Edward Cullen từ khi quen biết thiếu niên tên Harry đã nhiều lần dường như muốn phát điên. Hắn luôn lo sợ rằng một ngày nào đó Harry Diggory sẽ lại bỏ hắn mà đi, hệt như Potter ấy đã từng.
Edward Cullen đi vào trong căn phòng được khoá kín của mình, hắn tìm đến một chiếc rương báu rồi mở nó ra.
Edward lấy ra một chiếc áo choàng đen kì lạ, và một bức chân dung đã phai màu gần hết, giờ đây chỉ loáng thoáng vài nét vẽ mờ, nhưng vẫn có thể nhìn được đó là một chàng trai trẻ tuổi. Hắn lại tiếp tục lục lọi trong chiếc rương kia, ban đầu chỉ là lướt qua nhưng sau đó là tìm kiếm một cách hỗn loạn. Một lúc sau, hắn đau đớn buông lơi.
Một giọt, hai giọt...từng giọt nước mắt rơi trên gương mặt nam tính kia...
Trong trí nhớ của hắn, dưới ánh trăng mờ ảo tỏa sáng, người nọ khẽ cười đặt vào tay hắn một quả cầu nhỏ hệt như quả óc chó, có màu vàng, bên ngoài cũng có cánh, dường như nó được làm từ những thiết bị công nghệ kỹ thuật cao nên có thể bay rất nhanh.
Edward biết đó là tín vật đính ước giữa hai người.
Vì thế hắn luôn rất quý trọng nó, sau khi Harry Potter rời đi, hắn vẫn luôn cất giữ, nâng niu những đồ vật kia.
Nó từng là minh chứng cho sự xuất hiện của thiếu niên kia...chiếc rương này là một thứ gì đó vô cùng quan trọng...
Nhưng là hắn đã nhầm, từ khi Harry Diggory xuất hiện. Chiếc rương kia cũng dần bị lãng quên, vẫn luôn bị khoá kín lại.
Hắn đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ buông tay Harry Diggory...
Chỉ là hắn đã nhầm, sau chuyến đi săn đầu năm đầy nguy hiểm kia, Edward bất ngờ nhìn thấy bóng hình mờ ảo quen thuộc của một thiếu niên có vết sẹo tia chớp trên trán.
Và sau đó, đêm nào kí ức về chàng trai mang tên Harry Potter luôn hiện hữu trong đầu hắn.
Và Edward đã nhận ra được một sự thật đau lòng rằng...Harry Diggory không phải Harry Potter...
Dù cả hai có giống nhau đến mức nào đi nữa, thì thiếu niên ấy vẫn không phải người nọ...
Suy cho cùng, người hắn yêu vẫn chính là Harry Potter...
Cũng từ đó, Edward Cullen và Harry Diggory bắt đầu tan vỡ.
Thời gian cả hai gặp gỡ ngày càng ít đi.
Thời gian hầu hết Edward đều nhốt mình trong căn phòng của hắn, còn Harry thì dường như biến mất tăm hơi. Vì thế mối quan hệ tưởng chừng bền chặt của họ dần đi đến hồi kết. Edward Cullen và Harry Diggory chia tay nhau trong lặng thầm.
Mà Harry cũng đã kết thúc kì giảng dạy tại Forks, cậu sớm đã thu dọn xong hành lý để rời đi.
Vào ngày Harry Diggory rời khỏi, người nhà Cullen tiếc nuối, ai nấy cũng đều buồn bã, thất vọng. Emmett và Carlisle giúp cậu vận chuyển đồ đạc lên xe, còn Esme và Alice không ngừng khóc lóc, chỉ riêng Rosalie vẫn thản nhiên, bình tĩnh như thường, còn Jasper cũng không bộc lộ cảm xúc gì nhiều.
"Harry...con nhất định phải giữ gìn sức khỏe nhé. Nếu lúc nào con nhớ chúng ta thì hãy quay về đây, ta sẽ lại nấu cho con những bữa ăn ngon."
Esme mỉm cười khẽ xoa đầu cậu, Alice cũng vội cất lời
"Harry, đến nơi hãy viết thư cho bọn chị, chị sẽ nhớ em lắm đấy"
"Một lúc nào đó, hãy về thăm chúng ta nhé"
Carlisle tiếp lời, để bầu không khí trở nên tốt hơn Emmett Cullen bắt đầu đùa một chút, nhưng cũng chẳng thể làm xoa dịu sự ngột ngạt, đau lòng đó.
Cậu nói làm tạm biết với tất cả mọi người.
Khi Harry chuẩn bị mở cửa xe, Edward cũng bất ngờ xuất hiện, hắn tiến đến ôm chầm lấy cậu.
"Harry...thật xin lỗi, tôi hy vọng em có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình"
Harry im lặng không đáp, nhưng rồi cũng nói lời tạm biệt với hắn.
Nhưng sau đó, Rosalie, người nãy giờ không nói một lời nào cũng tiến đến trao cho cậu một cái ôm, môi khẽ mấp máy
"Em và người đó...hãy thật hạnh phúc nhé"
"Obliviate"
Harry khẽ cười, rồi quay người rời đi, chiếc xe từ từ lăn bánh rồi dần biến mất trong làn sương mù ẩn hiện...
Harry Diggory đi rồi...
—————————————————————
Obliviate: Bùa quên lãng/Tẩy não
Mô tả: Dùng để xóa kí ức trong đầu một hoặc nhiều người. Người dùng có thể xóa kí ức trong khoảng ngắn hay thậm chí là xóa kí ức về người sử dụng với người bị tẩy não, nếu dùng trong trường hợp thứ hai, các bức ảnh có hình người tẩy não sẽ biến mất
Nguồn: Wikipedia