Từ thích đến yêu, nghe thì đơn giản nhưng để đến được đó đã là cả một đoạn đường dài rồi.
Thích.. là những rung động đầu tiên trước một người..
Là thứ tình cảm trao đi đôi lúc không cần được đáp lại. Chỉ cần không biến mất, liền trở thành tín ngưỡng đẹp nhất của những năm tháng đầy vọng tưởng.
Là cảm nhận những biến đổi nhỏ lệch khỏi quỹ đạo thường ngày, vì sự xuất hiện của một người mà cuộc đời thay đổi, khắp nơi toàn là màu nắng. Mọi thứ về người đó đẹp đẽ đến hoàn hảo, xinh đẹp, mỗi một việc người đó làm đều khiến bản thân vô thức nhìn theo đến quên mất hiện tại. Người đó thật giống ánh nắng, chói lòa đến không thể chạm vào, như thể nếu không để ý sẽ bị bóng tối nuốt lấy, cắp mất khỏi tầm tay.
Nhưng yêu lại là sự bồi hồi. Là sự thổn thức của con tim.
Là khi bất chợt gió thổi, nắng bất chợt chiếu xuống làn da, hay trong không khí thoang thoảng mùi thơm nhẹ, hình ảnh người đó bỗng hiện lên, trái tim bất chợt tê dại, lòng chợt trở nên xao xuyến bồi hồi.
Là có những đêm chợt nhớ đến bật khóc, tự nhiên lại khóc dù rằng mọi thứ vẫn bình thường, rằng chỉ vừa gặp đó mà sao lại nhớ đến nao lòng thế này.
Là đau nhiều hơn vạn lần so với thích.
Là bản thân phải học cách vượt qua mọi thương tổn đến mình mẩy đầy sẹo.
Tình yêu quá bất thường, không nói trước được. Chỉ là vào một ngày mùa hạ, lòng bất chợt nhận ra, dù cho thế giới có bao nhiêu người, thì chỉ có một sự tồn tại duy nhất là không thể thay thế.
.
Phải có bao nhiêu can đảm mới có thể chuyển từ thích đến yêu?
-Chỉ cần trái tim còn đập thổn thức vì em trong lồng ngực, mỗi một ngày trôi qua đều là điên cuồng yêu em.
- - - - - - - - -
Một đêm quên hết, liền cứ thế bày tỏ tất cả.
Lời yêu đều đã nói ra nhưng vì sao lại vẫn hoài cách xa...
Có lẽ là vì thời gian chưa đủ. Há chẳng phải có câu "Người yêu nhau, đi một vòng rồi cũng sẽ tìm thấy nhau" sao?
Chỉ là hai người bọn họ chưa đi tới hai biên nên chưa thể chuyển động nhanh dần về vị trí cân bằng. Cho nên cứ càng ngày càng xa nhau như vậy.
Tương lai, nhớ lại lời hẹn ước năm nào. Rằng sẽ chờ đợi. Vậy thì cứ tin tưởng họ sẽ đợi được nhau.
.
.
-Em yêu anh, Izumin.. rất rất yêu anh..
- - - - - - -
Mặt trời thế chỗ cho mặt trăng mở đầu cho ngày mới đầy rực rỡ. Sáng hoàng hôn đầy thơ mộng mang theo sắc cam như những buổi chiều tàn.
Giấc ngủ đầy yên bình, khuôn mặt đầy bình thản.
Vai bất chợt bị lay nhẹ. Cô khẽ trở mình. Đôi mắt xám tro chớp động nheo mày vì nắng bất chợt chiếu vào mắt.
Cơn đau đầu ập đến. Đầu cô đau như rách toạc. Cô nhăn mặt ôm đầu, cuống họng nóng ran.
-Nước- cô thều thào ngồi dậy. Hơi thở vẫn còn mùi rượu đầy khó chịu của đêm trước.
Rất nhanh tì nữ đứng bên đầu giường liền đổ nước ra ly đem đến cho cô.
Cô uống cạn một hơi, ánh mắt lờ đờ nhìn xung quanh. Nét mặt ngờ nghệch thoáng chốc ngây dại. Hóa ra đã quay trở về hoàng cung rồi. Vậy mà trong đầu lại còn chẳng nhớ gì.
-Đêm qua... làm thế nào mà tôi về đây?- cô hướng đến hỏi cô tì nữ vừa rót nước cho mình. Tay day day trên thái dương cho dịu bớt cái đau ê ẩm.
-Là hoàng thân đưa công nương về- cô tì nữ chậm rãi nói. Tay bưng đến một chén canh giải rượu đưa cho Selena.
Khói bốc nghi ngút phả lên mặt, bản thân cô cũng tỉnh hẳn vì câu trả lời vừa rồi.
-Hoàng thân?- cô lặp lại. Tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
-Vâng. Đêm qua ngài ấy đưa công nương từ bến cảng về.
Còn có thể như vậy? Sao như định mệnh dẫn đường nên vô tình gặp ở bến cảng thế.
-Ra là vậy...
Cô nói vẻ hờ hững nhưng vẫn thấy khó chịu. Cô khẽ nhíu mày, linh cảm không mấy tốt lành. Có lẽ nên hỏi thêm gì đó.
-Vậy.. tôi có làm ra chuyện gì thất lễ lắm không?- hỏi như vầy có vẻ khá ổn. Rượu vào cứ như uống thuốc mất trí nhớ tạm thời vậy. Không thể nhớ được. Chỉ là mong rằng trong lúc không tỉnh táo đó không làm ra chuyện gì hồ đồ.
Cô tì nữ có vẻ băn khoăn, nét mặt trở nên bối rối, bàn tay cũng tự nhiên đan chặt vào nhau.
Nhìn một loạt biểu hiện thế này xem ra là cô thực sự đã làm ra chuyện gì đó rồi.
-Cô như vậy nghĩa là có chuyện..
Cô tì nữ lắc mạnh đầu, sau đó lại gật đầu. Hành động không hề thống nhất. Cô nhìn chằm chằm Selena nhưng nét mặt Selena vẫn hờ hững như vậy. Dù Selena chẳng làm gì nhưng vô tình lại tạo áp lực. Cô tì nữ đầy quẫn bách, hành động trở nên bẽn lẽn, sau đó như thể rất quyết tâm liền nhỏ giọng nói.
-Dạ chuyện đó... ở bến cảng nô tì nghe nói sau khi Ruka đưa công nương về... Người tự nhiên chạy ra bờ hồ ngồi. Gió rất lạnh nhưng khuyên mãi cũng không chịu quay về... là.. là hoàng thân sau khi ở thần điện trở về hay tin thì đến đó... còn có.. việc người say thế này, mọi người có bàn tán vài lời không hay lắm..
-Bọn họ nói gì?- cô vẫn giữ cái bản mặt bình thản mà hỏi. Thật ra đã biết người dân ở đây không dành cho cô cái nhìn thiện cảm gì cho cam cho nên trong lòng liền cảm thấy bức bối.
-Dạ là... mới ngày đầu.. trở về.. vì sao lại không có quy củ gì cả. Người... người hoàng gia.. mà không biết tiết chế... chắc quả thực là... là...- tới đây thì nghẹn cứng, mồ hôi hột tuôn đầy trên khuôn mặt. Nét mặt cực kỳ quẫn bách.
-Là?- cô lại hỏi.
-Là.. gián điệp đến thăm dò thực sự.
Cũng không mấy ngạc nhiên mà.
Cô cười trừ. Nhìn cô tì nữ rồi lại nhìn xuống chén canh giải rượu trên tay đã nguội bớt mà lòng hơi quặn. Cô rất thích nơi này. Tất cả mọi thứ. Vì đây là cả tuổi thơ của cô. Nhưng cô lại không được như Carol, mọi người đều nghi ngờ cô, bè dỉu cô. Nơi này cứ như đang cố đẩy cô ra thật xa. Có lẽ, nếu như ngày hôm đó cô không can thiệp vào mạch truyện, không cố cứu lấy những sai lầm của mạch truyện gốc thì có lẽ.. có lẽ cô có thể đến đây như một con người bình thường, một vị khách, một người qua đường. Chỉ cần đơn giản như vậy.
-Chỉ là.. hôm qua là một ngày rất quan trọng mà thôi..- cô nâng chén canh lên mà uống hết.
Nước chạm vào đầu lưỡi, tràn xuống cổ họng, đầu cô như có một luồng điện chạy xoẹt qua. Ký ức như thước phim tua chậm từng chút một trở nên rõ nét.
Đúng là có chuyện cô gặp tên hoàng thân đó ở bến cảng. Nhưng cô không có bát nháo hay làm loạn gì, chỉ là cứ ở lì một chỗ, ôm chặt cột gỗ buộc dây thuyền mà không chịu buông ra. Sau đó hắn đến, ngồi cùng cô nói gì đó rất lâu. Đến quá nửa đêm gió thổi rất lạnh, mặt cô đỏ bừng vì rượu nhìn qua sợ sẽ vì trúng gió mà ốm mất cho nên Nebanon đành cưỡng chế bế cô về.
Rồi một mạt ký ức cũ hơn chợt đến. Một thân ảnh mặc đồ cận vệ Ai Cập cứ lảng vảng trong đầu cô. Ký ức lại tiếp tục, không phải là ở bờ sông bên này mà là bên kia, nơi cô đã ngồi nướng cá và đón tuổi mới. Cô thấy chính mình, một con người đầy hiếu động như một đứa trẻ, cô đã bát nháo với ai đó ngồi yên vị trên thảm cỏ nhìn cô mà mỉm cười. Cô chạy vòng vòng xung quanh rồi bất chợt vấp chân ngã. Cô cười lớn rồi nằm lăn ra đó hát ỉ ôi. Người đó đã đỡ cô, cùng cô nói gì đó. Cô thấy chính mình bật khóc, nói rất nhiều rồi lòng trở nên thanh thản. Như thể đã nói ra hết những chuyện day dứt trong lòng.
Rồi cả người cô nộn nạo, cô thấy mình ói ra áo người đó nữa nhưng mà dù cố gắng thế nào vẫn chưa thể nhớ ra là ai. Có phải là Ruka không?
-Lần nào.. cũng là em chủ động nói trước..
Giọng nói lạ vang lên trầm ổn. Là ai? Là ai vậy?
Selena lắc mạnh đầu.
-Cùng ta trở về được không?...
-Là ta luôn không nghĩ tới cảm nhận của em...
Rốt cuộc... là ai?
Đầu cô rối tung bởi những mạt kí ức rời rạc. Sống lưng cô lạnh toát, mồ hôi tuôn như rạ, rồi bất chợt..
-Em yêu anh, Izumin. Rất, rất yêu anh.
Là lời cô nói với một người. Mặt cô bừng đỏ. Tỏ tình.. là tỏ tình đấy!!
Sẽ không phải là... trước mặt Ruka làm ra hết một loạt động thái mất mặt đó đấy chứ!!
Mặt cô tái xanh. Như con rối hết cót ngã vô lực xuống giường. Rốt cuộc cô đã làm ra chuyện gì thế này? Tại sao lại hồ đồ như thế!
-Công nương..!- cô tì nữ lo lắng kéo tay cô. Một loạt biểu hiện của cô vừa rồi thật sự giống như đột nhiên phát bệnh.
Selena lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng trấn an.
-Tôi không sao, nghỉ một lát sẽ khỏe thôi..
Rồi bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa. Tiếng người cũng rất nhanh liền vọng vào.
-Công nương, cô tỉnh chưa, hoàng phi muốn gặp cô- là giọng của Ruka.
Cô giật thót mình, hai mắt mở lớn, cả khuôn mặt trở nên đỏ gắt, nghe thấy là Ruka tim cô đột nhiên đập bang bang trong lồng ngực. Cô thấy xấu hổ!!
Mặt cô tì nữ bàng hoàng. Mặt Selena cứ thoáng xanh lại đỏ như bị bệnh rất nặng.
-Công nương.. để con cho người đi gọi đại phu..
Còn chưa kịp chạy đi. Selena liền dùng lực mà kéo tay cô tì nữ lại.
-Cái này... ra ngoài nói tôi vẫn mệt nên không đi được. Cô cũng ra ngoài luôn đi, tôi muốn nghỉ ngơi- giọng cô rất nhỏ, không muốn Ruka ở ngoài nghe thấy.
-Thật sự không cần đại phu sao?- cô tì nữ cũng biết điều mà nói nhỏ lại.
-Không cần- cô lắc đầu quả quyết. Liền quay lưng đắp chăn lên người.
Cô tì nữ chẳng biết làm gì đành nghe lời.
-Vâng, công nương cứ nghỉ đi ạ. Con sẽ đem đồ ăn sáng cho công nương trong chốc nữa.
Tạm thời qua được một ải.
Người đã đi. Căn phòng lại chỉ độc cô một mình cô. Cô ngồi bật dậy. Cả khuôn mặt bơ phờ nhìn nắng sớm. Ngay cả đau đầu vì uống rượu cũng quên luôn rồi. Chỉ cảm thấy rất rối. Bây giờ không cách nào nghĩ thông sẽ giải quyết mọi việc thế nào.
Nghĩ mãi liền ngủ quên đến tận trưa.
Trong mơ thân ảnh người cận vệ áo trắng cứ xuất hiện mãi. Cô đuổi theo nhưng không sao thấy mặt người đó được.
Người đó mấp máy miệng liền bày tỏ cả tấm lòng.
-Chỉ cần trái tim còn đập thổn thức vì em trong lồng ngực, mỗi một ngày trôi qua đều là điên cuồng yêu em.
- - - - - - -
Selena bị đánh thức vì tiếng gõ cửa lần thứ hai. Khi cô mở cửa thì Nebanon đang đứng bên ngoài.
Khuôn mặt cô toàn là nét ngái ngủ, kể cả tóc vẫn đang rối xù vì chưa có chải truốt gì.
Thấy một màn này Nebanon liền trở nên bối rối.
-Thật.. thật không nghĩ nàng vẫn còn ngủ..
Selena liền ý thức được sự vô phép tắc của mình liền quay trở về giường lấy khăn chùm lên che tạm cái đầu.
-Xin lỗi.. hôm qua là ngày đặc biệt với tôi nên lỡ uống hơi say. Sáng không thể qua chào hỏi triều đình như vầy thật thất kính quá. Ừm... có chuyện gì sao?
Nebanon khôi phục lại vẻ mặt bình thường liền mau chóng trả lời.
-Hoàng huynh có lời mời nàng đến sảnh dự yến tiệc. Tiệc này là để chính thức chào đón nàng quay về Ai Cập. Hi vọng nàng sẽ đến.
Selena hơi đơ người. Yến tiệc? Chào đón cô?
-Cũng không cần phải hình thức như vậy.. ngày mai lễ hội xong tôi sẽ rời đi rồi..- cứ như thể cô từ chối đã thành quen. Ở thời đại này đã hai năm nhưng cái tính khiêm tốn quá đà vẫn không bỏ được.
-Cũng không thể qua loa được mà. Này là bộ mặt hoàng gia- Nebanon cười trừ nói. Biết trước là Selena sẽ thế này.
Cô tự thấy đuối lí, bĩu môi. Đành vậy.
-Vậy hoàng thân có thể đi trước. Chốc nữa chuẩn bị xong tôi sẽ qua ngay.
-Vẫn là để ta chờ nàng thì hơn. Ta nghe nói nàng chưa từng đến hoàng cung bao giờ hẳn là cũng không quen thuộc đường đi- Nebanon gần như nói ngay lập tức.
Selena hơi bất ngờ. Khuôn mặt nghi vấn một hồi nhưng cũng đành gật đầu. Hắn nói đúng, cô không biết đường.
-Vậy chờ tôi một lát.
Cô đóng cửa phòng tìm đến túi vải vẫn luôn mang theo. Định sẽ mặc đồ như mọi ngày đến dự tiệc nhưng ý định còn chưa thành thì cô tì nữ lúc sáng đã đến gõ cửa.
-Hôm nay công nương là nhân vật chính. Không thể mặc xuềnh xoàng được.
-Hả? Thật sự không cần đâu..
-Này là hoàng phi yêu cầu. Người đừng từ chối nữa!
.
.
Vải lanh trắng dài thướt tha thêu hình bông lúa được ướm lên người. Cô tì nữ khéo léo cố định vải bằng những chiếc kẹp rồi xếp nếp trên vải. Sau khi cột bằng vải lụa cố định vừa khít người Selena thì liền tháo kẹp. Miếng vải cuối cùng cũng thành hình váy dài chạm đất.
Cổ được đeo lên một chiếc vòng lớn theo văn hóa Ai Cập, chiếc vòng nhiều màu sắc đầy lấp lánh được kết từ các hạt thủy tinh, hoa, trái mọng và lá cây đầy tinh tế không làm cho người đeo một chút cảm giác nặng nề nào mà còn tôn thêm màu cổ trắng ngần. Theo như cô tì nữ nói vòng này chỉ có những dịp đặc biệt thì phụ nữ Ai Cập mới đeo lên cổ thôi. Thật vinh dự cho Selena cô.
-Nô tì cất hai chiếc vòng này đi nhé. Công nương muốn để ở đâu?- cô tì nữ tháo vòng tay của cô để tiện bề đeo lên cái khác cho phù hợp với trang phục.
-Trong tủi vải nhỏ trên bàn kia đi- cô gật đầu nói. Trong lúc cô tì nữ đem vòng đi cất thì hơi ngẩn người.
Cô có hai chiếc vòng sao? Ngoài chiếc vòng vàng kỷ vật của Carol cho ngày ở Babylon thì làm gì còn cái nào. Mặc dù nghi vấn nhưng cũng không có gọi cô tì nữ lại hỏi còn tự nghĩ là chính mình nhớ nhầm.
Hai tay cô được đeo hai chiếc vòng bản lớn. Thể theo mong muốn của cô không muốn đeo vàng rườm rà nên chỉ là vòng đồng khắc họa tiết ở trên. Tai cô được đeo bông hình bông lúa lủng lẳng giống họa tiết của váy thành một bộ. Mái tóc đen dài được buông xõa tự nhiên chải truốt gọn gàng. Nhìn chung tổng thể đều đã hài hòa.
Lúc này cô tì nữ mở một chiếc hộp xanh bằng đá để lên trên bàn. Hóa ra là đồ trang điểm.
-Da mặt công nương rất trắng nên chỉ cần chút phấn là được rồi.
Selena chịu, cô trước giờ rất ít trang điểm. Mà nếu có thì cũng chỉ đánh mặt nhẹ nhàng. Kiến trúc thì cô có thể màu mè nhưng với phong cách của bản thân thì không.
Chiếc lọ sứ màu trắng được mở ra chứa một thứ bột đen tuyền. Là hộp đựng phấn Kohl- phấn kẻ mắt của người Ai Cập, lấy từ khoáng chất Stibnite dễ dàng nghiền nhỏ thành bột. Bên cạnh là một lọ sứ màu vàng khác đựng phấn kẻ mắt màu xanh nghiền từ khoáng chất malachite. Cả hai màu đều rất đẹp, vẽ lên nhất định rất sáng màu da nhưng Selena cảm thấy màu đen trùng với tóc trông sẽ đẹp hơn nên chọn.
Móng tay của cô được dũa cẩn thận rồi được quét lên thứ sơn hồng nhạt làm từ một loại thực vật tên Henna. Tiếp theo là màu son được trộn từ đất son và một ít chất béo làm thành son bóng xoa đều trên đôi môi căng mọng. Rồi cuối cùng là đất son lấy từ đất sét phơi khô rồi nghiền thành bột làm thành phấn má.
Xịt thêm chút nước hoa mùi nhẹ làm cho khí tức cô gái mới trưởng thành trông thật xinh đẹp. Giản dị nhưng vẫn không kém phần sang trọng.
Cô tì nữ cười thỏa mãn với thành quả của mình liền đem gương đồng đặt vào tay Selena.
Cô giơ gương lên nhìn chính mình mà không khỏi ngỡ ngàng. Và rồi một cách cẩn thận, một chiếc vương miện nhỏ được đặt lên mái tóc chưa có chút trang sức nào.
-Công nương trông hệt như công chúa Ai Cập vậy.
Ngạc nhiên đến không nói được lời nào.
- - - - - - -
Mọi thứ đều chuẩn bị xong chỉ còn chờ nhân vật chính xuất hiện. Nebanon đứng đợi bên ngoài đã thấy sốt ruột liền hắng giọng mà gõ cửa phòng Selena.
-Nàng xong chưa?
Cánh cửa mở hé rồi dần dần mở ra một khoảng lớn. Selena lúc này bước ra ngoài. Nét mặt vẫn luôn hờ hững bất cần.
-Được, đi thôi- cô nói.
Cô đi trước vài bước vẫn chưa thấy tiếng bước chân đi theo nên liền quay đầu. Nebanon đứng yên như trời chồng, cả cơ miệng cũng chưa kịp khép lại.
-Có chuyện gì sao?- cô thoáng nhíu mày. Nếu cảm thấy cô kì cục thì có thể nói thẳng mà.
-À... à không.. đi thôi- Nebanon lắp bắp. Sải dài bước chân liền đi sánh vai bên cạnh cô.
Hành lang vắng vẻ chỉ có Nebanon dẫn cô đi. Hai người giữ im lặng chẳng ai nói với ai câu nào.
Selena lúc này rơi vào trầm tư. Nếu như đến đó cô sợ có khi lại thành trò cười cho thiên hạ mất. Rồi bọn họ sẽ lại tiếp tục chỉ trỏ. Rồi sẽ lại vịn cái cớ cô uống say mà ngồi lì ở bến cảng hôm qua mà tiếp tục chế nhạo cô. Chỉ nghĩ tới đó thôi cũng đã thấy ảo não rồi.
Cô thở dài. Bước chân liền dừng lại. Quả thật có chút mất tự tin muốn quay về.
-Sao vậy?- Nebanon hỏi.
-Không muốn đi nữa- cô đáp lại, vẻ mặt chán ghét nhìn ra ngoài bờ sông Nil đang hiền hòa chảy.
Nebanon mặt đầy ý cười, nhìn cô chăm chú. Nhìn người trước mặt nổi quạu thế này liền thấy rất vui vẻ.
-Cũng không thể không đến. Chi bằng đến một lúc rồi về cũng được- hắn nói rất nhẹ, ngay cả trong câu nói cũng mang theo ý cười.
Selena ngước đầu lên nhìn, bắt gặp ánh mắt đầy vui vẻ của hắn. Cô thấy khó chịu liền đứng xa ra thêm một khoảng. Sau đó không nói, liền cúi đầu xuống tiếp tục đi.
Lại yên tĩnh thêm một khoảng. Selena chợt nhớ tới lời cô tì nữ nói hồi sáng nên mở lời.
-Cái này.. Tôi nghe nói đêm qua là anh đưa tôi về.
-Ừ..
-Tôi có làm ra chuyện gì hồ đồ không?
Cô quay mặt đi hướng khác, mặc dù bình thản nhưng trên mặt hiện rõ chữ "ngượng".
Nebanon cao hơn, nên khi cúi đầu, tầm mắt liền bắt gặp cái bối rối của cô. Khuôn mặt hắn cũng tự nhiên ửng đỏ.
Hắn đơ người, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi hắng giọng.
-Không. Chỉ là nói rất nhiều.
-Nói cái gì?
-Ừ thì... Đêm qua nàng cứ ngồi lì ở đấy rồi nói với ta nếu yêu ai nhất định phải bày tỏ, phải mặt dày giữ khư khư người đó ở bên mình. Ta không hiểu mặt dày nghĩa là gì. Nàng liền nói đó là cố chấp. Nàng nói không được buông tay. Dù cho phải đánh đổi cái gì cũng không được buông. Vì sau này nhất định sẽ hối hận.
Hắn nói bằng vẻ mặt rất nghiêm túc nhưng khóe miệng lại cười. Có vẻ như những điều cô nói làm hắn vui vẻ.
Cô không hiểu tại sao hắn lại như vậy nhưng mấy lời cô nói chắc chắn người thời này, kể cả Izumin anh cũng chỉ có thể hiểu tám phần. Ai thấy kì cũng được. Nói chung không quá mất mặt, may thật.
-Ra là vậy- Cô thở phào nhẹ nhõm. Sau đó mỉm cười.
Nebanon lại đờ người. Cười rồi. Người con gái trước mặt hắn cười rồi. Hắn nhớ lại đêm qua, khi đưa cô về. Cô nhắm mắt, nằm yên khi hắn bế cô đưa về. Bất chợt cô mỉm cười, rất tươi. Nhìn cô rất xinh đẹp, hệt như lúc này.
-Izumin..
Khuôn mặt cô là sự hạnh phúc khi gọi lên cái tên đó.
Hắn bị làm cho kinh ngạc. Trái tim không tự chủ đập thịch một tiếng lớn. Toan tính mưu mô suốt thời gian qua, trái tim hắn như vừa bùng lên ngọn lửa. Là thích chăng? Hắn có cảm giác hắn đã rung động.
Nhưng mà cô... là đang gọi tên ai?
-Cô có ý trung nhân rồi sao?- Nebanon đột nhiên hỏi. Hắn muốn thăm dò người con gái bí ẩn trước mặt mình.
Quả nhiên cô bị hù cho giật mình. Bàn tay bất giác siết chặt, không còn cười nữa. Cô không trả lời. Không khí cũng trở nên mất tự nhiên.
-Xem ra là do ta hỏi không đúng lúc- Nebanon cười hòa hoãn. Đối với Selena rất dịu dàng.
Trong lòng hắn có chút cảm giác thành tựu. Ý cười lại càng nồng đậm hơn. Hắn có cơ hội. Không, đường đường là hoàng thân của quốc gia giàu mạnh bậc nhất. Chỉ cần hắn muốn đều sẽ được thôi.
Tiếng bước chân từ xa vang vọng trên hành lang đầy hối hả . Có người chạy lại, mau chóng nói xì xào gì đó vào tai Nebanon.
Quen quá!- giây phút người nọ lướt qua người, Selena liền kinh ngạc hướng ánh mắt nhìn theo. Thâm tâm đánh động cứ ngỡ đã thấy ở đâu rồi.
-Nàng đến hành lang bên kia đợi ta được không? Rất nhanh sẽ qua đó đưa nàng đi.
Selena gật đầu. Cô ý tứ tự động lùi lại không nghe, ánh mắt không chút dè chừng liền nhìn người vừa đến chằm chằm đầy sắc sảo. Tất cả chỉ trong khoảnh khắc, ngắn như vậy liền đã có đánh giá sơ bộ về người mới tới. Sau đó, cô chào hai người bọn họ, bước chân nhanh chóng rẽ vào dãy hành lang khác mà đi mất.
-Vậy tôi đi trước. Tạm biệt.
Khi cảm thấy cô đã đi đủ xa. Người vừa đến này liền nhanh chóng nói.
-Cô công nương đó đẹp nhỉ?- người này liền xuýt xoa.
Nebanon thật muốn nổi đóa, ánh mắt cũng hằm hằm như chứa lửa.
-Tốt nhất mày nên nói chuyện quan trọng vào lúc này Perut!
Người tên Perut cười cười. Không hề nhận ra cái tức giận trong mắt Nebanon mà nói.
-Theo mong ý của cậu Nemen, hiện tại đã tập hợp được 500 người- hắn cười hiền hòa. Mái tóc quăn xù đặc trưng của người vùng sa mạc phập phồng theo gió cùng đôi môi dày mấp máy đang nhanh nhẩu nói chuyện.
Nebanon nhăn mặt không hài lòng. Ánh mắt tối sầm mà đưa tay bóp mạnh vai người trước mặt.
-Perut! Tao đã nói mày từ giờ hãy cư xử đúng mực hơn đi. Tao với mày đã không còn là hai tên tử tù Nemen và Pento nữa, mà là Nebanon và Perut! Chỉnh đốn lại ngay cho tao!- Nebanon gầm khẽ. Mắt liếc nhìn xung quanh xem có ai ở gần hay không.
Perut cũng vì sự nghiêm trọng bất chợt của Nebanon mà giật mình bịt miệng. Khi xác định không có ai, Perut liền thở phào nhẹ nhõm.
-Xin lỗi cậu Ne.. à không thưa hoàng thân.
Nabanon bực mình gật đầu, nhưng cũng mau chóng hồi phục lại bình thường.
-Được rồi, đến sảnh dùng bữa. Đi qua thần điện chuyển lời kêu lão Kaputa đợi tao.
Selena lúc này đang nép mình bên cạnh chậu cây ở cạnh gốc tường thì trau mày. Đầu cứ vang vảng câu nói của tên Perut kia vừa nói.
-500 người?... Hắn chuẩn bị người làm gì?..- cô thoáng trau mày, rồi như nhớ ra gì đó, đầu liền cúi gằm xuống.
-Perut sao?- cô hơi khựng lại mà đọc tên của người vừa tới đó, khóe miệng vô thức từ từ nhếch lên.
-Là Pento và Nemen chứ- cô bật cười, cả khuôn mặt trở nên thâm trầm khó đoán. Rồi cô đứng thẳng người, rời khỏi chỗ núp lúc này, hướng thẳng về dãy hành lang bên kia mà đợi Nebanon. Trong đầu cứ suy nghĩ gì đó, chốc chốc lại hướng ánh mắt nhìn về phòng ngủ của mình.
- - - - - - -
Trong sảnh người đến đã đông đủ cả. Hóa ra là ở sảnh phía Đông đang mở cửa cho dân chúng vào nên đi từ xa đã nghe thấy náo nhiệt. Đón tiếp Selena nên mở cổng thành sớm một ngày chỉ là một phần thôi vì ngày mai đã là lễ hội sông Nil rồi.
Nebanon đưa cô đi vào. Còn chưa bước hẳn vào sảnh cô đã vấp chân vào váy mà xém té.
-Công nương cẩn thận- chẳng biết là Ruka ở đâu xuất hiện đỡ cô còn nhanh hơn cả Nebanon chưa kịp trở tay kia nữa.
Selena tự biết mình vừa thất thố liền nhanh chóng lên tiếng.
-Cảm.. cảm ơn- thật tình lúc nào cũng tự làm ra chuyện bẽ mặt. Bây giờ cô chỉ ước có một xó để rúc mặt cho bớt nhục thôi. Mong sao đừng có ai thấy bộ dạng lúc này của cô.
Nhưng mà đâu phải cứ muốn là được đâu. Khoảnh khắc mà cô cho là bẽ mặt đó lại khiến tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn.
Họ không nhìn vào sự bất cẩn của cô nhưng lại nhìn vào bộ dạng của cô.
-Công nương đó sao? Thật xinh đẹp..
-Nhìn người thật giống người Ai Cập.
-Nhìn như bông sen mới nở vậy. Thật trong trẻo.
Này là lần thứ ba Selena rơi vào cảnh này. Lần thứ nhất ở Hittite, lần thứ hai ở Minoa còn lần thứ ba lại là ở Ai Cập. Dù cho tất cả đều là lời khen nhưng chẳng phải đều xuất phát từ sự soi mói sao? Thật khó chịu khi bị nhìn chằm chằm thế này.
Cô nhanh chóng chỉnh đốn lại tư thế mà đứng thẳng người. Lại nhanh chóng cúi chào rồi kêu Ruka dẫn cô vào chỗ ngồi của mình.
Sau khi cô ngồi xuống tiếng xì xào cũng chẳng bớt đi được bao nhiêu.
Thật may vì sau đó Carol đến dời bớt đi sự chú ý. Hoàng tử Narmer gần tròn một tuổi cũng được Carol bồng đến nữa.
Nghe nói đã lâu mà tới tận hôm nay mới có dịp nhìn thấy. Đó là đứa bé mà Selena cô đã liều mình thay đổi cốt truyện để giữ lại sao? Thật khôi ngô làm sao, hội tụ đủ nét đẹp của ba mẹ nó. Thằng bé có mái tóc màu đen tuyền giống Menfuisu nhưng lại có mắt màu xanh và làn da trắng giống Carol. Tuy còn nhỏ nhưng lại rất có nét, nếu không nhìn màu mắt thì giống Menfuisu như tạc tượng vậy. Tên của thằng bé không phải quá đặc biệt nhưng lại trùng với tên của một vị Pharaoh- người thống nhất hai miền Thượng- Hạ Ai Cập và xây dựng nên kinh đô Memphis sau này.
Selena nhìn Menfuisu vui vẻ ân cần với gia đình nhỏ của mình mà cười nhẹ. Ngồi giữa dòng người đông đúc mà thấy lạc lõng, lòng buồn man mác cùng chút ghen tỵ.
Cô nhớ ba mẹ, đã gần hai năm rồi rời xa họ. Chẳng biết thời gian ở đó đã trôi qua bao lâu vì chỉ nửa năm bỏ đi lần trước đã đổi lại ba năm ở hiện tại. Thật nhớ những tháng ngày bình dị bên họ, nhớ anh trai người đã luôn bảo vệ cô vô điều kiện dù không phải anh ruột của mình. Bỗng nhiên cái nhớ nhà lại nổi lên cồn cào. Thật khao khát hơi ấm từ gia đình siết bao. Có lẽ, cô là đứa con bất hiếu nhất. Cô bỏ đi không lời từ biệt chỉ để đuổi theo một người mà có lẽ cả đời này không thể chạm vào nữa. Có đứa con nào như cô không? Lẽ ra nếu biết sẽ quay về tại sao lại đi ngu ngốc đem tình cảm cho một người không cùng thế giới. Có điên không?
Ừ. Điên chết mất. Vì bây giờ mất tất cả rồi. Mất gia đình, mất luôn can đảm để tìm đến nói yêu thương một người.
.
.
Lặng đi một khoảng đó, lòng liền trở nên nặng nề. Cô lặng lẽ hướng ánh mắt nhìn ra sông Nil. Dòng nước chảy hiền hòa xoa dịu tâm hồn cằn cỗi của cô.
Rồi lúc này cô lại tự hỏi nếu thật sự tìm được chiếc giày còn lại liệu rằng cô có đủ can đảm để quay về hay không.
Có thể không? Khi mà lí do để cô ở đây, tiếp tục tồn tại là vì anh. Nhưng sẽ kéo dài được bao lâu chứ? Anh có lẽ đang rất hạnh phúc. Còn cô chỉ đang dốc sức làm một việc mà cô cho là trọng đại thôi. Sau đó, sau khi giải quyết được việc đó rồi cô sẽ phải làm sao đây? Cô không biết.
Cô liệu có thể kiên định được bao lâu khi mà chỉ vừa thấy anh hôm qua đó lồng ngực đã đau đến không thể thở được.
Cảm xúc này là yêu thật sao? Lại đau đớn như vậy.
-Hôm qua chưa kịp hỏi, thời gian vừa qua công nương sống thế nào?
Cô giật mình quay đầu. Là ngài tể tướng.
Ông nhìn cô cười hiền hòa. Không có vẻ gì là để ý chuyện mọi người nói về cô ở bến cảng hôm qua cả. Không nhắc cũng tốt, vậy sẽ đỡ khó xử hơn.
Cô xốc lại tinh thần, rất nhanh liền trả lời.
-Sau khi chiến sự ở Hittite bùng nổ thì cháu có thể rời đi. Ở đây.. cháu không có nhà, không có nơi để quay về cho nên quyết định đi theo một người thầy thuốc. Làm rất nhiều việc, gặp rất nhiều người. Cháu trước giờ rất thích kiến trúc, đam mê toán học cho nên cứ đi rong ruổi mãi. Khoảng thời gian đó thật sự rất tốt- cô vừa nói vừa cười, như thể nói về chuyện vui nhất trong đời vậy, hoàn toàn đã gạt đi sự tiêu cực vừa rồi.
-Kiến trúc sao?- giọng ông đầy ý kinh ngạc rồi nét mặt thay đổi như thể vừa chợt nhớ ra điều gì.
-Thần có nghe tướng quân Neketo nói về việc công nương hiếu kì về cách xây dựng kim tự tháp Khufu.
-Vâng, đại kim tự tháp Giza. Ngài biết gì sao?- lại vừa vặn nhắc tới cái tò mò của Selena. Nét mặt của cô tươi tắn hơn vẻ ảm đạm lúc đầu rất nhiều. Cô vừa ở đó về mà, mới mấy ngày trước.
-Kim tự tháp này được xây dựng cách đây hơn 1000 năm rồi nên các tài liệu không còn quá nhiều. Tuy nhiên nếu công nương cảm thấy hứng thú thần có thể nói về cách xây dựng các kim tự tháp bây giờ.
-Nếu là kim tự tháp bây giờ thì cháu biết rất nhiều. Có thể cùng ngài bàn luận được không?
Khỏi cần bàn sau đó, không khí trong sảnh liền nhộn nhịp lên hẳn. Selena nói chuyện với tể tướng Imhotep cực kì vui vẻ. Bên cạnh các cách xây dựng kim tự tháp phổ biến, Selena còn có thể nói thêm một số cách khác nhau thuộc nhiều triều đại đã qua khiến ngài tề tướng hết sức kinh ngạc. Cô còn nói tới sau này việc xây dựng kim tự tháp cực kì phổ biến ở Sudan ở những gia đình khá giả vì chịu ảnh hưởng từ xu hướng của Ai Cập. Selena đương nhiên cảm thấy rất thành tựu, vì cô có một thời gian lăn xả ngoài quán net để tra cứu thông tin bên cạnh đó là đóng cọc suốt các ngày rảnh rỗi trong nhà sách để tìm tư liệu nữa cơ mà.
Việc Selena bỗng nhiên lại nói những chuyện am hiểu tường tận về kiến trúc kim tự tháp khiến nhiều người rất tò mò. Cô còn có thể vô tư hướng mọi người đến cái phác thảo của một quần thể kiến trúc chỉ bằng việc miêu tả. Các đơn vị số liệu đo lường, không những rành rọt như kiến trúc sư thật sự mà còn có thể quy đổi nhanh trong tích tắc. Chẳng bao lâu góc nhỏ nơi cô ngồi đã trở thành một khu tranh luận sôi nổi.
Sự uyên bác trong những lí lẽ của cô khiến người ta phải nể phục thật sự.
-Đá vôi và đá Granite được vận chuyển từ Tura về đây theo đường thủy. Vì sức nặng của nó nên ta phải dùng gỗ cây tuyết tùng mua từ Babylon về để đóng thuyền...- lúc này đang nói tới việc vận chuyển những khối đá nặng hàng tấn được đem đến công trường xây dựng.
.
.
-..Sau này ở chỗ cháu kim tự tháp Giza chỉ còn phần lõi thôi, đều bị trộm cạo hết vàng đi rồi... nhưng mà lại được công nhận là một trong bảy kì quan cổ đại còn xót lại cho đến sau này...
Dù tranh luận kiểu nào Selena cũng sẽ vô tình nói ra những điều tiên đoán nhất định. Tự nhiên lại khiến những người nghi ngờ cô có niềm tin về việc cô và Carol đến từ một nơi được củng cố hơn.
Sau đó tất cả mọi người tham gia buổi tiệc cũng tham gia vào cuộc tranh luận này.
Và lại như với những người du mục trong sa mạc, một lần nữa cô lại nói đến những ấn tượng của mình với các lối kiến trúc của các nước khác nhau.
.
.
Sau khi dùng bữa xong thì Selena không ở lại trò chuyện tránh mất thời gian thêm nữa, vì càng nói lại càng có nhiều chuyện để nói hơn. Tốt nhất dừng lại thì hơn.
Khi cô rời khỏi sảnh thì có một người thương nhân đứng chặn lại. Rất bất ngờ, người này liền nâng tay cô mà lịch thiệp cúi đầu hôn xuống.
-Nàng thật xinh đẹp, công chúa Ai Cập..- và rồi một bông sen được cài lên mái tóc nhanh chóng.
Mùi thơm của hoa dịu nhẹ, thứ ánh sáng người nọ tỏa ra thật chói. Chiếc vòng đan bằng dây của người nọ quẹt vào má cô.
Hai mắt mở lớn đến quên cả thở..
Nhanh như cách xuất hiện, rất nhanh liền biến mất như một cơn gió mùa hạ bất chợt thổi.
Giọng nói ấy thật trầm. Khí tức thật quen. Mùi bạc hà thật dịu dù còn vương vấn chút mùi hoa sen. Chiếc vòng nọ là do một tay cô đan đem tặng cho một người. Mọi thứ đều quen thuộc như vậy còn có thể không nhận ra sao?
-Izumin..- cô gọi tên anh, quay phắt đầu tìm kiếm nhưng người đã biến mất cả rồi. Binh lính vừa đổi ca trực nên khoảnh khắc đó chẳng ai chứng kiến cả.
Trái tim cô đau nghẹn. Tại sao cứ chớp nhoáng như vậy giống như hôm qua. Tại sao lại thử thách trái tim cô như vậy. Vì cô đã bỏ đi sao? Vì cô đã bỏ anh sao? Nên anh dùng cách đó làm đau cô.
Không kìm được liền khóc. Tay dụi mắt đến đỏ hoe làm trôi đi lớp phấn mắt tèm nhem cả khuôn mặt.
Nebanon bây giờ mới ra ngoài còn đang cười cực kì vui vẻ. Hắn vô tình thấy cô đứng khóc ở góc đó mà chạy vội lại.
-Có chuyện gì sao? Tại sao lại khóc.
-Mặc kệ tôi- cô chạy vội về phòng đóng sầm cửa lại.
Dù cho Nebanon đứng gõ cửa ầm ầm cũng nhất quyết không mở.
Tay nắm chặt lại thành nắm đấm mà cho vào miệng cắn chặt ngăn cho tiếng nức nở bật thành tiếng. Cứ cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy để làm gì chứ?
.
.
Đến đầu giờ chiều cô mới bình thường trở lại, khuôn mặt cũng đã trở nên đờ đẫn cả rồi. Cảm tưởng chỉ cần gió thổi nhẹ cũng sẽ cuốn cô bay đi mất.
Cô lúc này đã bình tĩnh lại thì chợt nhớ tới chuyện muốn làm trước lúc đến sảnh liền nhanh chóng lục tìm balo.
Cô cầm lên một mảnh da dê được bọc vải cẩn thận. Ở trên có ghi chép lại rằng "Thuyền buôn của thương nhân Talus bốc cháy dữ dội bên bờ biển Ionia. Người chứng kiến giây phút cuối cùng của con thuyền là một quản đốc của con thuyền tên là Buhyda".
Nét mặt cô thâm trầm, cảm xúc lặng như mặt nước không có gió.
Tên hoàng thân đó có thể tốt với cô nhưng 500 người hắn đang bí mật chuẩn bị, thân phận giả mà hắn đang cố gắng che dấu mỗi ngày kia. Chỉ nhiêu đó thôi một ngày nào đó sẽ làm loạn cái triều đình này. Để không ai tổn thương, thì tốt nhất không ai khác, chính tay cô sẽ lật tẩy tất cả.
Cô lau mắt. Hồi nãy trong bữa tiệc lại vừa vặn nhắc tới Minoa. Xém thì cô quên mất cái cáo thị lấy từ trên đảo Crete này cầm về.
-Nebanon và Perut trên người đầy vàng thì ông có thể không nhớ nhưng Nemen và Pento kham khổ luôn bị ông hành hạ hẳn là nhớ rất rõ rồi.
Ánh mắt cô kiên định nhìn ra sông Nil. Con sông đêm nay có thể dâng cao. Nhưng tốt nhất một tháng nữa nên dâng cao hơn mà cuốn đi hết máu tanh sắp đổ xuống rửa sạch Ai Cập đi.
- - - - - -
Chiều hôm đó, theo như sự xin phép từ khi còn ngồi ngoài sảnh, cô được phép đến thư viện. Đó là một căn phòng rất lớn nằm ở cuối hành lang.
Cô đứng đưa tầm mắt nhìn khắp căn phòng. Quả thật giống như tưởng tượng, tư liệu, giấy tờ ở khắp nơi. Những cuộn da dê, những phiến đất sét cùng giấy Papyrus được xếp ngay ngắn trên kệ kéo dài lên chạm tới nóc trần nhà, thư viện quốc gia chưa bao giờ làm cô thôi ngạc nhiên. Nhất là đây là nơi cô rất muốn đến, muốn đến nhất trong tất thảy. Lịch sử hàng ngàn năm của nền văn minh bậc nhất khu vực đang ở đây, trước mặt cô. Thư viện này rất rộng, bản thân Selena vẫn đang ở trong sự choáng ngợp cùng háo hức không dứt lúc này.
Trước đó chắc chỉ có duy nhất thư viện ở thành cổ Sumer mới thu hút cô kiểu này. Bất chợt điều này làm cô nhớ tới ngài Canaan. Lần ở Sumer đó, ông giúp cô phiên dịch những chữ hình Nêm trên những phiến đất sét. Tất cả là kiểm kê các số liệu, chỉ có một số ít nói về thần học và thần thoại học mà thôi. Và nhắc tới kiểm kê số liệu, cô đã có một buổi đàm đạo khá thú vị với người quản giáo cùng các vị học giả ở đó mặc dù chỉ ngắn ngủi vài ngày.
Nghĩ tới đây cô bất giác cười, bước chân chậm rãi đi trên hành lang mà lướt tay qua những kệ sách. Cô thích cảm giác khi đứng ở những nơi thế này, sách ở khắp nơi, cảm giác mình thông thái hơn rất nhiều. Chỉ là thiếu đi một thứ, chính là mùi của sách, cái mũi gỗ thơm dịu nhẹ thoang thoảng. Cũng không trách được, vì tư liệu bằng da và đất sét là chủ yếu, cho nên không thể ngửi thấy là phải.
Cô bước chân lùi lại sau đó tiến về phía bàn ở góc tường, chỗ này có người đang hì hục ghi chép. Là thư lại.
Cô hỏi rất nhanh những loại tư liệu muốn đọc. Vị thư lại rất nhiệt tình liền đưa cô đến bên một kệ sách lớn. Cô cúi đầu cảm ơn, một khắc cũng không quên mục đích chính mình muốn đến đây làm gì.
Rồi cô cầm lấy một văn kiện mở ra xem nội dung, là tư liệu về tiên vương Nefenmat, có lẽ là ghi chép cuối cùng về cuộc đời vị pharaoh này "Pharaoh Nefenmat băng hà do bị đầu độc bởi chính hoàng phi của mình, nữ vương Hitari xứ Nubia. Bà cùng với cha mình âm mưu thôn tính Ai Cập nhưng hoàng tử Menfuisu đã kịp thời phát giác và có hành động ngăn chặn. Biết rằng mọi chuyện đã không thể cứu vãn, bà quyết định uống thuốc độc tự vẫn kéo theo hoàng tử nhưng bất thành, nhờ ơn thần linh, viên thần dược hoàng tử uống trước đó phát huy tác dụng, ngài đã qua khỏi bàn tay tử thần của thần Osiris. 70 ngày sau cái chết của pharaoh Nefenmat, hoàng tử Menfuisu chính thức đăng cơ lên nắm giữ ngai vàng khi vừa tròn 17 tuổi. Mở ra chương mới cho lịch sử Ai Cập".
Đây là một văn kiện nhỏ trong số rất nhiều văn kiện, cũng là rất ít trong số những văn kiện bằng giấy. Mà giai đoạn này, giấy sẽ là một cuộn lớn, cứ kéo dài ra mãi. Và để đọc, trước hết phải rất cẩn thận. Mà để lấy được văn kiện này, Selena đã phải kiễng chân lên lấy. Những cuộn giấy nếu nằm ở dưới thấp thì đang đại diện cho vương triều của vị pharaoh đang trị vì. Tiên vương Nefenmat đã băng hà cho nên hiển nhiên tư liệu về ông được xếp dần lên trên.
Selena chạm tay lên mặt giấy, cảm giác thô ráp đầy chân thật. Dù rằng vương triều này được xây dựng trên một ngòi bút. Dù rằng mọi thứ tiếp diễn ở đây không phải là đời thực. Nhưng chỉ cần nguyên mẫu vẫn lấy từ đời thực, những sự kiện quan trọng đều có thật thì việc vương triều này chỉ được vẽ lên cũng chả sao cả.
Cô chỉ nán lại có hai ngày, sáng mai đã là lễ hội sông Nil rồi cho nên hôm nay cô quyết tâm thức một đêm để làm cho ra trò.
Người ở trong thư viện không nhiều. Những quan đại thần chỉ được tra cứu ở những dãy sách dành riêng cho quan lại, còn một căn phòng rất lớn luôn đóng kín là để dành riêng cho hoàng gia.
Mặc dù theo kiến nghị của vị thư lại thì cô có thể vào căn phòng này. Nhưng bản thân Selena không cảm thấy mình có tư cách gì cho nên chỉ ở giá sách của các quan lại mà bắt đầu tìm tư liệu thôi. Mặc dù cô biết tư liệu trong căn phòng kia nhất định sẽ chi tiết hơn nhưng một ngày cuối cùng này thì đống tư liệu ở kệ ngoài này cũng đủ khiến cô đọc mệt nghỉ rồi.
Cô mải tìm đến tận tối. Cứ một chốc lại đi ra góc phòng bê thang để trèo lên lấy tư liệu trên cao. Các học giả đều nhìn cô đến ngỡ ngàng vì lượng tư liệu cô mang xuống đang ngày một nhiều mà không có dấu hiệu dừng lại. Dần dà bóng người thưa thớt đi hẳn. Các vị học giả dời đi mang theo cái nhìn kinh ngạc đến xì xầm rôm rả khắp hành lang. Người đã biết sự uyên bác của cô khi gặp ở sảnh vẫn không khỏi trầm trồ.
Trời tối hẳn, trong thư viện lúc này ngoài cô và vị thư lại ra thì chẳng còn ai nữa cả. Đèn dầu đều đã thắp lên kéo bóng cô dài ra trên mặt đất rồi.
Cả người cô nhức mỏi nên quyết định đứng lên dựa vào một cột đá mà tiếp tục đọc. Từ đầu đến giờ chưa một lần phân tâm dời đi sự chú ý. Cứ một chốc lại thấy cô nhíu mày sau đó đặt những tư liệu chứa thông tin quan trọng qua một góc. Trên bàn, tư liệu cùng những bản sao văn kiện đều đã nằm tràn ra đến muốn rớt xuống đất rồi.
Lúc này một bóng đen đổ xuống che mất ánh sáng nơi ngọn đèn dầu của cô. Cô không có dời ánh mắt lên ngay, chỉ nghĩ là người khác đến đọc sách nên liền né cái bóng tìm chỗ ánh lửa chiếu vào được tiếp tục đọc. Miệng cô hơi mở liền ngáp lớn nhưng vẫn tập trung đọc. Cô hơi khom mình, tay cầm bút chì viết sột soạt lên mặt sau của quyển sổ lưu bút của mình.
-Công nương- có người gọi cô.
Selena trau mày. Cô rất ghét bị làm phiền lúc đang tập trung thế này. Cô không ngước đầu lên ngay, cố gắng kết thúc dòng suy nghĩ rồi mới nhìn lên. Cô hơi ngạc nhiên nhìn người trước mặt, sau đó rất nhanh liền đứng lên chào đầy kính cẩn.
-Cháu không biết ngài tể tướng lại đến đây- lại là tể tướng Imhotep.
Ông cười nhẹ hiền hòa nhìn cô. Thâm tâm nổi lên chút nể phục.
-Vâng. Thật không nghĩ nữ nhi như công nương lại có hứng thú với những tư liệu khô khan thế này. Thật sự thần rất ấn tượng. Bảo sao người lại rất uyên bác.
Selena cười nhẹ. Đống văn kiện cô đọc từ chiều tới giờ đã xếp được ba chồng đầy ắp, thêm cả một đống đã chọn lọc nằm ngổn ngang ra nữa. Rất nhiều nên gây bất ngờ cũng không mấy ngạc nhiên gì. Tuy nhiên vì thời gian cô có không nhiều cho nên tất cả chỉ là đọc lướt. Điểm mấu chốt ở trong đống văn kiện cô để riêng ra là trận nổi dậy ở sa mạc phía Tây khoảng 20 năm trước.
-Công nương có hứng thú với tiên hoàng Nefenmat sao?- ngài tể tướng đã chú ý tới nội dung tìm hiểu của cô. Ông không hiểu mục đích của cô nhưng vẫn quyết định hỏi.
-Vâng, một chút- cô trả lời rất thẳng thắn.
-Ngài là một nhà lãnh đạo tốt- ngài tể tướng tiếp lời, giọng điệu đầy tự hào.
-Vâng- cô vui vẻ nhìn ông, rồi giọng cô hơi ngập ngừng. Cô có một việc muốn hỏi lúc này.
-Chuyện này... ngài sẽ không nghĩ cháu đọc những điều này là vì mục đích xấu chứ?
Ý cười trên môi ông trở nên nồng đậm, ông bật cười thành tiếng. Vui vẻ vuốt râu.
-Vì sao công nương lại có suy nghĩ như vậy?
-Thì cháu vẫn chưa chứng minh được mình không phải gián điệp vậy mà giám xông vào chỗ lưu trữ tư liệu thế này. Hẳn nhiều người sẽ nghĩ cháu đang mưu đồ chuyện xấu.
-Người nói cũng đúng- ông gật gù, nhưng không hẳn cho lời cô nói là đúng.
-Vậy hẳn là ngài cũng cho người đi điều tra cháu rồi.
-Vâng. Thân nhân của công nương không ở Ai Cập. Người cùng hoàng phi đến từ một nơi.
Selena ngao ngán thở dài. Cô vẫn cảm thấy ngài tể tướng cố dấu điều gì đó.
-Nhưng mà mọi người có vẻ nể phục công nương lắm. Khi người rời đi thì người ta vẫn cứ bàn luận xì xào đến tận chiều.
Lại gây chú ý rồi.
Cô cười ngượng, gãi đầu. Ánh mắt cúi nhìn chằm chằm vào quyển tư liệu đang đọc dở. Quyết định sẽ không nói chuyện phiếm nữa, tay liền cầm bút lên.
-Lần tới Ai Cập này, cháu có vài việc muốn tra cho rõ cho nên mới mạo muội thế này- cô nói. Tay kéo cuộn giấy dài ra đến chỗ chứa đầy nghi vấn. Không dè chừng liền tiếp tục ghi chép.
-Cho rõ? Là việc gì thưa công nương.
Thật sự cứ bị hỏi thế này khiến cô rất khó xử.
Cô hơi ngập ngừng, động tác tay chỉ hơi dừng lại nhưng cuối cùng vẫn kiên định viết tiếp.
-Cháu cảm thấy việc này sẽ rất không hay nếu để lộ ra bên ngoài. Cho nên để chừng nào làm cho rõ thì sẽ nói sau- cô điềm nhiên nói. Viết ngày càng nhanh.
Ngài tể tướng vuốt râu, nét mặt đầy nét suy tư nhìn cô.
Văn kiện cô đang mở trên bàn liên quan đến cuộc bạo loạn ở sa mạc phía Tây mà đích thân tiên vương cầm quân đi dẹp loạn cách đây 20 năm.
Ông nhìn, trong đầu bỗng chợt lóe sáng.
-Lẽ nào công nương đang điều tra về hoàng thân?
Lại có thể tinh ý như vậy.
Trán cô rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh. Ý cười trên môi cô cũng không còn. Nét mặt cô trong thoáng chốc trở nên nghiêm nghị. Rất dứt khoát, cô gật đầu.
-Vâng.
Ông bị bất ngờ vì không ngờ Selena có thể trả lời dứt khoát như vậy. Đây là lí do để cô trở về Ai Cập sao? Việc làm này của cô có thể gây ra bạo động, rối loạn ngay trong chính triều đình này.
Ông nhìn động tác của cô, trong đầu dòng suy nghĩ cứ cuộn lên mãi.
Cô gấp lại tư liệu sau khi đã ghi chép xong rồi để về giá sách cũ.
-Việc này mong ngài đừng để trong lòng. Cháu xin phép đi trước- cô đứng lên, không e sợ sự thảng thốt ở khuôn mặt ngài tể tướng lúc này. Vì cô biết người từng trải như ông sẽ xử lí như thế nào.
Việc bây giờ cần làm cô đã suy nghĩ thông cả rồi. Trong một tháng trước khi sinh nhật hoàng tử Namer diễn ra, cô nhất định sẽ lo tốt vụ này.
-Khoan đã. Người hoài nghi tư cách hoàng thân trước giờ không ít. Gần một năm kể từ khi hoàng thân quay về. Tin tức về mẹ ngài và quá khứ của ngài một chút cũng không sao tra rõ được. Bản thân thần cũng không yên lòng. Trong di chúc tiên vương chưa từng đề cập đến một đứa con rơi. Ấy thế mà ngài ấy quay về với giấy chứa mộc ấn cùng con dao vàng mà lúc sinh thời tiên vương vẫn luôn đem theo bên mình. Quả thật bằng chứng quá rõ ràng. Không sai khác được.
-Không phải những gì mắt ta thấy đều đúng. Sự thật không thể đánh giá chỉ bằng cái nhìn khách quan một chiều. Huống hồ. Suốt một năm qua tại sao các ngài vẫn không để ý rằng. Hoàng thân năm nay 19 tuổi nhưng cuộc bạo loạn lại kết thúc tới tận gần 21 năm rồi. Ngài không thấy mâu thuẫn sao?
Cô nói. Cái nhìn từ ánh mắt cô sắc lẻm. Cô cúi đầu, chào rồi liền mở cửa.
-Xin lỗi vì sự vô lễ của cháu. Cháu biết việc có một người chứng kiến giây phút cuối cùng của con tàu chở hoàng thân bốc cháy, cũng biết việc ngài ấy đã xác nhận danh tính hoàng thân. Nhưng mà..- cô im bặt, không nói nữa, ánh mắt thâm sâu nhìn ông rồi lại cúi đầu, bỏ ra ngoài, đóng cửa rất nhẹ. Để lại ánh mắt đầy ngờ ngàng cùng thảng thốt của vị tể tướng.
Bóng dáng ông hắt ra ngoài nhờ ánh lửa là sự mất bình tĩnh đang điên cuồng lật tung đống tư liệu cô vừa tra.
- - - - - - -
Vài dòng tâm sự:
Chương này gần như dài gấp đôi bình thường rồi. Tại do thời gian sắp tới bận thi cử rồi ghi nguyện vọng chuẩn bị cho kì thi quốc gia nên mình cứ bận bù lu cả lên :)) có thể cỡ sau 30/4 sẽ có tiếp một chương nữa hoặc là sớm hơn. Nhưng mà chương tiếp theo nữa thì mình không chắc. Vì tháng sau là chạy nước rút để ôn thi rồi 😩
Chỉ muốn nói là chương sau sẽ ngọt ngược lẫn lộn còn sau đó sẽ ngược sấp mặt nên sẽ hơi... =))) à thì sẽ ngược bạn Min vì mình thấy mình ngược Sel quá đà quá rồi. Có thể nhiều người theo bộ này từ đầu sẽ cảm thấy cách viết của mình rất dài dòng hoặc là thấy đầu voi đuôi chuột gì đó đại loại vậy :v nhưng mà tiêu chí của mình là "mọi thứ trên đời đều chẳng dễ dàng gì cả, phải trải qua biến cố thì mới biết trân quý khi có được", cho nên viết dài dòng là tất yếu ^^ cảm ơn đã đọc.