[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Sóng Gió Ai Cập

Chương 25: Lời tiên tri ứng nghiệm




Chương 25: Lời tiên tri ứng nghiệm

Author: Lakshmi

Trước lễ lên ngôi nửa tháng, từ thần điện tối cao đã truyền ra lời tiên tri của Nữ hoàng Ai Cập. Lời tiên tri nói rằng từ dòng sông Nile sẽ xuất hiện một cô gái cao quý, dung nhan của thiếu nữ vô cùng diễm lệ với mái tóc vàng óng ánh và cặp mắt xanh thẳm. Nàng công chúa sông Nile đó sẽ mang đến sự no ấm và thịnh vượng lâu dài trên toàn cõi Ai Cập.

Dân chúng rất vui mừng trước tin tức này, thần linh đã ban lời chúc phúc cho Ai Cập nay lại phái thêm con gái sông Nile đến trợ giúp, chứng tỏ Ai Cập chính là mảnh đất được thần linh lựa chọn. Khác với niềm hân hoan của người dân, trong lòng Isis lúc nào cũng tràn ngập sự lo lắng bất an.

"Tỷ thật sự đã nghe được thần dụ đó sao?" Memphis không thể lý giải được hành động của nàng, từ lâu Isis đã được xưng tụng là lời chúc phúc của thần không cần thiết phải có thêm lời tiên tri này để thu phục lòng dân.

Isis có tính toán riêng của nàng, cố tình lan truyền lời đồn để dân chúng khắp nơi biết về sự xuất hiện của Carol sẽ ngăn được những kẻ muốn che giấu hành tung của cô ta như mẹ con Sechi. Chính nàng cũng không dám chắc, Carol có thật sự đến Ai Cập cổ đại hay chỉ là một giấc mơ vớ vẩn nhưng nàng vẫn phải chuẩn bị kỹ lưỡng.

"Đệ có hứng thú với việc ta nghe được thần dụ hay là về cô gái sông Nile trong lời tiên tri?" Isis rất hiếu kỳ.

Memphis liếc nhìn nàng, "Tỷ nghĩ đệ háo sắc lắm sao?" Isis nhoẻn miệng cười, vỗ nhẹ lên vai hắn, "Ta không hề có ý đó."

Isis phe phẩy chiếc quạt lông ngỗng, che đi vẻ mặt khác thường của mình. Trong lòng nàng lúc này đang dậy sóng, liệu em trai nàng có giữ được sự tỉnh táo mà hắn nên có không?

"Nếu cô gái đó xuất hiện thật, đệ định giải quyết thế nào?"

Làm sao Memphis có thể biết được những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng chị gái, hắn suy nghĩ giây lát rồi bật cười, "Đã là con gái nữ thần thì không nơi nào thích hợp với cô ta hơn thần điện, để cô ta trở thành tư tế của Ai Cập là được rồi."

Tựa như trước đây hắn từng nói muốn bắt Carol về làm thị nữ nhưng kết quả thế nào, một cô gái có vẻ ngoài kỳ lạ không rõ lai lịch lại được xưng tụng là con gái sông Nile rồi ngạo nghễ bước lên vị trí Hoàng phi Ai Cập. Bàn tay cầm quạt siết rất chặt khiến những hoa văn trên cán quạt cứa vào tay nàng, "Bây giờ dân chúng đã bắt đầu xưng tụng cô ấy là Công chúa sông Nile, nếu cưới được con gái nữ thần làm Hoàng phi thì uy danh của đệ sẽ càng thêm vang dội."

Nghe được ý tưởng của nàng khiến em trai ngưng cười, Memphis nhìn Isis chằm chằm, "Hoàng tỷ có biết nếu năm đó phụ vương không đồng ý với lời khẩn cầu của tỷ, thì người bước lên ngôi vị Hoàng phi của đệ bây giờ là tỷ không?"

Chiếc quạt được phất phơ qua lại, Isis tự giễu đôi chút: "Nhưng đáng tiếc, giữa chúng ta chỉ có tình cảm tỷ đệ đơn thuần, trong mắt cả ta và đệ chưa từng coi nhau là đối tượng kết hôn."

Người hiểu hắn luôn là hoàng tỷ, Memphis mỉm cười hơi nghiêng mình trước Isis, "Xin tỷ đừng quá bận lòng về lời tiên tri, cho dù đệ có lập bất cứ ai làm Hoàng phi thì điều đó sẽ không làm lung lay địa vị của tỷ trong lòng đệ."

Vậy là hắn đã để ngỏ ý định cưới con gái nữ thần để nâng cao danh tiếng, quả đúng là học trò của Imhotep, Memphis sẽ không bỏ qua cơ hội đáng giá này đâu.

Isis thở dài khi Memphis đã rời đi, nàng xoay mặt về phía dòng sông Nile đang phát sáng lung linh dưới ánh mặt trời, "Vòng xoáy lịch sử này đang lặp lại lần nữa ư?"

*

Trong mười ngày trước lễ đăng quang, Isis bắt đầu mỗi buổi sáng bằng việc trầm mình xuống dòng sông Nile thần thánh để gột rửa mọi bụi bẩn trần tục. Sau đó nàng sẽ khoác lên người chiếc váy trắng tinh xảo, mái tóc đen dài được buông xoã sau lưng và đi chân trần về phía chiếc đài cao dựng lên giữa quãng trường thần điện kế bên dòng sông Nile.

Khi mặt trời còn chưa kịp thức giấc thì những tiếng sáo du dương đã vang lên giữa không gian tĩnh mịch, xé toạc màn đêm sắp sửa lui bước. Trong lúc bóng tối đang giao thoa với ánh sáng, đường ranh giới nhập nhằng giữa hai thế giới sự sống và cái chết dần trở nên rõ ràng.

Isis thành kính quỳ giữa chiếc đài, đan chéo hai tay lại trước ngực và thì thầm lời cầu nguyện của nàng.

Bỗng chốc tiếng trống con hoà nhịp một cách điệu nghệ vào tiếng sáo như đang báo hiệu một điều gì đó bi tráng sắp đến, Isis mở mắt ra canh đúng thời điểm vươn mình bật dậy khỏi chiếc đài để những tia nắng đầu tiên chạm vào cơ thể. Vầng thái dương vừa được đánh thức dần nhô lên phía bên kia bờ sông Nile, bóng của nàng xen lẫn vào trung tâm của quả cầu rực lửa ấy tựa như nữ thần Isis vừa giáng thế.

Đôi tay mềm mại đưa lên cao chạm vào ánh hào quang đang toả sáng, nàng xoay nhẹ cơ thể khiến vạt váy xoay tròn theo từng chuyển động. Giữa tiếng trống và tiếng sáo rộn ràng, Isis đã dâng lên thần mặt trời điệu múa tuyệt mỹ với hy vọng món quà này sẽ làm đẹp lòng thần Ra.

Những nhạc công tấu nhạc và những ca sĩ phụ hoạ trong niềm say mê bất tận, giai điệu lộng lẫy vang lên không hồi kết nương theo vũ điệu của nàng mà vươn tới tận trời xanh. Thần Ra chắc sẽ rất vui lòng mà đón nhận lễ vật tuyệt diệu này, vì người đang khiêu vũ hết mình trên đài cao để khiến ngài ghé mắt chính là đệ nhất mỹ nhân của Ai Cập, Nữ hoàng Isis.

Khi nghi thức này diễn ra, nam nhân không được phép đặt chân vào khu vực quảng trường thần điện. Những người được diễm phúc chiêm ngưỡng vũ điệu mặt trời đều đứng rất xa chiếc đài và phải giữ im lặng tuyệt đối.

Đây là ngày cuối cùng nghi thức hiến vũ cho thần Ra được thực hiện, ngày mai sẽ diễn ra lễ đăng quang chính thức của Pharaoh và Nữ hoàng. Mitamul cảm thấy vô cùng may mắn khi đã đến sớm hai ngày và được tận mắt chứng kiến vũ điệu truyền thống kia, dù khoảng cách khá xa nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự thành kính trong từng chuyển động của Nữ hoàng.

Dáng vẻ mảnh mai bay nhảy trên đài, vũ đạo uyển chuyển tinh tế như một đoá sen đang nở, e ấp vươn những cánh hoa thánh khiết về phía mặt trời trên cao. Chỉ bằng một điệu múa mà Nữ hoàng Ai Cập đã khiến Mitamul cảm động, nhưng đáng tiếc nàng không thể đến gần hơn.

Tiếng nhạc bên tai chấm dứt và người thiếu nữ đằng xa đáp mình xuống đài kết thúc vũ điệu rực rỡ. Ánh nắng ấm áp bao phủ toàn bộ cơ thể nàng, mơn trớn lên làn da trắng muốt như để tán thưởng cho sự dâng hiến của nàng.

Vũ điệu đã kết thúc từ lâu nhưng Mitamul vẫn không thể dứt mình ra được, nhũ mẫu Savi vội vàng gọi: "Điện hạ, điện hạ, chúng ta phải đi thôi, nghi thức hiến vũ đã kết thúc rồi!"

Mitamul bừng tỉnh, nàng tiếc nuối rời khỏi khu vực thượng khách, "Savi, dù ta không nhìn rõ gương mặt Nữ hoàng, nhưng ta lại cảm thấy quen thuộc đến kỳ lạ."

Savi hơi bất ngờ trước lời nhận xét của công chúa, hoá ra không chỉ có bà cảm thấy như thế, "Có lẽ là vì vũ điệu kia quá lôi cuốn khiến người bị thu hút thôi ạ." Nhưng bà ta vẫn chọn cách im lặng, không nhắc đến nghi vấn trong lòng.

"Chắc là thế!" Mitamul không cam lòng ngoái đầu nhìn chiếc đài lần cuối, "Ngày mai là lễ đăng quang rồi, ta còn sợ không được nhìn cận mặt dung nhan của Nữ hoàng ư!"

Mặc dù không đạt được mục đích nhưng Mitamul vẫn có rất nhiều chuyện để kể cho hoàng huynh, hắn ta đang đóng giả làm thị vệ để che giấu thân phận thật.

Nghe em gái hào hứng miêu tả về điệu vũ khi sáng, Ismir nhướng mày trêu đùa, "Hay là trước lúc về Hattusa, chúng ta hãy xin vị Nữ hoàng kia vài vũ công để họ múa cho em xem."

"Hoàng huynh, anh lại thế rồi." Cô gái đang hăng hái kể chuyện lại bị thái độ cười nhạo của Ismir dập tắt.

Ismir thu lại nụ cười, vươn tay xoa đầu em gái, "Ta nói thật đấy!"

Nàng nghiêng đầu né tránh, "Không ai múa đẹp bằng Nữ hoàng đâu." Nói xong thì phụng phịu đi tìm Savi, "Savi, cho ta xem trang phục dự lễ ngày mai!"

"Được rồi, đừng hờn dỗi nữa. Thời gian chúng ta ở Thebes không dài, em thật lòng không muốn thăm thú nơi này sao?" Hắn vươn tay nắm lấy cổ áo của Mitamul, kéo ngược nàng lại.

Cô gái trẻ trừng mắt với anh trai, "Nể tình anh hiểu chuyện, tha cho anh đấy!"

Ismir giơ hai tay đầu hàng, trong đầu lại thoáng qua suy nghĩ rốt cuộc thì Nữ hoàng Ai Cập có gì đặc biệt mà hấp dẫn sự quan tâm của em gái hắn đến thế?

...

Hassan đón nàng trên đường trở về cung điện, thoáng cau mày khi nhìn thấy y phục mỏng manh trên người Isis. Hắn cởi áo choàng rồi phủ lên người nàng, bao bọc Isis lại.

"Điệu vũ mặt trời hôm nay rất đẹp, tựa như nữ thần giáng thế vậy!"

Lời khen ngợi của Hassan khiến nàng mỉm cười, "Anh xem bằng cách nào? Thần điện cấm cửa đàn ông đến gần mà?"

Các tư tế cho rằng khi điệu vũ mặt trời đang diễn ra mà có sự xuất hiện của đàn ông sẽ khiến đôi mắt của thần Ra bị vấy bẩn, cho nên công tác tuần tra và canh phòng rất nghiêm ngặt đến cả con ruồi cũng không để lọt qua. Chuyện Hassan làm thế nào để vượt qua các chốt canh gác vào được bên trong đền thờ khiến nàng rất tò mò!

"Nàng đoán xem!" Hắn ta lại làm ra vẻ thần bí, Isis ghét nhất là bộ dạng này của hắn.

Vượt qua lối rẽ là tiến vào tẩm cung của nàng nên Hassan dừng bước bên ngoài chờ đợi, khi Ari bước ra gọi hắn thì Hassan mới tiến vào. Điểm tâm sáng đã chuẩn bị sẵn sàng, Isis trong trang phục mới đang chờ hắn nhập cuộc.

"Nàng đã đoán ra chưa?" Hassan ngồi đối diện nàng, nếm thử món thịt hầm trong chén rồi gật gù, "Thức ăn bà Ari làm lúc nào cũng ngon."

Ari nghe thấy vội vã múc thêm cho hắn, "Nếu đại nhân thích, xin cứ dùng thêm!" Mấy cô thị nữ dưới quyền Ari cũng đon đả rót thêm rượu vang cho hắn.

Ai không biết chắc lại tưởng chủ nhân cung điện này là Hassan chứ không phải nàng!

"Thầy Kaban cái gì cũng tốt ngoại trừ tật đánh đố, anh không học thứ gì khác chỉ học được mỗi cái tính này." Isis rùng mình khi nhớ đến mấy trò chơi đoán chữ hóc búa của thầy Kaban.

Vừa nịnh nọt bà Ari vừa đối phó với sự nồng nhiệt của mấy thị nữ thế mà Hassan vẫn có thể trả lời nàng: "Thầy đã nói con người phải luôn được thử thách thì mới mau tiến bộ!"

Đến cả mấy lý luận của thầy cũng thuộc nằm lòng, đúng là danh sư xuất cao đồ, "Rồi, rồi, xin anh đừng nhắc đến mấy câu tương tự, nếu không bữa sáng này ta nuốt không trôi đâu." Isis thở dài bẻ lấy một miếng bánh mì cho vào miệng.

"Đại thần quan Kapta đã sắp xếp một chỗ ngồi bí mật cho tôi, chi phí xem lệnh bà múa khá đắt đấy nhưng mà cũng đáng." Thấy nàng không thèm đoán nên Hassan đành nói luôn.

Việc Kapta lợi dụng mười ngày hiến vũ cho thần Ra để kiếm lời không phải chuyện cơ mật gì, hầu như những người bên trong thần điện đều biết, chẳng qua họ chọn cách làm ngơ thôi, "May mắn là lão chỉ thích vàng. Nếu lão mơ tưởng đến lệnh bà, chắc đã không sống nổi đến giờ này!" Hassan nhớ lại đôi mắt tham lam ấy đã sáng lên khi nhìn thấy rương vàng hắn mang tới, cực kỳ giống với người bác Careb của hắn.

"Đừng nhắc đến lão mê vàng đó nữa, có tin tức gì của Lita không?" Tên dê già bệnh hoạn đó không phải là một đề tài thích hợp với bữa ăn.

Nếu Isis không nhắc thì sau khi bữa sáng kết thúc hắn cũng sẽ đưa, "Thư vừa đến sáng nay." Hắn lấy bức thư từ trong ngực áo rồi trao cho nàng.

Trên miếng đất sét nhỏ có đến hai kiểu chữ viết, dòng này chưa xong thì dòng kia đã chen vào. Chưa cần đọc nội dung Isis đã mường tượng ra tình cảnh Lita và Hondo tranh nhau để viết thư cho nàng.

"Ta định sẽ tổ chức hôn lễ cho họ sau lễ đăng quang, nhưng với tính cách trẻ con thế này mà lấy nhau về chắc sẽ sụp nhà mất!" Nghe thì có vẻ trách móc nhưng khoé môi thì lại đang cười.

Trong thư hai người họ thay phiên kể cho Isis nghe về những ngày tháng ở Amazon, kết thư còn rất tiếc nuối vì không thể tự mình tham dự lễ đăng quang của nàng. Isis đọc xong bức thư thì chuyển ngay cho Hassan, mọi việc ở đó vẫn ổn không có gì đáng ngại.

Hắn cất gọn bức thư vào trong chiếc rương nhỏ rồi trở về chỗ ngồi, "Việc sáng nay tôi tới thần điện không khiến nàng khó chịu chứ?" Hassan dò hỏi nàng.

Dù Hassan là kẻ vô thần nhưng, hắn biết nàng sở hữu một niềm tin vô cùng mãnh liệt vào các vị thần Ai Cập. Hắn đã nhịn suốt chín ngày đến ngày thứ mười mới âm thầm tới, thật lòng hắn không hề có ý mạo phạm thần Ra của nàng.

Với Isis mà nói tín ngưỡng Ai Cập luôn nằm sâu trong tiềm thức của nàng dù đã mấy lần chuyển kiếp, nhưng nàng không cứng nhắc như mấy tư tế già lọm khọm. Thêm một người ngắm điệu vũ sẽ không khiến thần Ra tức giận đâu.

"Nếu anh muốn xem cứ nói với ta, không cần thông qua Kapta làm gì. Ta hứa sẽ thu phí rẻ thôi không trấn lột tàn bạo như lão đâu!" Hành động ngờ nghệch của Hassan chỉ làm nàng thấy buồn cười, đâu đó dưới vẻ ngoài già dặn trước tuổi vẫn còn bình bóng của chàng thiếu niên khi xưa.

Sau khi bữa sáng kết thúc, hai người tiếp tục bàn bạc chính sự, mỗi chuyện đều có cách giải quyết rõ ràng. Chẳng mấy chốc mặt trời đã lên đỉnh đầu, Hassan chủ động tạm ngưng cuộc thảo luận để nàng có thời gian nghỉ ngơi.

Ari hầu hạ nàng nghỉ trưa, khi đôi mắt nàng nhắm lại với nhịp thở đều đặn thì bà ấy mới rời khỏi phòng nàng. Nhưng giấc ngủ của Isis không hề trọn vẹn, nàng bật dậy khỏi cơn mộng mị tai quái.

"Lệnh bà tha tội, là lỗi của chúng em." Mấy thị nữ đứng hầu quạt thấy nàng tỉnh giấc với vầng trán ướt đẫm mồ hôi thì hoảng sợ quỳ xuống xin tội.

Nàng ổn định lại hơi thở, phẩy tay với họ: "Không phải lỗi của các em, chuẩn bị xiêm y mới cho ta."

Đám thị nữ nhanh chóng vâng dạ, hầu hạ Isis thay y phục. Lúc này bọn họ mới phát hiện ra không chỉ có trán mà toàn thân lệnh bà đâu đâu cũng có mồ hôi.

Isis bảo thị nữ tết gọn mái tóc thành một đuôi sam rồi dùng một sợi dây vàng có gắn đuôi chuông để buộc lại. Nàng ngồi trên chiếc ghế hướng ra bờ sông Nile, vùi mặt mình vào hai bàn tay nhỏ bé.

Đây là lần thứ hai Isis nằm mơ thấy nó, chính là lời tiên tri mà nàng cho lan truyền. Từng chi tiết một giống nhau như đúc, khiến giấc mơ càng trở nên chân thật.

Carol là con gái của thần, vậy nàng là gì trong tay thần linh?

Tự dằn vặt bản thân cũng không phải cách, nàng một mình rời khỏi tẩm điện định tản bộ trong vườn. Lúc đến gần giếng nước cạnh một bồn hoa, Isis chợt phát hiện ra Hassan và Ari cũng đang ở đây.

"Có chuyện gì thế?" Vẻ mặt căng thẳng của Ari khiến nàng nghĩ rằng đã có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra.

Isis bất ngờ lên tiếng khiến Ari hốt hoảng còn Hassan lại rất điềm tĩnh đáp lại nàng: "Lệnh bà không ngủ được ư? Trời nóng quá mà, bà Ari mau mang nước trái cây đến đây!"

"Vâng!" Ari tìm được cái cớ nên vội vàng lui xuống.

Thái độ của hai người khiến Isis càng nghi hoặc: "Anh đang giấu ta chuyện gì à?"

Hassan cười khẽ bước đến chỗ nàng dùng tay áo rộng che đi ánh nắng chói chang trên đầu, "Lệnh bà của tôi, nàng đã quá đa nghi rồi. Bà Ari chỉ lo lắng cho buổi lễ ngày mai còn tôi thì đang khuyên bà ấy bình tâm lại."

Hắn đưa nàng vào chỗ râm mát rồi mới thu tay về, trước khi Hassan kịp bịa ra thêm lý lẽ nào khác, Isis đã cướp lời, "Tìm thấy cô gái sông Nile rồi ư?"

Tiếng thở dài bất lực vang lên bên tai, Hassan đưa tay đỡ trán: "Tôi ước gì nàng đừng thông minh như vậy."

Mấy ngày trước nàng có phái Hassan đến các làng nô lệ ven sông Nile để khảo sát tình hình, đồng thời cũng tìm kiếm tin tức về Carol. Mọi thứ đều bình thường càng khiến Isis thêm thấp thỏm, bầu trời trước cơn bão lúc nào cũng trong xanh.

Nàng vừa bị giấc mơ kia quấy rầy thì Hassan đã tìm thấy Carol, sự xuất hiện của cô ta vốn là định mệnh rồi!

Isis nhắm mắt lại, nếu thần linh đã an bày như thế nàng có muốn trốn tránh cũng không thể. Trong lúc sự bất lực bao phủ trái tim nàng thì Hassan lại ghé sát vào tai nàng thì thầm, "Hãy để tôi giết cô ta."

Giọng nói của hắn tàn nhẫn đến nỗi Isis phải rùng mình lùi lại một bước nhưng Hassan đã vươn tay giữ lấy vai nàng, "Nếu nàng đã tiên tri được cô ta sẽ mang lại bất hạnh cho mình vì sao không thẳng tay giết chết Carol?"

Lời đề nghị của Hassan cứ như liều thuốc độc nhuốm đỏ tâm trí Isis, "Giết nó đi, chỉ một nhát kiếm xuyên tim sẽ kết thúc mọi phiền não của ngươi. Hãy giết nó đi, giết con gái sông Nile đi!"

Hình ảnh Carol