[Đồng Nhân Harry Potter x Twilight] Yêu Không Hối Tiếc

Chương 11




Tháp Gryffindor, Hogwarts

Phía trên đỉnh tháp kì bí của nhà Gryffindor, ấy thế mà lại là một nam phù thủy đầu bạch kim mặc áo choàng xanh cùng huy hiệu của nhà Slytherin. Đôi chân nhanh nhẹn cùng cặp mắt sắc bén của hắn không ngừng chuyển động, nhanh chóng tìm kiếm người nọ. Và hắn cứ như thế, mãi đến khi nhìn thấy chàng trai ấy, những cảm xúc tưởng chừng đã giấu kín bấy lâu lại lần nữa bộc phát.

Dưới ánh trăng sáng là thân ảnh quen thuộc của người mà hắn đã luôn chờ đợi kia. Mái tóc đen rối bù, đôi mắt biếc xinh đẹp cùng vết sẹo tia chớp nơi vầng trán...mọi thứ, mọi thứ của người nọ hắn đều khắc ghi từng chút, từng chút một.

Draco Malfoy lại lần nữa điên cuồng lao về phía Harry, rồi mạnh mẽ ôm lấy cậu vào lòng, đôi bàn tay khẽ run rẩy siết chặt như không muốn mất, như muốn níu giữ thứ vừa tìm thấy.

"Harry...Harry Potter, tôi cứ tưởng đã mất cậu rồi"

Draco thầm nỉ non, bọn họ vẫn cứ duy trì tư thế ấy, mãi một hồi lâu Harry mới nhẹ nhàng đẩy Draco ra.

"Draco...cậu từ lúc nào lại trở nên sến súa như thế"

Harry vờ giễu cợt, Draco sững lại một lúc, rồi giương mắt nghi hoặc nhìn về phía cậu, hắn cảm nhận được chàng trai này dường như đang che giấu điều gì đó.

"Này, không phải gia chủ của Malfoy gặp vấn đề gì đấy chứ. Yên tâm đi, tôi không sao cả"

Ít nhất là không chết được, Harry trong lòng tự bổ sung câu cuối.

Cả hai im lặng nhìn nhau một hồi lâu. Draco bây giờ đúng là đã thay đổi rất nhiều, hắn từ lâu đã không còn là thiếu niên ngạo mạn, có chút bồng bột như lúc trước, Draco giờ đây yên tĩnh hơn nhiều, trải qua biết bao thăng trầm, trải qua chiến tranh ác liệt, hắn cũng tự động trưởng thành.

Nghĩ đến đây, dòng kí ức cũ cũng bất giác ùa về. Trong trí nhớ của hắn, đã từng có một Draco Malfoy kiêu ngạo cùng hắn đối đầu, những trận chiến tưởng chừng không hồi kết, với một cái bắt tay mở đầu, cứ ngỡ sẽ là kẻ thù suốt kiếp nhưng suy cho cùng, đến cuối cùng ai ngờ sẽ trở thành tri kỉ.

"Phải rồi Cứu Thế Chủ ngu ngốc, cậu đúng là có thể tự lo cho mình được. Nhưng đừng bao giờ cố tìm cách rời đi nữa". Vì tôi không biết mình sẽ làm ra những gì đâu.