[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Sóng Gió Ai Cập

Chương 53: Tìm lại chính mình (1)




Chương 53: Tìm lại chính mình (1)

Author: Lakshmi

(Cảm ơn mọi người đã quan tâm, sức khoẻ mình đã chuyển biến tốt nên sẽ cố viết để khuây khoả trong lúc dưỡng bệnh. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình nhé!)

Cuộc sống mới của Isis dần đi vào quỹ đạo, hôm nào có tiết thì đến trường không có thì đến công ty. Cha mẹ nàng đã từ bỏ các chức vụ ở tập đoàn để nghỉ ngơi sau nhiều năm vất vả làm lụng cũng như dành nhiều thời gian hơn để ở bên nàng.

Ngoại trừ việc bị các mẩu ký ức vụn vặt không thống nhất quấy nhiễu khiến giấc ngủ vào ban đêm của nàng không trọn vẹn, thì mọi điều còn lại đều tiến triển rất tốt. Mối quan hệ giữa nàng và gia đình hết sức hoà hợp, dù trí nhớ trống rỗng cũng không ngăn được Isis lại một lần nữa yêu thương bọn họ thật lòng.

Huyết thống và tình thân vốn là những thứ tình cảm gắn kết và cũng lạ lùng nhất trên đời!

Sau ba tháng chăm chỉ, Isis đã hoàn toàn bắt kịp tốc độ học tập của các bạn cùng lớp và làm quen được thêm không ít bạn mới. Tận khi nhập học nàng mới biết Carol cũng là đàn em khoá dưới của mình, nhờ vào sự thông minh vốn có và thế lực gia đình mà Carol đã bước chân qua ngưỡng cửa đại học ở độ tuổi 16 trước khi mất tích.

Hai người đã nhanh chóng trở nên thân thiết và thường xuyên cùng nhau đồng hành trên đường tới trường, Carol cứ mãi tiếc nuối vì Isis đã chọn chuyên ngành khác so với cô bé khiến họ không thể học chung.

Không ai nhắc lại sự kiện bắt cóc để tránh làm đối phương tổn thương thêm, nhất là khi Carol biết nàng tự phong bế ký ức vì gặp cú sốc lớn. So với tính cách hoạt náo và vô tư trước kia, Carol của bây giờ đã chững chạc và điềm tĩnh hơn rất nhiều khiến mọi người đều bất ngờ.

Việc làm thêm ở công ty đã mang đến cho nàng nhiều trải nghiệm thú vị và thực tế, khiến nàng áp dụng được những kiến thức mình học vào thực tiễn và rút ra được kinh nghiệm cho bản thân. Vincent không hề gò bó nàng, thậm chí chẳng ngại phiền phức sẵn sàng giải đáp mọi thắc mắc của nàng.

Tính tự lập trong công việc của Isis rất cao, nếu nàng có thể tự mình giải quyết thì Isis nhất định sẽ không nhờ người khác hỗ trợ. Nàng thừa biết áp lực của Vincent rất lớn khi phải đảm đương nhiệm vụ lãnh đạo tập đoàn mà cha để lại, anh luôn muốn hoàn thành công việc thật xuất sắc để khiến cha tự hào.

Isis trở về nhà sau tiết học buổi sáng thì được mẹ nhờ mang bữa trưa cho anh trai, dù công ty cũng có căn tin phục vụ thức ăn khá ngon nhưng bà Eva vẫn thích tự tay làm đồ ăn cho cả nhà. Nàng đặt chiếc cặp xuống ghế sofa ngoài phòng khách rồi đón lấy lồng cơm từ tay mẹ, bà dịu dàng hôn lên trán con gái một cái, vẫy tay tạm biệt: "Mẹ có soạn cả phần cho con, cùng ăn trưa với anh rồi hẳn làm việc nhé."

Cho thêm vài món đồ cần thiết từ chiếc giỏ, Isis xoay đầu tạm biệt mẹ: "Con biết rồi, ba mẹ nhớ ăn cơm đúng giờ đấy!"

Tài xế riêng đưa nàng đến công ty trước khi giờ nghỉ trưa bắt đầu, Isis đi thang máy lên tầng cao nhất mà không gặp chút trở ngại nào. Sau nhiều lần được Vincent đưa đi tham quan khắp nơi, hầu hết mọi người trong toà nhà đều biết mặt nàng.

"Tiểu thư đến rồi à? Để tôi báo với sếp tổng." Cô thư ký đon đả chào đón khi Isis bước ra từ thang máy.

Nàng chỉnh lại túi xách khoác trên vai rồi mỉm cười: "Làm phiền chị."

Cô gái vội xua tay bảo không phiền, nhanh chóng nhấc điện thoại cố định trên bàn liên lạc với Vincent trong văn phòng. Rất nhanh đầu dây bên kia đã trả lời, cô thư ký vâng một tiếng rồi cung kính mời Isis vào.

"Ngài Vincent đang đợi cô." Thư ký mở sẵn cửa, làm động tác mời với Isis.

Nàng gật đầu cảm ơn cô gái rồi xách theo lồng cơm bước vào văn phòng, đây không phải lần đầu tiên nàng đặt chân vào đây. Văn phòng rộng rãi được bài trí theo lối hiện đại hoà lẫn với vài nét hoài cổ phá cách, không rườm rà bề thế nhưng mang lại sự thoải mái dễ chịu.

"Sao em không về nhà nghỉ ngơi, chiều hãy đến công ty?" Vincent nhìn đồng hồ trên tay khi thấy nàng xuất hiện, sáng nay chính anh đã đưa Isis đến trường nên biết rất rõ thời khoá biểu của nàng.

Đặt lồng cơm lên bàn trà, nàng cẩn thận mở nắp ra rồi bày biện những khay thức ăn nóng hổi ra bàn: "Mẹ sợ anh bận việc bỏ bữa, bảo em đến giám sát đấy. Đừng có càu nhàu nữa, mau đến đây dùng cơm đi."

Vincent phì cười trước giọng điệu của nàng, anh rời khỏi bàn làm việc bước những bước dài để đến được chỗ nàng. Đón lấy bộ dao nĩa từ tay Isis rồi bắt đầu bữa ăn trưa, thỉnh thoảng anh lại hỏi nàng về việc học ở trường và Isis đã trả lời anh không sót câu nào.

Thức ăn do mẹ nấu lúc nào cũng hợp lòng các con, những chiếc khay đựng thức ăn trống rỗng chính là bằng chứng thuyết phục nhất. Vincent thoả mãn tựa lưng ra sau ghế sofa, bao tử no căng khiến anh phải nới lỏng chiếc áo vest đang mặc để lộ ra phần cơ bụng săn chắc lấp ló sau chiếc áo sơ trắng.

Cũng may mẹ đã chu đáo chuẩn bị cả trà tiêu thực, Isis cầm lấy bình giữ nhiệt rót ra hai cốc rồi đặt vào tay Vincent: "Xem anh kìa, cả khuôn mặt đều hiện hai chữ 'mãn nguyện'."

"Có đồ ăn ngon cho vào bụng, không mãn nguyện thì là gì?" Anh nâng chiếc cốc lên môi uống một ngụm lớn, công hiệu của trà nhanh chóng phát huy tác dụng khiến bụng Vincent bớt chướng ách.

Trong khi anh ngồi nghỉ ở ghế sofa thì Isis lại rảnh rỗi đi dạo trong văn phòng nhìn ngắm mấy bức tranh nghệ thuật được treo phía trên bức tường, lúc lướt ngang qua bàn làm việc bỗng nhiên một sấp ảnh đã thu hút sự chú ý của nàng. Isis nghiêng đầu liếc mắt nhìn xem, bên trong những bức ảnh là viện bảo tàng mới được xây ở Cairo do tập đoàn Raman góp vốn xây dựng.

Nhìn thấy nàng có hứng thú với viện bảo tàng làm anh sực nhớ đến chuyện hôm nay là buổi tổng duyệt sân khấu cho hôm triển lãm, Vincent đặt cốc trà lên bàn rồi đứng dậy đi về phía nàng. Anh vươn tay nhấc sấp ảnh đi trước mặt Isis, kéo theo cả ánh mắt của nàng đi theo.

"Đẹp lắm phải không, do mẹ chúng ta thiết kế đấy. Hôm nay có buổi tổng duyệt chương trình, em có muốn ghé qua xem thử không?" Vincent lấy ra vài bức ảnh đẹp nhất, đưa ngang tầm mắt cho nàng.

Bà Eva là một kiến trúc sư nổi tiếng, những công trình có sự can thiệp của bà đều vô cùng tinh tế và đẹp đẽ mang đậm phong cách riêng của bà.

Isis gật đầu trong vô thức, ánh mắt nàng dừng lại ở tấm hình chụp quảng trường phía sau viện bảo tàng nối liền với bờ sông Nile đang chảy. Một cảm giác quen thuộc đến rợn người chợt ập đến, bủa vây lấy trái tim Isis khiến nàng nhói đau.

Chiếc xe Land Rover luồn lách một cách điệu nghệ qua những con phố đông đúc nhất Cairo dưới đôi tay điều khiển phóng khoáng của Vincent, anh hạ thấp kính râm liếc nhìn nàng qua chiếc gương chiếu hậu. Khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười thích thú, anh xoay tay lái đạp chân ga phóng về phía trước với tốc độ kinh hồn.

"Vincent, anh đưa em đến viện bảo tàng hay là đang đua xe?" Isis nhắm chặt đôi mắt đen láy, bám thật chắc vào tay vịn trên nóc xe. Lời nói không còn dịu dàng như ngày thường mà mang theo âm điệu hơi chói tai thể hiện sự sợ hãi của nàng.

"Ngoan nào, mở mắt ra mà xem, anh có chạy nhanh quá đâu?" Anh tiếp tục trêu đùa nàng, một tay vươn đến khẽ xoa nhẹ lên má Isis.

"Anh bị điên rồi!!!" Isis lại bắt đầu hét lên khi cảm nhận chiếc xe vừa đột ngột chuyển hướng, tiếng cười sảng khoái của Vincent lập tức vang lên sang sảng.

Cô em gái đáng yêu này luôn giữ một vẻ ngoài tao nhã phù hợp với hình tượng tiểu thư đài các nhà Raman, hiếm khi thấy Isis có những biểu cảm đa dạng như vậy càng khiến anh muốn trêu đùa nàng hơn. Anh rất tin tưởng vào tay lái của mình hơn bất kỳ ai khác, màn rượt đuổi tốc độ này chỉ vừa khởi đầu mà thôi.

Đến khi chiến xe dừng lại trước cổng bảo tàng, khuôn mặt Isis đã trắng bệnh như tờ giấy, lảo đảo mở cửa xuống xe chống một tay lên thân xe mà nôn khan: "Em thề... Sẽ không...Đi chung..."

Anh vội vàng đến bên em gái, giúp nàng vén mái tóc đen nhánh ra phía sau còn dịu dàng vỗ nhẹ lưng cho Isis: "Ok, lần sau không đi chung với anh nữa chứ gì. Vậy lần sau để anh đi chung với em là được."

Đón lấy chai nước từ tay anh mà uống một ngụm lớn, Isis trừng mắt với anh để nhận lại một nụ cười nửa miệng từ Vincent. Sau khi đã bình tĩnh lại, Isis được Vincent đưa vào viện bảo tàng.

Người phụ trách buổi tổng duyệt nhanh chóng nhận ra sự có mặt của hai người họ, vội vàng chạy đến: "Boss, tiểu thư, mọi người đến khảo sát tình hình à? Thật là hiếm có, sếp tổng và em gái bên đối tác cũng đang ở đây đấy."

Isis nhướng mày nghi hoặc, Ryan và Carol cũng đến sao. Suýt chút nữa nàng đã quên mất, buổi triễn lãm lần này có sự hợp tác giữa hai tập đoàn lớn Reed và Raman. Hai người theo chân tổng phụ trách đến quảng trường phía sau viện bảo tàng, ở đây đang thực hiện những cảnh quay để dựng thành video tuyên truyền cho viện bảo tàng.

Quảng trường mở rộng ra phía mặt sông có dựng một chiếc đài cao mô phỏng theo đàn tế lễ thời xưa, một nửa trên mặt đất một nửa dựng trên mặt sông. Một cô gái mặc trang phục Ai Cập cổ đại, đang khiêu vũ trong tiếng nhạc réo rắt.

Carol đứng cạnh vị đạo diễn, nghiêm túc xem lại phân cảnh vừa quay được. Cô bé cau mày một chút, nói gì đó khiến ông đạo diễn cũng gật gù: "Tiểu thư nói đúng, quả là chưa thể hiện được phần hồn của điệu vũ."

Ryan mỉm cười nhìn em gái bận rộn bàn bạc với đạo diễn, thật không ngờ cũng có lúc Carol trở nên hứng thú với mấy việc làm ăn của gia đình. Cô bé đã muốn giúp, vậy thì anh sẽ cố gắng hết sức để tạo mọi điều kiện hỗ trợ cô bé.

"Ryan!" Vincent lên tiếng gọi, khiến Ryan quay đầu lại.

Anh hơi bất ngờ trước sự có mặt của Vincent nhưng đã mau chóng hồi phục tinh thần vươn cánh tay về phía người bạn vừa đến: "Đến khảo sát à?"

"Ừ, công chúa nhà tôi muốn đến xem nên phải hộ tống đến thôi." Vincent mỉm cười bắt tay với Ryan, vỗ nhẹ lên vai anh ấy mấy cái.

Khi anh định giới thiệu Isis thì phát hiện nàng không có bên cạnh mình, Vincent xoay đầu nhìn lại thấy Isis đang chăm chú ngắm cô gái nhảy múa trên đài cao không chớp mắt. Anh gọi nàng, hơi nhướng mày: "Isis!"

Nàng giật mình thoát khỏi vũ điệu của cô gái, vội vã đến bên anh trai. Vươn bàn tay nhỏ nhắn về phía Ryan, bắt tay anh chàng trong sự hối lỗi vì thất thần: "Xin chào, tôi là Isis."

"Rất vui được gặp cô." Ryan nắm nhẹ bàn tay cô gái rồi nhanh chóng thả ra, anh thường nghe em gái kể rất nhiều về Isis với một sự ngưỡng mộ không nhỏ. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng được vớt lên bên bờ sông Nile, anh đã cảm thấy giữa mình và nàng có một sự quen thuộc kỳ lạ.

Đến bây giờ gặp lại, cảm giác đó vẫn nguyên vẹn trong lòng Ryan. Vào lúc này Carol cũng nhận ra sự có mặt của Isis, bỏ dỡ cuộc thảo luận với đạo diễn mà chạy đến chỗ nàng.

"Chị Isis cũng đến đây à, lúc nãy định rủ chị ăn trưa mà đến lớp chị lại không thấy đâu." Carol thân thiết nắm lấy cánh tay nàng, nụ cười rạng ngời tươi tắn trên môi.

"Sáng nay chị hết tiết sớm, không kịp báo với em." Isis cũng mỉm cười, để mặc cho Carol lôi nàng đi.

"Hai cô gái có vẻ thân thiết nhỉ?" Vincent cho hai tay vào túi quần, đứng cạnh Ryan đưa mắt nhìn các nàng.

"Carol nhà tôi rất thích tiểu thư nhà anh." Ryan đưa tay đỡ trán, cười trừ trước sự nhiệt tình thái quá của em gái mình.

Sau khi giới thiệu Isis với tổ ê-kíp Carol chỉ tay vào màn hình trước mặt đạo diễn, đề nghị phát lại cảnh quay mới nhất: "Chị mau xem này, rồi nói cho em nghe cảm nghĩ của chị nhé."

Cô gái trên màn hình chính là người đã khiêu vũ trên chiếc đài cao lúc nãy nàng nhìn thấy, dáng vẻ uyển chuyển dẻo dai của vũ công chứng tỏ đây là người có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề. Cô gái đã rất cố gắng để phô bày kỹ thuật điêu luyện để khán giả có thể nhìn thấy vẻ đẹp và tài năng của cô, nhìn chung không có gì sai sót nhưng vẫn khiến Isis cảm thấy thiếu thứ gì đó.

Đầu nàng lại bắt đầu nhói đau, một khung cảnh ngắn hiện lên trong tâm trí nàng ngay lúc này. Hoà lẫn với dáng vẻ của cô gái trong thước phim, có một bóng hình xinh đẹp nhảy múa trên chiếc đài cao giữa quảng trường rộng lớn.

Nàng không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, gạt bỏ hoàn toàn những thứ khác ra khỏi tâm trí. Người đó chuyên tâm múa vũ điệu mặt trời với lòng thành kính sâu sắc, mong muốn rằng thần linh sẽ đẹp lòng với sự hiến dâng của nàng.

Isis lắc đầu mấy cái để trở về thực tại, nhìn đôi mắt mong chờ của Carol thì khẽ đáp: "Điều cô ấy thiếu là sự thành kính."

Nhận xét của nàng cũng trùng khớp với suy nghĩ của Carol, cô bé hài lòng gật đầu rồi xoay mặt nói với đạo diễn: "Liệu chúng ta có thể bảo cô ấy tiết chế động tác lại được không? Vẻ mặt thì... Nói sao nhỉ, phải tỏ ra kính trọng hơn nữa."

Đạo diễn trầm tư một chút rồi tiến lại trao đổi riêng với cô diễn viên khi nãy, mọi người đều nhận ra cô ta không hề vui vẻ khi bị đạo diễn góp ý. Không biết cô ta đã nói gì mà khiến đạo diễn cau mày trở về chỗ cũ, hơi thất vọng trả lời Carol: "Set quay này đã quay hơn sáu tiếng, cô ấy cũng đã cố gắng hết sức rồi. Ngoại trừ biểu cảm chưa tới thì những thứ còn lại đều rất tốt. Tiểu thư à, hay là chúng ta sử dụng những thước phim này đi, cũng đâu phải tranh giải Oscar."

Carol bặm môi thể hiện sự không cam lòng, quả thật cô gái kia đã thể hiện rất tốt, cô bé cũng đâu thể phủ nhận công sức của người ta. Trước khi cô bé thoả hiệp gật đầu thì Isis đã lên tiếng: "Để chị thử xem!" Ngay cả nàng cũng ngạc nhiên vì lời nói và hành động của mình.

"Chị Isis cũng biết về vũ điệu mặt trời của Nữ hoàng Isis à?" Carol vui mừng vỗ tay, đôi mắt màu xanh biếc lấp lánh sự thích thú.

Isis cười trừ trước lời buột miệng của mình, khẽ gật đầu một cái: "Chị... Thử xem sao."

Nhân viên hoá trang đưa nàng đi trang điểm và thay đồ, khi Isis xuất hiện lần nữa trước mặt mọi người đã mang một phong thái hoàn toàn khác. Chiếc váy trắng tinh xảo được may bằng chỉ vàng phủ lên cơ thể quyến rũ, Isis cực kỳ phù hợp với những trang sức và phụ kiện bằng vàng phục chế theo trang sức Ai Cập cổ đại.

Khí chất của nữ vương toát ra từ người nàng chấn áp quần hùng, chỉ cần người đẹp im lặng không lên tiếng đã đủ khiến người ta kinh sợ.

Lúc nghe Isis nói muốn thử khiến cô diễn viên âm thầm cười khẩy trong lòng, để giành được cơ hội thể hiện vũ điệu mặt trời lần này cô ta đã phải cạnh tranh với hơn 140 ứng cử viên sáng giá. Dù chỉ là một video tuyên truyền ngắn nhưng nó lại là sản phẩm hợp tác giữa hai tập đoàn hàng đầu khu vực, chỉ cần được góp mặt vào clip này sẽ khiến độ nhận diện của cô ta tăng mạnh cũng như giúp đỡ rất nhiều cho sự nghiệp của cô ta mai sau.

Từ biên đạo vũ điệu đến trang phục mặc khi múa, cô ta đã đóng góp rất nhiều công sức và tâm huyết để mang đến một hình ảnh Nữ hoàng Isis sát với bản gốc nhất. Điều đó khiến cô ta nghĩ rằng sẽ không còn ai ngoài bản thân thực hiện được vũ điệu này một cách hoàn hảo hơn nữa, chứ đừng nói là một tay ngang như cô tiểu thư nhà Raman.

Nhưng khi Isis bước ra với khí thế kinh người làm cô ta cảm thấy có một áp lực vô hình đè nặng lên vai, cô ta ngồi cạnh đạo diễn chăm chú quan sát trên màn hình máy quay. Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, ông đạo diễn mới hô lớn: "Action!"

Isis nhắm mắt lại, nhớ lại những hình ảnh về người con gái nàng đã nhìn thấy trong ký ức mà thả lỏng cơ thể để mặc cho bản thân di chuyển theo điệu nhạc. Cơ thể bật lên cao vươn dài cánh tay về phía mặt trời như muốn chạm vào quả cầu rực lửa ấy, ánh sáng của vầng thái dương bao bọc lấy Isis tạo nên hào quang xung quanh nàng.

Cơ thể xoay nhẹ một cái khiến vạt váy dài xoè tròn trong không trung tạo thành một hình tròn hoàn hảo, muốn thực hiện động tác này cần phải có khả năng giữ thăng bằng tuyệt vời và kiểm soát tốt chuyển động cơ thể nhưng Isis lại làm được mà không tốn nhiều công sức. Vì nàng chính là người đầu tiên đã dâng lên điệu vũ mặt trời cho thần Ra vào 3000 năm trước, không ai qua được nàng trong việc tái hiện lại vũ khúc này.

Thân hình uyển chuyển bay nhảy trên chiếc đài nhẹ tựa lông vũ, điệu múa mềm mại như cánh sen vừa mới hái, e ấp và vô cùng thánh khiết. Dường như Isis đã quên hết mọi thứ xung quanh, dâng hiến toàn bộ thể xác và linh hồn vào vũ khúc chỉ để làm đẹp lòng vị thần mặt trời vĩ đại.

Cảm xúc tôn sùng từ tận đáy lòng tuôn trào mạnh mẽ, khiến những chuyển động cơ thể cũng trở nên hết sức thành kính. Những người được chiêm ngưỡng cũng phải thổn thức kêu than: "Thật đẹp!"

Carol mãi ngắm Isis đến quên cả thở, sự xúc động mà cô bé đang có chính là thứ cảm xúc mà cô vẫn luôn chờ đợi từ vũ điệu mặt trời. Isis đã hoàn toàn thả hồn vào vũ khúc, không chỉ thể hiện trọn vẹn tinh thần của vũ điệu mà còn trình diễn hoàn hảo điệu múa thần tiên.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau