Từ đó về sau, mọi người đều biết Đại tướng quân Thiên Sách Phủ Lý Thừa Ân vì say mê thắng cảnh Tây Hồ cùng với Tàng Kiếm võ học, mà mỗi tháng đều tới Tàng Kiếm sơn trang ở lại mấy ngày. Đó giờ Lý tướng quân vốn phong lưu thành tính nay lại đột nhiên thay đổi, khiến cho mọi người tấm tắc tán dương không thôi, càng không giấu được đôi phần tò mò với võ học tinh diệu của Tàng Kiếm.
“Tối nay mây đen dầy đặc, gió thổi không ngừng, chỉ sợ trở trời, sao trang chủ không ở trong phòng nghỉ ngơi, mà lại ra đây đón gió?”
“Thanh phong lẫm liệt*, càng giống với tình thế bây giờ. Trận chiến ở Danh Kiếm đại hội ngày ấy tại Kinh thành, khiến cho ta bây giờ mới hiểu được, giữa thời cuộc hỗn loạn này, anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Võ học tinh diệu trong thiên hạ nhiều không kể xiết, còn sở học của ta thì thật sự quá mức nông cạn.”
*gió thổi lạnh thấu xương
Lý Thừa Ân nghe nói vậy chỉ cười, đi tới bên cạnh y, bàn tay nắm lấy lan can bằng ngọc, thanh âm nhẹ nhàng trầm ổn, “Bây giờ trang chủ đã là đương kim vô thượng *, sao lại tự coi nhẹ mình như thế? Tại hạ bất tài, chỉ cảm thấy kiếm ở trong tay, tùy tâm mà động là được, tội gì phải cưỡng cầu?”
*không người nào bằng
Diệp Anh nghe vậy có chút đăm chiêu, lặng im không nói, chỉ xuất thần nhìn về hướng xa xăm, ánh mắt trong veo, lạnh lùng mà xa cách.
Mặt hồ tĩnh lặng bị khuấy động, ban đầu chỉ là vài giọt mưa nho nhỏ, rồi sau đó từ từ lớn dần lên, mưa như trút nước. Lý Thừa Ân mở chiếc ô làm từ giấy dầu trong tay mình ra, vừa bước tới vừa ôn nhu nói: “Trời mưa rồi, không bằng chúng ta đi về trước thì hơn. Diệp Anh xoay người lại, hơi mỉm cười, gật đầu đáp ứng, “Tướng quân có lòng.”
Lý Thừa Ân cũng mỉm cười đáp lại, “Chỉ là việc nhỏ thôi, đừng bận tâm.”