"Chị là Alice Cullen, rất vui được biết em"
Dưới nụ cười tỏa nắng của thiếu niên, Alice cũng ngại ngùng đáp lại. Bất quá khoảnh khắc trao nhau cái bắt tay, gương mặt cô có chút sững lại, trong ánh mắt thoáng hiện tia kinh hãi nhưng sau đó rất nhanh đã trở lại bình thường.
"Còn đây là Jasper, Emmett, Rosalie cùng Edward"
Nói rồi liền giới thiệu mọi người với cậu.
"À đúng rồi".Emmett bỗng hét toáng lên
"Đây là chàng trai mà chúng ta đã gặp lúc nãy"
Alice bất đắc dĩ phì cười
"Emmett, bây giờ anh mới nhận ra sao, nào Harry để bọn chị giúp em"
Bọn họ cứ tiếp tục trò chuyện như thế và giúp cậu vận chuyển vật dụng vào nhà. Có lẽ nếu bất kì ai khác nhìn vào tình cảnh hiện tại chắc chắn sẽ không tin vào mắt mình được nữa. Đây rốt cuộc có phải là nhà Cullen lạnh lùng cùng kiêu ngạo hay chăng...
Và chính bọn họ cũng không biết được bản thân mình vì cái gì mà lại cảm thấy gần gũi, thân thiết với thiếu niên mới quen này đến thế, mùi máu cùng mùi hương con người của Harry hoàn toàn không khiến họ khó chịu, mà ngược lại còn cảm thấy nó rất thoải mái và dường như còn mang theo chút gì đó ấm áp.
Trời đã sập tối, vì Harry mới chuyển đến đây nên còn rất nhiều việc phải thu xếp, chắc chắn sẽ không thời gian nấu ăn, hơn nữa ở đây lại vô cùng hẻo lánh , còn cách thành phố rất xa. Mẹ Esme tâm lý như thế dĩ nhiên rất hiểu rõ điều này, vì thế bà liền nhanh tay chuẩn bị một vài món ăn ngon của con người cho cậu. Không hiểu sao Esme rất có thiện cảm với cậu bé đơn thuần này.
"Nào Harry...lại đây nào. Đứa nhỏ này sao lại gầy như vậy"
Esme kéo cậu lại gần, ngồi vào bàn. Edward, Alice cùng Rosalie cũng ngồi xuống.
"Mẹ Esme của chúng ta thật chu đáo đúng không"
"Harry, mau ăn đi để nguội sẽ không còn ngon nữa đâu"
Esme hối thúc
"Vâng, cảm ơn vì buổi tối...dì"
"Là mẹ, mẹ Esme"
Harry có chút ngượng ngùng nhưng trước ánh mắt tràn ngập mong đợi ấy, cậu không thể nào từ chối được.
"Mẹ...mẹ Esme"
"Đứa nhỏ này, thật ngoan"
Esme vươn tay khẽ xoa đầu cậu. Bữa tối kết thúc, lúc Harry phải trở về nhà thì ai cũng đều có chút không nỡ.
Điều này lập tức khiến Harry có chút dở khóc dở cười, không phải nhà cậu là ở phía bên cạnh sao.
"Harry, hãy để Edward đi cùng con"
"Chuyện này...thật sự không cần thiết đâu ạ..."
Harry chưa dứt lời thì đã bị Edward kéo đi từ lúc nào.
Vừa bước ra khỏi cửa, ánh trăng đã phản chiếu bóng hình của cả hai...hệt như năm đó vậy
Trong những tháng năm xưa kia ấy
Vào buổi đầu đôi ta cùng gặp gỡ
Hai bàn tay nắm chặt trong đêm tối
Ánh trăng kia sẽ soi sáng tình ta
Cả đời này đã định sẽ không rời...
Harry Potter...liệu em có còn nhớ