(Đồng Nhân Kuroko no Basket) Tia Chớp Thứ Bảy

Chương 49-2: Phiên ngoại 3: Nash Gold Jr.




Hắn là Nash Gold Jr.

Một cầu thủ bóng rổ.

Tính cách cùng diện mạo của hắn hoàn toàn trái ngược nhau. Dù bề ngoài có là cái vỏ bọc tốt đẹp thế nào cũng che dấu không được sự ngạo mạn trong hắn.

Phải rồi. Người khác thường hay bàn luận về hắn-cầu thủ có triển vọng nhất. NBA? Cũng không tệ.

Hắn chẳng nhớ mình bắt đầu yêu thích bóng rổ từ bao giờ. Từ nhỏ, hắn đã bắt đầu chơi môn thể thao này và kéo dài cho đến hiện tại.

Sự kích thích và ham muốn chiến đấu với đối thủ mạnh đã không còn nữa, đơn giản là hắn đã quá mạnh.

----Hắn là mạnh nhất.

Tình yêu bóng rổ biến mất, trong hắn chỉ còn lại sự khinh miệt với nó. Nhìn lũ khỉ tự mình cổ vũ, tự trao niềm tin rồi cuối cùng lại tuyệt vọng gục ngã, hắn bắt đầu thấy hưng phấn.

Hắn đã tìm thấy niềm vui mới trong bóng rổ: phá nát tất cả! Nghiền nát chúng!

Người khác thường nói người như hắn sẽ không tìm thấy được tình yêu. Hắn cũng chỉ nhếch miệng người mỉa.

----Tình yêu? Đó là cái gì? Chỉ là rác rưởi!

Sự tàn bạo trong người được bộc phát khi nhìn thấy mấy con khỉ quan tâm lẫn nhau, thấy chúng bừng sáng trên sàn đấu rồi lại bị đập nát.

Cho đến khi...gặp được cô ấy.

Alice. Một thiếu nữ mắt đỏ tóc trắng người Nhật Bản.

Thiếu nữ dùng tốc độ bất khả tư nghị lưu động trong sân bóng, ánh mắt sắc bén đảo lưu, thoăn thoắt ném bóng vào rổ.

Cô gái giống như một con mãnh thú dưới lớp da tiểu bạch thỏ, khi lên sân đấu lại biến thành một lưỡi đao sắc bén và mạnh mẽ khiến người khó lòng phòng bị.

Ánh mắt đó, biểu cảm đó, tư thái đó...

A, chính là nó.

Thịch, thịch, thịch,....

Trái tim bắt đầu đập bất quy luật, hắn bắt đầu nhận ra bản thân đã có chút gì đó với cô gái, thích chăng?

Đúng rồi....

Hắn sẽ không phủ nhận, bởi hắn biết đó là sự thật.

Thích...

Hai năm lẳng lặng nhìn cô ấy chơi bóng, hai năm lẳng lặng nhìn cô ấy lớn dần, hai năm lẳng lặng khiến tình cảm trở nên mãnh liệt...

---Alice, em là của tôi.

Một ngày nọ, như thường lệ hắn đến xem cô ấy luyện tập. Cô ấy đã trưởng thành, hắn...có chút không đợi được.

"Nếu tôi thắng, cô là của tôi."

Phải...

Chính là như thế...

Cô ấy lần đầu tiên trực diện nhìn vào hắn. Đôi mắt đỏ rực đầy ngạo nghễ và tự tin, điều này làm tim hắn đập mạnh hơn. Cô ấy đáp lời, hoàn thiện cuộc đối thoại đầu tiên suốt hai năm thầm lặng:

"Nếu tôi thắng, anh hãy biến mất khỏi mắt tôi."

Nhưng mà, cô ấy thực sự đã quá trưởng thành.

Hắn thua rồi.

Thua trên tay cô gái ấy.

"Alice....Tôi sẽ nhớ kĩ."

Ai cũng nghĩ hắn sẽ đánh Alice.

Đúng là nực cười.

Lần đầu tiên, đối diện cô gái ấy, hắn gọi tên cô.

"Alice"...Hắn sẽ nhớ mãi, tên cô gái ấy.

Hắn sẽ biến mất trước mặt cô, cho đến khi quay trở lại và giành chiến thắng.

Hai năm sau, Hắn cùng đồng đội trở về Nhật Bản, khinh miệt đám cầu thủ đó.

Phải rồi, Alice rõ ràng mạnh như thế nhưng lại không được ai biết đến.

Nhưng vì sao lũ khỉ này lại được tôn sùng?

Không công bằng.

Chuyện của Alice hắn biết đôi chút.

Gì mà "Chiều cao không đủ", "từ bỏ bóng rổ", "một tên tiểu sửu"...

----Các ngươi, mới là một đám khỉ.

Rõ ràng mong chờ đến thế, nhưng khi thấy cô gái vì người khác bước lên sàn đấu, trái tim hắn chết lặng.

Hắn thấy cô gái quan tâm đến những người khác, ánh mắt kia ấm áp và đầy lo lắng, khi nhìn hắn lại chỉ toàn lạnh lùng.

Lần đầu tiên sau hai năm gặp lại, cô ấy nói: "Nash, buông cậu ấy ra!"

Lần đầu tiên, lần đầu tiên cô ấy gọi tên hắn...nhưng lại là trong trường hợp như vậy.

Lần thứ hai, cô ấy gọi tên hắn. Thế nhưng lại là lúc cô và hắn đối nghịch nhau. Cô lạnh lùng nói: "Nash, đừng quá coi thường người khác."

Hắn hé miệng muốn phản bác, nhưng nói ra lại chỉ là: "Một đám khỉ mà thôi, đừng thua quá xấu xí a."

Hắn cứ tự tin như thế.

Nhưng lại thua quá thảm bại.

Alice, Alice, Alice...

Hắn lẳng lặng nhìn cô gái tiếu nhan, đột nhiên bật cười.

Alice, Alice, Alice...

Như em nguyện, tôi sẽ không bao giờ trở về Nhật Bản.

Cũng chôn vùi đi tình yêu kia.

Alice, Alice, Alice...

Dằng dẵng bốn năm ngắm nhìn, bốn năm chờ đợi, bốn năm hi vọng...cuối cùng vẫn chẳng nhận được gì.

Tôi, thật sự không cam tâm.

Thế nhưng...

Thế nhưng tôi vẫn...

Vẫn sẽ rời đi...

Hắn là ai chứ?

Hắn kiêu ngạo, hắn ngạo mạn, hắn khinh thị tất thảy...

Hắn, là Nash Gold Jr.