⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu!

Chương 75: Cay hơn tương ớt




Chương 75


"Thiệt tình là cô gái đó cũng thú vị lắm luôn." Sylvain bình luận về Hermione.

Sau khi đến nơi chúng tôi tách khỏi đám Harry. Tôi cùng Beavis theo đoàn người Beauxbatons bước vào xe ngựa. Thật ra giống như bước vào toà vinh thự hơn là xe ngựa.

Không gian rộng lớn, trang trí xoa hoa rộng rãi, rèm cửa sổ được lần lượt được kéo toang ra để ánh nắng bên ngoài chiếu vào. Trên tường nổi bật với những họa tiết, hoa văn chìm nổi vô cùng tinh xảo, hình khối rõ ràng, những đường viền màu trắng trang trí đầy kiểu cách đặc biệt, nơi này lấy màu xanh lơ và vàng kim làm chủ đạo. Mang đậm phong cách hoàng gia Pháp.

Hiệu trưởng Maxime hoà ái nhìn tôi cùng Beavis. "Ngồi đi hai con." Bà ra hiệu một đứa học sinh lấy trà và bánh mang tới.

Beavis ngồi xuống, tôi cũng ngồi đồng thời nhìn Fleur đang rời đi. Sylvain nói. "Chị ấy đi lấy đồ gì đó thôi, tí sẽ quay lại, bây giờ anh về phòng viết thư cho Eve cái." Phải thông báo cho con bé biết ở Hogwarts, nơi mà con bé không ưa thích có một người giống con bé. Đấu tranh cho quyền lợi gia tinh.

Sylvain nghĩ đến vẻ mặt của Evelyne cay như ăn ớt khi biết chuyện, liền hưng phấn tung tăng về phòng.

"Dạo gần đây mẹ các con thế nào?"

Tôi xoay đầu.

Nhìn xa tôi đã thấy bà đẹp, nhưng khi nhìn gần lại càng đẹp hơn, cả người bà toát lên hơi thở quý phái của một bà hoàng. Người này... Là giáo sư của mẹ tôi.

"Mẹ con vẫn ổn thưa ngài." Tôi lễ phép nói.

"Các con cười lên đi." Đột nhiên bà nói.

Mặt tôi cùng Beavis ngu trông chốc lát liền cười cười lên. Hiệu trưởng Maxime liền vui vẻ.

"Ai bảo các con không giống Marie chứ..." Khuôn miệng cùng màu mắt điều được hưởng từ con bé cả. 

"Nhưng Beavis có vẻ giống Marie hơn ở phần tính cách." Bà Maxime ra hiệu tôi cùng Beavis ăn bánh. "Cả việc hảo ngọt cũng vậy... Ai bảo các con không giống..."

Bà Maxime như lâm vào hồi ức cũ. Tôi đoán bà rất thương Marie. Vẻ mặt thương nhớ này không thể nào là giả được.

"Tương lai của con bé rất sáng lạng... Thì đột nhiên lại yêu sớm, rõ ràng nhà Cavelier có tư tưởng đi trước thời đại, đâu có bắt buộc con bé phải lấy chồng sớm đâu..." Bà Maxime nghĩ đến đây suýt thì xé nát khăn tay của mình. "Đã vậy cậu ta còn làm con bé có thai mà không chịu trách nhiệm, tên đàn ông đồi bại ấy..."

Fleur vừa ra khỏi phòng đã nghe được câu cuối, chị vội vàng hô. "Giáo sư..." Hiệu trưởng Maxime có vẻ cố bình ổn lại cảm xúc.

"Mà thôi kệ, không có cậu ta thì Marie vẫn sống tốt, ít nhất con bé nuôi dưỡng hai đứa con xinh đẹp thế này." Bà Maxime xúc động nhìn chúng tôi. "Ta cứ tưởng sẽ không thể gặp lại con bé và các con."

Beavis suýt thì mắc nghẹn bởi bánh ngọt, nhớ lại những ngày tháng trước kia, trước năm sáu tuổi, khoé mắt nó cay xè. Đó là thời gian họ cực khổ nhất.

"Hồi mới sinh hai đứa con xong Marie cãi nhau rất lớn với ông ngoại Pierre, lúc đó nó chỉ sinh các con được vài tuần mà đã bỏ nhà đi rồi, nó sợ ông Pierre canh lúc nó lơ là bắt hai đứa đi... Nên nó đã không chút sợ hãi rời nhà..."

"Ta sợ nó gặp chuyện nên trong thời gian đó đã đưa nó về chỗ ta, nửa năm sau ta và ông Pierre có một cuộc trò chuyện, ông ấy muốn đưa con bé về, có lẽ lúc đó con bé nghe được nên đã nhanh chóng rời khỏi nhà ta, trong lúc ta không hay biết..."

"Ta đã cố tìm kiếm nhưng không ra, đừng vì vẻ bề ngoài ngốc nghếch của mẹ con đánh lừa, ngoại trừ ngu ngốc trong chuyện tình yêu ra thì nó chính là niềm kiêu ngạo lớn nhất đời ta." Bà Maxime không có gia đình thân thiết, cũng không có con cái, người mà khi xưa bà luôn để tâm nhất chính là Marie.

Là học trò cưng của bà không phải là một chuyện dễ dàng như thế đâu. Nhưng Marie luôn bắt được tâm bà.

"Nếu con bé muốn trốn thì đến cả cha nó cũng khó tìm ra..." Bà Maxime buồn bã nói. "Sáu năm sau thì con bé đột nhiên xuất hiện ở Pháp. Nó rất nhanh, xuất hiện rồi lại lặn mất tăm khiến ta rất lo lắng."

Tôi chớp mắt. Đó là khoảng thời gian mà Marie "trọng sinh" ? Có lẽ lúc đó cô quay về Pháp để tìm nhà Cavelier. Hình như hiệu trưởng Maxime không biết gì về mớ hỗn độn của Marie trong thời gian đó, chắc sợ vì bà lo lắng nên đã cùng nhà Cavelier giữ bí mật chăng?

"Thêm hai năm nữa, ta lại thấy Marie, có Merlin mới biết lúc đó ta vui đến cở nào. Khi ấy ta muốn đi đến ôm con bé và nói rằng nó cực khổ rồi, nếu như nó không muốn về Cavelier thì ta cũng dư sức nuôi mấy mẹ con nó..." Mắt bà Maxime ừng ực nước. "Marie thích diện những bộ váy công chúa xinh đẹp, trang sức quý giá, ta chưa bao giờ thấy con bé mặc mấy bộ đồ cũ và xấu đến vậy..."

"Nhưng con bé vẫn rất lạc quan yêu đời, nó thế mà vẫn cười được, ta theo dõi nó cả ngày, thấy nó ngoài trừ sử dụng phép thuật để che giấu dung mạo ra thì trong nó không khác gì một Muggle nghèo nàn bình thường... Nó chẳng ăn gì ngoài một cái bánh mì khô khan và một cốc nước lạnh suốt một ngày trời... Hic... Thế mà tan làm về nó vẫn vui vẻ nói với các con nó ăn rồi, nhường lại phần cháo cho hai đứa con... Hic..." Học trò của bà chưa bao giờ chịu phải chuyện thế này.

"Nó bị người ta mắng nhiếc thậm tệ nhưng chỉ cúi đầu xin lỗi mà không dám phản một câu, nó kiêu ngạo như thế kia mà, tại sao vỏn vẹn mấy năm mà đã thay đổi thành như thế... Hic... Nó gần như quên mất nó là một phù thủy rồi. Hic... Ta muốn đưa nó đi, nhưng mà tính nó ta cũng hiểu, nó sĩ diện lắm. Ngộ nhỡ, ta xuất hiện thì nó trốn tiếp làm sao??" Bà Maxime sụt sịt một tiếng.

Tôi không có tâm trạng nhăm nhi bánh nữa, khoảng thời gian đó Marie đã dồn tất cả ma thuật để chế tạo thuốc cho tôi rồi thì làm sao dùng phép thuật để làm giàu như "kiếp trước" chứ? ( "Kiếp trước" Marie dùng phép thuật để chế tạo mỹ phẩm rồi làm giàu á)

"Ta cũng tìm hiểu xem ở Muggle có công việc nào mà việc nhẹ lương cao tí không, chính là người mẫu gì đấy. Ta thấy nó ổn, nhưng có một điểm trừ là nơi đó hỗn loạn quá, Marie trẻ đẹp như thế có khi bị hại thì sao? Dù bị hại thì con bé sẽ không phản kháng đâu, ta biết nó mà muốn kiếm tiền rồi sẽ rất liều mạng cho xem."

"Nên trong lúc hai đưa ra ngoài chơi, ta đã lén lút cởi bỏ bùa che giấu trên mặt Bellanita ra, rồi cẩn thận ếm bùa cho một tên thợ chụp ảnh nổi tiếng bắt gặp con..." Nói đến đây, tôi liền ngộ ra, thì ra chính bà là ô dù của tôi chứ không phải Beavis khi có trí nhớ...

Tôi cảm động nhìn bà rồi nhìn Beavis đang khóc rống trong lòng Fleur.

Tôi "..."

"Tuy nơi đó hơi hỗn loạn một tí, nhưng có tiền là OK con ạ, hơn nữa con mang huyết thống tiên nữ lại có ta che chở thì sẽ không sao... Chỉ mệt ở chỗ con phải chạy khắp nơi đi làm việc mà chẳng có thời gian học tập, nên thành tích ở thế giới Muggle mới kém như thế..." Trút được một phần nổi lòng, trong bà Maxime có vẻ ổn hơn rất nhiều, tâm tình cũng tốt hẵng.

Tôi xấu hổ cười trừ. "Dạ..."

Thật ra mấy môn ở thế giới Muggle là tôi dở thật chứ không phải do chạy công việc rồi ảnh hưởng chuyện học hành. Bởi vì có bà Maxime che chở nên công việc mẫu nhí của tôi rất an nhàn sung sướng, không phải bận đến mức bù đầu bù cổ.

Buổi trưa bên ngoài lấm tấm mưa, bà Maxime dùng phép cho mấy cánh cửa sổ đóng lại và đốt lò sưởi lên.

Bà cảm thán. "Nơi này lạnh thật đấy..."

...

Beavis ngồi trong xe ngựa đến xế chiều thì tạm biệt mọi người để qua chỗ bác Hagrid, còn tôi thì vẫn ở lại đến chiều bốn giờ mấy mới rời đi, về ký túc xá tắm rửa thay đồ.

Tôi đứng trước bức tường để đọc mật khẩu, bức tường mở ra. Tôi nhanh chân đi thẳng đến phòng của mình, khẽ nhíu mày trước nhúm lông trắng ngoài cửa, tôi đi vào phòng, đóng cửa.

Sửa soạn xong xuôi tôi vẫn đeo mớ trang sức ngọc trai mà Sylvain đã tặng rồi đi ra ngoài.

Khoảng năm giờ rưỡi thì trời bắt đầu tối, lễ Hội Ma cũng sắp bắt đầu, và quan trọng hơn, để nghe thông báo tên của vị quán quân mỗi trường.

Tôi không búi tóc, đi ra ngoài. Mái tóc tựa như áng mây trắng phập phồng trên không trung. Chỉ là khi đi ngang qua căn phòng của ai kia tôi cố ý thả chậm bước chân một chút, cũng chính vì lẽ đó... tôi đã chạy không kịp. Đúng là trời xui đất khiến Draco đã mở cửa đúng lúc này.

Tôi cùng cậu ta đối mắt với nhau một chút, tôi rời mắt bước đi trước.

...

Đại sảnh rực rỡ ánh nến đã gần như đầy kín người. Chiếc Cốc Lửa lúc trước được dời đi, nay đứng đối diện với chiếc ghế trống của hiệu trưởng Dumbledore và dãy bàn giáo viên.

Tôi không để tâm lắm xung quanh, trong mọi người có vẻ vô cùng hào hứng thấp thỏm. Một bầu không khí như thế vì sao tôi phải để ý?

Tôi yên lặng nhàn nhã dùng bữa của mình. Sau khi tôi dùng xong bữa được vài phút thì những cái đĩa vàng cũng quay trở lại với tình trạng tinh tươm nguyên thủy của mình. Mức độ ồn ào tăng lên rõ rệt khắp Sảnh đường và xẹp xuống ngay khi hiệu trưởng Dumbledore đứng dậy. Hai bên ông, ông Karkaroff và bà Maxime trông cũng căng thẳng và đầy ngóng đợi như bất cứ ai. Ông Bagman cười hớn hở và nháy mắt với nhiều đứa học trò. Tuy nhiên, ông Crouch trông lại khá thờ ơ, có phần chán chường.

Tôi có thể cảm nhận được độ chán chường của ông Crouch hiện tại, vì tôi cũng cảm thấy thế.

Hiệu trưởng Dumbledore nói. "Xong, chiếc cốc hầu như đã sẵn sàng để phán quyết. Tôi đồ rằng sẽ mất hơn một phút. Bây giờ, khi tên của các vị quán quân đã được xướng lên rồi, tôi xin đề nghị các vị đó vui lòng đi thẳng lên phía đầu sảnh đường, đi dọc theo dãy bàn giáo viên, vô thẳng cái phòng kế tiếp…" rồi ông chỉ cánh cửa đằng sau dãy bàn của các giáo sư. "…đó là nơi họ sẽ nhận những chỉ thị đầu tiên."

Hiệu trưởng Dumbledore rút cây đũa phép và vẩy một nhát lớn. Ngay lập tức, tất cả các ngọn nến, trừ những ngọn thắp trong mấy trái bí ngô chạm, đều tắt sạch, tất cả chìm trong bóng đêm lờ mờ. Giờ thì không có thứ gì trong Sảnh đường rực sáng bằng chiếc Cốc Lửa. Những tia lửa trắng xanh của nó sáng lóe, thiếu điều làm nhức cả mắt. 

Đột nhiên, ngọn lửa bên trong chiếc cốc hóa thành màu đỏ trở lại. Những tia lửa tóe ra vung vãi. Một chốc sau, một lưỡi lửa búng ra một mẩu giấy da đã gần như hóa than. Cả căn phòng bật ra một tiếng kêu thảng thốt.

Hiệu trưởng Dumbledore nhặt mẩu giấy da và cầm nó xa xa để có thể đọc nó nhờ ánh sáng từ ngọn lửa, lúc này đã trở lại trắng xanh.

"Vị quán quân của Durmstrang, Viktor Krum!" 

Tôi ngước đầu lên mới giật mình phát hiện Viktor ngồi ở một vị trí khá gần mình, trong lòng run lên tôi quay sang phía đối, diện, đầu óc suýt nổ banh chành!!

Draco ngồi ở đội diện mà tôi không hề hay biết!!!

Blaise thì cố nhịn cười, chỉ có Pansy thi thoảng nhìn tôi với vẻ khó chịu.

Tôi tỉ mỉ nhớ lại lúc nãy khi ăn tôi có há mồm quá to không hay là thức ăn có dính quanh mồm?

Khoảng khắc tôi đang lo lắng thì Hiệu trưởng Dumbledore lại tiếp tục xướng một cái tên lên, kéo tôi khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.

"Vị quán quân của trường Beauxbatons, Fleur Delacour!!"

Fleur yêu kiều đứng dậy, hất gọn mái tóc xinh đẹp ra sau, trước khi đi chị còn nháy mắt với tôi một cái. Rồi bóng lưng của chị nhanh chóng biến mất khỏi Đại sảnh.

Một lần nữa, hiệu trưởng Dumbledore lại tiếp tục hô lên, khi nhìn thấy cái tên trong mẩu giấy da. "Vị quán quân của Hogwarts, Cerdic Diggory!" Một tràng vổ tay như sấm vang lên ầm ầm!!

"Xuất sắc!" Hiệu trưởng Dumbledore sung sướng nói khi cuối cùng sự lộn xộn đã dẹp xuống. "Xong, giờ đây chúng ta đã có ba vị quán quân. Tôi chắc tôi có thể xin tất cả các trò, kể cả các học sinh còn lại của trường Beauxbatons và trường Durmstrang, hãy vét tặng cho các vị quán quân của mình đến từng gam ủng hộ mà các trò dành dụm được. Bằng cách tiếp tục khích lệ vị quán quân của mình, các trò sẽ đóng góp vào một…" chỉ là ông đang nói giữa chừng thì cái cốc đỏ lên, tia lửa bắn ra, gần như theo bản năng Hiệu trưởng Dumbledore chụp lấy và mở ra.

Sau một lúc yên lặng, Hiệu trưởng Dumbledore nói thốt lên. "Harry Potter..."

Đại Sảnh im lặng lạ thường, hàng ngàn ánh mắt ác ý, xấu xa hướng về phía Harry. Harry sững người tại chỗ. Vừa nhìn thấy vẻ mặt chết lặng của Harry khi cố nói gì đó với mọi người, tôi liền biết cậu ấy sẽ không bỏ tên mình vào chiếc cốc. 

Vẻ mặt đó không giống giả vờ tí nào.

Tuốt trên dãy bàn cao, giáo sư McGonagall đứng lên, đi ngang ông Ludo Bagman và ông Karkaroff, đến thì thào khẩn cấp với hiệu trưởng Dumbledore, ông ấy nghiêng tai về phía bà, hơi cau mày.

Thế nhưng mọi thứ vẫn chưa hoàn toàn xong. Giáo sư McGonagall hoảng hốt nhìn chiếc cốc lại tiếp tục đỏ rực lên tiếp. "Chuyện gì thế này!!?"

Chân mày của hiệu trưởng Dumbledore càng chau chặt hơn. Tia lửa bắn ra tung toé, một mẩu giấy bay thẳng vào người ông. Ông cầm nó nhìn rồi mới hít sâu mở ra.

Tôi đột nhiên cảm thấy bất an, nhìn Beavis một chút.

"Bellanita... Selwyn..."

Đại Sảnh lạnh ngắt như tờ, lông tơ trên người tôi dựng đứng. Không phải bởi vì tên tôi được phun ra từ chiếc cốc, mà là vì cái họ...

Tại sao lại đọc thẳng thừng lên như thế.

Beavis đứng bật dậy. "Không..." 

Ngoại trừ đám Slytherin với vẻ mặt kinh khủng và hoảng sợ ra thì những nhà còn lại phẫn nộ tột cùng, âm thanh ồn ào réo rắt vang lên từng đợt, khiến tôi ù cả tai.

"Cô..." Dãy Slytherin có vài người cũng đứng bật dậy nhìn tôi, tôi đang cầm cái cốc hơi dùng một chút sức đã khiến nó méo mó dễ như trở bàn tay. Dãy bàn đám con rắn thấy vậy liền lặng xuống.

Cuối cùng hiệu trưởng Dumbledore chỉ có thể nói. "Được rồi... Lên đây đi hai đứa, Harry cùng... Bellanita..."

Vẫn là câu nói đó, phiền toái luôn tự tìm đến.

Tôi cau mày đứng dậy, khác với Harry đang cực kỳ rối rắm hoang mang, đầu và cằm tôi vẫn ngẩng cao đi lên phía trên. Lúc đi ngang qua một đứa Revanclaw tôi nghe được lời nói ác ý của nó.

"Sao lại là con này nữa?"

"Nó thèm nổi tiếng đến phát điên rồi sao?"

"Sự kiện nào cũng góp mặt nó hết vậy?"

"Cái con nhỏ khó ưa thích làm trò này, bộ nó tưởng vô cuộc thi đó là để biểu diễn sắc đẹp hay gì?" Rõ ràng ngoài đẹp ra thì nó chẳng ra sao cả.

"Tính cách dở dở ương ương, có ai cảm thấy nó như thế rất đáng ghét không?"

Tôi ngừng chân, quay đầu lại đi đến chỗ nữ sinh đó, túm lấy cổ áo cô ta, nhấc lên. "Mày tưởng tao thèm lắm hay sao?"

Giáo sư McGonagall giật mình quát một tiếng. "BELLANITA!!" Bà chưa bao giờ thấy con bé hành xử một cách nóng tính như thế, người bình thường ít khi tức giận, thì khi nổi giận lên sẽ rất khủng khiếp.

Đối với đứa học sinh khác bà cũng sẽ không lo lắng đến như vậy, nhưng Bellanita lại khác, con bé sở hữu một loại ma thuật khổng lồ, nếu nó thật sự bất chấp tất cả mà tấn công thì sẽ gây ra khung cảnh náo loạn.

Tôi siết chặt cổ áo của nữ sinh kia hơn, cuối cùng thở ra một hơi, ác độc ném văng cô ta ra. Nữ sinh kia được đám bạn thân xung quanh đỡ lấy, đôi mắt ừng ực nước, như muốn khóc đến nơi.

Tôi xoay người đi nhanh hơn, bỏ qua ánh mắt của Draco. Tôi không hơi đâu mà nhìn thử cậu ta sẽ dùng loại ánh mắt gì đánh giá tôi... Mà cũng có thể nói là tôi không dám. Bởi vì ngay từ ban đầu tôi đã kịch liệt phản đối cậu ta tham gia cuộc thi này, nhưng cuối cùng tôi lại là người tham gia...

Harry đã đi nhanh hơn tôi một bước, cậu ấy đứng gần cánh cửa, trong có vẻ là đợi tôi ra để đi cùng. Đến khi chúng tôi đi song song thì cậu ấy mới nói. "Mình không hề bỏ mẩu giấy vào cốc..."

"Ừ." Tôi cũng vậy.

Bả vai Harry sụp xuống. Cả hai bước vào một căn phòng hẹp hơn, bên trong có rất nhiều tranh ảnh của mấy vị phù thủy trước kia, nhưng chẳng hơi đâu mà tôi đánh giá xung quanh, bây giờ tôi đang cố lần mò mọi thứ trong trí nhớ, là xem ai đã hại mình.

Bên trong căn phòng này đã có ba người, Fleur xoay người lại, khi thấy tôi chị liền vui vẻ. "Út hẻ em? Sao