Kuroko được hộ sĩ nâng lên cáng đưa vào bệnh viện. Kazuha ngẩng đầu nhìn tỉ số 45-60 kia, cắn cắn môi.
Cô nhìn thoáng qua Murasakibara với cánh tay quấn băng và Kì Tích thở hổn hển, cuối cùng ra quyết định.
"Vorpal Swords đổi người!" Cô hướng về phía trọng tài làm một cái thủ thế, sau đó chạy về phía Kategora: "Cháu sẽ lên."
"——Hả?" Ông chú sững người: "Nhưng cháu là con gái..."
"Không có việc gì. Trọng tài, có thể chứ?"
Trọng tài ngây ngẩn nhìn cô, chưa phản ứng kịp. Nữ tính muốn tham gia thi đấu trong trận bóng rổ nam...đùa cái gì vậy!
"Tuỳ." Nash hất hất tóc, dùng tiếng Nhật nói với trọng tài: "Thế nào cũng được, nhanh nhanh lên."
Hai năm...
Rốt cuộc...hắn cùng cô, lại lần nữa đối mặt...
Nhanh chóng thay quần áo lên sân, cô và hắn hai người mắt đối mắt.
Cả hai đều kiêu ngạo không kiềm chế được, không ai nhường ai.
"Alice." Hắn nói: "Bóng rổ của cô và của tôi, ai mạnh hơn?"
"A..." Cô cũng sử dụng tiếng Nhật, dùng miệng kéo căng bao cổ tay màu đen trên tay, dáng vẻ khí phách khôn cùng: "Tất nhiên là của tôi."
"Píp——! Tiếp tục trận đấu!"
"Cái gì chứ! Cho một đứa con gái lên sân thi đấu?"
"Đùa gì vậy! Muốn cho Nhật Bản thua cuộc sao?"
"Thế này thì chúng ta nhất định sẽ thua mất..."
"Xuống đi! Đừng cản trở Vorpal Swords!"
"Xuống!"
"..."
Cô hít một hơi thật sâu nhằm khiến cho mình giữ bình tĩnh, đôi mắt mở to nhìn kĩ từng chuyển động của hắn. Nash nghe thế hơi nhíu mày, đôi mắt màu xanh lãnh liệt nhìn lên khán đài, một lần lại một lần tràn đầy sát khí.
Một đám khỉ mà thôi...đùa cái gì vậy!
Bọn chúng có năng lực gì mà lại đi cười nhạo đối thủ của hắn?!
Đúng là buồn cười!
Quả bóng trên tay hắn nện xuống sàn càng ngày càng dùng sức, Sliver cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Nash đang tức giận? Là do bọn chúng để một cô gái lên sân đấu sao? Thế nhưng cô gái này...hắn cảm giác bản thân đã gặp qua rồi.
Kazuha thấy hắn nghiêm túc cơ bắp toàn thân cũng căng chặt, khẩn trương vô cùng.
Cô không có tự tin là mình sẽ chiến thắng được hắn ta, dù sao lúc trước cũng chỉ là one on one, còn hiện tại là chơi theo đội.
Mặc dù đội Jabberwock của hắn rất mạnh, thế nhưng đồng đội của cô...cũng không kém!
"Bách chiến bách thắng" chính là chân lý của Teiko!
Thế Hệ Kì Tích trong nháy mắt nâng cao tinh thần, hệt như nhiều năm trước kia cùng nhau xây dựng lên chiến thắng.
"Hm..." Nash hơi nheo mắt lại nhìn Akashi. Hiện tại hắn đã ghi được rất nhiều điểm, mà điểm số cũng được kéo lại. Điều duy nhất hiện tại cô có thể làm chính là làm trụ cột cho họ, khiến cho họ không đánh mất tinh thần.
"Con mắt đó..." Nash cười ra tiếng: "Đúng là loại của tao."
"Cái gì!"
"Không lẽ hắn..." Midorima sững sờ, thông minh như hắn lập tức hiểu ra ý của Nash.
"Lẽ nào hắn ta cũng có..."
"Con mắt đế vương!"
"Đúng vậy. Tao và mày đều có cùng một loại mắt, thế nhưng bản chất của chúng lại khác nhau. Mày chỉ có thể nhìn thấy tương lai của một người thôi...phải không? Còn tao không cùng một đẳng cấp với mày. Tao có thể nhìn thấy tương lai của toàn sân, từ đó đặt ra con đường đúng đắn nhất cho đồng đội."
Điệu cười của hắn tà ác lại đắc ý, ha hả cười lên. Trong nháy mắt hắn đã tiến lên, xảo diệu tránh thoát phòng thủ của Akashi, hơi sử dụng chút kĩ xảo khiến cho Akashi ngã xuống.
Vượt qua Kì Tích, vượt qua chướng ngại, thanh niên kiêu ngạo bật nhảy người, dùng sức nắm chặt quả bóng trên tay. Ngay sau đó trước ánh mắt kinh sợ của mọi người cuồng dã cười ha hả, thực hiện cú úp rổ mạnh mẽ đầy uy thế.
"Không thể nào! Con mắt đế vương của Akashi bị phá giải!"
"Trời ạ.."
"Đây là kết thúc sao..?"
"61:69!"
Kazuha không thể nhận ra khẽ thở dài một hơi. Cô nhìn Akashi vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, lại nhìn Kì Tích và đồng bạn của mình đang trên đà tuyệt vọng, trong lòng dấy lên một ngọn lửa mãnh liệt.
Vốn dĩ cô không bao giờ quan tâm đến chiến thắng, bởi vì cô chơi bóng rổ chỉ vì đam mê. Cô tận hưởng quá trình chiến đấu, tận hưởng cảm giác hưng phấn và tuyệt vọng, buông thả để bản thân dốc ra mọi sức lực, dùng tất cả những gì mình có để ghi điểm.
Thế nhưng hiện tại hơn bất cứ lúc nào, thiếu nữ kiêu ngạo kia lại có được tham vọng chiến thắng mãnh liệt.
Bởi vì chiến thắng này, không chỉ là của cô!
Nó còn là của Kì Tích, của đồng đội, của...toàn bộ cầu thủ Nhật Bản!
Không thể thua! Không thể thua! Không thể thua!
Chiến thắng! Phải chiến thắng!
Giống như thiếu niên đế vương kia, luôn tâm tâm niệm niệm bách chiến bách thắng. Bởi vì hắn là đế vương không chấp nhận thua cuộc. Bởi vì hắn kiêu ngạo cho nên luôn luôn phải chiến thắng. Bởi vì hắn là——Tuyệt đối!
Bất tri bất giác, khí thế mờ nhạt trên người cô tan biến. Đôi mắt đỏ rực bỗng chốc như vụt sáng làm người đối diện ngây ngẩn. Cô gái hưng phấn cười một tiếng, bộ đồng phục màu đỏ trên người phút chốc cũng như ánh mắt kia, chói mắt khiến người ta đui mù.
Nash hơi mở to mắt nhìn thiếu nữ. Cô ấy đang toả sáng, đang rạo rực hưng phấn. Cô gái hết lần này đến lần khác chói mắt khiến người khác không tự chủ được liếc nhìn, đẹp đẽ khiến cho đối phương bất tri bất giác đã luân hãm.
Cô hé miệng, đôi mắt bắn ra tia sáng đỏ rực rỡ, môi mỏng mân lên, nói ra câu nói đầu tiên trên sân đấu:
"Ta là tuyệt đối."
Giống như cậu, giống như tớ, giống như tính cách của chúng ta.
Sei-chan, chúng ta..
Là tuyệt đối!