Sau đó, bọn họ thật sự gặp lại nhau.
Trong các đêm khuya vắng lặng, Tom Riddle đều sẽ lén lút lẻn vào sâu trong rừng cấm, để được nhìn thấy thiếu niên nọ.
Nhưng cả hai chưa từng gần gũi một chút nào cả, Tom Riddle chỉ đơn giản là đứng ở đó, đối diện với thiếu niên ấy, rồi trò chuyện cùng nhau.
Vì người nọ đã luôn nói rằng cậu chính là thứ nguy hiểm nhất từng tồn tại trong khu rừng này.
Nên cậu vẫn luôn yêu cầu hắn không được đến gần mình.
Chỉ là dù Tom Riddle hoàn toàn không tin nhưng vẫn đáp ứng cậu.
Mối quan hệ kì lạ giữa họ dần được hình thành.
Chàng trai ấy vẫn luôn khiến Tom Riddle cảm thấy bất ngờ hết lần này đến lần khác.
Đầu tiên, kiến thức về pháp thuật của cậu rất uyên thâm, đặc biệt là về môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám.
Ngay cả những nơi bí ẩn trong trường Hogwarts, thì cậu có vẻ đều biết rất rõ.
Và lúc ấy, Tom đã vô cùng chắc chắn để khẳng định rằng cậu chính là một học sinh ưu tú của Hogwarts.
Nhưng thiếu niên lại trẻ như vậy, trông chừng là nhỏ hơn hắn, chỉ tầm khoảng mười lăm, mười sáu.
Vậy tại sao cậu lại bị trói buộc ở đây?
Nếu là như vậy, khi ở trường, tại sao hắn chưa từng gặp qua cậu?
Mà Harry Potter vẫn luôn phủ nhận điều này, nên Tom Riddle cũng bất đắc dĩ tạm thời bỏ qua.
Harry Potter và Tom Riddle dần trở thành tri kỉ của nhau, nhưng trong thâm tâm của Tom, hắn vẫn luôn khao khát được kề cận cậu, được cảm nhận từng cái vuốt ve mềm mại của thiếu niên ôn hoà kia.
Bất quá, Tom Riddle vẫn chưa từng vượt quá giới hạn, bởi chỉ cần hắn lại tiến gần thêm chút nữa, người nọ sẽ nhanh chóng rời đi.
Và có một điều khá buồn cười rằng hắn thậm chí còn không hề biết tên gọi của cậu là gì, và cũng chưa từng nghe cậu nhắc tới.
Nhưng dù thân phận của thiếu niên vô cùng kì bí, thì hắn vẫn chọn cách tin tưởng cậu vô điều kiện.
Hôm nay lại là một đêm trăng tĩnh mịch, nhưng cũng là bước ngoặc quan trọng của cuộc đời của Tom Riddle, bởi vì đó là một trong những ngày cuối cùng trước khi bắt đầu bài thi thứ hai của cuộc thi Tam Pháp Thuật bắt đầu,
như thường lệ hắn lại lặng lẽ tiến vào rừng cấm.
Men theo những tia sáng mờ ảo trên con đường mòn, Tom Riddle lại nhìn thấy người kia.
Cậu ngồi dựa vào một gốc cổ thụ to lớn, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Thiếu niên vẫn toả sáng như vậy, rực rỡ hơn cả ánh dương.
Nhưng trên khuôn mặt lại có chút mệt mỏi, dường như cậu đang gặp ác mộng, trong miệng vẫn luôn khẽ thều thào điều gì đó.
Tom Riddle có chút lo lắng, nhẹ nhàng tiến lên, liền nghe được một câu nói khó hiểu.
"Không...không được...Đừng đi...Ced..."
Giọng cậu nhỏ dần, nước mắt khẽ chảy xuống nơi gò má.
Thấy được điều này, trái tim Tom vô cùng đau đớn, hắn toan đưa tay gạt đi giọt lệ ấy.
Bất ngờ, thiếu niên đột ngột thức tỉnh, đôi mắt xanh biếc xinh đẹp ban đầu có chút mơ hồ, ngây dại nhưng sau đó lại lạnh lùng, điên cuồng tựa như mang theo nỗi uất hận, thống khổ tuôn trào đối diện với Tom Riddle.
Rồi vết sẹo tia chớp huyền thoại bỗng rực sáng, một luồng sức mạnh to lớn xuất hiện, đánh bay Tom Riddle ra phía xa.
Hắn đâm vào một tảng đá lớn, rồi ngã xuống.
Nagini cũng không biết từ lúc nào, lao ra phía trước, muốn tấn công cậu.
{Nagini...không được, không được làm tổn thương em ấy}