Thomas tắm rửa lại cơ thể ta có thật sạch sẽ, sấy khô tươm tất rồi mới hóa phép ra một chiếc váy đen búp bê bồng bồng trông hết sức đáng yêu, thanh lịch. Hắn thì mặc một chiếc áo sơ mi đen thẳng nếp cùng quần âu lượt là. Mái tóc vẫn để ướt nguyên như vậy, nhưng vì ta cho rằng nhìn hắn như vậy rất mê hồn nên hắn đã để nguyên đó mà dắt tay ta cùng đi chợ.
Khu chợ nhỏ nhưng đông đúc người mua bán. Ai ai nhìn thấy hai người bọn họ cũng sáng mắt lên mà ra vào lời mời mọc mua hàng. Người nam, rất lạ mặt, họ chưa gặp bao giờ, nhưng vẻ ngoài đẹp trai cùng cốt cách quý tộc này tuyệt đối không phải người tầm thường. Cô bé đi cùng thì hết sức xinh đẹp như một nàng tiên nhỏ, líu ríu kéo tay hắn mua hàng rồi trả giá kịch liệt. Cô bé trông nhỏ vậy mà dữ quá hén.
- Chúng ta có thể không cần mặc cả mà cứ trả cho họ. Rất đau đầu.
- Đó là vì anh không hiểu được giá trị ngang bằng trong trao đổi tương đương. Em muốn được giá tốt nhất.
Hắn nhìn ta tranh đấu, phản biện, mặc cả, quay đi, diễn bộ mặt đáng thương có phần không nhịn được cười mà đứng đó cười lớn. Đem mấy bà bán hàng cứ nhìn hắn đến độ ngơ ngẩn. Mua đủ đồ ăn cho bữa tối ta mới trở lại dinh thự Riddle. Bên trong phòng bếp đã được Thomas chuẩn bị rất tốt. Một bàn kệ bếp, tủ liền khối bằng gỗ đen bóng, trên giá treo đủ những nồi gang cùng chảo lớn.
Một lò bánh mì to nơi góc phòng ngay cạnh cái bếp đang bày ra những hũ mứt táo dang dở. Lò bánh mì đó có cái ống khói cao nhỏ xinh rất vừa mắt Sabrina. Một bàn ăn lớn bằng gỗ đã bày biện sẵn đĩa cùng dao dĩa. Nhìn quanh căn bếp một vòng. Rồi hóa phép ra một chiếc tạp dề.
Thực đơn hôm nay có pate gan gà với nấm tuyết đen ăn kèm bánh mì, món chính có cá ngừ nướng than hồng ăn kèm sốt hoa nghệ tây và món khai vị là kem vani ăn cùng hạt maccadamia. Ta đã trổ hết tài nghệ trên bàn bếp của mình ra.
Một tay điều khiển cây trộn bột, đem lớp bột trộn nhào giã nhuyễn thành một khối tròn rồi tự động kéo lớp màng ủ bột một góc bàn. Một bên lại điều khiển con quay phồng để đánh những chóp bọt kem cứng tươi mịn. Dùng chính bàn tay của mình để cắt thái miếng gan lớn, đem nó nhào nhẹ qua lớp bột ngô tẩm ướp rồi nhanh tay xử lý thịt cá ngừ đập đầu, cắt bụng cá, rạch trên đó một đường dứt khoát, tẩm gia vị rồi đem nướng trên than hồng cùng gan gà.
Tay ta không ngừng trên mặt bếp, liên tay xắt nhỏ từng sợi nấm tuyết đen đem nó nhão nhuyễn với mỡ lợn rồi mới xắt hành tỏi và gia vị. Thomas đứng đó, yên lặng nhìn ta bận rộn. Hắn hỏi:
- Nhà em có gia tin hem sẽ không bao giờ phải đụng chân đụng tay vào việc bếp núc mới phải.
Ta cũng không rảnh mà cãi nhau với hắn, chỉ nói vỏn vẹn một câu: "Nấu ăn là một nghệ thuật tinh tế. Nấu cho người mình yêu thương cần đòi hỏi yêu cầu tỉ mỉ. Đặt tâm huyết mình trong đó."
- Ta đã luôn mong muốn có một người phụ nữ như vậy cạnh bên kể từ khi ta gặp em.
- Em sẽ không sống như một bà nội trợ nấu ăn giặt giũ chờ chồng mình quay lại đâu.
- Vậy sau khi giải thoát cho Lucifer rồi, em muốn làm gì?
- Em muốn trở thành một Thần Sáng.
- Em muốn đối đầu với ta?
- Không dám đâu.
Ta kẹp nhẹ miếng thịt nhìn lớp nước thịt đỏ mọng chảy xuống trên đó. Hài lòng đặt nó trên đĩa rồi rải nước sốt đỏ từ hoa nghệ tây lên, trang trí với mấy cọng măng trúc cùng cà rốt bi nhỏ. Lấy bánh mì vừa nướng nóng hổi ra khỏi lò, và lấy ra từ lò nướng nồi pate thơm phức. Bày biện bàn ăn một hồi rối rút ra chai rượu vang trắng từ trong túi ra, tươi cười với hắn:
- Em biết anh sẽ thích gì.
Thomas thưởng thức sạhc bữa tối của anh một cách ngon lành, rồi bế ta tới phòng khách lúc này đã đốt lên lò sưởi cùng dọn dẹp sạch sẽ tinh tươm. Chiếc ghế sofa cũng được thay mới. Chúng ta ôm nhau và cùng uống nốt chai rượu còn lại trên đó.
Ta cứ huyên thuyên kể chuyện cổ tích cho anh nghe. Anh nói anh đã đọc cả rồi, ta còn gì mới mẻ hơn không. Ta lại quay ngoắt sang chuyện thần thoại từ thần thoại Hy Lạp đến, thần thoại Bắc Âu sang cả thần thoại Ai Cập nơi chúng ta đã từng đến. Thomas híp mắt lại khi nghe ta kể đến Zeus vị thần tối cao:
- Hắn lăng nhăng như vậy, sinh ra một đàn con rồi để vợ mình ghen ghét mà hãm hại. Từ nhà không yên thì không thể trị yên đỉnh Olympus được.
Nhìn hắn vuốt cằm phân tích trầm ngâm, ta chút buồn cười mà nói:
- Vậy anh sau này sẽ không như vậy, anh chỉ có duy nhất một mình em chứ?
- Đó là chuyện đương nhiên. Ta không có hứng thú với bất kỳ phụ nữ nào khác. Hắn nghiêm túc thành thật mà trả lời câu hỏi của ta. Có lẽ cô gái nào cũng có một chút bất an trong lòng như ta đi. Ta nhìn anh thật lâu rồi mới nói:
- Vậy tại sao anh lại hứng thú với em? Vì nhan sắc của em khuynh thành của em ư?
- Em cho là như vậy sao? Hắn híp mắt lại, mặt lạnh băng. Ta cảm nhận được nguy hiểm tức thì, ở lâu với Voldemort thành ra ta lại trở nên nhạy bén. Cứ mỗi khi hắn phát ra sát khí toàn thân thì ta sẽ linh động cảm nhận được mà nói tránh lê la sang chỗ khác ngay.
Những lúc Thomas quay lại nhìn ta chăm chú, ta bỗng thấy đầu mũi cong cong của anh lại hơi khịt lại mấy tiếng sờ sờ. Ta nhận ra rằng lúc nào anh quá tập trung vào việc gì chẳng hạn như khi xử lý công việc hay đọc sách, mũi anh đều động đậy khịt khịt. Lúc ấy ta bỗng thấy anh đáng yêu kinh khủng, bởi lẽ khi chợt nhận ra một nét gì không hoàn hảo ở người mình thương. Điều ấy lại khiến người ấy trở nên hoàn hảo theo một cách riêng biệt mà chỉ mình hiểu được.
Trong ánh nắng hè trải qua ô cửa sổ bụi bay mờ mịt giữa thinh không. Mối ngày khi ta tỉnh dậy thì anh đều đã rời giường đi xử lý công việc và liên lạc với thuộc hạ ở một phòng khác. Ta cũng ngoan ngoãn chỉ ngồi chơi trong căn phòng của mình, hết đọc sách rồi lại viết thư cho bạn bè. Tuyệt nhiên không bao giờ hỏi hắn đang làm gì hay phiền nhiễu đến công việc của hắn.
Thomas mỗi ngày đều là dùng bữa với ta, thỉnh thoảng vì lo sợ ta buồn chán là còn mang tới rất nhiều quần áo cùng hộp giày và túi xách cả đồ trang sức tặng cho ta. Nhưng ta nói ta thích được ở bên cạnh anh nhiều hơn. Một tối trời mưa buồn bã, ta đã quyết tâm lôi Thomas ra khỏi nhà mà đi tới một quán bar trong thị trấn.
Bên trong quán bar là ánh đèn neon rực rỡ, một quán rượu kiểu Anh với bàn ghế cao chót vót, chính giữa là sân khấu với ban nhạc guitar cùng trống. Mọi đồ vật trang trí trong quán được dàn dựng rất đầy đủ và cầu kỳ. ta bước lên phía trước của dàn nhạc, không có bục mà chỉ có một cái mic gắn sẵn. Nhìn Thomas đang mỉm cười với ta cạnh quầy bar. Ánh mắt như thể nói rằng: "Có anh ở đây."
Ta bỗng thấy khán giả nhòe đi, chỉ còn lại hình ảnh anh thật rõ trong đám đông, những ánh sáng trắng xanh nơi quầy bar phản chiếu trên khuôn mặt đó. Nhưng chai rượu trên kệ lung linh một cách thần kỳ. Ta thấy ánh mắt anh tràn đầy tự hào của một người thầy, sự hân hoan của một người bạn, sự khao khát cháy bỏng của một người tình. Ta tưởng thời gian sẽ ngừng lại mãi mãi ở đó.
Mãi sau này những lời ca của bài hát "The winner take it all" của ta vẫn còn vang lên mãi như một cái máy hát ký ức. "The gods may throw a dice. Their minds as cold as ice. And someone way down here. Loses someone dear. The winner takes it all. The loser has to fall."
Ta vẫn luôn nghĩ bản thân Chúa là một hacker chứ không phải một kỹ sư tuyệt vời. Nhưng những ngày ta ở bên cạnh Thomas ta có thể suy ra được một phương trình hạnh phúc rất đơn giản: Thực tế - Mong đợi = Hạnh phúc. Nhưng chính vì con người ta có xu hướng mong đợi một điều gì đó quá mức hay việc con người thích lý tưởng hóa người khác cũng trở thành vấn đề. Nên thành ra phương trình này trở thành một bài toán khó của đời người. Người ta luôn luôn đi kiếm tìm hạnh phúc. Thực ra nó đến từ những điều đơn giản nhỏ nhặt nhất mà đôi khi chúng ta bỏ quên.
Như khi tỉnh dậy thấy người đàn ông đã trở nên rất đỗi thân quen trong cuộc đời mình này. Ta lại muốn thầm cảm ơn cuộc sống. Ta kể cho anh nghe câu chuyện: "So long – thank you for all the fish." Nếu anh thích mấy thứ tưng tửng thì anh nên đọc "The Hitchhiker"s guide to the galaxy." Cuốn đó nói giống loài thông thái nhất trên Trái đất là chuột, rồi tới cá heo, còn chúng ta chẳng qua chỉ là một thí nghiệm nhiều triệu năm để tìm ra câu hỏi LỚN về cuộc đời, vũ trụ và tất cả mọi thứ.
Nhìn anh lắng nghe câu chuyện của ta rất chăm chú. Ta chợt hiểu ra lời bài thơ "When love arrives", anh Phil Kaye hát rằng: "Love arrives exactly when love is supposed to...."
Ta ở lại tại dinh thự Riddle cho tới ngày thứ năm thì nhận được bức thư của ông bà báo con trai cả nhà Black chính là Sirius đã bỏ nhà ra đi. Hiện không biết ở đâu. Còn ở đâu được nữa ngoài nhà Potter chứ. Ta báo tin lại cho ông bà bình tĩnh rằng chính ta sẽ đi đón cậu quý tử kia về. Báo tin lại cho Thomas, anh đã rất không vừa lòng, nhỏ mọn mà nói Sirius không chết được. Nhưng vì ta năn nỉ gãy lưỡi nên anh đồng ý ngày mai sẽ khởi hành cùng ta tới thung lũng Godric.
Đúng 9h ta cùng anh độn thổ tới một con hẻm vắng trên thung lũng Godric. Ta tới ngôi nhà của ba má James Potter, một ngôi nhà hai tầng rộng rãi với sân vườn. Hai người chúng ta đứng trước cửa, bấm chuông. Một người đàn ông cao lớn, hói đầu và đeo cặp kiếng trông giống hệt Potter ra mở cửa.
- Cháu chào bác, bác Joe Potter, cháu là Sabrina Sandal, bạn học của James. Cháu đi cùng với ngài Thomas Marvolo Gaunt đây, là giáo viên bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ở Hogwarts. Cháu tới là để liên lạc với Sirius, vì cháu nghĩ là cậu ấy đã qua đây vội vàng đến nỗi đã quên báo cho người nhà của cậu.
Ta tươi cười, giơ tay ra muốn bắt tay ông Potter, Thomas chỉ cười nhẹ một cái để chào còn lại bộ mặt giống như anh đến dự đám tang nhà Potter không bằng. Ông Potter cười chào rồi bắt tay cả hai người, ông mời ta cùng Thomas vào nhà uống chén trà trước đã. Trong nhà bà Miranda, mẹ Potter đang ngồi trên chiếc ghế bành lớn ở phòng khach đan khăn. Bà ấy trông thật hiền từ, đôi môi mỏng kia có lẽ là giống Lily. Ta nghĩ mấy cậu con trai đều sẽ thích những nữ nhân nhìn giống mẹ của hắn. Thomas rất ít nói, cả buổi chỉ bật ra được hai câu là: "Đúng vậy" và "Đúng thế". Khác hẳn với khi anh trò chuyện cùng gia đình ta.
Tất nhiên là ta cũng gặp được Sirius ở đây, nhưng cậu nhất định không chịu quay trở lại căn nhà ở số 12 Quảng trường Grimmauld. Cậu nói rằng cậu chẳng giống với bất kỳ ai trong nhà đó hết. Và điều đó khiến cậu ngột ngạt như ở trong địa ngục. Ta đành phải nói rằng: "Cậu không muốn biết dưới địa ngục có gì đâu."
Thất bại trong việc lôi kéo Sirius về nhà ta đành phải gửi một bức thư nói với gia đình Black rằng Sirius đang ở lại tại nhà bạn bè, mọi người không cần lo lắng. Rủ rê Potter tới thăm ngôi mộ của Ignotus Peverell ở nghĩa trang Godric, ta thật muốn đến thăm mộ người em trai út thứ ba nổi tiếng này mà. Ta cũng thành công khiến Voldemort biết được James Potter chính là hậu duệ của người em trai Ignotus. Voldemort trầm ngâm hỏi ta về việc hắn có dây dưa huyết thống với James Potter không? Ta trả lời rằng đã qua rất nhiều thế hệ rồi, chàng không cần lo lắng về điều đó.
Tới trước căn nhà thờ ở thung lũng Godric, nó được thắp sáng bằng những ly chén thánh trên khung cửa gỗ cao nhọn. Ta đứng đó thất thần hồi lâu, Thomas mới gọi ta. Ta đành đáp lại hắn:
- Anh nhìn xem, ánh sáng từ những cánh ho aba cánh trên chiếc chén thánh hắt ra, tạo cùng với cây thập tự giá tạo thành những hình hài thiên thần đang nhảy múa lung linh trong ánh sáng nhiệm màu. Đẹp tới vậy, kiến trúc nhà thờ của là đáng ngưỡng mộ.
Thomas là kẻ đầu đá không hiểu gì về nghệ thuật nên ta đành mặc kệ hắn. Chúng ta đi qua một hàng dậu với những bông hồng trắng quấn dây gai chằng chịt, tới thẳng tới nghĩa trang có vô số những ngôi mộ lớn bé tại thung lũng Godric này. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến ta lắp bắp kinh hãi hơn nữa. Hai người đang ngồi quỳ gối chắp tay như thể van lơn thánh thần. Mà sau lưng họ, lớp da đã bị lột ra khỏi lớp thịt bầy nhầy máu đỏ trên lưng. Kéo căng lên thành hai đôi cánh bằng da người lớn. Ta chạy tới trước thì thấy hốc mắt họ sâu hoắm, chảy máu đỏ thẫm đầy trên mặt. Hiển nhiên là có kẻ đã tước đi nó. Sirius thấy cảnh tượng này thì đứng một bên nôn ọe thành tiếng lớn. Ta khó chịu đành phải lên tiếng:
- Thomas, anh có nhận xét gì về hai người đàn ông đó?
- Bị ra tay rất tàn nhẫn, vết thương vẫn còn mới. Hiển nhiên là vừa mới ra tay cách đây không lâu.
Nói rồi anh dùng bùa lần tìm dấu vết Appare vestium thổi một lớp bụi vàng ra xung quanh hiện trường. Chỉ thấy hai kẻ có đôi cánh của loài ong đang bay đến đặt hai thi thể kia xuống rồi lột da và kéo lên ở đó. Rồi biến mất trong không trung hư ảo như làn khói. Và chúng thì đều mặc áo choàng đen chỉ để lộ ra hai khuôn mặt đàn ông trung niên
- Đúng nhưng chưa đủ. Hai người này là quân nhân, nhìn anh ta có làn da rám nắng, cơ bắp lộ rõ. Anh ta vẫn đang mang giày quân đội, có lẽ chỉ vừa xuất ngũ. Nhìn hình dáng đôi bàn chân thì rõ ràng không phải của kỵ binh. Một bên trán rám nắng vì anh ta thường xuyên đội mũ lệch. Xét về cân nặng, anh ta hoàn toàn không phù hợp làm một công binh. Vậy thì chỉ có thể kết luận anh ta thuộc về pháo binh.
- Nhìn trang phục mà anh ta đang mặc kìa, một bộ đồ rất đơn giản đúng không? Chứng tỏ người chết có mối quan hệ mật thiết với anh ta. Anh ta có một đồ chơi trẻ con trong túi quần. Ta đoán rằng anh ta đã có gia đình và đứa con nhỏ dù anh ta không đeo nhẫn. Nhìn cuốn truyện cổ tích mà kẻ còn lại giữ trong áo đi, trẻ con mới sinh rõ ràng không thể nào đọc được loại truyện này. Điều đó chứng tỏ rằng anh ta có ít nhất hai đứa con không thể sai được. Dùng mắt để quan sát đem lại cho chúng ta những thông tin hữu ích bất ngờ. Đây là lần chiến thắng thứ 20 của em rồi đó, Voldy.
Sirius còn nôn ọe lớn hơn khi nghe ta gọi Voldemort bằng Voldy. Vậy là chúng ta có được manh mối bằng cách điều tra xem nhà nào có người làm trong quân đội, là pháo binh. Xem xét kỹ lại hai tử thi đó, ta đưa ra nhận xét:
- Hoen tử thi là những điểm hoặc mảng sắc tố xuất hiện sau khi chết, do sau chết máu không đông và dần dần đọng lại ở những vùng thấp của tử thi. Huyết sắc tố (Hemoglobin) ngấm vào trong các tổ chức ở những nơi ấy, lúc đầu thì chỉ tạo thành những điểm có màu hồng, sau đó tạo thành những mảng có màu tím nhạt rồi tím sẫm. Ðiều đáng lưu ý là những nơi bị tỳ, đè ép thì không xuất hiện hoen (thắt lưng, nịt áo...). Hoen xuất hiện 2 giờ sau chết, trong thời gian đầu nếu thay đổi tư thế của tử thi thì vết hoen cũng thay đổi. Trên 10-12 giờ sau chết, các vết hoen cố định, mặc dù tử thi thay đổi, nhưng vết hoen không thay đổi theo. Ví dụ: Khi chết tử thi nằm ngửa, hoen tử thi sẽ xuất hiện mặt sau cơ thể, nếu sau 10 giờ lật úp xác xuống một thời gian, thì hoen vẫn ở phía sau lưng chứ không xuất hiện ở mặt trước cơ thể.
- Như vậy, vị trí của hoen phản ánh tư thế lúc chết, đây là dấu hiệu rất quan trọng để ta biết có sự thay đổi tư thế của tử thi không. Ngoài ra hoen tử thi còn có một vài đặc tính nữa ta cần chú ý: Hoen tử thi xuất hiện sớm và có màu tím sẫm trong các trường hợp chết ngạt.
- Sau chết, men ATP (Adenozine Triphosphate) của tổ chức thoái hóa giải phóng acid lactique, acid này làm đông protéine của các sợi cơ, khiến cơ bị co cứng lại và kéo theo sự cứng xác. Hiện tượng co cứng cơ được xác định theo thứ tự: Các cơ ở mặt (cơ nhai), ở thân, chi rồi các cơ trơn ở phủ tạng. Trẻ sơ sinh, người già yếu, người chết trong tình trạng nhiễm trùng, suy kiệt, hiện tượng cứng xác xảy ra rất chậm và ít. Sự cứng xác xuất hiện khoảng 2 giờ sau chết và có thể kéo dài đến 48 hoặc 72 giờ. Ðối với những trường hợp chết ngạt hoặc có hiện tượng vùng vẫy trước khi chết thì hiện tượng cứng xác xảy ra sớm hơn. Trong vòng từ 2 đến 6 giờ, nếu phá cứng thì sẽ xuất hiện cứng trở lại. Sau 6 giờ, nếu phá cứng thì hiện tượng cứng không xuất hiện trở lại nữa. Ðây cũng là một dấu hiệu quan trọng để phát hiện xem có hiện tượng đụng chạm vào xác không. (trong các trường hợp làm giả hiện trường)
Hai người Sirius và James khi thấy ta dí sát mắt vào những thi thể kia thì nhìn ta như thể kẻ điên. Có lẽ là hơi điên một chút đi. Nhưng những dấu hiệu cho ngươi thông tin rất quan trọng, nạn nhân chết đã trên 6 giờ vì chết ngạt, xung quanh cổ xuất hiện những vết bầm tím và hoen tự thi, là Muggle, ở ngay thung lũng Godric này.
Rất nhanh chóng thu hẹp được vị trí tìm kiếm. Tìm ra căn nhà Whiteley, trong nhà có hai người con trai đang phục vụ trong quân đội, làm ở vị trí pháo binh, người anh cả đã có con nhỏ và có gia đình. Đúng y như những gì ta dự đoán. Ta đành phải hỏi người nhà thêm thông tin lần cuối nhìn thấy hai người con trai họ là khi nào mặc cho cả hai đang khóc ngất lên vì đau lòng.
Vậy là chúng ta thu thập được thông tin rằng gần đây đang có vụ mất tích trong đám pháo binh của quân đội, mà kẻ chủ mưu thì không được miêu tả lại, chỉ kể rằng bọn họ rời trại huấn luyện cùng những người đàn ông lạ mặt. Ta cùng Voldemort ở lại căn phòng mà Sirius từng ở, còn cậu thì ngủ chung cùng James. Voldemort cho rằng án mạng do những tên áo đen kia gây ra có liên quan tới 3 con quỷ của địa ngục hoặc một tổ chức nào đó đứng đằng sau mà hắn ta muốn khám phá ra chuyện đó.
- Dĩ nhiên, cảnh sát Muggle đã đi sai hướng, họ đã nghĩ rằng thủ phạm của vụ này chỉ có một người. Nhưng tớ có thể hình dung được chân tướng sự việc rồi. Chúng ta sẽ cho những kẻ áo đen tự xưng là Hội Thập Tam này thấy ác quỷ thực sự là như thế nào.
- Mà này Sabrina, cậu cho rằng thủ phạm lần này là một tên cuồng tín, nhưng lại không chỉ có một người thật àh? Potter hỏi ta chăm chú như tham gia điều tra hiện trường cùng cảnh sát.
- Thủ phạm bao gồm rất nhiều người, nói cho đúng thì họ là một nhóm tội phạm có tổ chức tự xưng là Hội Thập Tam, và những kẻ này cuồng tín là vì những đôi cánh đó biểu trưng cho các thiên thần phục sự dưới chân Chúa, đó là một sự bang bổ thần linh. Sabrina nói.
- Nhưng tại sao cậu lại nghĩ như vậy, cậu căn cứ vào đâu mà kết luận như vậy chứ Sabrina? Sirius cũng rất chăm chú nhìn ta hỏi.
- Trước tiên, mọi người hãy nghĩ xem "tại sao thủ phạm lại dùng cái tên Hội Thập Tam để gửi những bức thư tới tòa soạn báo?" Việc dùng cái tên Hội Thập Tam để kích thích trí tò mò và nội dung với lời lẽ đầy tuyên truyền, phổ giáo kêu gọi chúng sinh trong những bức thư. Có vẻ như mục đích của những kẻ này là tạo nên nỗi hoảng sợ trong dân Muggle, để rồi một giáo phái xuất hiện như một kỳ tích dập tan đi những cái chết oan uổng kia. Kéo theo đó là nỗi sợ hãi lan tỏa khắp thị trấn. Việc chúng sử dụng cái tên Hội Thập Tam có nghĩa là số 13. Một con số quyền lực nhưng dân Muggle cho rằng nó không may mắn, chúng báo hiệu cái chết. Như đám Tử thần thực tử vậy. Bọn chúng đơn giản chọn đại một cái tên nào đó thật đặc biệt, một cái tên khiến người ta khiếp sợ.
Ta nói rồi hung hắng ho hai tiếng thật to cho Thomas nghe. Lại tiếp tục những phân tích của mình:
- Việc phơi bày những thi thể bị lấy mất đi đôi mắt khiến những người bị hại trở nên mù lòa, đây là một ngụ ý tinh vi của kẻ ra tay. Đặc biệt khi chúng muốn thu hút thêm sự chú ý từ công chúng. Như vậy, những mạng người bị giết chết kia không phải là mục đích chính. Đó chỉ là một bước tiến trong kế hoạch của chúng mà thôi. Tất cả là màn kịch mà bọn chúng dựng lên để che giấu mục đích thực sự của mình.
Ta quệt đi lớp bụi mờ nơi chân cửa sổ, tiếp tục nói trước sự chăm chú lắng nghe của cả ba người, nhàn nhã như kể tiếp một câu truyện cổ tích kinh dị.
- Ờ khi nhìn những gì diễn ra bên ngoài từ khung cửa sổ này, tớ đã hiểu mọi việc. Mục đích của bọn chúng chính là lợi dụng tình cảnh hỗn loạn hiện tại của khu phố này để tạo ra một tổ chức có thể công khai đối đầu với lực lượng cảnh sát Muggle cũng như từ bên ngoài. Khi mâu thuẫn xung đột của hai phía lên đến đỉnh đieẻm chính là lúc cuộc cách mạng giáo đoàn được thổi bùng lên đó mới chính là mục đích của bọn chúng. Tạo ra một sự thống trị mới. Điều này sẽ uy hiếp trực tiếp đến tính mạng của những người ở thung lũng Godric này. Những người chết đều ở vị trí pháo binh suy ra thứ bọn chúng nhắm vào rất có thể đang ở đó. Đó có thể là vũ khí pháo binh của Muggle. Chưa hết, người vợ hôm nay cũng không xuất hiện trong căn nhà đó. Nhìn đứa trẻ không giống như một người thiếu đi tình yêu thương của mẹ. Nên tớ phỏng đoán rằng có thể có được thông tin từ cô gái ấy nữa.
- Việc thành lập một giáo phái này nằm trong kế hoạch của bọn tội phạm sao? Xét theo tình hình hiện giờ, có thể thấy những kẻ này được rang bị vũ khí, chúng đã thành công bước đầu rồi. Thomas suy nghĩ vẻ mặt đăm chiêu.
- Nếu án mạng tiếp tục diễn ra, việc đụng độ giữa cảnh sát Muggle và giáo phái đó sẽ trở thành chuyện không thể tránh khỏi. Đó sẽ là mồi lửa châm ngòi cho cuộc nổi dậy trong dân chúng khi những cảnh sát của họ không thể bảo vệ nổi sự an toàn cho gia đình cùng người thân của họ. Chúng ta không thể để chuyện đó xảy ra. Sabrina lại tiếp tục.
- Tóm lại là những việc chúng ta cần làm là, thứ nhất, ngăn chặn vụ án mạng tiếp theo trước khi nó diễn ra. Thứ hai, hóa giải sự xung đột giữa đội cảnh sát và giáo phái. Thứ ba, tiêu diệt toàn bộ những kẻ đứng đằng sau âm mưu này. Ta nói không sai chứ? Thomas rất nhiệt tình phân tích rồi phát biểu, đưa ra những suy luận của mình.
- Em có thể gọi ra những con quỷ cai trị hôn nhân và ham muốn để hỏi về thông tin người phụ nữ biến mất.
Vậy là bốn người chúng ta ngồi quây lại thành vòng tròn, ta rải muối lại xung quanh trước chân họ thành một hình tròn cso ngôi sao tám cánh. Rồi tạo ra những ngọn nến đang cháy xung quanh. Ta nắm lấy tay Thomas và Potter, cả ba người cùng lúc nắm tay lại giống như ta làm. Ta đọc lầm rầm trong miệng:
- Nhân danh Sullivan, ta gọi lên những con quỷ cai trị hôn nhân và ham muốn Astaroth, Furfur, Hathor, Ishtar, Saleous, Uvalk và Vassage. Hãy hiện thân dưới lời gọi của chủ nhân của các ngươi.
Giữa vòng tròn muối chỉ hiện lên một con quỷ cái mặc một bộ đồ đen bó sát toàn thân, và nó có cái đuôi hình trái tim dài ngoằng. Đôi cánh dơi đen lớn mở ra. Và con quỷ hiện hình trong lớp cánh, một con quỷ cái hết sức xinh đẹp và quyến rũ. Có hai cặp sừng nhỏ đen nhánh.
- Àh Ishtar đã lâu không gặp.
- Sao cậu gọi ra tên cả 7 người lại chỉ có một mình cô ả này xuất hiện vậy? Potter nói với Sabrina.
- Ờ thì quan hệ giữa chúng ta không được tốt lắm.
Nghe tới đây thì mặt Thomas tối sầm lại không rõ biểu cảm. Nắm tay ta dường như có chút chặt hơn.
- Ishtar à? Gần đây có một phụ nữ nào ở nhà Whiteley trên thung lũng Godric này mất tích không, ngươi biết cô ta không? Ta hỏi Ishtar đang đứng nâng cằm Sirius lên mà thưởng thức.
- Biết, biết rất rõ là đằng khác. Ngươi muốn dây dưa với Hội Thập Tam, ta chân thành khuyên rằng ngươi không nên đâu. Ta đã nghe vụ đụng độ của ngươi với Beelzebub rồi, thật xấu hổ, Morningstar.
- Ả gọi em là Sao Mai, Sao Mai không phải là để chỉ Lucifer hay sao? Thomas lại hỏi ta.
- Thì chúng ta là chị em mà. Sabrina Morningstar là tên của em khi đó. Ishtar à, hãy kể lại cho ta nghe những gì ngươi biết về người phụ nữ cùng Hội Thập Tam đó. Ta ra lệnh cho Ishtar vì ả cứ mải ngắm nhìn Sirius hoài khiến ta phát bực lên được.
Chúng ta thu thập được từ Ishtar rằng người phụ nữ kia cũng gia nhập giáo phái, cô ta an toàn, phục vụ trong giáo phái như một tín đồ. Cô ta có cuộc hôn nhân không hạnh phúc với chàng quân nhân kia. Nên cô ta thường bỏ bê việc nhà cửa mà đi theo một giáo phái thần bí mang lại cho cô ta niềm tin tưởng vào cuộc sống, được thánh thần bảo vệ. Thật ngu ngốc. Và Hội Thập Tam kia là một giáo phái thờ cúng Lucifer như vị Chúa tể của bọn họ. Giáo phái này rất lớn, có ở mọi nơi trên khắp đất nước chứ không chỉ riêng tại thung lũng Godric. Nững kẻ tham gia đều theo một đường dây được chỉ đạo bởi 13 kẻ đứng đầu tối cao. Có rất nhiều tín đồ là những người Muggle quan trọng trong chính phủ cũng như doanh nhân cho tới những phù thủy, còn có người của Bộ cũng ở trong Hội Thập Tam này. Bọn chúng không ngừng khuếch trương thanh thế, người tin đi theo bọn chúng không ngừng tăng lên.
Ta nhìn Thomas lúc này đang ôm ta ngủ, điệu bộ trêu chọc hôn nhẹ rồi cắn trên chóp mũi của anh:
- Em thấy Hội Thập Tam này còn hoành tráng hơn cả đám Tử thần Thực tử của anh đấy.
- Hừm, để khi ta gặp bọn chúng xem. Ta cũng không ngại đối đầu với những kẻ đang ở trong bóng tối chiếm lấy địa bàn của ta mà mưu tính chuyện khác.
- Em biết rằng anh sẽ phản ứng như vậy. Nhưng anh có thể đảm bảo bản thân an toàn được không?
Tối hôm đó, ta mơ thấy mình đang ở trong một căn phòng với trần nhà là mái vòm lớn trên đó là tranh vẽ Chúa cùng những tổng quản lãnh sự thiên thần tối cao đang bay vòng xung quanh, bao phủ lấy bọn họ là rất nhiều con chiên đang đội trên đầu vòng tròn thánh. Ta ngắm nhìn đến say mê, lại cảm thấy như cảnh vật trước mắt nứt vỡ như trên mặt kính. Đem lớp kính căn phòng phá tan, để lộ ra bên ngoài là một căcn phòng lớn. Trông trang trọng như căn phòng trong một tòa lâu đài. Ta thấy ở trên bục gỗ là một người đan ông đang đau đớn cào rách tấm lưng mình thành nhiều đường. Hắn đau đớn nhưng không hề ngừng lại mà chỉ cong tấm lưng lên chịu đựng. Rồi hắn hất đầu lên mà hét vang chói tai. Ta thấy một con rắn lớn chui tọt vào miệng hắn mà chỉ còn lại phần đuôi không ngừng quẫy vung. Rồi khi con rắn vào hết, hắn mở mắt ra chỉ toàn lòng đen. Hắn gào lên một tiếng thất thanh rồi từ những vết thương nơi lưng hắn mọc ra một đôi cánh đen khổng lồ. Trông giống hệt với đôi cánh của ta. Hắn như phát hiện ra sự có mặt của một vật thể khác trong căn phòng. Hắn quay ngoắt lại rồi bổ nhào người về hướng ta. Tay còn giơ ra như muốn bắt được ta tới nơi. Ta bèn phải chạy ngay trở về bằng những lý trí còn sót lại trong sợ hãi cuối cùng.
Ta giật mình tỉnh giấc trong vòng tay của Thomas, anh hỏi ta mơ thấy ác mộng sao. Ta kể cho anh nghe về việc người đàn ông cùng con thú. Anh xoa tấm lưng ta mà nói rằng:
- Những giấc mơ là điềm báo trước.
Ta biết anh cũng từng động tay động chân trong những giấc mơ của Harry khi anh phát hiện ra mối liên kết giữa hai người. Nhưng anh nói đúng, những giấc mơ chính là điềm báo trước. Ta thủ thỉ kể anh nghe về bí mật của mình. Thực ra bản thân em có thể tự điều khiển chính mình trong giấc mơ. Nhưng em luôn quá nhạy cảm, em dễ dàng cảm nhận được xung quanh cảm xúc của mọi người, em bị quá tải bởi những cảm xúc đó. Khi ở địa ngục xung quanh chỉ toàn là đau đớn cùng thống khổ, khi bị giày vò bởi chính cảm nhận của mình. Em thường rất khó khăn để kiềm chế cảm xúc. Như khi chính tay em hủy đi một đất nước dưới địa ngục. Những quỷ đã đứng lên phản kháng, muốn lật đổ em. Nên ông nội Suliivan đã phải nắm quyền trở lại rồi đem em nhốt vào Luyện ngục để trải qua một trăm năm ở đó rèn luyện bản tính của mình. Tận đến khi em không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì, sự tức giận không, căm ghét cùng đố kỵ không, ông mới thả em ra. Và em đi tới nơi con người sinh sống và bắt đầu một cuộc sống bình thường.
Ta kể lể một hồi chỉ thấy Thomas ôm ta vào lòng mà nói nhẹ nhàng: "Có anh ở đây rồi."