[Đồng nhân HP] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ

Quyển 3 - Chương 27: Khát vọng sống




Đêm hôm đó trời đổ mưa lớn, từ trong phòng ngủ nữ sinh tít tầng hầm của nhà Slytherin có thể nghe rõ ràng tiếng sấm chớp giật đùng đùng bên tai. Inh ỏi mà buốt lạnh, tiếng từng đợt mưa lớn đổ ào xuống như muốn rửa trôi sạch sẽ những điều kinh dị kỳ bí tại Hogwarts. Cuốn sổ lại nóng lên lần nữa:

- Em có muốn đi điều tra một chút không? Có thể anh sẽ biết được thứ gì đã ếm lên trần nhà và bức tranh. Thomas viết.

- Bộ Pháp Thuật đánh vào đầu anh yêu àh?

- Em lại bắt đầu hội chứng thích ăn đòn rồi đấy.

- Thôi anh tàng hình đi em còn phải đi ngủ.

- Anh muốn xem.

- Nhưng em sợ ma.

- Em có nói lý lẽ không thế hả? Em đang nói một con sư tử lại đi sợ mèo nhà à? Em – một Chúa quỷ ở Địa ngục, dân chơi bar sàn, sừng sỏ có tiếng trong bang tổ lái phái đua xe. Từng thi đấu vòng đua Bát hương vàng với Hades. Điển hình của một đứa trẻ trâu chính hiệu. Em còn biết sợ nữa hả?

Nhưng đúng là ta sợ ma thật mà. Ta muốn nói với Thomas là tò mò không tốt đâu, trong phim kinh dị toàn mấy đứa tò mò để rồi không sống nổi quá 2 plot twist của phim đâu. Ta còn chưa muốn vỡ tim mà chết.

Nếu Thomas nhận mình là kẻ cố chấp số hai thì không ai dám tranh giải ngoại hạng với anh. Cuối cùng ta vẫn phải khoác áo chùm kín đầu rồi bẽn lẽn đi theo anh. Tay nắm chặt lấy tay anh, nép người đi sát bên cạnh. Suốt đường đi Thomas cứ khục khục cười liên tục, anh cười đến nỗi rung cả người. Thích lắm sao?

- Em thế này đáng yêu hơn rất nhiều đấy. Thomas ghé tai ta nói.

- Môi anh có hơi nẻ rồi kìa.

Không đợi anh kịp phản ứng, ta bèn hôn nhẹ lên đôi môi lãnh bạc ấy. Ta chưa từng hôn anh khi anh ở trong ảo ảnh quang học này. Nhưng chắc ta có vấn đề về quang học rồi. Anh lại còn đỏ mặt được nữa. Anh có biết là trông anh như bây giờ còn ấm áp hơn cả ngàn mặt trời chiếu sáng trong đêm mưa hay không.

- Trần nhà đã được bọn em dọn sạch hết rồi, bức tranh cũng được mang về phòng thầy Dumbledore. Anh muốn xem cái gì?

- Anh muốn đi dạo với em một chút không được à?

Người ta thì hẹn hò ở nơi xa hoa có ánh nến cùng hàng trăm bông hoa hồng đỏ thắm. Còn ta lại phải đi hẹn hò trong một vụ điều tra kinh dị. Merlin ơi! Ngài đừng keo kiệt với vận may của con như thế mà.

Ta cùng anh đứng trước Đại sảnh đường. Buổi tối ở đây tối thui tối hù, cơn giông trên trần nhà như chực vỡ toang ra trước cú văng đập của mưa lớn. Thomas cẩn thận xem kỹ từng chi tiết rồi lại hỏi ta về những sinh vật đó. Anh kết luận:

- Một truyền thuyết cho rằng, lạnh và tối đều là do một con quái vật có tên gọi là Tenjo gây ra. Các sinh vật này sẽ cheo leo ở trên cao của căn phòng, làm giảm nhiệt độ và che trần nhà. Chúng còn để lại rất nhiều vết bẩn trên trần. Tuy nhiên chúng cũng chỉ để dọa những người nhát gan như em chứ chẳng nguy hiểm gì.

- Treo trên trần như những con dơi á?

- Đúng vậy. Nó xuất hiện trong Cuốn sách Bóng tối.

Vậy ra nó là sản phẩm đến từ Địa ngục sao? Không đi nữa có được không. Giờ ta thụi cho Thomas một cú rồi chạy thẳng về phòng ngủ vẫn còn kịp.

Nhưng đáng tiếc Đại sảnh đường lại ngay gần với khu cầu thang lớn của lâu đài. Lúc này hàng trăm cầu thang đang luân chuyển vị trí khắp căn phòng. Những bức tranh vì sự kiện kia mà cũng bỏ trốn hết. Chỉ còn lại Bà Béo đang ngủ gáy khò khò trong bức chân dung của mình. Thomas vẩy đũa, đem Bà Béo biến thành một hòn đá đầy mỡ mập ù trông bà lúc này giống với con hà mã trong sở thú lắm.

- Nó vui mà. Em biết đấy. Anh cười đầy gian xảo.

Ừ vui lắm, nhưng không phải lúc này.

- Anh nghĩ là bức tranh chỉ để che mắt thôi. Sự thật nằm ở sau bức tường kìa.

- Đó là bức Starry Night của Van Gogh. Nói về khát vọng sống mãnh liệt của một họa sĩ có quãng đời bi kịch ngắn ngủi nhưng rực cháy đam mê. Ông là danh họa bậc nhất thế giới nhưng sinh tiền Van Gogh chỉ bán được duy nhất một bức tranh với giá vỏn vẹn 400 franc. Khi anh nhìn vào đó anh sẽ thấy nỗi cô đơn cùng cực với nghệ thuật sâu lắng và tình yêu cuộc sống mãnh liệt.

- Em biết đấy, anh không am hiểu những thứ đó, trong mắt anh Muggle kia thật ngu ngốc.

- Ông ấy phần nào rất giống anh. Nỗi bất hạnh là một sự quyến rũ không thể chối từ, Thomas.

Còn Thomas chỉ đũa phép lên bức tường hô: "Partis Temporus". Một bùa mở lối tạm thời. Những viên gạch xếp lối gọn gàng từng viên từng viên một, kéo mình sang bên cạng để lộ ra lối vào rộng rãi.

"Lumos", anh thắp sáng con đường hầm tối tăm rồi dặn ta: "Đừng sợ, nắm chặt lấy tay anh." Vế đầu tuy không được thuyết phục lắm nhưng vế thứ hai thành công khiến ta bấu chặt vào tay anh, mạnh mẽ bước vào.

- Không phải chính em nói với anh rằng không ai đi mãi trong bóng tối tuyệt vọng cùng cô đơn hay sao? Em nói rằng ở cuối con đường sẽ có ánh sáng, đó sẽ là một nơi tốt đẹp hơn.

- Câu đó ẩn dụ hình ảnh mà Thomas.

Nhưng anh cứ thế kiên định tiến vào trước làm ta cũng rất không đành lòng đi theo sau. Sự hồi hộp khiến tay ta ướt đẫm mồ hôi còn người thì lạnh toát.

Bên trong có vô số những rễ cây mọc dài ra, bám đầy trên tường, chúng đen ngòm, trông như đã chết rồi. Khi phát hiện ra sự xâm phạm thì những cái rễ đó vươn mình ra thành hàng trăm cánh tay, chực trờ muốn tóm gọn hai kẻ đột nhập. Ta hoảng sợ đến đại não chấn động, không nghĩ được gì mà chỉ có chui tọt vào trong tấm áo choàng rộng thùng thình của anh. Tránh đi những bàn tay đang vươn ra bắt lấy mình kia.

- Duro.

Lại một bùa hóa đá nữa được Voldemort sử dụng. Giờ thì hai người đi giữa căn hầm trông hệt như nghĩa địa của những xác sống cào đất bật dậy.

- Có anh rồi, không cần sợ hãi. Thomas nói.

Có anh không phải cũng đáng sợ lắm hay sao? Anh đầu têu trò này chứ ai vào đây nữa...

Căn đường hầm dẫn tới một căn phòng lớn. Mà chính giữa căn phòng là một cái cây cổ thụ khổng lồ ở đó. Cái cây có hình một cô gái đang quỳ gối phủ phục trên nền đất, hai tay cô chụm lại, đưa về phía trước thành một bông hoa 10 cánh. Trong lòng bàn tay có một chiếc lọ lớn với dung dịch màu xanh. Nơi đầu ngón tay có 10 chiếc hộp đen đang xoay tròn trong không khí.

Lọ dung dịch bằng thủy tinh nắp vàng, xung quanh miệng lọ có khắc chữ: "Elixir of Living Forever and Ever", buộc một sợi dây quanh đó cùng tờ giấy ghi: "Drink me!"

- Không, không được uống nó. Ta ngăn lại.

Bất cứ dung dịch kỳ lạ nào mà ghi là: "Drink me!" ngươi đều bỏ vào mồm sao?

- Anh biết nó, nó được gọi tên trong Cuốn sách Bóng tối.

Nói rồi anh lôi Cuốn sách ra, mở ra rồi đọc cho ta nghe:

- "Elixir of Living Forever and Ever", nó liên quan tới câu chuyện của dòng họ Vanderboom. Mà Vanderboom trong tiếng Hà Lan có nghĩa là cây cối. Là một hỗn hợp mà khi gia đình Vanderboom triệu hồi Lucifer với điều ước ban cho họ một cuộc sống giàu sang, bất tử. Dung dịch này khi uống vào có thể khiến người ta chết ngay lập tức, còn nếu người đó không chết, thì họ sẽ may mắn đạt được trạng thái giác ngộ mà trở nên bất tử.

- Nên tuy dù có "Elixir of Living Forever and Ever" cũng chẳng có gì đảm bảo rằng cho sự hên xui của người uống cả. Bất tử thực chất chính là sự nguyền rủa đối với kẻ nhận được ân huệ đó. Trong vũ trụ này không ai có thể đi ngược lại quy luật sống chết luân hồi bất tận. Kẻ muốn phá vỡ vòng lặp này sẽ bị nguyền rủa bởi chính vị thần sáng tạo. Chuyện gì cũng có cái giá của nó để đánh đổi. Sabrina nhận xét.

- Quả thực, vào năm 1925, những người trong dòng họ Vanderboom đã dùng một nghi lễ ma thuật cổ xưa; hiến tế đứa con trai duy nhất của họ cho Lucifer bằng cách thiêu sống nó – German Vanderboom. Nhưng mẹ của đứa bé là Mary Vanderboom đã không muốn con mình phải hi sinh cho sự điên cuồng của dòng họ mà thả đứa bé đi. Còn chính mình thì phải bước lên giàn hỏa thiêu thay cho nó. Nhưng cả gia đình Vanderboom đã không đạt được sự giác ngộ mà bị nguyền rủa bởi oan hồn đã chết của Mary. Nơi họ chôn xác Mary đã mọc lên một cái cây. Mà ta nghĩ đó chính là cái cây này. Nó mang hình dạng của Mary khi còn sống.

Ta đứng vòng quanh xem xét những khối lập phương đen, rồi đưa ra kết luận:

- "Corrupted Soul" là những gì còn sót lại của một con người sau khi chết oan, những ký ức của họ bị chiết tách thành những khối lập phương đen giữ lại bí mật khi còn sống của mình. Còn bản thân thì bị bóng tối chiếm giữ mà trở thành hồn ma tàn ác, vô nhân tính. Paradox – họ coi nó là chìa khóa cho cả quá khứ và tương lai. Paradox là một vòng lặp nghịch lý mà thường để ám chỉ nghịch lý thời gian. Khi nghịch lý thời gian hình thành, nó sẽ tạo ra một vòng lặp phi tuyến tính mà ở đó cả thời gian và không gian bị nén lại.

- Em có muốn đi xem một vòng những ký ức đó không? Thomas đặt tay lên vai ta, ánh mắt vô cùng thành khẩn.

Đây là không muốn cho nhau từ chối đúng không? Ta nuốt ực một tiếng khô khốc rồi gật đầu đồng ý. Cú gật đầu mà khiến ta hối hận kinh khủng. Ta lấy đâu ra cái thú vui tao nhã như anh, đi xem xem trong đầu người chết có gì hay không. Chỉ có Voldemort mới hứng thú với mấy trò này thôi. Còn kéo ta vào.

Mười khối lập phương đen đưa chúng ta trở về dinh thự Vanderboom, một ngôi nhà nằm sâu trong cánh rừng lá kim bạt ngàn. Đứng từ đó có thể nhìn thấy những dãy núi trập trùng phía xa, đậm rồi lại nhạt dần, đen xanh tô điểm như một bức tranh thủy mặc. Ta không dám nghĩ khung cảnh tuyệt vời như vậy lại là nơi cất giấu những bí mật khủng khiếp.

Dòng họ Vanderboom nhiều đời thờ cúng Lucifer như một vị Chúa đem lại cho họ sự giàu sang. Nhưng rồi sự giàu sang cũng là không đủ. Lòng tham của con người ngày một lớn. Họ ham muốn có được sự bất tử để tận hưởng mãi cảnh sung túc đó. Nhà Vanderboom đời thứ 13 có tất thảy 5 người nếu không tính cậu con trai vừa mới ra đời – German Vanderboom. Đó là bà nội Margarette Vanderboom, cùng 3 người con trai lần lượt là Anthony, Luciel, Markel Vanderboom. Anthony cùng người vợ là Mary kết hôn và hạ sinh đứa con trai duy nhất German. Ngay khi thằng bé được 10 tuổi. Năm người còn lại đã lập kế hoạch khi Nhật thực tới, họ sẽ tiến hành nghi lễ hiến tế nó bằng cách hỏa thiêu.

Mary đã dùng mọi cách đưa cậu con trai trốn đi ngay trong đêm đó. Còn bản thân thì trở thành kẻ thế chỗ cho German bước lên giàn hỏa thiêu. Sau khi cô chết, oan hồn Mary bị kẹt lại ở đó. Ám ảnh toàn bộ những tên sát nhân trong gia đình. Để rồi cuối cùng họ đều treo cổ chết trên cây cổ thụ mọc lên từ nấm mồ của Mary.

Mười năm sau, cậu con trai German tuy rằng đã tránh xa được thảm cảnh của gia đình. Nhưng những linh hồn oan khuất khóc than trong ngôi nhà đã khiến định mệnh kéo cậu trở về đó. Họ gửi cho German một bức thư, nói rằng chỉ có sự trở về của cậu mới giải thoát được cho những linh hồn nơi đây, trong đó có cả người mẹ cậu hết mực yêu thương.

Nhưng khi German trở lại, cậu bị cuốn vào bí mật của những khối Paradox, nó chỉ dẫn cho cậu cách chế tạo ra "Elixir of Living Forever and Ever" từ 10 bộ phận cơ thể người. Nói đến đây ta đành phải xin phép phá ngang:

- Làm thế quái nào mà những con ma lại có thể gửi thư được chứ?

- Con Peeves sẽ nhéo đứt mũi em nếu em nói câu này trước mặt nó. Thomas nói.

- Nhưng câu chuyện quá là hư cấu. 10 bộ phận cơ thể người mà lại tạo ra được Tiên dược Trường sinh ư. Em có biết một nhà giả kim thuật vô cùng nổi tiếng tên là Edward, cậu ấy vì muốn người mẹ đã chết của mình trở lại mà cùng em trai thực hiện vòng tròn chuyển hóa, với hàng trăm nghìn hợp chất tạo nên một cơ thể người sống. Nhưng họ không làm được, thứ trở lại không phải là con người. Còn Edward khi tới được cánh cổng chân lý thì phải đổi lại bằng một nửa thân mình cùng thân xác của em trai để lại ở cánh cổng như một cái giá phải trả. Vũ trụ này có nguyên lý trao đổi tương đương. Không thể nào trao sự bất tử cho người khác chỉ bằng 10 bộ phận cơ thể được. Lucifer nó quá hư cấu rồi.

- Minh chứng là cả nhà Vanderboom đều chết hết đó thôi.

- Vẫn còn German mà.

Nhưng German lại một lần nữa bị cuốn vào bí mật của Tiên dược Trường sinh theo chỉ dẫn của một oan hồn mà cậu nghĩ là người mẹ đã mất của mình. Tự tay tìm kiếm và giết chết một người trinh nữ ở ngôi làng gần đó để cướp đi 10 bộ phận trên cơ thể cô ấy. Cậu thành công chế tạo ra được "Elixir of Living Forever and Ever", nhưng cậu không uống nó mà đưa cho linh hồn mẹ mình dùng. Người mẹ sau khi uống liền đạt được trạng thái giác ngộ, cơ thể bà biến đổi để phù hợp với sự bất tử được ban cho. Bà trở thành một con quái vật khát máu với đôi cánh dơi lớn. Một vampire được trao cho sự bất tử bằng cách phải uống máu người để tồn tại. Hằng đêm, bà treo mình trên ngọn cây cổ thụ nơi thân xác con người của bà nằm xuống, gây nên nỗi kinh hoàng cho tất cả người dân ở ngôi làng gần đó.

Chúng ta trở về căn phòng khi chiếc hộp cuối cùng chỉ hiện ra đôi mắt đỏ ngầu của con quái vật đang chăm chú theo dõi con mồi trong đêm đen.

- Vậy German, cậu ta đâu rồi? Sabrina nói.

- Anh cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra với German. Nhưng thứ thuốc kia có thể biến người ta trở thành ma cà rồng. Một sự bất tử ngu ngốc.

- Em vẫn luôn nói với anh, khi tạo giao kèo với quỷ dữ là điều không thể. Vì quỷ dữ luôn nói dối. Vẫn đúng ý kẻ kia, nhưng sự thực như thế nào nằm trong sự điều khiển của con quỷ. Người chiến đấu với ma quỷ cẩn thận kẻo biến thành ma quỷ trong cuộc chiến. Khi người nhìn xuống vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn vào ngươi.

Thomas đốt cháy cái cây bằng một mồi lửa, nhưng nó không mảy may bị chút xíu ảnh hưởng nào hết dù anh đã thử đi thử lại nhiều lần. Còn cố giết chết một cái cây quỷ ám bằng Avada Kevadra nữa chứ. Không còn cách nào khác là phải đóng lại căn hầm và gia cố nó bằng bùa chú bảo vệ để không một ai có thể vào lại trong đó. Nhưng làm cách nào mà cái cây này vào được trong Hogwarts, không có bất kỳ một manh mối nào để lại. Mọi chuyện đen tối y như những gì đã xảy ra tại dòng họ Vanderboom.

Sáng hôm sau, ngày trong tiết học Chăm sóc sinh vật huyền bí, Blake liên tục gọi ta bắt ta phải nhận liên lạc của cậu đến nóng cả người. Không còn cách nào khác là phải xin phép Hagrid ra ngoài. Lúc này Blake hiện lên, khuôn mặt trầm trọng nói:

- Cục Quản lý đại dương và khí quyển quốc gia Mỹ (NOAA) phát hiện ra một loại âm thanh bí ẩn trong lòng Thái Bình Dương khi đang sử dụng microphone để thăm dò tàu ngầm của Xô Viết trong chiến tranh lạnh. Âm thanh này được phát ra với tần số cực thấp, trong khoảng 53° S, 103° W (một điểm xa xôi ở phía nam Thái Bình Dương) nhưng âm lượng lại lớn đến mức ngay cả các thiết bị ở cách đó 10.000km cũng có thể bắt được. Khi tiến hành tăng tốc độ âm thanh đã thu được thì có vẻ nó giống như tiếng phun nước của những con cá voi. Một số ý kiến nhận định nó giống như âm thanh do cá voi phát ra, tuy nhiên, các nhà sinh vật học lại khẳng định chú cá voi này phải có kích thước lớn hơn rất nhiều kích thước của chú cá voi lớn nhất mà con người biết đến. Đáng nói là sau một thời gian lặp đi lặp lại trong lòng biển, âm thanh đó bất ngờ biến mất không dấu vết. Còn một con tàu chở dầu khi đi ngang qua vùng biển đó liền bị nhấn chìm trong Trướng khí giống y hệt với vụ việc làng Pootmore, Lasppear và Novaland. Chúng ta được lệnh đi điều tra vụ đó ngay lập tức. Ta thông báo tình hình để chỉ huy được rõ. Ta cùng tiểu đội Magnus sẽ thực hiện mệnh lệnh trên biển Thái Bình Dương.

- Được rồi, ta đã rõ, hãy cẩn thận. Ta nghi ngờ sự việc đó do một con quái vật khổng lồ dưới đáy đại dương gây nên. Nếu vậy, phải hết sức cẩn thận vì môi trường nước không hề có lợi cho chúng ta.

Ta quay trở lại lớp Chăm sóc sinh vật Huyền bí và tới hỏi Hagrid:

- Bác Hagrid, bác là người có kinh nghiệm nhất trong việc chăm sóc những sinh vật huyền bí. Cháu không biết có thể hỏi ai ngoài bác về chuyện khi có một vật khổng lồ dưới đáy đại dương cất tiếng gọi, thì chúng đang mong muốn điều gì ạ?

Hagrid vuốt vuốt chòm râu tỏ vẻ rất hài lòng trước sự nhận xét của ta. Ông nói:

- Ồ khi một loài vật cất tiếng gọi, chúng không phải chỉ là muốn giao tiếp, đó là khao khát được sống, khát vọng mãnh liệt muốn được nghe thấy. Và người có sứ mệnh lắng nghe điều này, sẽ đảm nhiệm trách nhiệm thôi thúc rằng họ cần phải đáp lại tiếng gọi đó. Sabrina à!

- Một câu trả lời uyên bác mà cháu không thể có được từ bất cứ ai ngoài bác. Cháu cảm ơn bác nhiều ạ! Ta cúi đầu cảm ơn Hagrid.

- Ồ không có gì Sabrina. Giờ thì chúng ta cần phải quay lại lớp học rồi.