“Nguyệt hắc phong cao”* bắt nguồn từ “Nguyệt hắc sát nhân dạ, Phong cao phóng hỏa thiên”, có nghĩa là Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả. Khi nói tới Nguyệt hắc phong cao, có ý chỉ thời điểm thích hợp làm việc xấu.
Híc tác giả lười viết quá cơ mà lại không muốn bị lãng quên nên đã xuất hiện rồi đây! Một phần vì lười, một phần vì mình dạo này bận mấy chuyện thuyết trình dự giờ của lớp với báo tường, văn nghệ 20-11 nọ kia. Tác giả thực sự quá lười luôn ấy("༎ຶོρ༎ຶོ") Nhưng mình nhất định sẽ không bỏ truyện đâu nha! Các bạn cứ yên tâm ở mình )
- ---
Tĩnh Tuyết cùng hai đứa trẻ đi lạc đà qua vùng sa mạc rộng lớn, tiến đến Thebes.
- Chị Tĩnh Tuyết, chị là chị em với cô Hoàng phi Carol phải không? – Trên lưng lạc đà, Marvin hỏi.
- Không phải, là kẻ thù thì đúng hơn. Anh trai cô ta đã làm hại em gái chị.
Marvin tỏ ra đã hiểu, cũng không hỏi thêm gì về chuyện ấy.
Vừa đến cổng kinh thành Thebes, đã là một trận huyên náo. Hoàng đế Menphis tự mình lần nữa xuất chinh đi cứu ‘cô gái sông Nile’.
“Algol bắt con bé đó?” – Tĩnh Tuyết nghĩ ngợi, trong lòng cô lại dâng lên một tầng nghi vấn. Loại chuyện này xảy ra, người đầu tiên cô nghĩ đến lại không phải Algol, mà là tên tiểu tử Izumin. Izumin vô cùng thuận lợi trong việc cướp con bé. Vì cô đã từng nhìn thấy tên Ruka của Izumin xuất hiện bên người Bạch Liên Hoa. Ruka là cận vệ thân cận của tên Hoàng tử đó. Dạo gần đây lại xuất hiện bên cạnh Carol. Điều này chắc chắn không phải là trùng hợp ngẫu nhiên. Cô lại không tin vào lời đồn kia bởi muốn đem người đưa đi, chúng chỉ cần sơ hở của bọn Ai Cập là xong.
Trên đường vừa đi vừa suy luận, Tĩnh Tuyết không vào trong thành mà lập tức lên đường đến bến cảng, chuẩn bị ra biển. Vừa ra bến cảng đã gặp lại lão béo hôm trước.
Tĩnh Tuyết kéo cổ áo của lão, dò hỏi:
- Này, lão biết có việc gì ngon kiếm nhiều tiền không?
Lão Carep kia béo ục ịch, ria mép xồm xoàm khắp vùng nhân trung, nhìn thấy con bé mua lạc đà hôm trước đã lập tức không vui, vì nó còn đòi tặng thêm đôi chuột, nhưng dáng vẻ hung dữ này thật đáng sợ, lão răm rắp trả lời:
- Cô gái, thảo dược đem đến vùng biển Aegean bán ra được lời lắm đấy. Cô có muốn đi cùng chúng tôi đến đó không?
Nhưng lão chưa dứt lời, một người đàn ông có dáng người cao gầy, mặc áo khoác bằng vải thô màu xám, cái mũ liền áo che khuất phân nửa gương mặt, không nhìn bọn họ, chăm chú ngồi buộc tay nải chứa thuốc tiện miệng nói:
- Chú Carep, vùng biển đó có quái vật mà, sao chú lại rủ người ta đến đó?
Lão Carep quay ra đằng sau đá vào mông người đàn ông kia một cái, khẽ quát:
- Hasan, lo việc của mày xong đi!
Tĩnh Tuyết nhìn thấy anh chàng tốt bụng hôm trước, gật đầu một cái coi như chào hỏi.
- Mọi người định đi đâu vậy? - Nhìn thấy 3 người tay nách xách mang lỉnh kỉnh hành lý, Hasan tò mò hỏi.
- Chúng tôi sẽ đi Hittle, Hattusa.
- Vậy sao, chúng tôi cũng trên đường đến đó. Mọi người có muốn đi cùng không?
Thịnh tình khó khước, tội gì mà mà không đi, Tĩnh Tuyết lập tức đồng ý.
Khoảng 3 đến 4 ngày, thuyền cập vào bến cảng ở Hittle. Tĩnh Tuyết không thấy lão béo cùng xuống thuyền, hỏi ra thì Hasan nói rằng, lão béo có việc gấp nên đã quá giang thuyền của quân lính đến đây trước bọn họ hơn 1 ngày.
Kinh thành cũ của người Hittle đã bị con bé Bạch Liên Hoa kia đốt cháy nên hiện tại đã chuyển địa điểm. Kinh thành mới này được xây trên vùng núi cao, cheo leo vắt vẻo. Kiểu kiến trúc rất phù hợp với địa hình hiểm trở ở nơi đây.
Tĩnh Tuyết tưởng như cô đã nhìn thấy Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc.
Hasan hỏi:
- Tĩnh Tuyết, cô có việc bận phải không?
Tĩnh Tuyết gật đầu, tiện tay tháo mũ cói từ trên đầu xuống:
- Cần xác nhận một số chuyện. Anh không đi tìm ông Carep sao?
Hasan lắc đầu:
- Chúng tôi có một phi vụ buôn bán ở đây, chú Carep sẽ cho người đi tìm tôi khi cần đến, còn bây giờ thì chưa vội.
- À… - Tĩnh Tuyết bỏ lửng câu nói, quay lại nhìn hai đứa trẻ bên cạnh: Cô có một chút hối hận khi để Marvin đi theo mình đến đây, cậu bé hình như hơi say sóng, còn Teti thì khỏe re.
- Anh có thể giúp tôi trông hai đứa kia được chứ? Tôi sẽ rời đi vào nửa đêm và quay lại vào lúc hừng đông*.
Hừng đông*: Lúc mặt trời mọc.
Hasan không chút do dự đồng ý. Thấy Hasan dẫn hai đứa trẻ vào trong căn khách điếm mà bọn họ vừa thuê cho, Tĩnh Tuyết mới an tâm thay đổi phục trang, đi kiếm thêm sợi dây thừng để leo tường.
Thực ra, cô cũng không biết vì sao bản thân lại muốn đi đến Hattusa. Cô chỉ đơn thuần cho rằng, hận thù đã che mờ mắt, buộc bản thân phải tìm ra hung thủ thật sự. Thế nào rồi Carol cũng được người cứu trở về Ai Cập mà thôi, cô chỉ cần yên tâm chờ đơi là được. Nhưng cô lại không muốn đợi. Lý trí như một con ngựa hoang muốn thoát khỏi trại huấn luyện, trở về thảo nguyên hoang dã. Mà thảo nguyên kia, chính là Hattusa Tĩnh Tuyết muốn đến một lần nữa.
Nửa đêm giờ Tý, nhân lúc quân lính thay ca, Tĩnh Tuyết thuận theo bóng đêm lẻn vào trong Hoàng cung Hattusa.
May thay đêm nay là nguyệt hắc phong cao, bóng đen dày đặc che mờ bầu trời. Chỉ những ngôi sao lớn mới thưa thớt tỏ sáng. Cô nghe được một đám lính mới nhận việc ở đây, nhận nhiệm vụ trông chừng trước cung của Hoàng tử. Có lẽ vì là người mới, nên bọn họ không khỏi có chút ồn ào. Tuy vậy, Tĩnh Tuyết nghe được không ít tin tức hữu ích từ bọn họ.
Một, Hoàng tử Izumin sắp cưới vợ, hơn nữa cô gái này lại là dị nhân người Ai Cập.
Hai, cô ta là Hoàng phi Ai Cập, vợ của vua Menphis.
Ba, cô ta không muốn gả cho Izumin, năm lần bảy lượt đòi tự sát.
Tất nhiên không lần nào là thành công.
Tuy rằng chỉ mới khẳng định nửa phần, nhưng vốn dĩ Tĩnh Tuyết đã không thích cô gái Carol thích khoe mã này. Một người, muốn sống mới khó, muốn chết thì lại quá đơn giản. Trong cái nhìn phiến diện này, Tĩnh Tuyết chỉ cần biết là, cô ta chẳng hề đơn thuần thánh thiện như bề ngoài.
Một con chim có bộ lông màu xám sà xuống cành cây nơi cái cây Tĩnh Tuyết nấp. Rất không may, nó đậu trúng cành cây sắp gãy. Chỉ nghe rắc một tiếng, con chim cũng rớt xuống đất theo cành.
Nó rơi xuống trước mắt Tĩnh Tuyết.
Con chim:…
Tĩnh Tuyết:…
Con chim: Mẹ kiếp, cô không thể cứu tôi sao? Bọn người kia nghe thấy tiếng động, nhất định sẽ đến giết chết tôi mất!
Ánh sáng từ ngọn đuốc của bọn quân lính đang soi đến gần đây, lành ánh lên bộ lông mượt của con chim. Tĩnh Tuyết tiện tay vơ lấy con chim đang nằm sõng xoài dưới đất.
Cô có thể hiểu được suy nghĩ của con chim này!
Giống như là nói chuyện vậy.
Tĩnh Tuyết:
- Ngươi có nghe hiểu được những gì ta suy nghĩ hay không?
Con chim:
- Tất nhiên là hiểu, bản chim, á lộn, bản tôn là dòng chính của hoàng tộc Hoàng Liên Tước,…
Ngồi nghe con chim ba hoa một hồi, Tĩnh Tuyết chép miệng:
- Thế rồi sao? Bây giờ ngươi lại không biết gia tộc mình di cư đi đâu?
- Ta không biết. – Con chim lắc đầu tuyệt vọng, nếu như loài chim biết khóc, nhất định nó sẽ tuôn ào ào nước mắt ngay bây giờ.
- Ngươi có suy nghĩ sẽ lang bạt đâu đây không?
- Ngươi cũng thấy đấy, ta lạc đường, rồi còn bị thợ săn bắn nữa, may mà bản tôn quá xuất sắc, nếu không thì đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ rồi. – Hoàng Liên Tước thở phì phì.
- Ai bảo ngươi ham chơi làm chi, bây giờ thì ngon rồi, gia tộc di cư đi đâu thì không biết, nao sống thế nào cũng không biết. Sống làm chi cho chật đất hả chim?
Hoàng Liên Tước: Ta là chim, sống trên bầu trời.
Tĩnh Tuyết cạn lời, đứng dậy ôm Hoàng Liên Tước men theo đường núi vào phủ Hoàng tử, tìm nơi giam giữ Bạch Liên Hoa.