Buổi tối, Hoa Thiên Cốt cùng Đường Bảo và Khinh Thủy lên Tiêu Hồn điện thăm Thiên Nhan. Hoa Thiên Cốt vô cùng lo lắng hỏi:
“Tỷ tỷ, tỷ xem, đã đi dâu nhanh như vậy, Đường Bảo đã bị Đông Phương ca ca trách mắng đó”
“Ha ha ha. Tỷ chẳng qua là đi chơi 1 số nơi thôi mà………a, ta có cái này cho mấy muội nek!”
Nói xong, nàng lấy từ trong khư đỉnh ra mấy thứ quả quý, nhằm đánh lạc
hướng bọn nhỏ. Quả nhiên, cả 3 đều bị thu hút lại hỏi han lung tung.
Thiên Nhan cười mờ ám áp hỏi Hoa Thiên Cốt:
“Tiểu Cốt, mau nói cho ta, hehehe, Bạch Tử Họa đã tặng vật định tình cho muội chưa?”
“Vật định tình gì chứ? Tôn thượng chỉ đưa muội Đoạn Niệm kiếm và cặn muội rằng tu tiên thì phải dứt tình đoạn niệm thôi mà!!”
Thiên Nhan cười hehe hướng Khinh Thủy cười cười, nháy nháy mắt:
“Phải không?”
Khinh Thủy mở to mắt, lắc lắc đầu, ngây thơ nói:
“Không đâu Nhan tỷ tỷ, Cốt đầu không có thích tôn thượng đâu, nàng thích Lãnh Du ca ca mà ~!!”
Lãnh Du? Thằng cha nào vậy? trong nguyên tác có sao? Fesh Quả Quả, cho
ta biết có thằng cha này sao? Trong lúc nàng đang ngơ ngẩn thì lại thấy
Hoa Thiên Cốt đỏ mặt ngượng ngùng, thốt lên:
“Gì chứ? Khinh Thủy, bạn im đi, Lãnh Du ca ca mới không có… hazzz mình mới không có thích huynh ấy đâu!!!!!!”
“Khinh Thủy, muội nói đi, tại sao ta rời Tiểu Cốt mới mấy ngày mà muội ấy đã
từ từ Bạch Tử Họa chạy sang Vân Du gì gì đó rồi? Mà hắn ta là ai vậy?”
“Hazz, người ta là Lãnh Du, không phải Vân Du đâu, mà haha… hai hôm trước,
trên đường đi về Trường Lưu, qua một nơi non xanh nước biếc, hoa thơm
bướm lượn, phong cảnh hữu tình… la la… Tiểu Cốt đã gặp một lực hút vào
trong động phủ huyền bí. Haha, cứu được người ta xong, người ta lại cứ
theo sau Tiểu Cốt nói nàng là chủ nhân của hắn…. hahaha, nghĩ lại muội
lại thấy tức cười a~~”
Thiên Nhan tiếp lời:
“Rồi sau đó?... cái tên Lãnh Du ấy về Trường Lưu sơn… theo Tiểu Cốt?... ....”
“Đúng vậy đó, Nhan tỷ thật thông minh nha~~ hahaha”
Thiên Nhan ngất, chuyện quái gì đang xảy ra như thế này? Ai da.. chuyện ngày
càng rắc rối, bào nàng xử lí sao đây? Thiên Nhan hít một hơi sâu:
“Hì, bắt đầu ngày mai ta cũng sẽ đến lớp học của bọn muội, Khinh Thủy, muội
nhớ ‘chỉ rõ’ cho tỷ bộ mặt của Lãnh Du đó nga!!~~~~~~~~~”
“Dạ!!”
Sáng hôm sau, Thiên Nhan nhanh chóng cập nhật lịch học, đầu tiên là tiết
lịch sử lục giới, rồi đến lớp học bay nữa là xong. Khi nàng chạy tới Hợi điện thì đã thấy Hoa Thiên Cốt cùng Khinh Thủy đứng ngoài đợi rồi.
Thiên Nhan nhanh chóng chạy đến, lại nhìn phía sau Hoa Thiên Cốt bám
theo một nhân ảnh. Nàng sững sờ.
Khinh Thủy đã thấy Nam Cung Thiên Nhan liền chạy đến giới thiệu:
“Ha… Thiên Nhan tỷ tỷ, tỷ tới rồi hả? đó, tỷ nhìn thấy chưa? Soái ca đứng kè kè sau Thiên Cốt chính là Lãnh Du ca ca đó. Người ta học lớp Giáp mà
mỗi ngày đều tới hộ tống Thiên Cốt đi học đó, ghen tỵ chết mất!!”
Thiên Nhan thật sự không có nghe Khinh Thủy nói gì, nhanh chóng đi đến
bên cạnh Vân Du, nghiến răng kèn kẹt, nhanh chóng không để hắn ta phản
ứng đã nhanh chóng lôi ra xa. Nàng chống nạnh, tức tối hỏi:
“Nam Cung Vân Du! Sao đệ lại ở chỗ này? Nam Cung Vân Thụy đâu?”
Nam Cung Vân Du méo xệch miệng, ai ngờ lại gặp bà chằn này ở đây chứ? Hắn cười cười điển hình của loại đại vô lại:
“Nam Cung Thiên Nhan, tỷ có cần gọi hằn cả tên húy của đệ ra như vậy không?
Làm ơn giờ hãy gọi đệ là Lãnh Du, còn thằng cha kia hả? hắn cũng đang
rình mò con nhóc mang huyết mạch Đọa Thần kia mà thôi.”
Nam Cung Thiên Nhan nhíu mày:
“Đọa Thần? đệ nói là Nghê Mạn Thiên? Huyết mạch của nàng ta quá loãng, hơn
nữa không phải là huyết mạch chi chủ, đâu có đáng nói. Nhưng mà, hia
ngươi đã thức tỉnh rồi sao lại lảng vảng cạnh đây?”
“Ài,
cũng không phải là do hầu hết các vị thần đã ngủ say hết rồi sao? Hơn
nữa, các thần ữ bây giờ vô cùng ít ỏi, họa hoằn lắm mới có vài người
mạnh mẽ… giờ lại gặp tới 3 người. thằng nhóc Vân Thụy kia ngu ngốc,
chẳng chon Khinh Thủy dễ thương lại có huyết mạch Vũ Thần mạnh như vậy
lại đi đâm đầu vào hậu duệ Đọa Thần huyết Mạch yếu loãng ấy……”
Nam Cung Thiên Nhan khinh thường triệt để, hừ hừ mũi:
“Thế sao ngươi không chọn Khinh Thủy mà lảng vảng gần Tiểu Cốt của ta?”
Nhưng mà, Nam Cung Vân Du lại hừ mũi:
“Hừ, trong 3 nàng, Nghê Mạn Thiên mang sức mạnh Đọa thần, tuy là yếu nhất
nhưng lại thập phần hấp dẫn. khinh Thủy tiểu muội cả huyết thống lẫn
nhan sắc đều là hạng 2, còn Tiểu Cốt đầu dễ thương tuy là không xinh đẹp lắm nhưng huyết mạch của nàng là mạnh nhất nên ta mới chọn nàng.”
Thiên Nhan không quan tâm, khoanh hai tay lại, lạnh lùng chất vấn:
“Này, ta thật sự không tin tại sao Song thê bọn họ lại có thể sinh ra đôi
song bào thai quái gở như thế này chứ? Hai ngươi là đệ đệ ruột của ta
được sao? Ngươi thì quá thực dụng, ai kia lại quá phóng túng, hừ, mất
hết mặt mũi ta,”
Lãnh Du trợn trừng mắt lườm Thiên Nhan:
“Tỷ đừng có mà ở đó chế giễu bọn ta! Tuy tỷ là vị nữ thần mạnh nhất, sở hữu cả 3 loại sức mạnh nhưng không có nghĩa là tỷ được khinh bỉ bọn ta!! Hừ hừ, ta chưa có nói nhỉ? Ta đã thật lòng thích Cốt đầu rồi, tỳ đừng có
mà quậy bọn ta!”
Nàng sao lại sợ, trừng lại, hai tay còn chống
nạnh hệt như lưu manh đường phố. Hai người như hai con gà chọi trên sới, muốn lao vào nhau để quyết chiến, Thiên Nhan lại không kể hình tượng,
xông vào trước tiên, véo lấy tai của Lãnh Du:
“Cái gì vậy ? đệ đã biết cãi lời ta rồi đúng không? Tiểu Cốt là của Bạch Tử Họa còn Nghê
Mạn Thiên đó hả? Ừm, cũng ổn đó, chỉ là nàng ta thích Lạc Thập Nhất rồi
biết không?”
“Ha ha, Nam Cung Thiên Nhan, tỷ cũng quá coi thường
ta rồi, cái tên Bạch Lông Mao đó ta mới không sợ, cả đời này ta chỉ có 1 kì phùng địch thủ là Nam Lưu Nguyệt Thần đáng ghét đó mới có thể làm ta lo lắng thôi. Còn tỷ nghĩ Vân Thụy tiểu tử đó là ai a?~~ tuy là sức
quyến rũ lém đệ nhưng mà hắn cũng không kém tới mức bại dưới tay 1 tiên
nhân thấp bé đó đâu.”
Thiên Nhan còn muốn chửi nữa nhưng mà do
thấy Đào ông đã vào lớp được một lúc rồi nên nàng vội gắt: “Cứ đợi đó
cho ta.” Rồi nhanh chóng đi vào.