Shisui choàng tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm trán anh. Anh thở một hơi dài, ngồi dậy, lấy tay vuốt bớt mồ hôi trên trán và tóc. Anh nghiêng người nhìn sang bên cạnh, phần ga giường trống không. Shisui thất thần một lúc rồi mới nhớ ra tối hôm nay Karuki đã đi làm nhiệm vụ rồi. Hơi ấm quen thuộc tự dưng biến mất khiến anh có chút không quen.
Shisui lắc lắc đầu cho tỉnh táo. Anh đứng dậy, đi vào phòng tắm, cúi người xuống lấy tay hất nước lên mặt cho tỉnh táo. Shisui ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của mình trong gương. Đôi mắt anh chớp chớp mắt mấy cái, con ngươi hóa thành hình Sharingan 3 câu ngọc. Anh lại chớp chớp thêm mấy cái, con ngươi lại hóa thành Mangekyou Sharingan hình shuriken 4 cạnh. Shisui nhìn bản thân mình như vậy một lúc lâu rồi mới để con mắt trở về màu đen tuyền như bình thường.
Shisui nấu một bát canh rong biển với đậu hũ, hai quả trứng chần và hai con cá hấp. Shisui bày chúng thành 2 phần ăn riêng biệt trên bàn ăn, rồi lại đơm hai bát cơm nóng hổi để trên bàn, rắc thêm chút mè và rong biển khô.
Ngay khi anh vừa làm xong, cửa nhà bên ngoài đã mở ra. Shisui ngay lập tức ngừng tay, đi về phía cửa. Đúng như anh nghĩ, Karuki đã đi làm nhiệm vụ trở về rồi. Quần áo của cô dính nhiều vết bẩn, còn có mùi đất cát thoang thoảng ám trên người, khuôn mặt có hơi mệt mỏi do đi làm nhiệm vụ suốt cả đêm.
- Ồ, anh nấu bữa sáng rồi sao? Thơm quá.
Shisui dịu dàng đưa tay xoa bớt bụi trên đầu cô, giúp cô cất giày vào trong tủ :
- Anh vừa mới nấu xong thôi. Em đi tắm đi, tắm xong cơm nguội bớt thì ăn là vừa.
- Ừm, em cũng đói quá. - Karuki vươn vai một cái rồi bước vào trong nhà.
- Đi cẩn thận, đừng để trượt ngã nhé. Chú ý đừng để mấy đồ vật linh tinh rơi vào người.
Karuki nhíu mày trông có hơi bất lực :
- Em phát hiện từ sau khi em ra viện thì anh hay nhắc câu này lắm nhé. Em có phải là trẻ con đâu, mà em cũng chẳng phải người giấy, ngã hay bị đụng một cái cũng không chết đâu.
- Đừng có nói những điều xui xẻo như thế - Shisui hơi nhíu mày :
- Đi cẩn thận đấy.
- Rồi, rồi, em biết rồi.
Đợi đến khi Karuki đã đi khỏi, đôi mắt Shisui lại hiện lên chút mơ màng. Đầu anh bỗng nhói một cái, Shisui lắc lắc đầu cho dịu bớt. Kí ức của Shisui lại bắt đầu trôi về một miền xa xôi nào đó.
Những người khác khi rơi vào Tsukuyomi Vĩnh Cửu thì đều chìm đắm vào cuộc sống mơ ước ảo tưởng của họ. Shisui lại khác, đến bây giờ anh cũng không biết cuộc sống mơ ước của mình là gì bởi kì lạ thay, khi anh chìm vào Tsukuyomi Vĩnh Cửu, thứ anh nhìn thấy nhìn thấy là quá khứ của mình, từ năm 24 tuổi rồi quay ngược dần dần cho đến khi trở lại khoảnh khắc mà anh vừa mới chào đời.
Sau đó, mọi thứ xung quanh anh đều chìm vào một mảnh tăm tối. Và rồi, khung cảnh tiếp theo khiến cho anh không thể thốt lên lời.
Đó là quá khứ của Shisui, nhưng cũng không phải là Uchiha Shisui. Đúng hơn, đó là quá khứ của Shisui ở kiếp trước.
Kì thực, cũng có rất nhiều giả thuyết về kiếp trước và kiếp sau tồn tại, nhưng hầu hết mọi người đều giữ một thái độ nửa tin nửa ngờ về nó. Shisui cũng vậy, anh không có thói quen tin vào những thứ mê tín và không có bằng chứng như thế. Nhưng giờ đây, chính bản thân anh lại được nhìn thấy thứ gọi là kiếp trước, hơn nữa còn là kiếp trước của chính anh.
Kiếp trước của anh vẫn tên là Shisui, vẫn là một đứa trẻ mồ côi mất cha mẹ trong một vụ thảm sát. Sau này anh lớn lên, gia nhập vào quân đội, trở thành một đặc công.
Cuộc đời của Shisui không thể gọi là quá oanh liệt hay ảm đạm. Anh gia nhập vào đội đặc công, có bạn bè, có lí tưởng của anh, cũng có những nguyên tắc và chuẩn mực rất riêng của bản thân. Cuộc sống của anh bình bình đạm đạm, ngày qua ngày cũng không quá mức khác biệt.
Cho đến một ngày anh gặp người con gái ấy, người con gái như ánh mặt trời rực rỡ đã chiếu rọi cả cuộc đời của anh.
Cô gái ấy tên là Karuki, cũng là một đặc công. Shisui gặp cô ấy trong một lần làm nhiệm vụ chung. Ấn tượng ban đầu của anh về Karuki cũng chỉ là một cô gái rất xinh đẹp, rất mạnh mẽ, nhưng ở trong đại đội đặc công hơn nghìn người cũng không thiếu những người giống như cô gái đó. Nhưng khi tất cả mọi người đều đã mệt mỏi nằm la liệt trên đất, thì cô gái đó vẫn kiên nhẫn từng chút một đi kiểm tra tình trạng của mọi người, và trên mặt cô chưa bao giờ tắt nụ cười. Đó là một nụ cười rực rỡ và ấm áp như ánh mặt trời mùa xuân xua tan đi mọi cái lạnh lẽo của cuộc đời. Khi cô gái đấy đến gần anh, tỉ mỉ hỏi thăm và giúp anh băng bó, đôi mắt dịu dàng và nụ cười an ủi của cô thực sự đã khiến anh rung động.
Shisui bắt đầu chú ý đến cô gái ấy. Nhưng thực ra thời gian mà họ gặp nhau cũng không nhiều. Anh và cô gái Karuki đó ở hai đội hoàn toàn khác nhau, vì tính chất công việc dày đặc và không đụng chạm, anh và cô gái đó một năm thực ra cũng chẳng gặp nhau được mấy lần. Những lần hiếm hoi mà họ gặp nhau cũng chỉ là những lần họp toàn đại đội mà thôi. Trong những lần ấy, cô có những mối quan hệ của cô, anh có vòng bạn bè của anh, bọn họ cũng chưa từng nói chuyện với nhau lần nào cả.
Cuộc sống của hai người cứ như hai đường thẳng song song vậy.
Cho đến một ngày, hai đường thẳng ấy đột nhiên lại giao vào nhau.
Đó là một ngày trời mưa tầm tã. Shisui đến trụ sở để nộp báo cáo nhưng lại không mang ô. Anh đứng trước sảnh nhìn những giọt mưa cứ nối nhau trút xuống dày đặc đến mức chẳng nhìn rõ đường phía trước. Anh đang cân nhắc nên tốn thời gian đứng đây thêm vài tiếng nữa hay đội mưa về luôn cho lành thì bên cạnh anh lại có tiếng càu nhàu vang lên :
- Mưa lúc nào thì cứ mưa đi. Sao cứ phải nhè ngay lúc bà đây không mang ô để mưa thế!?
Giọng nói quen thuộc khiến Shisui hơi sững sờ. Anh quay đầu qua nhìn, đúng là Karuki với khuôn mặt nhăn nhó nhìn cơn mưa rào trước mặt. Đúng lúc này Karuki cũng quay đầu qua, đụng phải tầm mắt anh. Cô sững sờ một lúc rồi nở nụ cười :
- Anh cũng không mang ô à?
- Đúng vậy.
- Ầy hai chúng ta đều xui xẻo nhỉ...
Shisui cười nhẹ :
- Đúng là có hơi xui xẻo thật.
Hai người họ đứng trước sảnh chờ mưa ngớt, câu được câu không trò chuyện với nhau. Tầm 15 phút sau, cơn mưa vẫn chẳng có dấu hiệu gì là sẽ ngừng lại hay bớt đi cả. Karuki nhìn đồng hồ trên tay mình rồi càu nhàu :
- Aaaaa, mưa không định tạnh à!? Bà đây còn có hẹn đấy nhá!
Shisui nhắc nhở cô :
- Tôi vừa kiểm tra dự báo thời tiết rồi, có lẽ tầm 1 tiếng nữa cũng không tạnh đâu.
Karuki sửng sốt :
- Thật á? - Cô bĩu môi, gãi gãi đầu một lúc rồi cúi người sắn ống quần lên :
- Thôi kệ, đội mưa vậy.
Shisui nhíu mày. Anh nhìn cả người Karuki từ trên xuống dưới một lượt. Hình như hôm nay cô đến đây chỉ để làm việc lặt vặt gì đó nên ăn mặc rất tùy ý, một cái áo sơ mi trắng khá mỏng cùng quần bò sáng màu, chân đi một đôi dép có quai.
- Trời hôm nay lạnh đấy. Cô nên che bằng cái này - Shisui đưa cho Karuki một cái áo khoác :
- Cái này được giặt sạch hôm qua rồi. Hôm nay tôi chưa mặc nó lần nào đâu.
Karuki hơi nhướn mày :
- Anh có bận gì không?
Shisui chần chờ một lúc rồi đáp :
- Tôi có hẹn với một người bạn.
Karuki nhìn anh một lúc rồi cười, khóe mắt cô cong cong :
- Vậy anh đi cùng nhé? Cái áo này rộng, chắc cũng trùm được lên hai người đấy. Lát nữa anh mà đầu trần đội mưa thì tôi ngại lắm. Với cả... - Cô hơi nghiêng người, khóe miệng cong lên rất đẹp :
- Đi trong cái trời mưa dày đến mức này tôi cũng sợ lắm.
Rõ ràng là những động tác rất kì quặc, những lời nói cũng có chút gì đó rất khiên cưỡng, nhưng hai người họ đã thật sự trùm áo đội mưa ngày hôm ấy. Trừ cái đầu bị ngấm nước vừa vừa thì cả hai người họ chả có chỗ nào là không giống hai con chuột lội cả.
Ra ngoài đường cái, họ bắt được một chiếc taxi. Shisui nhường Karuki lên trước, cũng đưa luôn cho cô chiếc áo khoác của mình :
- Áo cô ướt hết rồi, khoác tạm đi. - Shisui nhíu mày.
Karuki cũng không từ chối. Nước mưa làm cái áo sơ mi dính sát vào người cô, có chút lộ phần áo con bên trong. Cô cũng chẳng thích làm giá gì.
- Vậy lần sau gặp tôi sẽ trả lại anh nhé. - Karuki cười :
- Thứ bảy tuần sau anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh đi uống trà xanh truyền thống, coi như là cảm ơn chuyện ngày hôm nay.
Shisui nhướn mày, ý tứ mời gọi trong lời nói này quá rõ ràng. Anh bỗng thấy thật vui mừng.
- Được thôi. - Shisui đáp :
- Vậy thứ 7 tuần sau.
Nói xong, anh giúp cô đóng cửa xe lại. Nhìn chiếc taxi dần đi xa rồi hoàn toàn hòa nhập vào đường phố trong cơn mưa xối xả, anh cười một tiếng.
Anh rất mong chờ đến thứ 7 tuần sau đấy.
...
Nhưng chẳng có một cuộc hẹn nào diễn ra vào thứ 7 tuần sau cả. Cũng chẳng có chiếc áo khoác nào được trả lại cho chủ nhân của nó.
Cha của Karuki mất rồi.
Mà theo như những gì anh biết khi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của cấp trên, người gây ra cái chết của cha Karuki rất có thể chính là cao tầng, hay nói đúng hơn, là đất nước.
Giống như có một cơn gió lạnh đến từ Nam cực thổi vào người anh vậy, khiến anh thấy run rẩy từ thân thể đến tâm hồn.
Và khi gặp lại Karuki lần nữa, cô ấy đã thay đổi hoàn toàn. Cô gái với khuôn mặt tươi sáng và nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời kia đã biến mất, những gì mà anh nhìn thấy chỉ còn là một cô gái vô cảm với đôi mắt lạnh như băng. Khi đôi mắt của Shisui và Karuki vô tình chạm phải nhau, anh hoàn toàn chẳng thấy được chút cảm xúc nào từ đôi mắt ấy cả. Karuki nhìn anh như đang nhìn một người đã chết, cứ như thể họ chưa từng quen nhau vậy. Cuộc gặp mặt giữa hai người còn chưa kịp bắt đầu thì đã kết thúc, mọi thứ lướt nhanh như một cơn gió vậy.
Shisui quay đầu lại nhìn bóng dáng lạnh lùng của Karuki xa dần. Bỗng dưng, cô dừng bước chân lại, đưa tầm mắt qua bên phải nhìn một cái gì đó. Shisui cũng nhìn theo ánh mắt cô, anh phát hiện cô đang nhìn một quan chức cấp cao nào đó ở phía bên kia. Nếu anh nhớ không lầm, có lẽ ông ta chính là một trong số những kẻ đã gây ra cái chết của cha Karuki.
Và trước khi Karuki quay đầu bước tiếp, Shisui đã nhìn thấy rất rõ ràng.
Trên khóe miệng cô là một nụ cười lạnh.
...
Shisui mua một túi trà xanh truyền thống muốn đến thăm Karuki. Bây giờ thì anh đang đến hỏi đội trưởng của Karuki địa chỉ nhà cô.
- Cái gì!? - Trước khi anh gõ cửa phòng vị đội trưởng kia thì đã có một tiếng hét từ trong phòng vang lên :
- Karuki chết!? Bị gạch rơi mà chết!? Anh điên à, con bé là đặc công, vì cái vấn đề cỏn con đó mà chết!? Anh đang kể với tôi chuyện hài à!?
Một vài tiếng đổ vỡ vang lên từ trong phòng rồi tự dưng im bặt một lúc lâu. Mãi sau Shisui mới nghe thấy tiếng nói run rẩy từ trong phòng vang lên :
- Không đúng... không lẽ là... phía cao tầng!? Không được, tôi phải đi gặp phía cao tầng hỏi cho ra lẽ!
- Không được, đội trưởng! Chị không được phép! Chị sẽ chết nếu làm thế đấy!
Shisui thấy cả linh hồn mình dường như đang run rẩy. Anh lặng lẽ rời đi, không để lại bất kì tiếng động nào.
Anh lững thững bước trên đường phố đông đúc. Trời đã tối, phố xá đã lên đèn từ bao giờ. Shisui thấy thật mệt mỏi, anh ngồi đại xuống một chiếc ghế đá ven đường.
Thật ra trước khi trở thành một đặc công, Shisui đã từng được quân đội cân nhắc để gia nhập vào một đội tác chiến đặc biệt. Vì một vài lí do nên cuối cùng anh cũng không gia nhập vào đội tác chiến này, nhưng cũng qua đó mà anh biết được một vài thông tin về nó.
Đó là đội tác chiến được lập ra để gϊếŧ kẻ phản bội. Cách gϊếŧ người của họ rất đặc biệt. Họ sẽ ngấm ngầm trộn thuốc vào đồ ăn thức uống nào đó của nạn nhân. Chúng có thể là bất cứ cái gì, như một lon nước ở máy bán hàng tự động, một khúc cá tươi được mua trong siêu thị, hay một cái kẹo cao su mua đại ở cửa hàng tạp hóa nào đó. Người bị hạ độc sẽ chẳng thể biết được, cơ thể nhìn qua thì cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng thật ra xương cốt và cơ quan nội tạng đang chậm rãi bị suy yếu. Cho đến một ngày... đến cả một cú ngã nhẹ, hay một thứ gì đó rơi mạnh vào người cũng có thể khiến họ chết ngay tức khắc. Mà có khi người bị hại còn tưởng rằng mình chết là do xui xẻo cũng nên.
Shisui biết đội tác chiến này, nhưng trước đó anh cảm thấy gϊếŧ kẻ phản bội cũng là đáng làm thôi. Những người kia đang làm đúng chức trách của họ, chẳng có gì sai cả. Nhưng còn bây giờ? Anh đã từng làm việc với cha của Karuki và cũng hiểu rõ con người cô. Bất kì ai có thể phản bội đất nước, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là cha con Karuki.
Shisui nhìn về phía trụ sở quân đội ở phía xa. Anh tự hỏi.
Vậy bây giờ anh đang chiến đấu vì cái gì đây?
...
- Shisui. - Tiếng gọi của Karuki kéo Shisui về với hiện thực.
- Hả? - Shisui ngơ ngác đáp lại.
- Anh không ăn à? Đồ ăn nguội hết rồi kìa. - Karuki cau mày :
- Dạo này anh làm sao đấy? Cứ hay đờ cả người ra.
- Không có gì đâu. - Shisui cười.
Karuki hơi bĩu môi một chút rồi cũng không nói gì nữa.
Shisui nhìn người con gái trước mặt anh. Mái tóc đen tuyền, đôi mắt đen như màu mực, khuôn mặt sắc sảo có đôi phần trông rất kiêu ngạo.
Phải rồi, kiếp trước đã kết thúc rồi. Giờ anh và cô, chỉ là Uchiha Shisui và Uchiha Karuki mà thôi.
- Karuki này. - Shisui gọi
- Hửm? - Karuki nhướn mày, ý bảo anh nói tiếp.
- Thứ 7 tuần sau chúng ta đi uống trà xanh truyền thống nhé.
- Sao tự dưng lại...
- Đi nhé. - Shisui nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt anh trìu mến nhìn cô.
Karuki ngẩn người ra rồi bật cười :
- Thì đi.
...
Kể từ sau lần chìm vào Tsukuyomi Vĩnh Cửu ấy, Uchiha Shisui cuối cùng cũng hiểu tại sao anh lại yêu cô bé Uchiha Karuki ngay từ lần đầu gặp mặt như thế. Tại sao anh lại luôn thích chọc cho cô bé cười như thế.
Có lẽ là bởi, trong tiềm thức của anh, anh luôn muốn Karuki phải thật vui vẻ, lúc nào cũng nở một nụ cười như ánh dương xán lạn. Uchiha Karuki không bao giờ nên trở thành một con người u ám lạnh lùng cả, xinh đẹp và rực rỡ như bông hoa hướng dương mới là những từ thích hợp để miêu tả cô.
Anh yêu cô. Vậy nên anh muốn người con gái anh yêu phải hạnh phúc. Những hồi ức đau khổ của cô, anh sẽ thay cô ghi nhớ chúng, còn cô chỉ cần bước về phía có tương lai là được rồi.
"Trên thế gian này, có đôi lúc, lỡ trao nhau một ánh mắt chính là say cả một đời.
Đến ba ngàn kiếp cũng chẳng thể thoát ra nổi."
-------------------------------------
Ngoài lề một xíu, chi tiết mà tác giả thích nhất trong chap này chính là lời mời đi uống trà của Shisui. Cuộc hẹn dang dở của Shisui và Karuki ở kiếp trước, cuối cùng đến kiếp sau cũng được thực hiện rồi. Tác giả thật sự cảm thấy chi tiết ấy rất đẹp, nó giống như một sự vẹn nguyên, một sự nối kết của tình cảm vậy.
-Haley-