Bạch Liên Hoa không chờ được mà nhao ra bên ngoài nghe ngóng, Tĩnh Tuyết không để tâm, vừa ăn nho vừa hỏi cung nữ kia đi nhận tin của Nữ quan Ari:
- Con thứ ba thả rồi?
- Vâng thưa Công chúa.
- Ừm, sắp có trò vui rồi đây. - Tĩnh Tuyết phủi mông đứng dậy, đeo balo vào lưng, cô sắp được rời khỏi nơi này rồi, một nơi toàn là phiền phức.
Sư tử bị uống thuốc kích thích, nhao vào người Carol, cô ta hốt hoảng kêu cứu:
- Cứu tôi với..!
Tĩnh Tuyết cướp lấy kiếm của một tên lính bên cạnh để phòng thân cho chính mình, nhìn mấy thứ lộn xộn bên cạnh, cô hô lớn:
- Quan quân đâu rồi? Xông vào cứu Hoàng phi mau!
- Công chúa, con sư tử quá hung mãnh..
- Chẳng lẽ các ngươi để Hoàng phi chết như vậy à? - Cô quát tháo, cô ta sẽ không chết đâu, nhất định.
Cô còn chưa nghĩ xong, Menphis đã chạy lại cùng một đám binh lính vô dụng:
- Ta đã bảo nàng ở bên cạnh Công chúa rồi mà? Tại sao lại chạy ra đây?
- Cứu em với..!
- Ta sẽ chế ngự con sư tử, Ruka hãy đưa cô ấy ra khỏi đây! - Menphis ra lệnh cho Ruka.
Nhưng con sư tử lại càng hung hăng hơn, nó ra sức gào lớn. Bạch Liên Hoa cướp lấy dao găm của Ruka, tiếp tục ngu ngốc xông vào. Hừ, biết là không thể, còn cố tình lao đầu vào chỗ chết.
Hoàng đế Algol giằng co với đám quân hầu:
- Tránh ra! Ta phải cứu nàng Carol! Trong lúc đó các ngươi hãy đánh ngất nàng Công chúa kia đưa đến bên thuyền.
- Hoàng đế Algol! Ngài hãy quay lại đi!
Hoàng tử Izumin từ đằng xa nhìn thấy cảnh tượng đó, tức giận:
- Hừ, ta đã bảo Ruka bảo vệ nàng, sao lại để ra nông nỗi này? Bầy sư tử ngửi thấy mùi máu đang kéo đến.. ta nghe thấy tiếng bước chân chúng đến gần.. bọn quan quân Ai Cập không đủ sức ngăn cản chúng đâu.
- Hoàng tử tính sao ạ? - Đội trưởng đằng sau lo lắng hỏi.
Izumin rút ra một mũi tên, kéo căng dây cung:
- Phải giúp họ một tay.
- Đừng, Hoàng tử! Nguy hiểm lắm! - Đội trưởng ra sức ngăn cản, nhưng đã không kịp rồi, Hoàng tử một khi đã quyết định làm cái gì đó, thì sức chín trâu hai hổ cũng không thể ngăn cản ngài được.
Sau gần một khắc, đám người kia đã giết chết được con sư tử.
Nữ quan Ari đau đầu:
- Con bé đó thật là cao số. Có phải chúng ta vẫn còn một con sư tử nhốt trong hang?
- Đúng vậy, nó là con dữ dằn nhất.
- Hãy thả nó ra cho ta.
- Vâng thưa Nữ quan. - Quân hầu tuân lệnh, rồi ngay lập tức đi thả sư tử.
Carol được đưa vào lều trại ở gần đấy để trị thương, cô ta cười sung sướng:
- Hắn vẫn bình an vô sự! Những phán đoán của thầy Brown hoàn toàn là sai.
- Hoàng phi, cô không nên nói chuyện, sẽ mất máu nhiều hơn đấy. - Tĩnh Tuyết quan tâm đứng bên cạnh, cô không trị thương là bởi vì đám Ngự y có công việc của họ.
Không cần thiết phải đem lòng tốt đưa nhiều lần cho kẻ mà mình ghét.
- Vâng.. - Bạch Liên Hoa ồ lên một tiếng, sau đó im thin thít chịu đựng việc chữa thương của đám Ngự y, bọn người cổ đại này thật ngu ngốc! Không biết có để lại sẹo trên vai cô ta hay không nữa?
Tĩnh Tuyết lẩm nhẩm trong miệng một bài hát, cô đang suy nghĩ, cái chết của Menphis đến ngày càng gần rồi, có lẽ hôm nay hắn phải chết, nhưng lại không giống lịch sử mà thoát chết. Vậy thì sẽ có nhiều nguy hiểm đến với hắn hơn đấy, dù sao hắn cũng phải chết sớm thôi.
Sau khi trị thương xong, Bạch Liên Hoa leo lên kiệu trở về cung.
Đột nhiên, một con sư tử còn hung dữ hơn con ban nãy, xông đến kiệu chở Bạch Liên Hoa, nó gầm gừ hung ác. Nhanh chống ngoạm lấy vai trái của cô ta, con sư tử lao đến bên bờ sông Nile.
Tĩnh Tuyết biết thời cơ đến, vì vậy cô dùng tốc độ nhanh nhất lao theo sau con sư tử. Đợi nó dừng lại bên bờ sông Nile, cô dùng thanh kiếm ban nãy giả vờ chính nghĩa, nhắm vào con sư tử:
- Hoàng phi! Nhất định ta sẽ "cứu" cô!
Hoàng đế Menphis dẫn binh lính đến gần, hắn cầm một thanh lao nhắm vào con sư tử, cầu mong:
- Lạy trời cho mũi lao trúng đích!
Không xa, Hoàng tử Izumin kéo căng dây cung, thâm trầm nói;
- Con sư tử kia, hãy nếm mũi tên tẩm độc của ta.
Vào khoảnh khắc con sư tử bị ba mũi kiếm, lao và tên tẩm độc đâm vào, nó đã gầm lên một tiếng, cùng với Bạch Liên Hoa mặt cắt không còn giọt máu rơi xuống nước, Tĩnh Tuyết cũng nhảy xuống.
Bỏ ngoài tai tiếng la hét của đám người trên bờ, Tĩnh Tuyết bám sát Bạch Liên Hoa, thấy xoáy nước màu đen xuất hiện một cách kỳ lạ, cuốn Bạch Liên Hoa vào bên trong, cô cũng lập tức bơi theo, cả thân mình biến mất trong dòng xoáy.
- Đến lúc trở về rồi.
Suốt bốn canh giờ tìm kiếm trên sông Nile, họ vẫn không tìm thấy hai cô gái. Xác con sư tử đã tìm thấy, vậy nếu có chết, cũng phải tìm thấy xác bọn họ chứ?
Hơn ba vạn người tìm kiếm, bọn họ gào thét trong vô vọng, có những người vô cùng tức giận:
- Con bé nô lệ đó thật xui xẻo, đã làm Hoàng phi rồi mà còn gây rắc rối cho Công chúa Tĩnh Tuyết..
- Không tìm thấy bọn họ..
- Chỉ vì cứu nó mà Công chúa cũng biến mất..
Đó là những người dân bần cùng có con cháu đã chết trong trận chiến ở Hittle, trong lòng họ mang oán thán, thêm nữa Công chúa Tĩnh Tuyết cũng cứu chữa cho bọn họ, dĩ nhiên bọn họ luôn đứng về phía Công chúa.
Hoàng đế Menphis điên cuồng tìm kiếm Hoàng phi của mình.
Hoàng tử Izumin không giữ được bình tĩnh, hắn cho toàn bộ người của mình cùng xuống sông tìm kiếm, một người là người hắn yêu, một người là bạn của hắn, bây giờ cả hai người đã biến mất kỳ lạ. Đám thợ lặn cũng lặn xuống đáy sông tìm từng bụi rong rêu rồi, tại sao không tìm thấy? Chẳng lẽ.. hai cô gái này là Nữ thần, thật sự đã rời đi rồi?