*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dưới tán ô giấy dầu, bóng dáng hai người bên lan can kéo dài càng lúc càng xa, mặc cho gió lạnh trong đêm không ngừng thổi, trong lòng vẫn hiện lên chút ấm áp, nhè nhẹ lan tỏa, miên man không dứt.
Ngày tiếp theo, Diệp Anh quyết ý bế quan tu kiếm, thề phải lĩnh ngộ được vô thượng tâm kiếm. Một lần tiến vào, tám năm trôi qua…
Tám năm sau, vẫn ven bờ Tây Hồ ấy, bên cạnh lan can ngọc. Diệp Anh thành công xuất quan, tâm kiếm đại thành, nhưng hai mắt nay... đã mù......
“Chúc mừng trang chủ đại công cáo thành, từ biệt tám năm, chỉ sợ trang chủ đã không còn nhớ rõ diện mạo của tại hạ nữa.”
Diệp Anh nâng tay nhẹ vuốt vài sợi tóc rối bên trán, mỉm cười ấm áp, “Diệp mỗ tuy mắt mù, nhưng tâm lại chưa mù. Tướng quân nên biết, có một số chuyện đã sớm khắc sâu trong lòng.”
Lý Thừa Ân chỉ cảm thấy lòng mình như được sợi tơ ôn nhu ấy lướt qua, mênh mông không ngớt, nói không nên lời chút vui mừng ấm nồng này, ý cười nhẹ nhàng hiện lên đuôi mắt, sau đó khe khẽ lan xuống tim.
” Lời ấy của trang chủ, thật là...”.
“Lần này ra đi, không biết khi nào mới có thể quay lại.”
Diệp Anh nghe ngữ khí hắn chứa đầy cảm khái, chỉ khoan thai nhẹ nhàng nói: “Tướng quân dũng mãnh thiện chiến, nhất định sẽ chiến thắng trở về.”