"Tại sao hai người lại ở đây"
Một giọng nói nhu hòa quen thuộc bất chợt vang lên đánh thức Alice và Rosalie khỏi suy tư cùng ngạc nhiên.
Harry Diggory bất ngờ xuất hiện phía sau, không nói nhiều lời, lập tức đi nhanh về phía bọn họ, lần này ngọn gió mạnh kia lại thổi qua một lần nữa, không biết vì cớ gì những tấm vải trắng cũ kĩ kia cũng trở lại vị trí ban đầu của chúng. Gương mặt xinh đẹp kia vẫn rất ôn hoà.
"Har...Harry, thật xin lỗi, tụi chị vốn chỉ muốn đem chút đồ qua cho em"
Alice ngập ngừng cố gắng giải thích. Bất quá sự tức giận đã được thiếu niên giấu kín trong ánh mắt. Harry khẽ mỉm cười nhìn cô rồi đáp lại
"Được rồi, không có việc gì nữa... mau ra khỏi đây thôi"
Sau đó, Harry đã lập tức đưa hai người rời khỏi. Đáy mắt thiếu niên lúc ấy bỗng thoáng qua tia xúc cảm khác thường. Căn phòng lại một lần nữa khoá kín, bức chân dung kia lại một lần nữa bị che đậy.
Trở lại dinh thự nhà Cullen, Harry Potter, Alice Cullen và Rosalie Hale...mỗi người một suy nghĩ, một tâm tư khác nhau.
"Harry...con đã trở về rồi đấy sao"
Esme vui mừng đi đến chỗ cậu
"Nhưng Edward đâu, thằng bé không đi cùng con à"
"Mẹ Esme, Edward chắc sẽ về ngay thôi"
Quả đúng là vậy, Harry vừa dứt lời, Edward Cullen cũng vội vã xuất hiện ở đó.
"Harry, em đã ở đâu"
Edward nhanh chóng ôm chầm lấy cậu.
Giọng nói trầm tính còn mang theo chút kinh hãi và lo sợ. Bất quá Harry đã vội trấn tĩnh hắn.
"Edward...em vẫn ổn, đừng lo lắng"
"Tôi cứ tưởng...không sao, em không sao thì tốt rồi"
Edward thở phào nhẹ nhõm.
Ban đầu, hắn và Harry đang ngắm cảnh trên một mỏm đá nhỏ ở phía Bắc khu rừng. Nhưng đột nhiên, Edward lại cảm nhận được có một thứ gì đó nguy hiểm đang cách nơi này không xa. Edward sợ Harry bị tổn thương liền bảo cậu ở lại đây một chút, để hắn đi giải quyết mối hiểm nguy đang tiềm tàng kia.
Bất quá, người vừa đi khi quay trở lại, Edward đã không tìm được thiếu niên kia nữa. Hắn lo lắng, điên cuồng lại tiếp tục tìm kiếm.
Edward rất sợ...sợ cái cảm giác lại mất đi người mình yêu nhất...hệt như năm đó.
Vì thế hắn không ngừng tiếp tục truy tìm, bất giác trong không gian mênh mông, rộng lớn, Edward đã cảm nhận được mùi hương quen thuộc ấy, vì thế liền tìm đến. Và cuối cùng là thấy được Harry đã trở về dinh thự Cullen an toàn.
"Em tình cờ gặp được bác Swan, bác ấy thật tốt bụng, đã nhiệt tình đưa em về đây"
Harry mỉm cười dịu dàng nói
"Là Charlie Swan sao"
Alice hỏi thầm
"Vâng, đúng là bác ấy"
"Được rồi, sao mấy đứa còn ở đây...Carlisle, Jasper và Emmet đã trở lại rồi. Mẹ đã làm vài món ăn, Harry...nào mau đi thôi"
Esme vừa dứt lời, bọn họ cũng nhanh chóng trở vào nhà.
Tối hôm đó nhà Cullen vẫn vui vẻ và hạnh phúc như mọi khi kể từ lúc có Harry. Mọi người quây quần bên nhau, cùng trò chuyện trong phòng khách rộng rãi và ấm áp, dưới ánh sáng mờ ảo của nến cùng lò sưởi, đèn mở nhẹ, giai điệu nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên.
"Ôi...Rosa yêu dấu của anh..."
Emmett không ngừng lải nhải tâm tình với Rosalie, Alice và Jasper cũng thì thầm trò chuyện cùng nhau, còn Carlisle cùng Esme thì cùng nhau khiêu vũ dưới ánh trăng sáng huyền bí.
Tất nhiên trong bầu không khí hạnh phúc ấy Edward và Harry cũng không ngoại lệ.
Bất quá buổi tối hôm ấy kết thúc bằng những chuyến đi săn bất ngờ của người nhà Cullen, khi bọn họ cảm nhận được có một sự nguy hiểm đang rình rập xung quanh.
Harry vì có uống chút rượu nên đã ngà ngà say, mà Alice Cullen vì là ma cà rồng và cũng đi săn gần đó nên cô hoàn toàn có thể bảo vệ cậu nếu gặp bất trắc gì.
Đồng hồ đã điểm lúc nửa đêm, Harry sải bước đi về phía nhà của mình. Vì khoảng cách hai nơi khá gần nhau, nên rất nhanh thôi đã đến nơi. Nhưng điều mà Harry mãi không thể ngờ rằng, ở nơi kia lại có người đang chờ đợi cậu.
Đêm khuya ánh trăng mờ ảo soi sáng trong bóng đêm, phản chiếu dưới đất là bóng hình của hai thân ảnh hoàn hảo đến lạ thường.
Kí ức tràn về, cảm xúc bùng nổ lập tức phá huỷ lớp phòng vệ cuối của Harry Potter. Khoảnh khắc cậu nhìn thấy người kia, linh hồn này lại tìm thấy được ánh sáng. Trái tim đập thật nhanh, dòng máu nóng như đang tuôn trào mạnh mẽ trong người. Ánh mắt cậu lúc này đã không giấu được tình yêu cùng sự vui sướng trong lòng.
Đối diện với khuôn mặt quen thuộc kia, đối diện với đôi mắt xám sáng màu mình hằng đêm nhung nhớ. Cậu khẽ mỉm cười trao cho hắn một nụ cười xinh đẹp nhất, đầu đã có chút choáng váng bởi men rượu, Harry loạng choạng đi về phía hắn.
Một giọt, hai giọt...nước mắt không ngừng thay nhau chảy xuống theo những bước chân chậm rãi của Harry.
Đi đến trước mặt người kia, trái tim Harry Potter như ngưng đập, cậu nhẹ nhàng đưa tay lên khẽ chạm vào khuôn mặt nam tính ấy.
"Hoá ra lại gần đến như vậy"
Bất thình lình, hồi ức như một thước phim chuyển động khiến thời gian cũng phải ngưng đọng.
Lần đầu tiên ta gặp nhau, lúc ấy em vẫn còn là Cứu thế chủ đơn thuần, không phân nổi thiện ác, còn anh đã là vị hoàng tử ấm áp trong lòng tất cả mọi người.
Lần thứ hai gặp lại, em đã trở thành tầm thủ dự bị của Gryffindor, nhưng anh lại chính là đội trưởng đội tầm thủ của Hufflepuff.
Không hiểu sao lần nào, ta cũng có những khoảng cách thật xa quá.
Anh có nhớ hay chăng, vào đêm vũ hội ở Hogwarts, ngay cả khi em mời mãnh liệt mời giáo sư, thì thầy ấy vẫn không đến. Nhưng lúc ấy, anh đã từ chối Cho Chang, nhẹ nhàng bước đến mời em cùng khiêu vũ trong sự chứng kiến ngạc nhiên của bao người.
Còn rất nhiều câu chuyện khác mà đôi ta đã trải qua...
Nhưng em thật ngu ngốc làm sao...tại sao đến lúc mất đi anh, em mới có thể nhận ra được tình yêu của mình...
Sau tất cả những cái giá phải trả, em cứ ngỡ cả đời này không thể gặp lại anh, nhưng giờ anh đã ở đây rồi, Cedric Diggory. Em biết đây chỉ là ảo mộng của riêng em, nhưng làm ơn hãy bên cạnh em thêm chút nữa...
Đừng tan biến nhé...
Nếu đây chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi, thì em thà rằng không bao giờ có thể tỉnh lại để được bên anh tới trọn đời.
Cedric Diggory, em yêu anh - Hỡi người dấu yêu