Phòng Đấu tay đôi hôm nay nhộn nhịp lạ thường. Sabrina hứng khởi vì không khó sẽ kiếm cho ra được một kẻ mà xả giận. Nhưng kết quả là, suýt chệch cả khớp hàm vì kẻ đang đứng ở đó không phải là giáo sư Flitwick như mọi ngày. Mà là hắn, là vị Chúa tể đáng kính trọng kia. Bộ dáng nhàn nhã, thư thái dựa người vào tấm bảng ghi kết quả. Hắn có chút lười nhác lên tiếng, nhả chậm từng chữ:
- Và hôm nay, ai sẽ là người lên thực hiện bài tập này với tôi đây?
Bọn trẻ im bặt, đứa nào đứa nấy nhìn nhau mặt xanh mét, không cánh tay nào giơ lên.
Sabrina còn chưa hết ngạc nhiên thì kẻ kia tiếp lời:
- Đã vậy tôi sẽ chỉ định nhé. Trò Sabrina Sandal. Nào lên đây!
Sabrina than trời. Nhìn kẻ kia, khuôn mặt hắn không chút biểu cảm, chỉ có sắc mặt là trắng bệnh hơn cả ban chiều, những lọn tóc đen nhánh xõa xuống, tiều tụy đi trông thấy.
Cô nghĩ tới lui, vẫn bất động đứng đó. Rồi một luồng gió thổi qua, nhanh chóng tóm lấy toàn thân cô, đẩy tới trước chiếc bục thi đấu tay đôi.
Người kia vẫn bình thản tiếp lời:
- Hôm nay chúng ta sẽ học giao đấu trực tiếp. Yêu cầu: giới hạn ở những bài học Bùa chú đơn giản năm Hai.
Tuyệt đối là trả thù riêng. Lấy việc công trả thù riêng. Sabrina nghiến răng trèo trẹo, thầm chửi rủa cái tên nhỏ mọn kia. Không thành thật, cúi đầu qua loa rồi giơ đũa phép lên.
Chưa kịp định thần thì một luồng sáng đỏ đã vụt ra, bắn thẳng về phía cô. Đem chiếc đũa của Sabrina bật ra khỏi tay. Cô bắt lấy đũa phép. Nhanh chóng đánh trả.
- Immobulus!
Người kia vẩy cây đũa ra, chắn đòn chặt lại như lấy dao chém vào không khí. Hắn nói: "Thứ nhất, kẻ còn lại trong trận đấu có thể ra đòn mà không cần lớn tiếng niệm chú mà chỉ cần nhìn chăm chú vào đối phương. Ghi nhớ vào đi, trò Sabrina, và đánh cẩn thận lên nào." Lại tiếp tục một luồng sáng vàng bắn tay, hắn giơ cao tay cầm đũa phép lên, chúc đầu đũa về phía Sabrina đứng đó, đem cô bé hất văng ra sau hai bước.
"Phòng thủ lỏng lẻo. Khinh địch không chuẩn bị phòng thủ cho thế đấu thứ hai." Hắn điên cuồng vung đũa phép chém vào không khí như thể cắt ngang bất cứ người nào đang đứng trong phạm vi gần.
Sabrina gầm lên:
- Stupefy.
Một ánh sáng đỏ chói mắt nhá lên, bọn trẻ nhất thời không thể nhìn thấy được hai người kia. Sirius có chút khẩn trương, lo lắng. Mà người kia lại là Chúa tể Hắc ám lừng danh, giết người vô số. Cậu chen lên trên, đứng ngay sau Sabrina ở đó.
Thomas bị đòn này văng trúng, bất động trong chốc lát rồi rất nhanh khôi phục lại hình dáng cũ. "Banshees!!!" Lúc này đây hắn mới gầm lên. Ba Chị em Nữ thần báo tử hiện ra, kẻ thứ nhất với mái đầu đầy rắn rết, đang nhe nhởn cười, kẻ thứ hai, mếu máo khóc với những móng vuốt đen dài ngoằng, kẻ thứ ba, kẻ kinh khủng nhất, mụ phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết thất thanh, đem đầu óc lũ trẻ nhất thời inh tai nhức nhối.
- Ngoan nào. Sabrina nhẹ giọng.
Còn bất ngờ hơn là ba Chị em kì dị kia liền ngưng lại hành động. Thân thiết chạy lại bên Sabrina, kẻ đứng kẻ ngồi làm thành một hội chị em thân thiết lắm.
Thomas có chút đau đầu, hắn day day vầng trán rồi lên tiếng: "Tôi thua. Hẹn gặp tôi ở văn phòng vào tối nay...để ờm...thực hiện cấm túc."
Bọn trẻ con khó hiểu lắc đầu. Nhìn người thầy đang lê từng bước chân chậm chạp ra khỏi căn phòng. Bộ dáng có vẻ cô độc.
Bữa tối, Sabrina cứ một mực khẳng định với Sirius là không có gì đâu. Mà Sirius giờ đây, đứa học sinh Gryffindor duy nhất đã dũng cảm chạy lại ngồi bên phía bàn ăn nhà Slytherin.
Hành động đó của nó khiến thầy cô cảm động không ngừng. Còn tấm tắc khen là bọn trẻ khóa này đặc biệt ngoan ngoẵn, hòa thuận, là hiện tượng hiếm thấy trong lịch sử hai nhà. Cô McGonagall còn khóc không ngừng, khiến giáo sư Gaunt phải lịch sự chìa chiếc khăn mùi xoa đưa ra cho cô. Nhưng thầy cũng lịch sự không có nhận nó lại.
Chỉ biết ngày hôm đó giáo sư Gaunt dùng bữa nhanh lắm, dường như không ăn gì cả mà chỉ đến đó điểm danh cho có mặt đầy đủ mà thôi. Nhấm nháp vài ly rượu rồi rất nhanh rời đi.
Sabrina tắm rửa rồi thay ra bộ áo chùng đồng phục. Cô mặc lên mình một chiếc váy nhưng đỏ, lịch sự, hoàn hảo, tết hai bím tóc lại rồi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không đi cũng không phải là cách, hắn đã chỉ định cô là người bị phạt cấm túc rồi. Nhưng lại ăn mặc đẹp đẽ thế này, có chút dụ dỗ, cũng không phải là đi dự tiệc đi. Nhưng ngắm đi ngắm lại thấy không có gì không ổn, bộ váy cũng không có mấy hình thêu ma thuật chuyển động, sợ gì chứ.
Dáng vẻ lạ lùng của hắn chiều nay thực khiến người ta đau đầu, tạm thời cô cũng không nên chấp hắn làm gì. Đêm nay, trước tiên phải lấy lại phong độ của bản thân đã. À...còn phải hòa giải với hắn nữa.
Đêm nay, lúc cô lần mò đến được văn phòng thầy Thomas nghỉ lại, hắn ta đang ngồi uống rượu trên chiếc ghế bành đặt ở giữa phòng. Trên chiếc bàn giáo viên bên cạnh ngổn ngang mấy chai rượu, được cái đèn chùm để bàn bên cạnh phản chiếu, ánh lên những tia sáng màu xanh lục lấp lánh.
Sabrina chưa từng uống rượu với Voldemort, cho nên không biết tửu lượng của Voldemort như thế nào. Có cường đại như lực lượng pháp thuật của hắn hay không. Nhưng hắn ngồi đó, có chút đơn bạc, trong lò lửa đã tắt từ lâu.
- Incendio. Một mồi bốc lên từ cây đũa phép của Sabrina, đem căn phòng rộng lớn thắp sáng lên.
Hắn nhìn thấy cô thì sững người lại, bộ dáng có chút lảo đảo, tay phải giơ lên day day góc trán, sau đó lập tức đứng dậy: "À, cuộc sống của anh vẫn tươi đẹp trước khi gặp em đấy." Lúc hắn đứng dậy, cơ thể hơi loạng choạng. Cô vội vàng đưa tay ra đỡ hắn, nhưng bị hắn gạt ra, chỉ lạnh lùng nói: "Ta không sao."
Mà thầy Dumbledore thiên vị, bố trí cho hắn ở một phòng học hoành tráng, chỗ hắn ngồi trung tâm lớp học, nhưng đằng sau còn có cả một tầng lửng khổng lồ để nghỉ ngơi.
Những lợn tóc đen cong có chút lòa xòa, rủ xuống che khuất đi một bên mắt. Mặt hắn có chút trắng bệch, nhưng những đường cong lại hết sức hoàn mỹ. tỷ như việc Sabrina rất thích ngắm nhìn chiếc chóp mũi cong cong hơi đưa ra đằng trước của hắn chẳng hạn. Nhưng Sabrina thấy đó là chiếc mũi đẹp nhất mà cô từng được thấy. Độ thẳng hoàn hảo, kết hợp trên đôi mày kiếm có vẻ ngang tàng. Hàng mi rũ xuống như tấm rèm màn che khuất đi con ngươi màu nâu có chút thâm trầm. Môi hắn đẹp lắm, đã không còn dấu vết gì của việc bị hủy hoại trước kia nữa. Nhưng Sabrina quả quyết đó là một đôi môi bạc không chút huyết sắc. Trông hắn cứ như một pho tượng sáp thần Hy Lạp.
Đợi hắn quay mình đi vào trong phòng ngủ, ta vẫn đứng đó.
Hắn đi dáng vẻ bình thản vững chãi, dường như lúc nãy không hề loạng choạng, chỉ có điều chậm hơn ngày thường, thi thoảng còn giơ tay lên day day góc trán. Haizz, xem ra cũng có say. Đến say cũng lặng lẽ như thế, rất phù hợp với tính cách hắn.
Ta đứng đó một lúc lâu, đầu ngổn ngang hàng trăm suy nghĩ. Đúng lúc ngước lên, bắt gặp ánh mắt trầm lắng của hắn.
Hai mắt hắn rất sáng, đôi mắt nâu thâm trầm như trong một lớp sương, nhìn không ra biểu cảm. Khuôn mặt hứn lúc không cười, ánh mắt nhìn người khác rất lạnh lùng, nhưng lại mang uy nghiêm của một vị Chúa tể.
Tuy cô là người cũng nhanh hiểu ý tứ người khác, nhưng cũng không biết đọc ánh mắt người khsac thế nào. Hôm nay vô cùng lạ lùng, cô nhìn hắn rất lâu, khiến cô như bắt gặp được chút mệt mỏi và bi thương hằn sâu trong đó.
Hắn chuyển ánh mắt sang bên cạnh, im lặng một lát, lật tay khẽ lầm rầm một câu gì đó.
Cô sững sờ nghe thấy: "Có hơi nghiện rượu chút nhưng kệ đi, anh ổn mà." Hắn đứng đó, bình thản nói, bộ dáng đã không còn chút say xỉn, nhưng mặt hắn lại hồng lên một cách kỳ lạ. Nơi ánh mắt bị hủy hoại cũng như vằn lên mấy tia máu đỏ.
- Cứ bảo đám bạn của em là anh rất vui khi gặp chúng nhé. Nhưng anh thì không mong gặp lại bọn đấy nữa đâu.
- Chúng ta phải cư xử và hành động đẹp đẽ như những con thiên nga của Tchaikovsky, anh Thomas ạ.
- Tôi cũng không biết cụ Dumbledore nghĩ gì mà lại chấp nhận chuyện để cho ngài dạy học.
Đây là diễn biến duy nhất trong hàng trăm diễn biến mà cô không biết, nó khác biệt. Kiếp trước của Chúa tể Hắc ám.hắn không hề được nhận vào dạy học ở Hogwarts dù đã đến đề nghị với cụ Dumbledore. Vậy mà...
- Lão Dumbledore, lão già đó công nhận thực lực của ta. Ta cũng là một thầy giáo yêu nghề. Nói rồi hắn vuốt nhẹ chiếc cằm tinh xảo của mình, tỏ ra có chút đắc ý.
- Ngài đang sỉ nhục trí thông minh của ta thưa Chủ nhân.
- Em còn không biết, lúc nhận lời với ta lão già ấy vui vẻ ra mặt, còn một hơi ăn hết cả đĩa bánh ngọt cùng một ấm trà. Hiển nhiên là rất hài lòng. Bộ Pháp thuật cũng rất vui mừng khi nghe tin ta trở thành một giáo viên. Em có gì không vừa ý nữa?
- Giờ thì ngài đang sỉ nhục trí thông minh của cả cộng đồng phù thủy.
Hắn mỉm cười, nhưng vẫn lạnh lẽo như vậy: "Nhìn vào mắt anh!". Hắn kéo Sabrina lại gần sát, bộ dạng biếng nhác với một bên tóc mái đang rủ xuống kia, để lộ ra cặp mắt âm trầm.
- Chẳng phải từ ngày đầu đó sao?
Mặt hắn trở nên nghiêm trọng, chậm rãi tiếp tục: "Anh ước mình có thể thoát khỏi nó. Anh không muốn phải nói dối nữa. Anh không muốn phải giả vờ nữa. Anh đã muốn xóa đi những khổ đau đó. Anh nghĩ việc trở thành giáo viên là bước đầu tiên. Anh đã đồng ý thỏa thuận ngừng chiến với Bộ Pháp thuật."
Anh là một kẻ nói dối tệ hại, Tom ạ. Sabrina nhìn sâu vào đôi mắt như không thấy đáy của người kia. Nhẹ nhàng nói: "Nói dối."
- Đúng vậy, anh là một kẻ nói dối tệ hại. Anh đã tự hỏi rất nhiều, rằng bản thân mình muốn gì. Anh đã có những hành trình đi theo viên hồng ngọc còn lại của chiếc Atomb. Và em biết gì không, hành trình đó cuối cùng đã đưa anh về lại đây.
Ý của hắn hiển nhiên là trở về Hogwarts chính là điều trong tim hắn muốn.
Nhưng bây giờ, ngày trở lại ngôi nhà này, cô lại đứng đây, trước mặt hắn, xinh đẹp hơn cả ngày đầu hắn gặp cô. Mái tóc sóng sáng như trăng bạc, đôi mắt tinh khôi có chút thành thục hơn trước, còn có, chiếc cần cổ nhỏ xinh đã cao hơn đôi chút lộ ra. Ngày hôm nay, khi thấy cảnh tình tứ của cô với tên nhóc kia. Hắn đã không tự chủ được mà tức giận. Hắn nhìn cô có chút ái ngại. Nhưng hắn không thể dừng lại. Chẳng thể nào ngừng lại được nữa. Giờ phút này đây, cô ở trước mặt hắn như một món quà của Merlin. Nhan sắc động lòng người. Hắn kéo cô lại ngồi vừa vào trong lòng hắn, điệu bộ chỉ như ông già Santa bế cháu nhỏ chứ không có gì không được tự nhiên.
Nhìn hắn vẫn tuyệt y chang như ngày đầu cô gặp. Cô đã chẳng còn nhớ vì sao mình lại không gặp hắn trong một thời gian dài thế nữa, nhưng cô có nhận của hắn cuốn Bí Thư về Quái Vật mà nhỉ. Người kia giận dỗi gì vậy chớ.
Hắn im lặng một lát nói: "Em cũng không cần phải trả thù ta bằng việc hẹn hò với một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch"
- Ngài hãy nói lý lẽ một chút. Ta với Sirius là tình cảm chân thật.
- Sirius, thân mật vậy sao? Hắn nhếch mép cười. Tay lại đưa ra đón lấy ly rượu từ trong không trung. Nhấp một hơi dài. Tiếp tục: "Tình yêu?" Nực cười, thứ tình yêu như lão Dumbledore vẫn hay lải nhải hay sao. Nào là tình yêu cao quý. Mạnh mẽ hơn mọi phép thuật trên đời này. Nhưng có tình yêu, có cứu được moọt mạng của mẹ ta hay không? Cổ họng hắn khô khốc, nóng bừng mà nốc rượu không hề có cảm giác. Một chút hương vị cũng không.
Ngài đương nhiên sẽ không hiểu tình yêu là như thế nào, Chúa tể của ta. Sabrina thầm nghĩ, ánh mắt nhìn hắn có chút thương hại, có chút đồng tình. Nhìn thấy dáng vẻ hắn, tim cô nhói lên một cái. Trước đây, cô chưa từng cảm thấy như vậy.
Hắn ngẩng đầu, nhìn cô rất lâu. Điệu bộ vẫn bình thản như cũ, chậm rãi nói: "Hồi nhỏ, ta đã rất muốn được đi những vòng quay ngựa tròn tại các công viên giải trí. Đã đứng nhìn ngắm chúng rất lâu mà không có đủ tiền để mua một cái vé." Nói rồi trong không khí một lớp bụi vàng hiện ra khung cảnh những chiếc xích đu ngựa đang quay vòng vòng.
- Dẫu biết đuổi theo cũng chỉ như một câu chuyện viển vông mà thôi. Nhưng có lẽ ta vĩnh viễn cũng không thể thoát ra được khỏi vòng quay này. Đến chơi, nào lại cùng đến chơi. Ta phải cao ngần này mới được chơi đu quay.
Nói rồi hắn nhấc tay, cử chỉ thân mật đặt lên trên mái tóc bạch kim của Sabrina, sủng ái vuốt nhẹ. Hơi thở còn nồng nặc mùi rượu.
- Vốn chỉ là chơi đùa cho vui. Nhưng vé thông hành đã mua không thể quay đầu lại được nữa. ta, đã yêu sâu đậm. Quanh quẩn, quẩn quanh với những suy nghĩ đó trong một thời gian dài. Ta đã cố tỏ ra bình thản. Ta đã vui như thế nào khi ngày đầu giảng dạy được thấy em. Đứng ở đó ngay dưới bàn giáo viên của ta.
- Ta đã vẫn muốn làm giáo viên đấy. Hắn chậm rãi nói, lúc này thì làm thêm một cốc bia bơ to hụ, một hơi uống cạn.
Vẻ mặt đã có chút hồng hồng, ánh ắmt mơ màng, hắn nhìn Sabrina với vẻ nhìn thích ý lắm, giống như, một món tráng miệng ngon lành.
- Ái tình nào có thể bắt được. Nào có thể nói trước được. Hắn bày ra bộ dạng thâm tình.
Sabrina khốn cùng sầu não mà không hiểu hắn lè kẻ được gọi rằng: "sinh ra từ tình dược, không biết đến tình yêu". Mà hắn, lại đang nói chuyện ái tình trước mặt cô. Có cho cô ba cái mạng, Sabrina cũng nhất quyết liều chết mà phản kháng. Đem tay người kia giẫy ra. Hắn rất nhanh chụp lấy, rồi giữ cô lại. Đem khuôn miệng đơn bạc kia lại gần hơn bao giờ hết, lúc này đầu muci hắn đã chạm vào làn da của Sabrina. Lạnh buốt. Hắn thở ra, đem theo nồng nàn hương bơ mềm, còn có chút vị gừng nóng hổi: "Cái ta muốn chỉ có một mình em."
Nói rồi hắn rất nhanh đem đôi môi mình dán chặt lên đôi môi Sabrina. Nhưng chỉ dừng lại có vậy. Hai lớp môi mềm chạm vào nhau. Rồi buông ra trong chốc lát.
Vị Chúa tể này, không phải là trai tân đấy chứ??? Sabrina kêu trời. Đây không phải lúc suy nghĩ linh tinh. Nụ hôn đầu của cô cũng đã mất. Tuy đã trải qua 2 kiếp người, nhưng những ký ức về kiếp trước của Sabrina đã bị thoái hóa theo thời gian. Kiếp này, đối với cô mà nói, tuyệt đối vẫn là nụ hôn đầu. Giẫy ra khỏi tay người kia, cô vung tay lên. Tát cho hắn một phát thật mạnh.
- Đồ đê tiện.
- Giờ thì em đã biết rồi. Ta là một kẻ nói dối tệ hại.
Chạy nhanh ra khỏi căn phòng kinh hoàng đó. Sabrina vừa chạy vừa khóc. Từng hạt nước mắt như hạt châu tuôn rơi.
- Hắn đã làm gì bạn vậy?
Mắt thấy Sirius đứng đó. Cậu đang mặc chiếc áo Tàng hình, chỉ hiện ra một cái đầu bên trên. Vẻ mặt lo lắng.
- Không. Không có gì. Mình đã quá nhớ nhà thôi.
Giơ tay lên cẩn thận đau lòng lau đi dòng nước mắt chưa kịp khô trên má Sabrina. Cô đau lòng vì nhớ nhà khi vừa bị phạt cấm túc ư???
Sirius đưa cô về đến tận cửa bức tranh tại phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin rồi mời quay về.
Sabrina cảm thấy như bản thân bị tút cạn kiệt đi sức lực. Nặng nề bước từng bước về phía giường. Nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong mơ hồ. Cô thấy bản thân như đang trôi đi trên dòng nước trong nặng nề. Xung quanh là những biển mây hồng tím đủ màu, bầu trời cũng một màu hồng ửng. Cô thấy có chút bồng bềnh. Có chút gì đó mơ hồ.