Thiên Nhan tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon lành. Nàng cười, vươn người ra chọc chọc vào đôi râu của Thiểm Mị Điệp. Thiểm Mị Điệp run run râu, cựa người rồi mở mắt, vừa rụi mắt vừa trách:
“Nhan, người thừa sức lực quá nhỉ? Rảnh quá thì luyện tập lại thần chú đi, đừng nghịch ta nữa !~”
Thiên Nhan cười tới vui vẻ, ôm lấy Mị Điệp vào lòng, cười nói:
“Điệp nhi, ngươi xem, Tiểu Cốt đã ngất đi được ba ngày chẵn rồi, bao giờ muội ấy mới tỉnh dậy?”
Thiểm Mị Điệp uể oải đáp:
“Có lẽ là hôm nay, cũng có thể là ngày mai, umk, ngày mốt cũng có thể lắm chứ?...”
Thiên Nhan tức giận, búng vào đôi râu của Mị Điệp, đứng dậy thay y phục rồi nói:
“Mau, cùng ta sang phòng của Tiểu Cốt!”
Nói xong, Thiên Nhan mở cửa ra, ánh sáng vào tràn ngập căn phòng. Nàng hít sâu một hơi, bước ra ngoài sân. Gió sớm thổi tới, làm bay mái tóc mượt dài như thác của nàng, từng sợi tóc như những làn sóng dịu dàng. Y phục thiên thanh bay phấp phới, nhìn nàng không chỉ xinh đẹp như tiên tử mà thoát tục như không thuộc trần thế. Cả người thanh thoát không vướng bịu trần.
. Bạch Tử Họa đang đứng bên khóm hoa sen Tịnh Đế cạnh vườn, nhìn thấy cảnh tượng đó hơi mất tự chủ, một lúc sau mới giữ vững bình tĩnh bước đến cạnh nàng, nói:
“Hôm nay, nàng thức giấc sớm.”
Nghe Bạch Tử Họa nói, mặt nàng đỏ lên. Thiên Nhan rủa thầm, đây có phải là đang trêu trọc nàng hay ngủ dậy muộn hay không? thật là... Thiên Nhan quay mặt đi, cố giấu sự xấu hổ, nói:
“Ta,... chỉ muốn qua xem Tiểu Cốt,...”
“Ừm, có lẽ trong hôm nay nàng ấy sẽ tỉnh.”
Thiên Nhan cười cười, bước đi. Tới trước phòng của Hoa Thiên Cốt thì đã thấy một bóng người vọt ra, đâm sầm vào người nàng. Thiên Nhan không phản ứng kịp, lảo đảo suýt ngã. Bạch tử Họa đi đằng sau thấy vậy, vội đưa tay ra đỡ lấy nàng. Thiên Nhan nhìn thấy gương mặt tinh xảo của Bạch Tử Họa gần ngay trước mắt thì không hiểu tại sao lại thấy tim mình đập vô cùng nhanh.
Thiên Nhan cười ngượng, vội vã đứng dậy, ngượng ngùng nói:
“Tiểu Cốt, muội đi đâu vội vàng vậy?”
Hoa Thiên Cốt nhìn Thiên Nhan, cúi đầu hối lỗi:
“Muội, muội xin lỗi,.... Nhưng Nhan tỷ, này muội vừa nhìn thấy Lãnh Du caca, tỷ có thấy huynh ấy đâu không?”
Thiên Nhan nhìn Hoa Thiên Cốt đang cúi đầu ngượng ngùng thì cười gian, hehe hỏi:
“Này, Tiểu Cốt, haha,... mấy ngày nay muội ngất đi, vừa tỉnh dậy lại nhìn thấy Lãnh Du hả? nhưng nhắc tới Lãnh Du,... hắn và Vân Thụy đã nhiều ngày không tới, ta đang suy nghĩ có nên đi tìm họ một chuyến hay không đây.”
Thiên Nhan nghĩ ngẫm một hồi, cũng là thần mà, không lo nguy hiểm đến với họ nhưng mà còn chuyện quái quỷ gì đó về người nam nhân ác liệt đó,... nàng phải tìm hiểu cho bằng được.
Ngẫm một lúc, Thiên Nhan lại dặn dò:
“Tiểu Cốt, nghe tỷ nói, hôm sau tỷ cùng sư phụ muội sẽ đi dự tiệc bàn đào. Muội ở đây nhớ luyện công cho tốt. còn nữa, thời gian này muội có thể xuống tìm Mạn Thiên và Khinh Thủy chơi ha! Này Đường Bảo cũng đang ở dưới, lấy hành lí cho muội đó. Giờ muội thân mang trọng thương, không đươc chạy linh tinh, haha, này mấy ngày nữa để tỷ suy nghĩ nếu đi tìm 2 người kia thì thời gian sau mới về được, muội tự chăm lo cho mình nhé.”
Hoa Thiên Cốt nghĩ một lát, gật mạnh đầu:
“Tỷ đi cẩn thận nhé, muội sẽ đợi, hihi, muội sẽ luyện công thật tốt, Lãnh Du ca ca sẽ rất vui nha!”
Thiên Nhan choáng, sao chuyện gì cũng có Lãnh Du vậy? tên oắt con này, có khi nào Tiểu Cốt thích hắn? vậy thì Bạch Tử Họa phải làm sao? Vấn đề này nàng phải xem lại mới được.
Bạch Tử Họa thì hơi nhíu mi, kẻ tu luyện nên diệt thất tình nếu không rất dễ xa vào Ma đạo. hắn thật lo lắng cho Hoa Thiên Cốt. (Thật khinh bỉ anh này, anh ý còn không diệt dc tình, bắt tiểu Cốt nhà ta diệt tình a~)
Thiên Nhan mỉm cười bước lên mây lành, ngó xuống thấy Hoa Thiên Cốt đang tươi cười vẫy tay chào mình. Nàng khẽ thở dài, lần này nàng nhất định phải truy tìm tung tích Vân Du mới được, tên này cướp đi trái tim con gái nhà người ta rồi chạy làng là sao?
Thiên Nhan quay qua Bạch Tử Họa cưỡi mây cạnh mình:
“Tử Họa, ngươi nói xem, Bàn Đào yến này mấy ngày thì kết thúc?”
Bạch Tử Họa nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói:
“Ừm, chúng ta cưỡi mây sẽ hết chừng hơn một ngày. Đại hội, cả đi cả về, có lẽ là gần 1 tháng.”
Thiên Nhan kinh hãi:
“Lâu như vậy sao?”
Bạch Tử Họa thở dài, nói là Bàn Đào yến đúng hơn là yến hội chúc mừng hắn tấn giai thần vị. Vốn những ngày như thế này, hắn căn bản sẽ không tới hoặc là tới một lát rồi rời đi. Nhưng mà, hắn đang muốn dùng yến hội này để ở bên nàng nhiều hơn một lát. Có thể là hơi vị kỉ a~.
Thiên Nhan nghĩ một lúc rồi gật đầu, dù sao thì nàng cũng muốn kiến thức một ít chuyện của Thiên Cung a~. Đang bay, chợt Thiên Nhan biến sắc, nói với Bạch Từ Họa:
“Ngươi có thể đi trước một lát được không? Ta có một chút chuyện cần giải quyết.”
Bạch Tử Họa thấy sắc mặt nghiêm trọng của nàng thì khẽ gật đầu, nói:
“Ta chờ nàng ở phía trước.”
Thiên Nhan bay xuống mặt đất, lướt đi tới một sơn cốc, nơi này toàn là hoa vụ tơi đẹp, trăm hoa khoe sắc thắm, sương mù lả lướt bay. Nàng yên lặng nhìn bóng áo tím tha thướt như tiên tử, đứng giữa muôn hoa kia:
“Ngươi là sai?”
Người đó quay người lại, mái tóc mềm mượt bay trong gió, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, trắng nõn nà. Mắt phượng mày ngài, cao quý diễm lệ, nhưng giữa trán nàng ta lại có một dấu ấn dài hẹp đỏ như máu.
Nếu nàng không nhầm thì đó chính là dấu ấn đọa tiên a~. Thiên Nhan nhíu mày, trầm tư nói:
“Tại sao trên người ngươi có khí tức của Vân Du và Vân Thụy? ngươi,... sắp tấn giai thần vị?”
Thiên Nhan rõ ràng mình nói gì. Đúng là trên người nữ tử này có hơi thở khí tức của Vân Du và Vân Thụy, hơn nữa, quanh thân nàng ta có tia thần khí ẩn hiện. Không phải thượng thần thức giấc thì chỉ có một khả năng, nàng ta là người sắp tần giai thần vị.
Nữ tử xinh đẹp kia cười đầy yêu khí:
“Rất xinh đẹp, không hổ là người mà Ma chủ yêu thích. Ngươi muốn tìm hai k3 bất tài kia? Đơn giản, hãy tiến vào bí cảnh mới được phát hiện trong Hắc Ám sâm lâm đi.”
Thiên Nhan nhíu mày:
“Ma chủ? Ngươi nói người kia là Âu Dương Thần Dật? Hắn đã đưa Vân Du và Vân Thụy đi sao? Lã nào.... Người hại Tiểu Cốt cũng là hắn?”
Nữ tử áo tím kia cười nghiền ngẫm:
“Rất thông minh, không lạ vì sao Bạch Tử Họa chàng yêu thích ngươi, một người lãnh tình như vậy cũng say đắm ngươi, chỉ vì sắc đẹp và trí thông minh ấy sao? Ta thì có gì kém ngươi cơ chứ?”
Đột nhiên giọng của nữ tử này trở nên sắc lạnh, nàng ta lạnh lẽo nhìn Thiên Nhan, hệt như hận không thể dóc thịt nàng ra vậy. Thiên Nhan nhíu mày sâu hơn nữa, người con gái này,...làm cho nàng liên tưởng đến một nhân vật trong Hoa Thiên Cốt. nàng nghi ngờ nói:
“Ngươi không ngờ lại có huyết thống Hương thần? ngươi là Tử...”
Chưa để nàng nói xong, đã thấy một khí thế băng lãnh cản lại làn hoa vụ đang cuốn lên. Giọng nói lạnh như băng tuyết lạnh lẽo vang lên từ sau lưng Thiên Nhan:
“Tử Huân, nàng đây là đang làm gì?”
Thiên Nhan quay người lại, ngạc nhiên nói:
“Tử Họa, chẳng phải ta nói ngươi đi trước sao?”
Nữ tử tử y kia đúng là Tử Huân tiên tử. nàng nhìn thấy Bạch Tử Họa thì void mừng thốt lên:
“Tử Họa! Tử Họa, chàng bảo vệ cho nàng ta? Chàng có biết nàng ta là ai không? chàng mau dời xa nàng ta, nếu không Ma Tôn, Ma tôn,...”
Bạch Tử Họa quay người nhìn Tử Huân Thiển hạ:
“Tử Huân, ngươi đang làm việc cho Ma Tôn nào đó? Không phải Sát Thiên Mạch? Vậy thì nàng nên dừng lại đi, ta không muốn đối địch với nàng. Đàm Phàn sẽ đau lòng.”
Tử Huân Thiển Hạ gần như gào lên:
“Bạch Tử Họa, người thiếp yêu là chàng! Ta không quan tâm Đàm Phàn ra sao! Nhưng chàng không thể ở bên nàng ta được, Ma tôn, Ma tôn mạnh hơn chàng tưởng rất nhiều! Người chỉ đang dưỡng thương, người muốn giết tất cả những nam nhân ở bên nàng ta. Chàng có nghe hiểu hay không?”
Bạch Tử Họa không quan tâm, lạnh lùng nói:
“Ta đã nói như vậy mà nàng không biết hối cải thì thôi đi! Thiên Nhan, nàn không sao chứ?”
Tử Huân Thiển Hạ điên cuồng cười, bay lê. Bóng người nàng khuất sau sơn cốc, giọng nàng vẫn vang vọng trong thiên địa:
“Tử Họa! Chàng không hiểu! Rồi sẽ có một ngày chàng sẽ hối hận! Chàng là của ta, mãi mãi là như vậy!”