Kuroko ôm chặt quả bóng trên tay, đôi mắt xanh vô thần nhìn ra mặt trăng tròn ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ gì. Căn hộ bên cạnh vẫn tối đen, suốt hơn hai năm trời vẫn chẳng ánh lên một ánh đèn.
"Kazuha.."
Bất chợt lại nhớ đến cô bạn thanh mai trúc mã ngày trước, kể từ vụ tai nạn đó, không biết cô ấy....sống có tốt không?
Quá mệt mỏi, cậu ngả người ra giường rồi ngủ mất lúc nào không hay.
【Tetsu-chan, nếu như cậu vô hình đến thế, vậy tại sao không yểm trợ cho mình?】
Cô bé bảy tuổi có đôi mắt màu đỏ và mái tóc ánh kim dưới ánh hoàng hôn quay đầu cậu, quả bóng rổ trên tay dùng lực ném đi. Cậu mau chóng tiếp nhận, ngơ ngác hỏi:
【Yểm...trợ?】
【Phải.】Cô bé nở nụ cười【Nếu cậu là cái bóng, vậy hãy yểm trợ cho tớ. Ánh sáng càng mạnh, thì cái bóng cũng càng tối. Hãy làm cái bóng cho ánh sáng của tớ và giúp tớ trở thành cầu thủ mạnh nhất Nhật Bản đi, Tetsu-chan!】
【Cầu thủ...mạnh nhất Nhật Bản?】
【Đúng vậy...】Cô bé cười dài, làm tươi sáng thêm khuôn mặt tinh xảo như búp bê:【Đó là giấc mộng của tớ!】
【Tetsu-chan, không ổn rồi...】Thiếu nữ miễn cưỡng mở mắt, máu tươi thấm đẫm chiếc váy đồng phục trắng tinh. 【Cậu hãy...tự tìm cho mình một ánh sáng mới đi, "bóng ma".】
【Kazuha!!!】
"Kazuha!!!"
Kuroko Tetsuya mở bừng mắt, tham lam hít từng ngụm không khí. Cậu liếc nhìn đồng hồ, mới bốn rưỡi sáng. Hiện tại cậu không ngủ được nữa....Có lẽ, đành phải tập luyện thôi.
Tìm kiếm ánh sáng khác...sao?
Kazuha, tớ tìm được rồi...
Người đó là Kagami Taiga, tớ sẽ giúp cậu ta trở thành tuyển thủ số một Nhật Bản, thay cậu.
***
"Ha--a a?!"
Kise Ryota ngã ngửa ra đất, kinh ngạc nhìn danh sách thi đấu trên tay.
"Seirin? Không nghĩ tới Kurokocchi lại đầu nhập cho trường cao trung vô danh này."
Cậu ta nghiền ngẫm nhìn tờ giấy trên tay, không biết nghĩ gì lại cười rộ lên. Mái tóc vàng óng bị bàn tay thon dài hất sang một bên, quyến rũ lạ kì.
"Rất mong chờ vào trận đấu của chúng ta nha, Kurokocchi..."
[Bệnh viện Award, Mĩ]
"Alice tiểu thư, cô có thể xuất viện được rồi."
Trong phòng bệnh xa hoa, bác sĩ cao tuổi cầm trên tay cuốn sổ ghi chép, nhìn về phía bệnh nhân trên giường hoà ái cười. Thiếu nữ kia cũng cười đáp lại, ánh nắng chiếu vào làm mái tóc bạch kim kia như toát ra một vầng hào quang.
Alice nhợt nhạt cười, đôi mắt đỏ lơ đãng toát ra vẻ hưng phấn. Cô nhìn xuống dưới sân, chậm rãi nhắm nghiền mắt.
Đến lúc rồi...
Matabe Kazuha...trở lại.
Các bạn của cô, không biết đã trưởng thành đến mức nào nữa đây?