Tom Riddle lẽ ra sẽ hoá thành tro bụi, nhưng có lẽ gã đã quên mình vốn không phải Cedric Diggory, đó chẳng qua chỉ là do gã đã chiếm đoạt thân xác của hắn rồi tự ngộ nhận, để rồi từ đó bị vây hãm mê dại trong tình yêu của Harry Potter.
Và điều đó cũng đồng nghĩa với việc 'lời nguyền gϊếŧ chóc' tuy đã tổn thương gã nhưng với sức mạnh hắc ám cường đại cùng sự bổ trợ phần nào của Trường Sinh Linh Giá đã thành công khiến Tom Riddle 'tái sinh' mang theo cả ký ức của trước kia.
Tom Riddle không chỉ nhớ lại những năm tháng xưa khi bóng hình thân thuộc của người nọ luôn hiện hữu trong tâm trí gã suốt đêm ngày mà thậm chí còn có cả việc gã chỉ nhìn thấy một số ký ức mơ hồ của kiếp trước rồi tự ngộ nhận rằng Tom Riddle đã yêu Harry Potter đến mức điên cuồng như thế nào khi biến cậu trở thành Trường Sinh Linh Giá của bản thân.
Đối với Tom Riddle, sinh mệnh của gã và Harry Potter vốn đã thuộc về nhau từ rất lâu về trước.
Sau đó, khi sống lại, gã đã tự thành lập một nhóm bầy tôi trung thành cho mình, một lũ Muggle thông minh nhưng lại dễ dàng bị ma thuật đen mê hoặc.
Hơn thế nữa, với quyền năng mạnh mẽ, gã còn thao túng cả một dòng họ lâu đời thuộc dòng dõi Ma Cà Rồng hoàng tộc, để từ đó tiện việc thu thập tin tức, tìm kiếm Harry Potter.
Rồi gã biết đến nhà Cullen, cũng như tên Edward Cullen đầy cứng đầu. Và Tom Riddle nhận ra được một sự thật nghiệt ngã rằng người Harry Potter thật sự yêu chính là kẻ gã từng giả mạo, Cedric Diggory. Và cũng thật nực cười biết bao khi Edward Cullen cũng có khuôn mặt giống hệt hắn, để rồi trở thành một kẻ thế thân tội nghiệp.
Trở lại hiện tại, từng câu nói, từng chữ một mà Tom Riddle nói ra, Harry Potter đều nghe không sót một từ. Đây rõ ràng là một cuộc hành trình tìm kiếm tình yêu quá đỗi cuồng dại mà lãng mạn nhưng khi vào tai cậu liền trực tiếp biến thành chuyện cười của thế kỷ...
Chúa tể hắc ám lại đi yêu thiên địch của gã sao?...
Thật ra Harry Potter biết rằng trong lúc Tom Riddle đang 'giải bày' lòng mình với cậu, gã chỉ sử dụng Xà Khẩu, nên cậu hoàn toàn có thể yên tâm khi đảm bảo rằng những người khác không thể nào biết được chuyện này.
"Chính em là người phản bội tình yêu của chúng ta." Tom Riddle khẽ nói, ý cười trong mắt gã dần lắng xuống.
"Tình yêu của chúng ta?"
Đợi đến khi Tom Riddle ngừng lại, Harry Potter chợt mỉm cười đầy chế giễu.
"Suy cho cùng...ngươi cũng chỉ là một kẻ giả mạo đầy dối trá."
"Là do em...Đều là vì em..." Tom Riddle lặng lẽ thở dài, tay đưa lên chỉ vào gần giữa ngực trái của chính gã, thầm nỉ non: "Chính em đã trao cho ta thứ tình cảm đầy nghiệt ngã, khiến ta đánh mất bản thân, linh hồn cùng trái tim của mình...
Chính em đã ám ảnh ta, đôi mắt xanh, làn tóc đen rối bù, nụ cười rực rỡ,..Ta khát khao được ở bên em suốt ngày đêm, ôm ấp giấc mộng cùng em kề cận, được cảm nhận từng cái vuốt ve nhẹ nhàng, những nụ hôn nóng bỏng của em..."
"Ngươi không phải Cedric Diggory"
"Nhưng em vốn dĩ nên là của ta."
Tom Riddle quát lớn: "Ta đã trao cho em sinh mệnh của mình, ngay cả Trường Sinh Linh Giá...em là điều quý giá nhất của ta."
Mà vì mãi chìm vào cuộc đối đầu cùng Tom Riddle, Harry Potter đã không chú ý đến những con người đang phát cuồng vì cậu ở gần đó.
Bọn họ có kinh hãi, có bất ngờ, cũng có cả đau thương vì thiếu niên trước mắt.
'Hoá ra cậu cũng là phù thủy'.
'Nhưng là phù thủy, cậu lại phản bội huyết thống của mình để bảo vệ họ.'
Phe đồng minh của Edward Cullen đồng loạt suy diễn, tự dệt lên trong đầu mình những bức chân dung hoàn mỹ về thiếu niên rất đỗi tốt bụng, Harry Potter.
Nhưng người hỗn loạn nhất không ai khác chính là Edward Cullen.
Hắn đã nhận ra được rằng, người từng tấn công hắn ở thành Volterra...lại chính là người hắn yêu nhất, Harry Potter.
Và điều đó cũng đồng nghĩa với việc cậu thật sự đã vì chàng trai tóc bạch kim kiêu ngạo mà tổn thương hắn, hay nói cách khác...Harry Potter đã không lựa chọn ở bên cạnh Edward Cullen...