng kịp nhận ra đôi mắt đen láy của chàng hoàn toàn không có hình bóng của cô mà chỉ đơn thuần là dục vọng cố hữu, cô mỉm cười chua chát vòng tay lên cổ chàng, hòa theo nhịp điệu của chàng. Hãy để đêm nay chúng ta hòa làm một, dù sau này có chuyện gì xảy ra, chúng ta trở thành bạn hay thù, ta cũng đều yêu chàng hết mình 1 đêm này và cất giữ kí ức về chàng tại nơi sâu thẳm nhất của trái tim ta.
Hơi thở cả hai đều nhanh hơn, chàng bế cô vào phòng và đặt lên giường. Thân hình chàng ập đến và những dấu hôn ngân liên tiếp để lại trên da thịt cô. Lúc này, trong đầu cô chỉ còn ý muốn dung nhập với chàng, cả hai triền miên quấn quýt đến khi cùng lên cao trào. Lúc chàng gầm lên trong sự thỏa mãn, cô dướn người thì thầm bên tai chàng giọng đầy yêu thương: “ Bình, nhớ lấy, ta là Trắc Bách Diệp.”
Cô cảm thấy tay chân mình nặng như chì, trước mắt là 1 khoảng không mênh mang không thấy điểm dừng. Có tiếng ai đó gọi tên cô, từng người quen hiện lên và vây lấy cô thành 1 vòng tròn không lối thoát. Tấm, mẹ, cha dượng, hoàng thượng, Tử Lâm. Họ không ngừng hô lên tên cô và dùng ánh mắt bi phẫn nhìn cô. Cô ôm đầu ngồi sụp xuống, những ảo ảnh biến mất, thế vào đó là hình ảnh kẻ đã đẩy cô vào vòng xoáy của định mệnh. Hắn cất giọng nói vang vọng: “ Chứng minh cho ta thấy sự trung thành tuyệt đối của cô“. Trên tay cô xuất hiện 1 con dao găm, cô thấy bản thân mình đang tự cầm dao khoét 1 lỗ ở lồng ngực, trái tim vẫn còn đập được lấy ra cầm ở trên tay. Bỗng có tiếng thét gào ghê gớm, chàng đang đứng sau cô, lồng ngực trống rỗng với 1 lỗ hổng nhìn xuyên qua được. Những giọt máu chảy dài nhuộm đỏ y phục chàng, khuôn mặt trắng trẻo của chàng cũng dần bị nhuốm đỏ bi thương. Cô hoảng sợ nhìn về lồng ngực mình, hoàn toàn lành lặn và cô có thể cảm nhận được nhịp tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết. Quả tim nhuốm máu trên tay đập chậm dần rồi ngừng hẳn, sau đó nó xỉn màu xám ngoét và tan thành tro bụi. Cô bi thương hét lên chạy đến thân hình đã đổ gục của chàng, văng vẳng bên tai là tiếng cười độc ác của kẻ đó.
Từ trong cơn ác mộng cô giật mình tỉnh giấc, ánh mắt chăm chăm nhìn lên trên đỉnh màn cho đến khi điều hòa lại hơi thở. Cô lau đi dòng lệ ngắn, quay đầu nhìn sang bên cạnh. Chàng đã tỉnh dậy từ bao giờ. Chàng không cử động, chỉ nhìn chăm chú vào cô với ánh mắt phức tạp. Cô chờ chàng lên tiếng trước mà không giấu nổi sự mong đợi mỏi mòn. Chàng nhắm mắt lại và thở dài đầy sám hối:“ Ta xin lỗi, ta không thể.” Màn nước dâng lên làm nhòa đi tầm nhìn, cô chớp mắt ngồi dậy. Suốt từ đầu cho đến cuối, cô chỉ mặc quần áo mà không nói 1 câu nào. Cài chiếc trâm ngọc bích lên mái tóc đen nhánh, cô mở cửa bước đi không 1 lần ngoảnh lại. Kể từ ngày hôm đó, trong cuộc đời Triệu An Bình không còn cô gái tên là Trắc Bách Diệp, và từ nay Trắc Bách Diệp và Triệu An Bình chỉ là người qua đường không bao giờ muốn hẹn tái ngộ.