Buổi sáng đầu tiên trở lại trường, tại dãy bàn ăn trên Đại sảnh đường, từng tốp từng tốp học sinh túm tụm lại với nhau kể chuyện về kỳ nghỉ lễ của chúng. Sabrina đang ngồi đó, yên lặng cúi đầu nghe Snape rống lên:
- Bồ có biết là mình đã lo lắng đến như thế nào hay không? Cái con người không tim không phổi này. Tận đến hôm nhận được thư của bồ mình mới hết nôn nao trong lòng. Snape nói, vẻ mặt vẫn còn giận dỗi.
- Cái kia...bồ thích quà mình gửi tặng chứ?
- Rất thích. Sabrina tặng cậu một bộ dụng cụ chế tác độc dược với những chiếc thìa khuấy đủ loại kích cỡ bằng bạc với cán tay cầm bằng gỗ. Bên trên có khắc hai hình chữ SS lồng vào nhau thành một biểu tượng vô cực cùng rrát nhiều chai lọ, bộ dụng cụ chiết xuất bằng thủy tinh. Chúng được bọc trong một cái hộp to đùng đã yểm bùa Không thể phá vỡ. Còn Snape tặng nó một chai thuốc ngủ Sleeping Draught màu xanh trong vắt, cậu vẫn còn nhớ cô kể khi đi ngủ hay nằm mơ.
- Vậy thì là được rồi. Giờ mình đã trở lại nè. Cũng không có làm sao hết. Cô thân thiết nói, tránh đi cảm giác tội lỗi về việc nhỡ gửi thư muộn mất 2 ngày cho Snape để báo rằng cô đã trở về từ vụ bắt cóc trên Tàu tốc hành Hogwarts.
Hắn nặng nề thở dài, nhỏ giọng nói: "...Mình không có tức giận với bạn, mình chỉ là, lo lắng bạn gặp chuyện không may mà thôi, có thể là đám Tử thần thực tử đã bắt bạn đi, mà bạn thì...bạn rất...rất..."
- Đẹp, hắn ngập ngừng không nói ra được.
- Thầy Horace có nói với mình là sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại Câu lạc bộ những học sinh ưu tú của thầy. Thầy nói sẽ đưa thư tới mời bạn. Snape vội lảng tránh sang vấn đề khác.
- Ah may mà có cậu ở đó, mình cũng không quen biết ai.
Đúng lúc đó, thầy Dumbledore đi tới bên cạnh hai đứa trẻ. Thầy cúi người nói với Sabrina, đôi mắt nghiêng nghiêng nhìn Sabrina:
- Ta rất vui vì con đã an toàn.
- Cảm ơn thầy, thầy Hiệu trưởng. Sabrina cười đáp.
- Ta nghĩ rằng chúng ta có thể lên văn phòng ta bây giờ, ăn bánh và uống chút trà. Nói rồi thầy đưa tay ra mời cô bé. Sabrina rời bàn, đi cùng thầy Dumbledore lên văn phòng. Hai thân hình một già cả, một cô bé chỉ cao đến nửa người thầy cùng nhau rời khỏi Đại sảnh đường.
- Mật khẩu là Kẹo chanh. Nếu con biết, ta thích đồ ngọt. Thầy Dumbledore nói rồi nháy mắt với Sabrina, đôi mắt dưới cặp kính nửa vầng tăng có chút khiến Sabrina buồn cười.
Thầy bước vào, đến bên bàn làm việc ngồi xuống trước tập giấy tờ cao ngất. Bên bàn con chim Phượng hoàng đang say xưa ngủ. Phòng làm việc của cụ Dumbledore treo rất nhiều những bức tranh của những vị Hiệu trưởng đời trước đó, có cụ Phineas Nigellius Black, Sabrina còn thấy cả cụ Amando Dippet đang gật gù ngủ ở đó. Một vài bức tranh khác lại đang xôn xao thảo luận. Trong phòng cụ có rất nhiều sách, quay kín cả phòng, trên những kệ sách đó bên dưới đều trưng bày những đồ vật ma thuật đang quay tít. Và kia là cái chậu Tưởng ký trong truyền thuyết. Cụ quả nhiên có sở thích sưu tập thú vị. Ở trên bàn uống nước hình tròn nhỏ xinh cạnh đó đã bày sẵn bánh kẹo và trà.
Đang đảo mắt một vòng xung quanh thì cô dừng lại trước câu hỏi của cụ Dumbledore.
- Vậy là con đã gặp hắn, Chúa tể Hắc ám Voldemort.
- Dạ vâng thưa thầy.
- Ta mừng là con bình an trở về. Có rất nhiều những câu chuyện kinh khủng được thuật lại bời những kẻ còn sống sót trở ra dưới tay hắn. Cụ nhìn Sabrina, ánh mắt có vẻ dò xét.
- Con cũng thấy là rất may mắn.
- Ta đã được nghe trong thư của ông nội con có đề cập tới việc con phân tích những hành vi của Voldemort nhiều năm về trước trong cuộc gặp với ông Gaara Goshawk, cựu chủ biên Nhật báo tiên tri. Phải nói là ta rất ấn tượng. Những phân tích của một đứa trẻ lại có thể trùng hợp với suy nghĩ của một kẻ già cả này.
- Và đúng vậy. Hắn đã làm như vậy. Tội ác hắn gây ra trên toàn Châu Âu, âm mưu thu nhập thêm thuộc hạ. Ah còn có...bốn năm trước hắn đã đến Hogwarts để xin trở thành giáo viên của bộ môn Phòng chống nghệ thuật Hắc ám thay cho giáo sư Galatea Merrythought đã nghỉ hưu. Tất nhiên là ta đã từ chối hắn. Nhưng vẫn còn nhiều điều được ẩn giấu bên trong hành động. Luôn có rất nhiều điều, trò Sabrina ạ. Nói rồi cụ ném cái nhìn như thể bắt được một chuyện gì thú vị về phía Sabrina.
- Theo như phân tích của con, Hogwarts là một ngôi trường với học sinh đông đảo, nếu hắn muốn lôi kéo học trò hay thực hiện những âm mưu nào khác dưới mái trường này thì vị trí giáo viên là hoàn toàn phù hợp để thực hiện điều đó ạ. Mỉa mai thay, Chúa tể Hắc Ám lại đi dạy bộ môn phòng chống chính con người của y.
- Con nói rất đúng. Sabrina àh? Hắn tên thật là Tom. Tom Riddle. Tom chưa bao giờ làm gì mà không có mục đích. Ta tin rằng hắn bắt cóc trò cũng là có mục đích đằng sau.
Sabrina toát mồ hôi lạnh, quả không hổ danh là Lão Hồ ly tu luyện ngàn năm, cụ Dumbledore đúng là cụ Dumbledore. Dường như không có bí mật nào mà cụ không thể biết, không thể hiểu. Một con người thông thái, vĩ đại.
Cô thuật lại câu chuyện gặp mặt với Voldemort cho cụ Dumbledore nghe. Tất nhiên là đã lược bỏ khoảng 1000 từ về câu chuyện cô bảo hắn đi thu thập lại các Horcruxs. Cụ Dumbledore mắt sáng rõ, như bừng tỉnh hiểu ra được điều gì. Cụ lẩm nhẩm nhớ lại:
- Đúng vậy. Khi ta gặp lại hắn ta cũng rất ngạc nhiên là khuôn mặt hắn không còn dấu hiệu của cậu nam sinh đẹp trai ngày nào. Nhưng ta thật không ngờ, lại là Horcruxs. Trò nói đúng. Sabrina. Ta rất tự hào về trò. Trò biết tại sao không? Cụ nghiêng người khuôn mặt hài hước hướng Sabrina hỏi. Một ly trà từ trong không trung kèm theo bánh biscuits bay về phía bàn tay thầy. Chìa ra đưa Sabrina, cụ lại tiếp tục:
- Vì trò không nói chuyện với người khác về danh vọng hay quyền lực, trò chỉ hỏi điều đó có đúng hay không? Cụ thú vị mỉm cười.
- Dạ thưa thầy. Nhưng con đã sai, đã sai khi để chiếc Atomb lõi Tứ rơi vào tay một kẻ như Voldemort. Cô cúi đầu, lí nhí nhỏ giọng nhận lội.
- Không phải lỗi của con, những đồ vật có linh tính, đôi khi không bằng cách này thì cũng bằng cách khác trở về tay chủ nhân của nó, nếu không phải bằng cưỡng đoạt. Nhưng con có thể đảm bảo cho ta rằng con sẽ không đời nào tạo ra một cái thứ 2 cho hắn được chứ? Ông cụ trầm giọng, nghiêm nghị hỏi Sabrina.
- Dạ vâng, có chết con cũng sẽ không đời nào làm theo ý hắn. Sabrina thành khẩn gật đầu lia lịa. Cô cũng đã nghĩ tới việc này. Đây là một vũ khí quá nguy hiểm chô không muốn tiếp bước Nobel trở thành kẻ tiếp tay cho vũ khí quân sự từ tình yêu khoa học chân chính. Sabrina cười khổ trong lòng.
- Ah ta nghĩ là con sẽ không chết đâu. Tom, ta hiểu nó, mà con dường như chỉ với vài câu nói trong lần đầu tiên gặp mặt, lại hiểu nó hơn cả chính nó.
- Nghĩa là sao ạ thầy? Sabrina cảm thấy khó hiểu.
- Tom chưa từng tỏ ra để ý đến ai như vậy. Nói rồi thầy lại cười lớn nhìn Sabrina, vẻ mặt thâm sâu khó dò. Cứ đến những câu nói đùa đầy ẩn ý là dường như ánh mắt cụ lại sáng quắc lên, phản chiếu hình ảnh người đối diện qua cặp kính trễ dài xuống mũi.
- Ta sẽ ngay lập tức đi điều tra. Việc của trò là hãy ở lại trường học tập cho thật tốt. Nói rồi cụ lại lấy một nắm kẹo cầm lên nhâm nhi ngon lành.