[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Sóng Gió Ai Cập

Chương 24: Sự khẳng định




Chương 24: Sự khẳng định

Author: Lakshmi

Hành trình một năm đã kết thúc, những người con xa xứ vội vã trở về quê mẹ. Khi vó ngựa đạp lên cồn cát băng qua sa mạc, hai đoàn người đã gặp được nhau. Tiếng cười nói vang lên không ngớt, tựa như tiếng chuông báo hiệu một năm mới sắp đến.

"Đệ không giận ta chứ?" Isis cưỡi ngựa sóng đôi với Memphis, em trai nàng càng lúc càng ra dáng một thiếu niên.

Memphis nhớ đến thái độ tức giận khi xưa thì bật cười, "Không đâu, đệ đã hiểu ra rồi!"

Lúc đó Memphis phẫn nộ vì nghĩ rằng tỷ tỷ muốn bỏ rơi hắn để dạo chơi một mình, trong tiềm thức Memphis hoàng tỷ luôn là người kề cận quan tâm đến hắn nhất. Trẻ con ấy mà, ai lại chẳng trải qua thời kỳ phản nghịch giận dỗi mọi người vì không được như ý!

Sau chuyến đi lần này, hắn đã hiểu con đường của mình và Isis tuy giống nhau nhưng cũng rất khác biệt. Nàng tôn trọng quyết định của hắn, thì hắn cũng nên ủng hộ lựa chọn của nàng.

Vào ngày hạ chí tháng 7, ngôi sao Sirius xuất hiện trở lại trên bầu trời để chòm sao Orion được tái xuất, Memphis và Isis cũng trở về trong vòng tay của Vương hậu Tiye. Hình như hai người con của bà đều đã lớn hơn đôi chút, nhưng trong mắt Vương hậu họ vẫn còn là những đứa trẻ.

Những giọt nước mắt hạnh phúc thẫm đẫm vai áo hai người, Isis cảm nhận được hơi thở nhẹ nhõm của Vương hậu, "Tạ ơn thần linh đã nghe thấy lời cầu xin của ta, các con đều bình an trở về!"

Memphis và Isis càng ôm chặt lấy bà hơn nữa, các nàng chưa từng thôi nhớ nhung bà. Pharaoh Nefermaat dang rộng vòng tay ôm lấy vợ con, ngài ngẩng đầu lên nhìn chòm sao Orion đang toả sáng, "Khepri, nàng vẫn luôn dõi theo Isis chứ?"

Những ngày đầu năm mới ở Ai Cập rất rộn ràng, các buổi tiệc và lễ hội diễn ra liên tục khiến mọi người đều hân hoan. Sau khi kết thúc buổi tế lễ mùa vụ, hoàng tử và công chúa lại một lần nữa xuất hiện trước mặt dân chúng sau một năm tĩnh tâm trong thần điện.

Người dân kinh thành Thebes đều vui sướng chào đón các nàng, chỉ một năm ngắn ngủi mà chú sư tử lẫn lời chúc phúc của Ai Cập đều đã trưởng thành. Dường như bọn họ có thể nhìn thấy tương lai Ai Cập phồn thịnh thông qua những người thừa kế đầy triển vọng này.

Sau những lễ nghi rườm rà, cuối cùng cả gia đình mới có cơ hội ngồi lại với nhau. Isis tựa đầu vào chân phụ vương, kể cho ngài nghe về hành trình đến Hittite và Amazon.

Dù đã lược bỏ vài chi tiết nàng cảm thấy không phù hợp, nhưng bản thân câu chuyện đã là một bức tranh toàn diện với màu sắc rực rỡ. Pharaoh Nefermaat rất hài lòng về nàng, ngài khen ngợi những trải nghiệm phong phú mà Isis đã tự mình nếm thử.

Chàng hoàng tử dũng mãnh của Ai Cập cũng không thua kém gì hoàng tỷ, bỏ qua ba tháng đầu vô ích Memphis tận lực cố gắng vào những ngày tiếp theo. Hắn thật sự đã hoà mình vào lối sống thanh bình của thôn nhỏ, hiểu được sự cơ cực của những người dân nghèo.

Thậm chí khi Memphis thu phục được bọn trộm cướp gần đó, hắn mới phát hiện cuộc sống tội lỗi này hoàn toàn không do bọn họ lựa chọn. Hắn đã rong ruổi qua nhiều làng mạc ở biên giới Assyria, nhìn thấy những mảnh đời thương tâm và khốn khổ, chính điều đó đã tác động mạnh mẽ lên suy nghĩ của hắn.

Trong khi Isis chi phối vận mệnh ở Hattusa và Amazon thì Memphis lại đang âm thầm cứu giúp những người đói khổ. Hoàn cảnh và trải nghiệm của hai người không giống nhau, nhưng kết quả mang đến đều khiến họ hài lòng.

Câu chuyện của hai người được Pharaoh kể lại cho Tể tướng Imhotep và đại nhân Kaban, cũng như Pharaoh bọn họ rất tự hào về những gì hai học trò thể hiện. Và lần đầu tiên trong ba kiếp người tranh đấu, Isis đã nhận được sự khẳng định của Imhotep, người được mệnh danh là trí tuệ Ai Cập.

Ông ta cúi đầu trước mặt Pharaoh, "Thưa bệ hạ tôn kính, với sự dẫn đường và soi sáng của thần linh, thần tin rằng khi bệ hạ giao Ai Cập vào tay hai vị điện hạ, triều đại của họ nhất định sẽ khiến Ai Cập phồn vinh!"

Theo truyền thống của Ai Cập, ngôi vị Pharaoh chỉ truyền lại cho con trai bất kể đích thứ. Đối với các công chúa muốn trị vị đất nước, bọn họ buộc phải kết hôn cùng với anh hoặc em trai của mình.

Memphis sinh ra với thân phận đích tử, hắn có toàn quyền kế thừa Ai Cập mà không cần củng cố địa vị bằng hôn nhân cận huyết giống như các vị Pharaoh có xuất thân thứ tử. Nhưng Isis cũng là đích nữ, danh xưng nữ hoàng chắc chắn sẽ thuộc về nàng, chỉ cần nàng không xuất giá khỏi Ai Cập và làm tốt trách nhiệm của mình thì sẽ chẳng một ai kể cả Imhotep có thể đẩy nàng rời xa quê hương.

Tình thân đơn thuần mà Isis dành cho Memphis chưa bao giờ thay đổi, nàng sẽ không từ bỏ gia đình ấm áp hiện tại để đổi lấy bi thương như kiếp đầu tiên. Trước mặt các vị thần tối cao, Isis đã thề sẽ dùng toàn bộ khả năng của mình để Memphis có thể ngồi vững trên ngai vàng Ai Cập.

Khi Pharaoh Nefermaat muốn ban thưởng vì những thành quả chị em nàng đạt được, Isis đã quỳ dưới chân cha mình khẩn xin một điều duy nhất, "Thưa phụ vương, xin ngài hãy cho phép con được tự do trong hôn nhân của mình."

"Chỉ vậy thôi ư? Ta chưa từng nghĩ sẽ ép gả con vì bất kỳ điều gì, vì sao con lại có suy nghĩ như thế?" Pharaoh cau mày trước lời cầu xin của nàng.

Nàng biết rõ điều đó, Pharaoh yêu thương nàng đến nỗi chẳng bao giờ bắt nàng làm trái lòng mình. Nhưng ai có thể nắm chắc được tương lai và đảm bảo cho vận mệnh của nàng chứ? Không có ai cả, chỉ có nàng tự mình cứu lấy bản thân mà thôi.

"Có một nỗi sợ hãi vô hình cứ vây hãm trái tim con, khiến con không thể thở được, thưa phụ vương." Isis ngẩng đầu giải bày lòng mình, dường như Pharaoh đã hiểu được ẩn ý của màng.

"Nhân danh Pharaoh Nefermaat, ta ban cho con quyền tự do về hôn nhân của mình, vầng trăng nhỏ của ta!" Pharaoh đã trao vào tay nàng một tấm bùa hộ mạng, không chỉ truyền miệng mà ngài còn cho công bố trước triều thần và lưu lại bằng văn kiện.

Viễn cảnh đen tối mà nàng từng chịu đựng sẽ không bao giờ lặp lại nữa, lịch sử đã lật sang trang mới chuẩn bị cho một tương lai tươi sáng hơn.

...

Thoáng chốc ba năm nữa đã trôi qua, thời gian trôi nhanh tựa như một cái chớp mắt. Suốt những năm tháng thiếu thời ấy, Isis và Memphis đều bận rộn rèn giũa bản thân về mọi mặt.

Lần này Tể tướng Imhotep cũng tham gia vào quá trình giảng dạy cho nàng, ông ta đã nhận ra tiềm năng của Isis. Đối với Tể tướng không có gì quan trọng hơn sự phồn thịnh lâu dài của Ai Cập, để đạt được điều đó ông ta không thể chỉ chú tâm vào Memphis mà bỏ quên nàng.

Bọn họ đã dần lớn lên dưới sự giám sát chặt chẽ của Pharaoh Nefermaat, chứng kiến quá trình lột xác của hai người con khiến Pharaoh rất tự hào.

Từ một thiếu nữ nhỏ bé, Isis đã trở thành một cô gái trẻ xinh đẹp. Nàng không chỉ sở hữu vẻ đẹp hiếm có mà còn bộc lộ trọn vẹn tài năng của mình, dành được sự công nhận của Imhotep.

Nhưng rồi chuyện gì đến cũng phải đến, sau nhiều năm cai trị khiến Pharaoh Nefermaat cảm thấy đã đến lúc cần thoái vị. Đúng như lời Imhotep đã nói, ngài không hề do dự khi trao vào tay hai con tương lai của cả Ai Cập.

Dù chị em Isis có khẩn khoản ngài thế nào thì vẫn không lay chuyển được tâm ý của Pharaoh. Vào một ngày đầu hè yên ả, Thái thượng hoàng và Thái hậu cùng với đoàn tùy tùng thân cận rời khỏi kinh thành Thebes trù phú mà đến biệt cung ở hạ Ai Cập.

Khi Isis phát hiện nơi đó rất gần lăng mộ của Tiên vương hậu, nàng mới biết nỗi đau mất đi Khepri chưa bao giờ nguôi ngoai trong trái tim hai người.

Dân chúng rất buồn bã khi tiễn chân Thái thượng hoàng đến Giza, nhưng họ cũng mau chóng phấn chấn trở lại trước tin vui đang lan truyền. Ngày đăng quang của Pharaoh và Nữ hoàng đã được ấn định, sự kiện này sẽ đặt dấu chấm hết cho triều đại cũ và mở ra một triều đại mới với biết bao hy vọng tràn trề.

Khi mọi người đều khấp khởi chờ mong ngày trọng đại, tâm trạng của Isis lại chẳng ăn nhập gì với bầu không khí tưng bừng ở Thebes. Ari đã nhận ra vẻ khác thường của nàng, bà mang đến chút trà nóng để Isis dễ chịu hơn.

"Lệnh bà, có chuyện gì khiến người lo nghĩ ư?" Ari quỳ bên cạnh Isis, nâng tách trà lên quá đầu.

Isis đón lấy tách trà đưa lên môi rồi lại đặt xuống, "Ari, có tin tức gì khác thường từ các làng chài ven sông Nile không?"

"Thưa không." Ari nhận lại tách trà nguyên vẹn, "Nếu người muốn thần sẽ hạ lệnh cho quân lính giám sát chặt chẽ các làng chài."

Nàng phẩy tay với bà, "Không cần đâu, cứ như bình thường là được."

Ari cúi đầu đáp: "Vâng!" Bà biết Nữ hoàng muốn ở một mình.

Khi Ari vừa khuất bóng thì Isis lại thở dài, chỉ một giấc mơ đã khiến nàng bất an như thế này. Từ rất nhiều năm trước, Isis đã dặn lòng phải tránh xa Carol.

Vậy mà trong giấc mơ đêm qua cô ta vẫn trở về Ai Cập cướp đi mọi thứ nàng đang có, chẳng lẽ sự xuất hiện của cô ta vốn là định mệnh ư? Không có nàng thì Carol vẫn sẽ đến đây bằng cách khác, rồi mặc sức khuấy động dòng chảy lịch sử chăng?

Isis lắc đầu rũ bỏ những suy nghĩ miên man, ba năm qua nàng đã hoàn thành xuất sắc vai trò của một công chúa. Ngay cả người khó tính như thầy Kaban cũng phải khen ngợi nàng, công lao của nàng đối với Ai Cập là điều không thể phủ nhận.

Cái nàng lo sợ chính là thái độ chấp nhận này có còn tồn tại sau khi Carol xuất hiện hay không?

Tể tướng Imhotep mới là mấu chốt của mọi vấn đề, chỉ cần ông ta nhận định việc đó là tốt cho Ai Cập thì Imhotep sẽ thực hiện nó bằng mọi giá. Nàng không chỉ học đạo trị quốc từ ông ta mà còn học được cách đề phòng ông ta.

"Sao nàng lại trầm tư như thế?" Không biết Hassan đã tiến vào phòng từ lúc nào.

Isis ngạc nhiên xoay đầu lại, "Mọi người đã về rồi sao?"

Hassan lắc đầu rồi quỳ trước mặt nàng, đặt một nụ hôn lên tay nàng, "Chỉ có tôi trở về, thưa lệnh bà."

Sự xuất hiện của Hassan khiến tâm trí nàng nhẹ nhàng hơn đôi chút, "Lita và Hondo vẫn muốn dạo chơi thêm ư? Đúng là một đôi tình nhân quấn quýt!" Isis bật cười khi nhớ về bọn họ.

Từ lần viếng thăm Amazon bốn năm trước, Lita và Hondo đều tỏ ra thích thú với cuộc sống con người ở đây. Được sự cho phép của Isis và lòng chào đón nhiệt thành của nữ vương Hippolyta mà hai người họ đã trở thành khách quen của Amazon.

Isis cũng thường xuyên thông qua Lita mà giữ liên lạc với nữ vương Hippolyta, giữa các nàng đã hình thành mối quan hệ bạn bè thân thiết. Nhờ có sự giúp đỡ của Ai Cập mà Amazon đã khôi phục bộ mặt trước chiến tranh, và đây cũng là tiền đề cho mối liên minh của hai nước.

"Bọn họ bảo sẽ chuẩn bị một món quà đặc biệt để chúc mừng lễ đăng quang của nàng." Hassan đã hứa sẽ giữ bí mật về món quà nên chỉ nói một nửa.

Bốn năm qua không chỉ có Isis thay đổi mà cả những người bên cạnh nàng cũng không ngừng tiến về phía trước. Hassan từ một tay thầy thuốc hiền lành không để tâm chuyện gì ngoài việc nghiên cứu, bây giờ đã dần thay thế Ari trở thành cánh tay phải đắc lực của nàng.

"Không thể bật mí cho ta biết sao?" Isis chợt tò mò.

Hassan dịu dàng đáp: "Nếu tôi nói cho nàng biết, thể nào cũng bị Hondo đánh chết." Nàng bật cười khúc khích, ba người họ đã trở thành những người bạn quan trọng của nhau rồi.

"Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, điều gì khiến nàng lo lắng như vậy?" Hassan vươn tay vuốt gọn làn tóc mai cho nàng, câu hỏi của hắn khiến nàng biết mình không thể trốn tránh.

"Có lẽ ta đã mơ thấy một lời tiên tri, từ dòng sông Nile huyền bí sẽ xuất hiện một người con gái xinh đẹp tuyệt trần. Với mái tóc vàng như ánh nắng và đôi mắt xanh thẳm của bầu trời, nàng ấy sẽ được gọi là Công chúa sông Nile mang đến sự no ấm thịnh vượng cho cả Ai Cập." Isis kể cho hắn nghe về giấc mơ của nàng.

Hassan là một kẻ không tin vào thần linh, đôi mắt trầm tĩnh kia đã nhìn thấu cảm xúc hỗn loạn trong lòng nàng, "Nếu điều đó tốt cho Ai Cập, vì sao nàng phải suy tư?"

Sự nhạy bén ấy đã giúp hắn trở thành kẻ đứng đầu trong đám thuộc hạ và được Isis tin tưởng giao cho mọi quyền hành, "Ai Cập đã có Công chúa sông Nile, vậy họ còn cần đến ta không?" Isis thở dài, không hiểu vì sao nàng lại trút hết nỗi lòng với Hassan.

Một lần nữa Hassan lại cầm tay nàng, đặt một nụ hôn vào đầu những ngón tay thanh mãnh ấy và trao cho nàng lời thề của mình, "Khi Ai Cập xoay lưng với nàng, tôi sẽ vì nàng mà tiêu diệt cả Ai Cập."

"Hassan..." Từ lâu Isis đã nhận ra tâm ý của hắn nhưng Hassan chưa từng đòi hỏi nàng đáp lại.

Dường như chỉ cần ở bên nàng đã khiến Hassan cảm thấy thoả mãn, cách biệt thân phận giữa hai người quá lớn khiến hắn chẳng dám vọng tưởng xa vời. Hassan chỉ muốn nàng biết dù cả thế giới bỏ rơi nàng, thì nàng vẫn còn có hắn.

"Nếu nàng muốn rời khỏi Ai Cập, tôi sẽ theo nàng đến chân trời góc bể." Hắn đang nói thật lòng, không hề có chút giả dối.

Isis sững người, Hassan biết nàng sẽ rời xa quê hương nếu bị Ai Cập phản bội. Một người phải yêu sâu đậm bao nhiêu mới có thể hiểu được tâm trí đối phương như vậy.

Nàng không đáp lại lời hứa của hắn, Isis không muốn gieo cho ai hy vọng để rồi người đó phải gánh chịu thương đau.

Hassan mỉm cười khi thấy nàng im lặng, khéo léo chuyển đề tài, "Nàng đoán thử xem, năm nay Hittite sẽ cử ai đến tham dự lễ đăng quang của nàng."

Nếu sứ giả là người bình thường, Hassan sẽ chẳng mất công bảo nàng đoán, "Chẳng lẽ Ismir đích thân đến ư?" Isis thoáng cau mày khi nhắc đến vị Thái tử của Hittite.

Sau 'cái chết' bi thương của nàng vào bốn năm trước, nghe nói hắn ta không nạp thêm bất kỳ cô gái nào vào hậu cung. Mọi liên minh bằng hôn nhân đều bị Ismir từ chối thẳng thừng, thậm chí còn có lời đồn hắn ta yêu thích đàn ông.

"Sai rồi, không phải hắn." Hassan lắc lắc ngón tay trước mặt nàng, Isis thoáng suy tư, "Là Mitamul sao?"

Lần này thì Hassan đã gật đầu, "Nàng nghĩ cô ta có nhận ra nàng không?" Hắn lại đặt ra thêm một câu đố nữa.

Đại công chúa Mitamul đang là vì sao nổi bật nhất trên bầu trời Hattusa, không chỉ được Quốc vương tin tưởng giao quyền quản lý hậu cung mà còn là cầu nối giữa Thái tử với đám quý tộc. Mitamul đã học được rất nhiều thứ khi ở bên anh trai, cô bé đó vốn rất tháo vát mà.

"Nhận ra thì sao chứ? Mitamul đâu thể chứng minh Nữ hoàng của Ai Cập là Thứ phi của anh trai nàng ta." Isis phì cười, nàng không sợ người khác nhận ra mình.

Nhưng Hassan lại không cho là thế, ngón tay trỏ khều nhẹ lên bờ vai trái của nàng, "Nếu cô ta thấy vết sẹo, thân phận nàng sẽ bại lộ ngay."

Nhắc đến vết thương cũ khiến Isis vô thức chạm vào nó, nhờ có Hassan dốc lòng điều trị mà vết sẹo đã mờ dần sau nhiều năm kiên trì. Chỉ cần không chú ý kỹ thì sẽ chẳng ai biết được chuyện nàng đã từng bị thương.

"Chẳng lẽ nàng ta dám vạch áo của ta để kiểm chứng ư? Anh lo hơi xa rồi!" Nàng giả vờ phủi vai áo, làm như không để tâm đến vết sẹo.

Hassan vốn là một người cẩn trọng, trước khi báo chuyện này với nàng, hắn đã thu xếp ổn thoả mọi việc, "Đề phòng bất trắc, tôi đã dặn Lita hãy đợi sau lễ đăng quang rồi mới trở về. Nàng không trách tôi dài tay chứ?"

"Có anh ở đây, ta chẳng cần phải lo lắng gì cả." Isis mỉm cười, chợt nhớ ra điều gì đó nên nàng đứng dậy, "Phải rồi, ta nên đến thần điện một chuyến."

Hassan khoác lên vai nàng chiếc áo choàng của hắn rồi bảo, "Để hợp thức hoá 'lời tiên tri' lúc nãy à? Nàng định cho lan truyền nó thật sao?"

Isis đặt tay mình vào tay hắn, sánh bước cùng với Hassan, "Thần dụ ban xuống, không biết khi nào mới thành hiện thực. Dư một cái thiếu một cái, cũng chẳng làm ảnh hưởng đến ai đúng không?"

"Tôi không tin thần linh, tôi chỉ tin nàng." Hassan nhún vai tỏ vẻ không đồng tình, trong mắt hắn chỉ có mỗi bóng hình của Isis.

Nàng đưa tay lên môi khẽ sụyt một cái, "Đừng nói lớn như thế, thần linh sẽ tức giận đấy!" Dáng vẻ nghiêm trọng của nàng khiến Hassan bật cười.

"Nàng... Không phải nữ thần ư!" Hắn nghiêng đầu, thì thầm bên tai Isis.

*

Ismir đưa tiễn em gái đến tận biên giới, hắn bất an nhìn đoàn người dần đi sâu vào lãnh thổ Ai Cập. Nếu Mitamul không nằng nặc đòi đến Thebes tham dự lễ đăng quang thì Ismir đã chẳng để em gái rời xa vòng tay bảo