[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Sóng Gió Ai Cập

Chương 1-3: Tại sao?




Chương 1: Tại sao?

Author: Lakshmi

Iris chậm rãi bước xuống xe, cô với tay lấy chiếc túi xách rồi khoác lên vai mình. Sau khi đóng cửa xe lại, cô thở dài xoay người nhìn về phía người đàn ông đứng đợi mình đằng xa.

Chiếc váy dài màu xanh lá mạ che đi vòng bụng hơi nhô lên, Iris mặc thêm một chiếc áo vest lửng tay bên ngoài, kết hợp với búi tóc tuỳ ý càng khiến cô thêm phần thanh thoát xinh đẹp.

Nhìn thấy cô đã đến, người đàn ông nhanh chóng bước về phía cô, nở một nụ cười gượng gạo: "Em đến rồi à!"

"Ừ." Cô đáp lại lời chào của anh ta thong thả tiến vào quán cafe, anh ta cũng vội vàng đuổi theo cô.

Iris ngồi xuống chiếc ghế được phục vụ kéo ra sẵn, khẽ gật đầu cảm ơn cậu nhân viên một cái. Có lẽ vì tuổi đời còn trẻ đã khiến cậu phục vụ đỏ mặt bối rối, ánh mắt cậu chàng nhìn người đàn ông ngồi đối diện Iris đầy vẻ ngưỡng mộ. Dường như cậu ta đang rất muốn thế chỗ anh ta để được ngồi cùng Iris.

"Làm ơn cho tôi hai ly café không đường." Mando từ chối thực đơn do phục vụ đưa đến, gọi luôn thức uống cho cả hai người.

Iris hơi cau mày, từ ngày biết mình mang thai cô không còn uống thứ đồ uống yêu thích là café nữa rồi. Nhưng cô không ngăn cản, vì cô biết mình sẽ chẳng kéo dài cuộc nói chuyện này đâu.

"Anh có chuyện muốn nói với em phải không?" Iris mở lời trước, cô biết lý do đằng sau việc anh hẹn cô ra đây là gì. Nhưng cô vẫn muốn đến để xem người đàn ông ấy sẽ nói gì với cô.

Mando nhìn dáng vẻ thản nhiên của cô thì hơi kinh ngạc, anh ta đan hai bàn tay lại với nhau đặt lên bụng mình, đầu hơi cúi xuống một chút dường như đang tìm cách biểu đạt: "Anh xin lỗi Iris, chúng ta chia tay đi."

Khóe miệng cong lên thành một nụ cười tự giễu, bàn tay vô tình lướt qua chiếc bụng hơi nhô cao, sự dịu dàng ánh lên trong ánh mắt Iris: "Là vậy sao? Em hiểu rồi."

Cô không tức giận như anh đã nghĩ khiến anh phải ngẩng đầu lên nhìn cô: "Em biết hết rồi sao?"

Iris nghiêng đầu tựa vào bàn tay đang chống lên thành ghế, giễu cợt trả lời anh: "Anh muốn em biết chuyện gì? Chuyện người tình nhỏ bé của anh có thai, hay là chuyện anh muốn em giúp đỡ thương vụ gần đây của anh?"

Cô nhìn người đàn ông cô yêu tha thiết, tưởng rằng sẽ bên anh trọn đời nhưng trong phút chốc lại sắp sửa rời xa cô. Là bản thân cô mù quáng yêu anh trước, cô còn có tư cách gì để trách móc ai được đây?

Mando hơi tức giận với cô: "Cami không phải tình nhân, cô ấy là người anh yêu."

Cô gái mà anh yêu đang mang thai đứa con của anh, anh ta không thể để đứa trẻ ra đời mà không có danh phận, điều đó không công bằng với cả Cami và đứa bé. Anh ta muốn chia tay Iris và sẽ cưới Cami, đó mới là hạnh phúc thực sự.

"Trước khi chia tay, em vẫn là vị hôn thê của anh, cô ta là kẻ thứ ba chen chân vào cuộc tình của chúng ta. Nếu không gọi Cami là tình nhân thì phải gọi cô ta là gì? Tiện nhân sao?" Iris mỉm cười vui vẻ, ít nhất cô không phải kẻ ngu ngốc nhất. Thật may là cô vẫn kịp nhận ra bộ mặt thật của bọn họ.

Mando tức giận đỏ bừng mặt, từ trước đến nay cô chưa từng đối xử với anh ta như thế. Lần này vì chuyện hợp tác giữa hai tập đoàn mà anh ta mới phải hạ mình đến đây, nhưng thái độ của cô cho anh ta biết bây giờ cô rất ghét anh ta.

"Em muốn nói thế nào cũng được, anh không tranh cãi với em. Hôm nay chúng ta chia tay trong hoà bình, hy vọng em đừng để chuyện cá nhân này làm ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa hai tập đoàn chúng ta." Mando kiềm chế cơn tức giận, cố gắng làm dịu giọng mình hơn bao giờ hết.

Iris nghe xong liền cười khẩy, cô không tin là Mando lại mặt dày như thế này. Chẳng biết lúc trước cô bị sao lại đi yêu anh ta đến chết đi sống lại như thế.

"Mando à Mando! Anh thừa biết mối làm ăn này từ đâu mà có, mà tiền đề của nó chính là cuộc hôn nhân của chúng ta. Nếu chúng ta chia tay, em nghĩ ba em cũng không còn lý do để hợp tác với tập đoàn của anh nữa đâu." Iris không muốn nghe thêm bất kỳ lời nói thừa thãi nào của Mando nữa, cô rút tiền ra rồi đặt lên bàn.

"Em không thể quá quắt như vậy được, công ra công tư ra tư..." Mando mở miệng trách móc Iris, nhưng anh ta lại không nhìn thấy sự thất vọng càng lúc càng nặng nề trong ánh mắt của cô.

"Anh có tư cách gì nói với em như vậy, Cami không phải là thư ký riêng của anh ư? Vì sao anh lại không thể phân định công tư rõ ràng với cô ta? Nếu như em thật sự quá quắt, vậy anh thử hỏi bản thân anh và cô ta có còn được ung dung như hôm nay không?" Iris đứng dậy trong sự tức giận tột cùng của Mando.

Anh ta không giữ cô lại, mà anh ta cũng chẳng có cái tư cách đó đâu. Mando biết những điều Iris vừa nói đều đúng, với gia thế của Iris việc gây áp lực bắt anh ta chia tay với Cami rất dễ dàng. Nhưng cô vẫn lựa chọn đồng ý chia tay, thậm chí còn chưa hề làm tổn hại gì đến Cami.

Iris trút hết bực dọc tích tụ mấy hôm nay ra ngoài, bây giờ trong lòng cô bình yên hơn bao giờ hết. Cô xoay người rời khỏi quán café, dịu dàng vuốt ve chiếc bụng của mình. Iris không cần gì hết, cô chỉ cần con mình khỏe mạnh ra đời, chỉ đơn giản như thế thôi.

Nhưng ở đời đâu phải mọi chuyện đều được như mong muốn. Khi Iris còn chưa kịp mở cửa xe thì Cami không biết từ đâu đã lao ra chặn đường. Dáng vẻ cô gái yếu ớt đến đáng thương, nước mắt nhạt nhoà trên khuôn mặt xinh đẹp: "Chị Iris, chị nghe em nói đã..."

Iris chán ghét lùi về sau vài bước, cô khoanh tay trước ngực tránh né đôi tay Cami vươn về phía mình. Cô ghê tởm hai con người này, không muốn bọn họ chạm vào cô.

"Cami, cô cũng nên tự trọng một chút. Chuyện này tôi đã nói rõ với Mando, phiền cô tránh ra cho." Iris mất kiên nhẫn, không muốn đôi co với Cami.

Khuôn mặt Cami thấm đẫm nước mắt, lời Iris nói vẫn không khiến cô ta từ bỏ ý định. Mặc kệ sự tránh né của Iris, cô ta liều mạng bắt lấy vai cô ấy, gắng sức để Iris nghe mình nói.

"Khoan đã, chị nghe em nói, Mando không có lỗi, là do em..." Cami điên cuồng giải thích, cảnh tượng cô ta bám lấy Iris khiến cô phải vươn tay chống đỡ đã bị Mando nhìn thấy.

Anh ta nhanh chóng lao về phía này, tách hai người ra khỏi nhau, anh ta vừa giữ Cami lại vừa đẩy Iris ra. Iris đang lao đao vì Cami nay lại bị Mando đẩy một cái khiến cô mất đà té ngã xuống đất. Cơn đau ập đến nhấn chìm mọi cảm xúc của Iris, cô kinh hoàng ôm lấy bụng mình.

"Con tôi... Con tôi..." Máu loang ra thấm đẫm váy cô, Iris ngất lịm đi vì cơn đau trong sự kinh hoàng của mọi người.

Sau khi Mando ôm lấy Cami vào lòng lại nghe được tiếng la thất thanh của người qua đường. Anh ta quay đầu nhìn thấy Iris bất tỉnh nằm trong vũng máu khiến anh ta rất bàng hoàng.

Anh chỉ đẩy nhẹ một cái làm sao lại khiến cô chảy nhiều máu thế này, còn Cami lại run rẩy trong vòng tay anh. Lúc giằng co tay cô đã vô tình lướt qua bụng của Iris, hình như cô ấy đang mang thai.

Mando mau chóng đưa Iris vào bệnh viện, rồi báo tin cho cha mẹ cô biết. Nhưng khi dì Eva và ngài Raman chạy đến thì ngoài phòng mổ lại chẳng có một ai. Hoá ra vì Cami quá hoảng sợ nên Mando phải đưa cô ta về nhà trước rồi mới có thể quay lại đây.

Khi Mando thất thểu đi đến, ngài Raman tức giận đến mức suýt đấm anh ta mấy cái. Nếu không có dì Eva khuyên can, có lẽ Mando đã phải nhập viện luôn rồi. Trong lúc tình hình ngoài phòng chờ căng thẳng, thì bác sĩ cũng đẩy băng ca bước ra.

Nhìn thấy Iris trắng bệch nằm trên băng ca, dì Eva lặng lẽ rơi nước mắt. Bà nhanh chân bước theo y tá đẩy giường, rời khỏi hành lang phòng chờ. Cha cô là ngài Raman ném ánh mắt tức giận về phía Mando nhưng vẫn cầm lòng lại trò chuyện cùng bác sĩ.

"Con gái tôi thế nào rồi?" Raman cau mày hỏi, bác sĩ vỗ vai trấn an ông: "Ông bạn à! Con gái ông không sao đâu, tuy sức khoẻ còn yếu nhưng chỉ cần chịu khó tịnh dưỡng sẽ khoẻ lại thôi. Nhưng mà... Không giữ được đứa bé, chắc Iris sẽ rất buồn nhưng con bé còn trẻ sẽ còn có đứa khác. Ông ráng khuyên bảo con bé!"

Raman gật đầu với vị bác sĩ rồi không thèm quan tâm đến Mando đang chết lặng sau lưng, ông nhanh chóng đuổi theo băng ca của Iris đang chuyển vào phòng bệnh.

Khi hành lang chỉ còn lại Mando chết trân tại chỗ: "Đứa bé không còn nữa sao!?!".

Con của anh và cô mất rồi ư? Tại sao? Tại sao cô ấy mang thai cũng không chịu nói với anh? Tại sao anh đòi chia tay cô cũng chấp nhận? Tại sao?

"Ha ha ha..." Anh bật cười như điên như dại. Iris, em thật độc ác. Em muốn anh tự dày vò bản thân mình đến chết sao?

*

Khi Iris tỉnh lại, điều duy nhất cô làm là nhìn lên trần nhà. Nước mắt từng giọt lăn dài trượt qua khoé mi, ướt đẫm chiếc gối. Đến cuối cùng cô đã chấp nhận từ bỏ mọi thứ kể cả anh ta, chỉ vì mong muốn con cô được sinh ra bình an khoẻ mạnh.

Vậy mà chính tay anh ta lại huỷ hoại giấc mơ của cô. Vì sao chứ? Vì sao ông trời lại bất công với cô như vậy?

Iris không thể vượt qua được nỗi đau mất đi đứa trẻ, vốn dĩ trái tim đầy tật nguyền của cô đã quá đau đớn rồi. Cô gái trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh, bỏ lại thế gian một niềm nuối tiếc vô hạn.

Cô đã từng muốn sống, cố gắng hết sức để vượt qua bệnh tật. Vì yêu anh, vì yêu đứa bé cô đã ráng hết sức chạy đua cùng thần chết, đến phút cuối cùng cô lại thua trong tay anh.

Ngày hôm ấy Iris Raman qua đời vì lên cơn đau tim đột ngột, ở một thế giới khác công chúa Isis lại cất tiếng khóc chào đời.

Hóa ra cuộc sống của Iris Raman chỉ là một giấc mơ không hồi kết, đến khi tỉnh lại cô đã trải qua hai kiếp người. Chỉ vì người đó mà cô đã hai lần mất đi mạng sống của mình, mất đi tất cả mọi thứ.

Lúc nàng nhận ra thì đã quá muộn màng, nàng đã từng là công chúa Ai Cập tàn độc điên cuồng yêu đứa em trai khác mẹ để nhận lại kết cục phải buông bỏ mọi thứ để thoát khỏi sự cô độc vây hãm ở Babylon. Nàng cũng đã từng là Iris Raman yêu say đắm kẻ không yêu mình để rồi lại từ bỏ mọi thứ chỉ để con mình bình an ra đời.

Bây giờ nàng lại trở về nơi đây, sống kiếp người thứ ba cũng là cuộc đời đầu tiên của nàng. Là ông trời muốn nàng bắt đầu lại mọi chuyện, để nàng sửa chữa sai lầm phải không? Được rồi, Isis thở dài đầy mệt mỏi. Nàng sẽ sống lại ở nơi bắt đầu mọi chuyện và viết cái kết mới cho tất cả ở chính nơi này.

Trong hoàng cung Ai Cập, mọi người đều đang lo lắng vì hôm nay chính là ngày lâm bồn của Vương hậu. Ngoài phòng sanh, pharaoh Nefermaat sốt ruột đi lại lo lắng không thôi.

Sự lo lắng của nhà vua một thời rong ruổi trên lưng ngực giết kẻ địch không gớm tay khiến quan cận thần phì cười: "Xin pharaoh đừng quá lo lắng, nhất định vương hậu sẽ mẹ tròn con vuông."

Pharaoh dừng bước, vẻ lo âu hiện rõ trên khuôn mặt: "Mong thần linh che chở để lời ngươi nói thành sự thật. Nhưng nàng đã ở trong đó rất lâu rồi..."

Tiếng trẻ con khóc vang cắt ngang lời pharaoh Nefermaat, ngài vui mừng chạy vào phòng sinh ngay lập tức bất chấp sự ngăn cản từ các thị nữ. Không ngăn được pharaoh, bọn họ đều quỳ la liệt dưới đất cung nghênh nhà vua.

Nhận lấy cái bọc nhỏ từ tay bà đỡ, ngắm nhìn khuôn mặt còn nhăn nheo của đứa bé. Pharaoh Nefermaat hạnh phúc mỉm cười với Vương hậu đang mệt mỏi nằm trên giường: "Con gái ta sẽ có tên là Isis, công chúa của Ai Cập!"

Pharaoh nâng đứa trẻ lên cao, xung quanh là tiếng tung hô chúc mừng của mọi người. Ngoài kia sông Nile vui mừng dâng nước lên cao, nâng những đoá sen hồng đang bừng nỡ lộng lẫy lên gần thềm cung điện. Cả mặt sông thoang thoảng hương thơm thanh khiết của hoa sen.

Người ta nói đó chính là lời chúc phúc của thần linh dành cho sự ra đời của công chúa Ai Cập. Nàng đến với Ai Cập vĩ đại để mang lại sư may mắn và thịnh vượng cho nơi này.

P/s: Truyện gốc Memphis là đích tử con của chính cung còn Isis là con thứ phi. Nhưng mình sẽ sửa lại một chút trong này nhé.