"Nghe cho rõ đây. Các cậu làm tôi rất thất vọng."
"Sei-chan?"
Michibu Reo kinh ngạc nhìn Akashi.
Sắc mặt Akashi lạnh lùng, đôi mắt dị sắc đầy sắc lạnh:
"Có nghĩa là, tôi sẽ vứt bỏ các người."
"Sei..."
Không đợi họ lấy lại tinh thần, Akashi lao lên phía trước, độc lai độc vãng, ngông nghênh xông vào tuyến phòng thủ của đối phương.
Kazuha căn bản không đoán trước được điều này, hay nói đúng hơn cô không hiểu con người hiện tại của hắn.
Cô kinh ngạc nhìn Akashi lại lần nữa kéo xa điểm số, hết lần này đến lần khác khiến cho Seirin phải gục ngã.
Đó mới chính là...tài năng của cậu ấy sao?
Cô mím môi không nói, nhìn Kagami và Kuroko không tự chủ được thở dài một hơi.
Con mắt đế vương...
Đúng lúc này, cô cảm giác được trận đấu có biến hoá. Cô kinh ngạc nhìn chăm chú vào Kagami----
Cậu ta, vào Zone? Hơn nữa còn là tầng Zone kia...
Nhìn thấy sự ăn ý kia của hi người bọn họ, nước mắt cô đột ngột rơi xuống...
Như vậy người gác cổng mà cô chưa thể vượt qua được kia..chính là cậu ấy, Kuroko Tetsuya?
Lí do cô không thể mạnh hơn...chính là vì cô đã vứt bỏ nó rồi...
Cô coi trọng tinh thần đồng đội không có nghĩa là cô thực sự làm được điều đó. Cô tin vào mọi người nhưng vẫn chưa tin vào bản thân mình. Cô cần một cái bóng, và không ai có thể thay thế cậu ấy được.
Dù cho cô có tìm kiếm bao nhiêu lâu đi chăng nữa, người đồng đội để cô hoàn toàn tín nhiệm...cũng chỉ có cậu ấy mà thôi.
"Matabe, em sao thế...?"
"Dạ không, chỉ là em..."
Nhận ra được một điều rất quan trọng mà thôi.
Đôi mắt đỏ rượu của cô đầy hơi nước, khoé miệng lại nhếch lên tạo thành một nụ cười khó diễn tả. Từ đằng xa Akashi nhìn lại, thoáng chốc bỗng thấy tim đập mạnh.
Kagami và Kuroko liên thủ, một tấn công một phòng thủ. Bởi vì Akashi đã hoàn toàn vứt bỏ đồng đội nên dù cho tài năng của hắn có cao đến đâu, bỗng chốc cũng rơi vào hạ phong.
Trong khoảnh khắc bóng rổ rời khỏi tay, Akashi mới khiếp sợ tột cùng.
Hắn, Akashi Seijuro, thua sao?
Không thể thua!
Hắn, Akashi Seijuro phải là người chiến thắng!
【 Như thế nào?】 Akashi đứng lên, nhìn xuống bản thân mình đang cúi đầu không khỏi cười lạnh:【Cô ấy nói đúng, bóng rổ mạnh nhất chính là bóng rổ của cô ấy.】
【Không...không thể nào!】Hắn ngẩng đầu, sắc mặt dữ tợn nhìn Akashi:【Nhà ngươi làm sao hiểu được! Ta mới là kẻ chiến thắng!】
【Đúng vậy.】Akashi gật đầu, thu hẹp khoảng cách giữa hai người:【Akashi Seijuro mới là người thắng.】
Hắn sửng sốt, nghi ngờ nhìn Akashi:
【Sao chứ? Ngươi không phải là..】
【Hừ. Thắng thua không quan trọng?】Sắc mặt Akashi vặn vẹo, cơ hồ là hoàn toàn giống hắn:【Đó là cái gì vậy? Akashi Seijuro, đừng quên kẻ thắng mới có được tất cả!】
【Chúng ta đều hiểu, chỉ có thắng lợi, Kazuha mới hoàn toàn ngoan ngoãn---】
【Thế trận bày ra vẫn chưa hoàn hảo, muốn chiếu tướng là còn quá sớm..】
【Ý ngươi là?!】Hắn mở to mắt.
【Đúng vậy.】Akashi mỉm cười ôn nhu, hệt như mấy năm về trước:【Trở về là cô ấy quen thuộc nhất, 'Akashi Seijuro'.】
Akashi bỏ tay đang che mấy mắt ra, khí thế sắc bén nháy mắt được thu hồi. Kazuha vẫn luôn theo dõi biến hoá của hắn, khi cảm nhận được điều này nhịn không được đứng bật dậy.
Cô ngoảnh đầu nhìn Midorima, Midorima cũng gật đầu một cái. Lúc này, cô mới che miệng lại không cho mình vì hưng phấn mà hét lên.
Thế nhưng Akashi vẫn thấy rõ hành động của cô. Hắn mỉm cười một cách ôn nhu, cho cô một ánh mắt an tâm.
Cơ hồ là ăn ý của mấy năm trước đã trở lại, cô tươi cười rực rỡ, làm bừng sáng thế giới u tối của hắn.
"Xin lỗi mọi người vì cách xử sự của tôi. Bóng rổ, hẳn là phải có 5 người mới gọi là bóng rổ."
Cầu thủ Rakuzan nhận thấy được sự thay đổi của Akashi, đồng loạt sáng mắt lên. Mà lúc này, đôi mắt đỏ của Akashi bỗng như loé lên những tia chớp---
"Mọi người, cùng nhau giành lấy chiến thắng nào."
Ngay lập tức, Akashi kéo theo tất cả mọi người cùng nhau vào Zone. Sự uể oải ban nãy biến mất, tinh thần chiến đấu của Rakuzan lại một lần nữa bùng cháy---
Sau đó, giành lấy chiến thắng.
Bị thua, Kazuha cũng không thất vọng. Cô hiểu được tài năng của mọi người, cũng hiểu được chênh lệch giữa họ là lớn thế nào. Dù vậy, cô vẫn có chút tiếc nuối. Mặc dù là Akashi, cô cũng muốn ghen ghét nha...
"Thắng cuộc, Đội Rakuzan!"
"Làm tốt lắm, mọi người!"
Cô chạy lại, cho Kagami và Kuroko một cái ôm nồng nhiệt.
"Alice...khó thở quá---"
"Kazuha, tớ thực sự..không thở được...."
"Ha ha..!!" Cô bật cười. Kuroko và Kagami ngẩn ra. Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy cô cười tươi như thế. Nó tươi sáng và đầy hạnh phúc. Bọn họ cảm thấy...
Cô ấy, chính là người xinh đẹp nhất thế gian này.
"Mọi người cùng về thôi, chúng ta sẽ cùng nhau ăn liên hoan nha!"
"Oki~"
"Yeah!!"
Seirin chúng cũng không uể oải nữa. Bọn họ cho nhau những cú đánh đầy tình cảm. Không khí rộn ràng hẳn lên.
Kazuha nghiêng đầu nhìn về phía Rakuzan. Akashi vẫn luôn nhìn về phía này, thấy cô nhìn, hắn khẽ mỉm cười.
Mà cô cũng nhịn không được chạy sang, còn chưa đến gần đã bật lên, hung hăng ngã vào người hắn.
Akashi hơi lảo đảo, hắn lùi về phía sau vài bước nhưng cánh tay ôm lấy Kazuha vẫn không buông lỏng. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, cười thật tươi:
"Chào mừng cậu trở về, Sei-chan!"
"Ừ...Tớ đã trở về, Kazuha."
"Tớ...vẫn luôn ở đây."
Cậu hiểu không, Kazuha? Tớ vẫn luôn ở đây, chưa hề biến mất, chưa hề---
Bị thay thế.