[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Xuyên Đến Yêu Hoàng Tử Hittite

Chương 30: Nghi ngờ bủa vây.




Sự thích thú trên khuôn mặt Selena một khắc cũng không giảm. Ở cô toát ra nét tự tin đầy ngạo nghễ như một người câu cá nắm chắc sẽ câu được một con mồi to đáo để.

Cô lễ phép cúi đầu chào trước ánh mắt kinh ngạc của triều đình Ai Cập. Sau đó lại bình thản nhìn người trước mặt, vị hoàng thân mà cô đang định sẽ gặp mặt xem là ai đó.

Cô cẩn thận đánh giá, từ phong thái đến trang phục, quả nhiên là đã quen với cuộc sống vương giả. Nhưng dù cho có đắp lên người bao nhiêu trang sức, con người này cũng không cách nào che dấu được sự bần hèn, cực khổ trong quá khứ của mình.

Lần cô trở về này, không vì lí do gì khác chính là muốn lật tẩy người này. Cô đã hay tin được nửa năm, cùng lúc với hoàng tử Narmer của Ai Cập- con trai đầu lòng của Carol và Menfuisu chào đời.


Thời gian từ lúc nghe tin đó cô cũng đã ở nơi các bến cảng tìm được rất nhiều tung tích. Sự việc đến Minoa vừa rồi, cô mới chợt nhớ ra việc con tàu mà tên hoàng thân này đã đốt chính là trên địa phận vùng biển Minoa và vùng lân cận trong biển Ege nên vội vàng ở lại kiểm chứng. Từ đó gặp rất nhiều vấn đề cần phải điều tra cho rõ. Đó là lần cô nán lại một quốc gia lâu như vậy, nhất là trong hoàn cảnh cô đang có mặt trên đất nước gây biết bao nỗi lo sợ cho mình. Nếu như không vì bất cẩn gặp phải tướng quân Yukutat thì có lẽ cô sẽ còn ở lại lâu hơn. Thật đau đầu vì tin tức cô xuất hiện sau một năm mất tích lại lan rộng đến như vậy. Việc cô bị bắt cóc thì không được bàn tán ồn ào lắm nhưng sự kiện ở lễ hội đua bò thì được kể thêm thắt cứ như một câu chuyện huyền thoại vậy.


Khi cô cảm đã thu xếp ổn thỏa thì liền trở về Ai Cập một tuần sau đó. Cô xác định được việc cần ưu tiên trước mắt là gì. Trước hết là cần tìm ngôi mộ của con gái tiên đế thật sự. Cô nghĩ mình sẽ hỏi thăm những gia đình có người từng phục vụ tiên đế trong chiến tranh. Hiện tại cô dự định sẽ tìm về ngôi làng nơi tiên đế từng tới và có con riêng ở đây. Cũng sẽ quay về điện thần nơi tên hoàng thân giả này đã ở, bằng mọi giá phải tìm ra xác người bị hắn gϊếŧ chết vì lỡ phát hiện ra dấu ấn nô ɭệ nơi bả vai của hắn. Cô quyết định mạo hiểm lần này để đền ơn cho sự nỗ lực tìm kiếm cùng cố gắng cứu cô của người Ai Cập trong những cuộc chạm trán lúc trước, muốn cảm ơn những người đã vì cô mà hi sinh vô ích. Vì nếu không có sự xuất hiện của cô, có lẽ họ vẫn sống tốt và cống hiến cho quê hương mình chứ không phải là bỏ mạng nơi tha hương, xứ khách như bây giờ. Nói cô sống ám ảnh quá khứ cũng không sai. Vì nỗi đau mất người thân, thiên ngôn vạn ngữ đều không diễn tả hết được, nhất là khi bản thân mình lại chính là nguyên nhân của những cái chết đó.


Tìm hiểu văn minh, lối kiến trúc của các nền văn hóa khác bên cạnh thỏa mãn tầm nhìn bản thân thật ra cũng chỉ là một cái cớ mà thôi. Lí do thật sự ngoài việc bình tâm suy nghĩ lại cũng chỉ là để an ủi chính mình. Không phải là cô không biết gì, mà là quá đau lòng đến nỗi không muốn kéo dài nỗi đau.

Vết thương trên vai anh. Lần đó nếu không phải vô tình nghe đại phu chăm sóc chân cho cô thay ngài Canaan lúc bận rộn bàn chính sự vào buổi trưa trước ngày lên đường nói thì cô đã không biết anh vì ngã vào mỏm đá dựng đứng mà vết cắt mới sâu như vậy. Vết thương còn rỉ máu, chính là còn rất mới, nếu là nói vì trong lúc vội vàng xuôi dòng đến đây mà gặp tai nạn thì chẳng lí nào chỉ có một mình anh bị thương. Mỏm đá gì chứ? Còn không phải vì người cứu cô khi cô gieo mình xuống ngọn thác dữ là anh hay sao? Cô đã gặng hỏi Kai và quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.
Khi nói chuyện với ngài Canaan về việc muốn theo ông sau cuộc chiến cô đã phải tranh đấu tư tưởng rất nhiều. Lại một lần nữa lôi lí do cảm thấy áy náy với người Ai Cập nên muốn bỏ đi đem ra làm bia che chắn. Lại nói là vì nghĩ cho tương lai của anh, không muốn trở thành gánh nặng của anh mà chưa bao giờ hỏi anh rằng liệu rằng anh sẽ đồng ý hay không. Là cô vô tâm, ích kỷ sống theo cách của mình.

Cô chỉ giúp anh lấy một viên đạn, đổi lại hai bả vai anh từ dao đến mũi tên lại liên tục đâm vào, lần này lại là vì một mỏm đá. Tất cả là để bảo vệ cô.

Cô đã lo sợ đến chừng nào. Cô sợ vì vết thương đó mà nghe tin không hay về anh ở chiến trường..

Rồi cô chợt nhớ ra, ở Hattusa xa xôi kia, vẫn còn một cô công chúa Geogia đang đợi anh..

Cô đã chọn cách hèn nhát nhất, ôm hết sự dằn vặt cùng thống khổ mà bỏ đi và chỉ để lại cho anh một lời nhắn.
Thật ra chỉ khi nhật thực xuất hiện, mặt trăng và mặt trời mới gặp nhau. Hơn 60 năm... anh sẽ đợi đến lúc đó sao? Nó không phải nguyệt thực, hiện tượng mà mỗi năm có thể nhìn thấy vài lần.. là cô đang làm khó anh..

Thời gian đầu cô nghĩ mình sẽ mãi sống tốt như thế. Cô quay về Troia, diện kiến đức vua của họ trong thinh lặng. Đưa ra một lời khẩn cầu tìm lại cho cô chiếc còn lại của đôi giày để đến lúc không còn vấn vương gì ở đây nữa sẽ lặng lẽ quay về thế giới thật của cô nhưng không cách nào tìm được.

Sau đó cô tìm đến đền thờ nữ thần Artermis, đánh giấu bước chân đầu tiên rời đi theo cái cớ thỏa mãn sự tò mò của mình, cô tìm đến nơi lời tiên tri đã đến với anh.

Lúc đó trăng đã lên cao và bầu trời đã là đêm đen tịch mịch. Cô đã dành cả một ngày sau đó để tĩnh tâm trong đền thờ lớn này.
Qua khung cửa sổ bằng đá cao qua đầu, tia sáng nhạt của mặt trăng chiếu vào soi đúng vị trí nơi tượng nữ thần đang ngự trị. Cô ngước đầu, lọt vào khung cửa sổ ấy chỉ có duy nhất hình dáng của chòm sao Orion cô yêu thích.

Cảnh tượng trước mặt đẹp lộng lẫy nhưng lại khiến lòng cô tê dại. Orion và Artermis yêu nhau nhưng lại không đến được với nhau. Họ nhìn thấy nhau như lúc này đây nhưng khoảng cách lại xa xôi muôn trùng bể. Họ không thể chạm vào nhau, không thể bên nhau. Cảm giác đó... đau đớn thay.

Cô ôm ngực. Lòng đầy uất nghẹn, cô nhớ anh, giây phút này cô nhớ anh đến phát dại. Anh có thể chạm vào, có thể đến bên cô nhưng cô lại chọn cách rời xa anh. Thật hèn nhát!

Từ đó cô không bao giờ nghe ngóng bất kì tin tức gì về Hittite nữa. Cô không biết anh sống thế nào. Có khi đã thật sự lấy công chúa Geogia nọ rồi. Cô cứ đi, đi chạm ngõ những nền văn hóa như một vị khách lữ hành không có đích đến. Cô tìm gặp nhiều người và bắt đầu để nỗi nhớ vào góc sâu của trái tim mình.
Thời gian đó, cô cháy hết mình với đam mê. Cô bắt đầu vẽ lại. Ngoại cảnh không phải là sở trường của cô là điều cô thừa nhận vì quan điểm kiến trúc của cô là sự logic và chính xác đến từ toán học nên chi tiết là điều cô chú trọng hơn cả. Cô có thể vẽ vật thể đẹp đến sống động chỉ bằng việc áp dụng lí thuyết hình học nhưng lại không thể tự họa sự bất quy tắc của phong cảnh. Và đó chính là khoảng thời gian cô phải cố gắng thay đổi suy nghĩ của mình, từ đổ dồn vào chi tiết cô chuyển sang chăm chút ngoại cảnh và tìm cách trung hòa cả hai. Đó là thời điểm cô chạy bôn ba khắp các núi rừng bạt ngàn, các công trình lớn mà bản thân từng đọc qua những trang sách mà học hỏi, lần đó rất may mắn cho cô vì gặp được một người bằng hữu của ngài Canaan và được ông chỉ điểm cho. Và cô đã sống dưới rất nhiều thân phận để mở rộng thế giới quan và nhân sinh quan của mình.
Mùa lúa thì là một người nông dân bên ruộng lúa bạt ngàn, những lúc nhàn rỗi thì là một người chăn cừu trên những thảo nguyên rộng lớn và lúc thấy thanh thản nhất chính là học việc bên những thợ dệt vải lành nghề, học họ thêu dệt nên những hình tượng về cuộc sống đầy sinh động.

Đó cũng là lúc cô để dành một cuộn vải trắng thêu những bông hoa bồ công anh do chính mình làm. Cô dự định sau này sẽ may thành một chiếc đầm trắng..

Và cô đã vẽ một ngôi nhà nhỏ.. Cô gấp thành hình máy bay và ném nó bay trên bầu trời xanh ngắt... và lượng giấy cô có, không còn một tờ nào cả. Chỉ còn một cuổn sổ lưu bút luôn được cất giữ cẩn thận cùng một mẩu giấy nhỏ viết nguệch ngoạc tên cô được dấu sâu dưới đáy balo.

Đến lúc hay tin ở Ai Cập, xác định được cần phải làm gì thì liền lao đầu vào làm. Chỉ cần như vậy, sau đó.. có lẽ.. cô sẽ lấy hết can đảm tìm gặp anh.
.

.

Chân cô tiến lên hai bước, động tác kiên định mà chắc chắn giật lấy chiếc trâm cài mà tên hoàng thân vẫn đang giữ trên tay chưa trả tiền, ánh mắt trong khắc đó thoáng qua tia sắc lẹm. Cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt đó lại mà nở một nụ cười tươi tắn với hắn. Sau đó từ bên hông lấy ra một bọc tiền, hỏi giá trong sự ngỡ ngàng cùng bối rối của ông chủ.

Ánh mắt tên hoàng thân từ giật mình trong thoáng chốc liền xao động. Gò má chẳng mấy chốc mà ửng đỏ như một phản xạ tự nhiên. Bàn tay giữa không trung vẫn duy trì như vậy, vẫn chưa hoàn hồn mà buông xuống.

Xong xuôi Selena liền lễ phép cúi đầu chào đám người Menfuisu một lần nữa rồi quay đầu. Cô cảm thấy lúc này thời cơ chưa hề thuận lợi. Cho nên chuyện gặp mặt tình cờ này không thể cho là màn chào hỏi chính thức của cô được.
-Em xin phép- nói rồi liền đi. Cô lại choàng khăn lên, nở một nụ nhẹ.

Cô giơ tay cài chiếc trâm mới mua lên tóc nơi không có một mẩu trang sức nào. Lúc này người ta mới vô tình thấy nơi cô vô vén tóc kia là một vết sẹo dài. Màu đã không còn đỏ, nhưng nhìn qua liền tự hỏi không biết đó là loại biến cố gì mà có thể nặng như vậy.

Cô bước đi rất tự nhiên mà không tỏ ra một chút kiêu ngạo nào với bất kì ai đi trên đường.

Người ta nhìn thấy ở cô tỏa ra một nét thanh nhã bình dị. Áo dài trên gối, eo cài thắt lưng bằng đồng, trên thắt lưng là thanh chùy bằng bạc được cô cất giữ cẩn thận trong túi vải lanh màu nâu. Sau lưng vác một bọc vải nhỏ. Mặt cô không trang điểm, đôi môi màu hồng đào chỉ điểm thêm chút son đỏ thắm. Trên người không hề vận trang sức hay đem theo bất kì vật gì quá giá trị. Giản dị như vậy, nhìn qua không ai dám nghĩ đó là công nương của một nước.
-Khoan đi đã, ta hay tin nàng đã đến Minoa và cho người qua đón. Thật không ngờ nàng lại tự quay về an toàn- là Menfuisu lên tiếng cản bước chân cô. Anh đứng sóng vai bên cạnh tên hoàng thân. Nhìn qua hai người bọn họ, dù cho chỉ là nửa điểm cũng chẳng thấy giống máu mủ ruột rà già gì. Tự nhiên Selena lại muốn bật cười mỉa mai nhưng lại không thể.

Hiện tại cô vẫn chưa có bằng chứng gì để vạch trần cả. Lúc điều đó xảy tới sợ rằng hoàng cung Ai Cập sẽ gặp biến động lớn nên cô sẽ cẩn thận hết mức có thể.

-Chị rất lo cho an nguy của em, có thể đừng rời đi không?- theo sau đó là giọng nói rất nhẹ nhàng của Carol. Vẫn rất xinh đẹp và thu hút ánh nhìn như vậy.

Selena nghe vậy thì không nói, cô quay đầu nhìn Carol bằng ánh mắt phức tạp lộ rõ vẽ khó nghĩ, lúc này mới để ý cảnh tượng trước mặt đang thế nào.
Một mảnh trong khu chợ bỗng nhiên náo nhiệt lên hẳn. Người đổ ra đường tập trung nơi góc đứng của Selena ngày một nhiều. Cô nhìn thấy sự hiếu kì nơi từng ấy con mắt. Nghe thấy người ta xì xầm to nhỏ về mình. Cô định sẽ khéo léo từ chối Carol nhưng những lời nói xung quanh lại lấn át ý định của cô.

Một nhóm phụ nữ đứng ở hàng đầu đang kháo nhau với đám thương nhân và bắt đầu chỉ vào cô.

-Cô gái đó đấy. Người được đám nô ɭệ Hittite bàn tán đấy. Bọn họ nói nàng như hoàng phi của chúng ta vậy.

Phía đối diện đám phụ nữ bên này bỗng nhiên ồ lớn. Tự nhiên cô biến thành một chủ đề bàn tán sôi nổi.

-Nghe nói nàng từng bị bắt làm nô ɭệ. Sau lần gặp hoàng thượng ở sa mạc lúc đang trên đường đến chơi ở Ai Cập ta. Nhưng lúc đó còn chưa được sắc phong làm công nương đâu..
Còn biết cả chuyện đó- Selena vẻ mặt bất đắc dĩ, lại lặng yên nghe hết nhóm người này đến nhóm người khác nói những gì họ biết về cô.

-Nghe nói trong thời gian bị bắt giữ nàng ta không những hóa nước ra sạch giống lệnh bà mà còn chỉ cho đám nông dân cày ruộng bằng trâu. Vụ mùa năm đó bên đấy khấm khá lắm.

Đám đông lại ồ lên lần nữa. Giọng điệu kinh ngạc không ít.

-Là vậy sao? Còn có thể làm như vậy? Rốt cuộc là làm thế nào nhỉ?...

Selena lắc đầu, cô tự hỏi có phải là thương nhân Ai Cập qua Hittite buôn bán ở khu chợ gần công trường cô từng làm hay không mà ngay cả việc một con choắt không địa vị như cô lúc đó mà lại có tiếng tăm ở nơi này như vậy.

Cô định sẽ không để mọi chuyện đi quá xa mà có ý định ngăn cản. Chỉ là chân vừa tiến tới thì hướng phía sau lưng cô người ta lại nói một điều khác nữa.
-Vết sẹo trên đầu nàng vừa nãy đó mấy người có thấy không? Ta nghe đám người Hittite truyền tai nhau nói là nàng vì cứu tên hoàng tử nước đó mà ngã đập đầu vào đá đến bị mù đấy.

-...- mọi động tác liền cứng đờ.

-Nghe bọn thương nhân Assyria nói trong lần chiến sự vừa rồi, đám người chạy nạn của Hittite trong lúc chạy xuống Kizzuwatnna nàng còn mua đồ ăn phát cho bọn họ ở đó. Nàng đã đem bán chiếc vòng của quốc vương Minosu tặng nàng mà mua đấy. Nhờ vậy mà hoàng thượng mới hay tin nàng đang ở đó, bị bắt làm con tin của Mitanni và tên quái nhân Minoa, còn nghe nói vì bảo vệ bọn họ mà bị tên quái nhân đó đánh ngay giữa chợ.

Có lẽ cô sẽ tiếp nhận thông tin này bình thường hơn nếu như họ không nhắc đến anh, vào lúc này.

Cô vô thức bấu chặt góc áo. Ánh mắt quay lại trân trân nhìn bọn họ. Tay cũng chẳng còn giữ khăn choàng nữa mà mặc kệ cho gió thổi bay làn tóc đến rối mù.
Nào có ai để ý đến biểu hiện của cô. Họ cứ tiếp tục theo ý muốn bản thân thôi.

-Vậy là tin đồn về hoàng thân dị dạng của Minoa là có thật sao?

-Đúng vậy. Hoàng cung bên đó dấu kín lắm, nhưng ai mà ngờ chứ!

Từ sau trận chiến cô rất lâu rồi cũng không còn nghe tin tức gì về Atorat nữa. Chỉ biết rằng trong trận chiến với Hittite lần đó anh ngã ngựa rơi xuống một vách đá. Có hay chăng đã mất mạng rồi?

Và rồi dòng người gần như bùng nổ bởi sự tranh luận. Đây rồi, trận chiến đau lòng mà cô không muốn nhắc tới, không muốn phải áy náy nhớ lại nữa lại bị khơi ra.

-Tôi tưởng nàng đã mất mạng ở vụ nổ trong thành Troia? Vụ lần đó gây trấn động không nhỏ đâu! Nó nổ to như lần lệnh bà đốt tháp Babel của Babylon ấy.

-Sao cơ? Có chuyện đó sao?

-Đúng, là vậy đó, nghe bảo người gây nên vụ nổ đó lại chính là nàng. Tin nổi không!?!
-Trời! Tôi mới biết việc này đó! Chỉ biết là sau tiếng nổ lớn thì người Hittite đã dùng chiến xa quét sạch chiến trường thôi. Không ngờ...

-Thảo nào nói nàng là em gái hoàng phi.

-Có lẽ việc nàng cùng lệnh bà đến từ một nơi là thật. Vụ nổ lớn như vậy mà nàng vẫn có thể đứng đây. Không hề hấn gì... con gái nữ thần chăng...

.

.

Selena nghe đám người này nói mà lòng lại quặn thắt. Cô đã cố nguôi ngoai suốt một năm qua nhưng chả có ích gì. Chỉ bằng mấy câu nói bàn luận, mọi cố gắng trước đó đều hóa hư vô. Thời gian đầu sau khi rời bỏ anh, cô sống dở chết dở như cái xác vất vưởng. Cô đã rời bỏ anh, rời bỏ nơi mà số người ngã xuống vì cô còn nhiều hơn chốn này vì sự ích kỷ của chính mình.

Cô quyết định giữ im lặng. Đầu cúi hẳn xuống đất. Cô nhìn hai lòng bàn tay mình, bên mũi thoang thoảng mùi tanh của máu.
Ảo giác kiểu này một phần là do trấn động tâm lí. Vì sau trận chiến lần đó là biến cố xảy đến liên tục. Nếu như nói lần anh trở về cứu cô khi trầm mình xuống ngọn thác đó giống như cái phao cứu sinh thì có lẽ nó chỉ là một cái phao đã bị xì hơi mà thôi. Nỗi đau đã hình thành, tâm hồn đã tổn thương thì không thể chỉ vì sự xuất hiện bất chợt của một người liền nguôi ngoai được. Và cái nỗi đau đó bắt đầu cùng với những biến cố trong quá khứ dày xéo tâm can của Selena đến tan vỡ.

"Chiến tranh" chưa bao giờ là định nghĩa tốt đẹp, dù cho có một hiện thực rằng chiến tranh đem đến sự phát triển và rằng con người ta dù trong thời đại nào cũng phải tranh đấu để tồn tại. Nhưng những người lính phải xông pha trận mạc và "gϊếŧ giặc" dù cho có muốn hay không vì lợi ích chung thì thế nào? Lúc đó có thể sẽ chẳng cảm thấy điều gì vì trước mắt là nhiệm vụ phải hoàn thành nếu không sẽ phải đánh đổi bằng cả tính mạng. Nhưng rồi sẽ ra sao khi hòa bình lặp lại? Họ sẽ có thời gian bình tâm để suy nghĩ lại những chuyện đã qua thì vô thức tâm hồn đã tự để lại một vết sẹo, nếu quá nhạy cảm sẽ tự dằn vặt bản thân mình, tự làm đau chính mình.
Selena trước đó vẫn còn rất tự tin nhưng bây giờ thì không. Ba tháng sống yên ổn ở trạm cứu hộ và một năm bỏ đi đến bây giờ chính là "thời bình" của tâm hồn cô. Và hôm nay một lần nữa vì những lời nói này mà trở nên dày xéo một lần nữa.

Cô nghĩ mình sẽ ngã xuống.

-Nàng vẫn ổn chứ?- là tên hoàng thân bước đến đỡ tay cô.

Mặt cô rất xanh, mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy xuống, cô thở dốc đầy mệt mỏi. Nhìn qua đều nghĩ cô sắp đổ bệnh đến nơi rồi.

Thấy cô nhìn mình mà không nói, tên hoàng thân liền tiếp lời.

-Nebanon tên ta, nàng có thể gọi trực tiếp như vậy. Nàng có muốn về hoàng cung nghỉ ngơi không? Sắc mặt nàng xanh quá.

Cô gạt tay Nebanon, lại không nói gì.

Carol lúc này cũng đã chú ý đến việc Selena bỗng chốc trở nên xanh xao mà cùng với Nebanon đến hỏi thăm và khuyên cô nên trở về hoàng cung thời gian ngắn.
Selena lắc đầu, nhanh chóng đứng thẳng người. Bàn tay siết chặt thành nắm đấm cố tỏ ra quật cường mà gắng sức.

-Em ổn, tạm biệt- cô không nói lí liền bỏ đi.

Tiếng người xì xào bủa vây lấy cô, lần này từng câu từng chữ như tát thẳng vào mặt cô.

-Đám nô ɭệ Hittite tung hô nàng ta như vậy liệu có đáng tin? Rõ là bị bắt làm con tin mà còn đi giúp người ở đó. Cứ cho rằng lúc đó vì nàng chưa được sắc phong đi. Nhưng chuyện cứu tên hoàng tử đó sau khi đến Minoa dưới thân phận là công nương thì thế nào? Sẽ không phải là vì nàng thân thiện quá mức đấy chứ?

-Nàng còn chưa từng xuất hiện chính thức ở hoàng gia. Trước đó nàng là ai? Có phải người Ai Cập không? Hay lại là gián điệp của nước nào?

-Này đừng nói bậy, nàng đã cứu hoàng phi trong lúc lệnh bà đang mang thai hoàng tử đấy. Tháng sau đã là sinh nhật của hoàng tử rồi.
.

.

Bước chân Selena không đứng vững được nữa, cô hơi lùi lạ. Đám thương nhân giữa chợ này nói chẳng sai điều gì. Nhưng bọn họ là đang nghi ngờ cô. Xem thấp tư chất cá nhân của cô. Cô chỉ đang muốn hỏi họ, việc cô được phong làm công nương nước này đã có bao giờ Menfuisu hay bất kì ai trong hoàng gia này hỏi qua ý kiến cô chưa? Chưa từng!

Họng cô nghẹn cứng. Lòng bàn tay lại càng siết chặt hơn.

Cô thở dốc ôm ngực, đối diện với từng ấy ánh mắt chỉ chỏ vào mình mà trở nên sợ hãi. Cô không sợ đám đông, nhưng đây là lần đầu tiên cô muốn bỏ chạy giữa dòng người như thế này.

Tai cô ù đi một khoảng. Nhìn Menfuisu và Carol đang muốn nói gì đó mà không hiểu. Carol cứ thế mà đuổi theo cô nhưng cô vẫn kiên định bước đi.

Có vẻ như điều hai người họ nói là đang cố trấn an cô rằng tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Nhưng cô rất rõ điều đó. Bọn họ nói không sai. Chẳng có hiểu lầm gì ở đây cả. Cô nghĩ cô cần bình tâm lại, sau đó làm nốt công việc điều tra vẫn đang dang dở. Xong việc lần này, không một ai được phép xem thường cô nữa!

Cô nắm chặt cổ tay theo thói quen nơi chiếc vòng ngọc một năm trước vẫn lủng lẳng trên cánh tay. Cô trấn định mình. Nghĩ tới những chuyện sắp tới mình sẽ làm thì liền nhẹ lòng đi hẳn.

Nghĩ như thế bước chân liền sải dài hơn. Ánh mắt lạnh băng mà nhìn vào dòng người vẫn đang rì rầm. Cô không nhìn lại Menfuisu, dù rằng anh đang cố cứu vãn tình hình trước việc quá nhiều người nghi ngờ Selena như vậy.

Giọng nói cô đầy kiên định, cô mím chặt môi đến bật máu nhìn chằm chằm một người vẫn đang thao thao bất tuyệt mà nói về cô. Lời cô nói này này là nói cho Menfuisu đã ở rất gần bên cạnh. Giọng cô rất nhẹ nhưng chứa đựng sức nặng khiến người ta e sợ.
-Em chỉ muốn hỏi. Có bao giờ mọi người nghĩ tới cảm nhận của em khi phải vác trên mình một món nợ ân tình quá lớn chưa? Công nương gì đó, còn chẳng phải là thứ em yêu cầu có được..

Cô dừng lại một tí, hít sâu một hơi như lấy sức, sau đó giọng nói tăng thêm âm lượng hơn lúc trước.

-Cứ coi như thân phận công nương gì đó em không có. Chuyện mọi người nghi ngờ em cũng không để bụng. Lời mời đến làm khách quý của Ai Cập hi vọng vẫn còn hiệu lực. Sinh nhật của hoàng tử hẹn gặp lại mọi người. Lúc đó em sẽ mang đến một món quà lớn. Đó sẽ là lúc em gửi lời chào chính thức đến mọi người. Tạm biệt.

Nói rồi bàn chân vững chãi giẫm mạnh lên đất, bỏ qua mọi lời người ta to nhỏ về mình mà xông thẳng vào giữa đám đông mà đi.

Cô như một chú cá săn mồi không có mục tiêu, mỗi khi dòng người tản sang hai bên đều giống như những con mồi trong một đàn lớn, đều đang bảo vệ lẫn nhau mà vô thức hợp lực làm tổn thương con cá đi săn.
Nét mặt cô trầm đi hẳn, cố gắng gượng đi về phía trước. Cô chỉ cắm đầu nhìn xuống đất, thâm tâm đánh động không ngừng. Trong khắc đó bỗng nhiên cảm thấy sự tồn tại của mình rất cô độc, dù cho có to lớn nhưng không thể hòa nhập vào với "đàn" được. Cô như vậy liền muốn thu mình vào lại cái kén an toàn vẫn luôn cư trú suốt một năm qua, bế quan mọi giác quan mà trở nên hờ hững, cảm thấy như vậy là tốt nhất.

Người ngược sáng bỗng nhiên chắn trước mặt. Mùi bạc hà thoáng chốc sộc vào cánh mũi. Cô đụng đầu vào một bờ ngực vững chắc như đồng. Bàn tay người nọ giơ lên, một cách có chủ đích mà bịt tai cô. Liền như vậy đưa cô vào một vòng tay vững chãi đầy an toàn. Anh xoay người cô lại, dẫn cô ra khỏi dòng người tấp nập, khoảnh khắc đó âm thanh như không còn nữa, tĩnh lặng như tờ. Mọi hoạt động của cuộc sống cứ như tua chậm lại còn bước châm hai người lại nhanh như tua một thước phim.
Và trong khoảng thời gian vô thức đó, cô được đưa đến bên một kênh nước bên bờ ruộng.

Mùi cây cỏ thoang thoảng khiến tâm hồn thanh thản, nhẹ nhõm đi hẳn.

Chẳng hiểu sao cô lại để im cho người này kéo đi như vậy. Mùi hương cơ thể này quen thuộc đến nỗi khiến cô ngây ngốc rất lâu, nó giống như lần đầu gặp người thương nhân Palestine ở bến cảng biển Đỏ vậy. Vòng tay này chẳng hiểu sao lại khiến cô thấy an toàn, sự an toàn này làm cô muốn mãi được vùi mình trong đó. Giống như trước đó được ở trong vòng tay Izumin.

Khi cả hai dừng lại rồi cô mới chậm rãi ngước đầu, ánh nắng chiếu tỏa trên từng đường nét khuôn mặt người nọ. Là một khuôn mặt thanh tú ẩn dưới lớp râu màu đen. Ánh mắt người nọ điềm tĩnh lạ thường, nhìn thẳng xuống mặt nước đang êm ả chảy nhẹ, là Imisu.
-Nhận ra tôi... là công nương Ai Cập nên..  đi tìm sao?- cô hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Cô cật lực che dấu cảm xúc tiêu cực nhưng nhịp thở lại liên tục bán đứng cô. Cô thở dốc mặc dù không phải vừa hoạt động mạnh. Cơ thể sắp tới cực hạn chịu đựng rồi.

Imisu nhận ra sự mệt mỏi của cô, lúc này mới tập trung lại lời cô nói. Anh vẫn chưa thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn của mình. Vừa nãy anh cũng bị hình ảnh cô chịu đả kích giữa chợ mà rơi vào trầm tư, cảm thấy đau lòng.

-Ừ- giọng anh rất khàn. Vô thức lại để lộ ra âm điệu của bậc quý tộc.

-Từ khi nào?- cô lại hỏi. Tiếng thở dốc lại lớn hơn. Cảm thấy vòng tay người trước mặt bỗng nhiên tăng độ siết hơn thì liền vùng ra khỏi. Là nãy giờ anh vẫn chưa hề buông cô ra.
-Khi nào cái gì?- anh hỏi lại. Không đồng ý với biểu hiện của cô mà kéo tay cô rồi nắm chặt. Không ôm nhưng bắt cô đứng dựa đầu vào ngực mình.

-Biết về... thân phận thật của tôi- cô không vùng ra nữa. Mùi hương này, vào thời khắc này khiến cô trở nên xao động.

Cô tự hỏi tại sao mình không vùng ra, người này không phải anh nhưng tại sao cô lại làm vậy. Là cô thay đổi rồi sao?

Tim cô đập mạnh đầy mệt mỏi, ánh mắt bắt đầu trở nên lờ đờ..

Anh dừng lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt xanh xao của cô mà đau lòng.

Có một loại bệnh mang tên tâm bệnh. Là khi người ta vẫn đang khỏe mạnh, chỉ cần một đòn đả kích đủ lớn, liền sẽ gục ngã.

Bàn tay anh đặt lên đầu cô, xoa nhẹ.

Động tác cảm tính như thói quen đó cùng giọng nói trầm khàn rất lâu mới nghe lại bỗng nhiên vang vảng bên tai.
-Từ lần đầu gặp lại em. Còn phải hỏi ta sao?

Là tiếng Hittite.

Ánh mắt cô vụt mở lớn. Cô như kẻ mất kiểm soát quên luôn mệt mỏi mà quay phắt đầu. Cô chồm tới kéo khăn choàng của anh xuống.

Động tác cô thô bạo, kéo mạnh tóc anh. Bộ tóc màu đen bỗng nhiên không còn nằm đúng vị trí của nó nữa mà để lộ ra mái tóc màu bạc rơi xuống một lọn dài.

Bàn tay cô run bần bật.

Lại chạm lên khuôn mặt anh, bàn tay không lưỡng lự muốn vạch trần anh. Cô chạm vào bộ râu của anh muốn lột nó ra.

Anh cản động tác tay của cô. Cũng rất nhanh đội tóc vào lại.

-Xin lỗi em- một câu ba chữ liền bỏ đi nhanh như một cơn gió để lại cô ngây ngốc một mình.

Sau lưng một lúc sau đó là đám Menfuisu cùng Carol tìm tới.

Có một loại nỗi nhớ không thể diễn tả được. Đó là vừa nhớ vừa phải học cách tránh xa. Là loại nhớ mà một bên không ngừng bày tỏ còn một bên lại không ngừng tổn thương.
Lần trở về hiện thực một năm trước đó đã làm một cuộc tiểu phẫu để ngăn cho vấn đề suy giảm thị lực sau này. Chỉ là thời gian hồi phục ít ỏi lại liên tục gắn chịu đả kích. Cho nên đôi lúc căng thẳng sẽ lại phát bệnh.

-Đừng đi... là em sai rồi- cô bật khóc.

Rồi giữa cái nắng gắt gao của buổi trưa, cô gái nhỏ gục ngã xuống đất mà ngất lịm.

Dưới kênh nước sông Nil vẫn chảy mang phù sa về bồi đắp cho ruộng đồng.

Ngày trăng tròn trước khi lũ sông Nil tràn về lần thứ hai trong năm hai ngày có một thiếu nữ bước sang tuổi 18. Ngày đó chính là đêm nay.