"Bewitched Sleep"
Ngủ ngon nhé, Jacob Black
Harry Potter khẽ cười, sự thay đổi nho nhỏ của cậu diễn ra rất nhanh chóng, hoàn toàn không để Edward Cullen phát hiện ra điều gì khác thường.
Lúc Harry và Edward trở về dinh thự Cullen, họ vô tình lướt qua phần đất trống kế bên.
Bất giác, Edward khựng lại một chút.
"Ở đây..." Hắn có chút suy tư.
"Sao vậy, Edward." Harry Potter tò mò.
"À, không có gì đâu. Chỉ là anh thấy nơi này có vẻ hơi trống trải." Hắn nói.
"Hình như đã từng có một ngôi nhà được xây dựng ở đây."
Harry lặng im không đáp.
"Lạ thật, anh lại không nhớ ra chuyện này."
"Edward...em mệt rồi." Harry nhỏ nhẹ nói.
"Được rồi, chúng ta về thôi. Anh cõng em nhé."
"Vâng, mình về nhà thôi."
Hai người trở lại sau chuyến săn đêm trời cũng đã tờ mờ sáng.
Khi nhìn thấy một tia nắng mong manh chiếu xuống mặt đất, Harry khẽ thỉnh cầu.
"Được, nghe em tất." Edward lắc đầu khẽ cười.
Cả hai cùng dạo chơi đến cánh đồng hoa ngày ấy họ gặp lại.
Hoa oải hương khoe sắc, nở rộ khắp nơi.
"Edward, chúng thật đẹp."
Hắn vẫn tiếp tục cõng cậu. Họ mải mê vui đùa dưới ánh ban mai rực rỡ.
"Harry, anh vốn không thích ánh mặt trời, nó quá rực rỡ và chói loá.
Và tựa như có thể thiêu đốt người ta bất cứ lúc nào."
"Nhưng giờ đây, anh lại thích được ngắm nó cùng em."
Nói rồi, hắn đặt cậu xuống, đứng đối diện ân cần ngắm nhìn Harry Potter.
"Harry của anh còn rực rỡ và ấm áp hơn cả ánh mặt trời."
"Edward..." Harry vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt.
Bất thình lình, bầu trời đột ngột thay đổi lạ thường.
Nắng đã tắt, giông bão không ngừng nổi lên.
Những tia sấm lớn giáng xuống chỗ họ. Cùng với đó là những sinh vật hắc ám, chúng nguy hiểm vô cùng và không có mắt.
Khoảnh khắc Harry Potter nhìn thấy chúng, nỗi sợ trong thâm tâm cậu lại được thức tỉnh.
Chúng quá đông và nhanh, chúng lao điên cuồng đến chỗ cả hai.
Nhưng sau cùng họ lại không bị thương mà cùng cuốn vào trong một ảo cảnh kì lạ.
Cả hai bị tách ra, Harry Potter biến mất, còn Edward lại như đến được một khu nghĩa trang cổ nào đó.
Là tại nghĩa trang Little Hangleton, cũng là nơi...
"Gϊếŧ thằng thừa đó đi!"
Một tiếng sột soạt và một giọng khác, rít lên trong bóng đêm, Edward vội ẩn mình vào một góc tối.
"Avada Kedavra !"
Một luồng sáng màu xanh lóe lên chói mắt.
Đó là thời khắc mà Cedric Diggory bị Đuôi trùn gϊếŧ chết.
Một người có khuôn mặt giống hệt hắn.
Edward Cullen cả kinh, như muốn chết lặng.
Cả cơ thể hắn như hoàn toàn không còn sức lực để di chuyển nữa.
"Không...Cedric..." Cậu ôm lấy Cedric Diggory.
" Cedric...Cedric Diggory...nhìn em này, em là Harry..." Harry Potter không ngừng run rẩy.
Edward Cullen đầy chua xót, bất lực nhìn cậu ôm lấy người ấy.
"Harry..."
Cedric cố vươn tay lau đi những giọt lệ chảy dòng trên khuôn mặt tuấn tú của Harry Potter.
"Cedric...làm ơn, ở lại với em đi..." Harry đau đớn kêu gào.
"Mang anh về nhé, mang xác anh về cho ba anh..."
Rồi hơi thở Cedric cũng tàn dần.
Cedric Diggory đã chết.